Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel - Chương 73 Tiếng hót của chim hoàng yến
“Ngồi xuống.”
Matthias vẫn bình thản trước ánh mắt kinh ngạc của Layla.
“Chúng ta không phải là loại quan hệ như vậy.”
Layla nhìn những món ăn được bày trên bàn và Matthias đang ngồi đối diện với vẻ xa lạ và bối rối. Bàn ăn được đặt trước lò sưởi trong phòng khách, nơi những chiếc ghế đã được dọn đi. Đó là nơi Layla còn giữ những ký ức kinh hoàng.
“Em nói sẽ hoàn thành vai trò của mình mà.”
“Tôi đã hoàn thành vai trò của mình rồi.”
“Cơ thể gầy gò, không thú vị lắm. Khi làm thì cũng đau.”
Mắt Layla mở to khi anh nói những lời đó, sau khi nhìn lướt qua cơ thể cô. Sự khác biệt giữa lời nói thô tục và ánh mắt thờ ơ thật đáng kinh ngạc, nhưng Matthias vẫn nhìn thẳng vào Layla mà không hề nhíu mày.
Anh ta coi mình là cái gì mà dám nói những lời như vậy.
Layla, cảm giác như vừa bị tát thẳng vào mặt, trừng mắt nhìn công tước với ánh nhìn giận dữ.
Anh chỉ khẽ bật cười khẩy, rồi ung dung rót rượu vào chiếc ly đặt trước mặt.
Động tác của anh tao nhã đến mức gần như lạnh lùng hoàn toàn đối lập với thái độ mỉa mai đang phảng phất trong từng cử chỉ.
“Nếu không định chết đói thì ăn đi.”
“…”
“Muốn chết à?”
“…”
“Nếu đó là ý muốn của em, thì đành chịu vậy.”
Matthias mỉm cười nhìn Layla đang kiên quyết đứng đó, như thể tuyên bố sẽ không bao giờ ngồi đối diện với anh.
“Vì mối quan hệ của chúng ta, ta sẽ dựng cho em một bia mộ.”
Anh thu ánh mắt khỏi Layla và mở khăn ăn.
“Tình nhân của Công tước Herhardt, an nghỉ tại đây. Em có thích không?”
“Ngài nói gì cơ?”
“Đừng lo, ta sẽ dựng một cái thật lớn và lộng lẫy bằng đá cẩm thạch cao cấp nhất, để mọi người đều có thể thấy.”
Giọng điệu thong thả, khô khốc ấy khiến lời chế giễu càng thêm sắc bén và gay gắt.
Layla cúi đầu, cố nén cơn giận. Nhưng đó không phải là cách hay.
Dù tấm thảm trong phòng đã được thay bằng một tấm khác, ký ức mà nó gợi lên vẫn không khác gì ngày hôm đó.
Đến lúc này, Layla buộc phải thừa nhận: thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng những vết thương đủ sâu sẽ để lại những vết sẹo tương xứng.
Dù có mạnh mẽ đến đâu, dù có thể đứng dậy, rũ bỏ tất cả và bước tiếp, thì vết sẹo mà anh để lại vết sẹo khắc vào tận cùng trái tim sẽ chẳng bao giờ biến mất.
Layla siết chặt tay, trừng mắt nhìn Matthias.
Anh đang thong thả dùng bữa, vẻ mặt thảnh thơi và thoải mái như thể không có gì xảy ra thậm chí còn phảng phất nét hài lòng.
“Tôi sẽ sống tốt.”
Layla hét lên một cách kiên quyết, rồi ngồi xuống ghế đối diện công tước.
Cô sẽ không sợ hãi, không trốn tránh, không bối rối để làm vui lòng người đàn ông đó.
Khi cô quyết tâm như vậy, một dũng khí liều lĩnh trỗi dậy. Nó cũng giống như một sự cam chịu tuyệt vọng. Dù thế nào đi nữa, Layla không muốn khuất phục một cách bất lực trước người đàn ông đó nữa. Ngay cả khi cuối cùng mọi chuyện vẫn theo ý công tước.
“Tôi sẽ không bao giờ chết hay bị hủy hoại vì một người như ngài.”
Layla vội vàng cầm một miếng bánh mì, nhai nuốt.
“Tôi sẽ sống thật lâu, thật tốt.”
Cô lại cầm một miếng bánh mì nữa, phết bơ dày rồi cắn một miếng lớn. Giờ đây, cô không còn quan tâm đến những vụn bánh dính trên miệng nữa. Nếu anh cảm thấy chán ghét vì cô ăn uống thô tục như vậy, thì đó lại là điều đáng mừng.
“Thật sao?”
Matthias bình thản hỏi lại, đặt dĩa và dao xuống.
“Ngoan lắm.”
Như thể ban thưởng cho một đứa trẻ ngoan, Matthias rót rượu vào ly đặt trước mặt Layla. Layla cầm ly rượu bằng hai bàn tay dính vụn bánh mì, rồi uống cạn.
“Ôi.”
Matthias khẽ tặc lưỡi, rồi vui vẻ rót đầy ly rượu đã cạn. Như thể muốn nói rằng cô sẽ không bao giờ trở thành một quý cô đoan trang mà anh mong muốn, Layla cũng uống cạn ly đó trong một hơi. Nếu ý định là muốn trông thiếu phẩm giá, thì đó là một nỗ lực khá thành công, đáng để công nhận.
Matthias nhìn Layla dùng mu bàn tay lau miệng, rồi dùng bàn tay đó nắm chặt dĩa để ăn thức ăn, với ánh mắt đầy hứng thú. Chà, cũng không tệ lắm. Thà chịu đựng một kẻ man rợ còn hơn nhìn cô ấy gầy gò, tiều tụy.
“Làm ơn tắt nhạc đi.”
Khi một chai rượu đã cạn, Layla đột nhiên nói. Ánh mắt cô nhìn chiếc máy hát khá dữ tợn.
“Nghe đi. Đẹp mà.”
Bản waltz do piano trình diễn giờ đã đi vào đoạn phức tạp và tinh tế nhất. Đó là giai điệu yêu thích của Matthias và chim hoàng yến của anh. Layla dường như lắng nghe với vẻ thờ ơ, rồi nhanh chóng nhíu mày và lẩm bẩm.
“Khó chịu quá.”
Và rồi, cô lại dùng chiếc dĩa nắm chặt như một công cụ, xiên miếng thịt cuối cùng và đưa vào miệng nhỏ của mình.
Matthias nhìn đôi môi và má đang nhai của cô, rồi bật cười thành tiếng.
“Thị hiếu của em còn thấp kém hơn cả chim.”
“…Chim gì cơ?”
Cô tự hỏi liệu mình có thể ăn hết không, nhưng Layla cuối cùng cũng nuốt miếng thịt cùng với ngụm rượu vang cuối cùng, rồi hỏi lại. Hai má cô đỏ bừng. Điều đó cũng dễ hiểu khi cô uống rượu như nước.
Matthias chỉ cười khẩy mà không trả lời. Layla nhìn anh ta một lúc, rồi dường như mất hứng, cô hạ mắt xuống đĩa trống.
“Khi nào ngài sẽ bỏ tôi?”
Có lẽ vì đã dồn hết sức lực vào việc ăn uống một cách chiến đấu, giọng Layla không còn vẻ giả tạo nữa.
Matthias nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, nhìn Layla. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt khô khan và điềm tĩnh của cô, có lẽ cũng đủ để biết rằng đây không phải là một sự mè nheo hay nũng nịu vô cớ.
“Ngài đã có được tôi rồi, nên ngài sẽ bỏ tôi thôi, phải không?”
“Ừ.”
Matthias cũng đáp lại một cách điềm tĩnh. Anh ta không lãng mạn hay ngu ngốc đến mức hứa hẹn mãi mãi với một người tình.
“Vậy thì hãy bỏ tôi đi càng sớm càng tốt.”
“Nếu bỏ em thì sao?”
“…Tôi sẽ sống tốt.”
Layla cầm khăn ăn lên, lau môi và tay.
“Một cuộc sống không liên quan gì đến Công tước, chăm chỉ, tốt đẹp.”
“Nghe như thể em không thể sống tốt khi ở bên ta?”
“Vâng.”
Layla không chút do dự trả lời.
“Tất nhiên rồi.”
Layla đặt chiếc khăn ăn nhàu nát xuống mép bàn, rồi cúi đầu lặng lẽ nhìn đôi tay mình. Lông mi cô nhạt màu, nhưng cái bóng mà hàng mi dài đó đổ xuống lại khá đậm.
Matthias tựa lưng vào ghế. Đôi mắt anh vẫn dõi theo Layla.
Đó không phải là một câu trả lời đáng ghét hay đáng khinh. Nếu không thể vĩnh cửu, thì sẽ có lúc kết thúc. Ngay cả ham muốn mãnh liệt nhất cuối cùng cũng sẽ nguội lạnh. Khi kết thúc đến, nếu cô ấy rời đi mà không vướng víu, thì đó lại là một điều tốt. Và nếu người phụ nữ rời đi đó sống tốt cuộc đời mình một cách mạnh mẽ, thì không còn gì tuyệt vời hơn.
Nhưng tại sao?
Matthias nhíu mày trước cảm xúc khó hiểu của chính mình.
Câu trả lời không đáng ghét hay đáng khinh lại vô cùng đáng ghét và đáng khinh. Layla đứng dậy khỏi ghế đúng lúc đó.
“Đi đâu đấy?”
“Tôi sẽ rời đi bây giờ.”
Khóe miệng Matthias khẽ cong lên khi thấy Layla đáp lại bằng một giọng điệu bình thản.
Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay anh bất ngờ siết lấy cánh tay cô một cú vồ mạnh, dứt khoát, chặn lại bước đi vừa lướt qua.
“A!”
Layla kinh ngạc thốt lên một tiếng kêu nhỏ, nhưng anh không màng tới.
Matthias kéo Layla, người đang loạng choạng, sát vào lòng rồi ngả người tựa lưng vào chiếc ghế sofa rộng rãi, tư thế gần như nằm hẳn. Layla vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng không bao lâu sau, cơ thể cô dần thả lỏng, im lặng như thể đã buông xuôi.
Một tay Matthias siết nhẹ nơi eo cô, kéo Layla lại gần hơn, để cô tựa hẳn vào ngực mình. Anh cúi đầu, vùi mặt vào vùng cổ thon mảnh, hít lấy mùi hương quen thuộc một mùi thơm dịu dàng và ngọt ngào, rất Layla.
Anh khẽ đưa đầu lưỡi lướt qua làn da nơi mạch đập, cảm nhận Layla khẽ rùng mình. Hứng thú dấy lên, Matthias tiếp tục nghịch ngợm, chậm rãi lướt qua cổ, cằm, rồi đến vành tai nhỏ xinh.
Mỗi lần Layla giật mình né tránh, mái tóc mềm mại của cô lại khẽ rung lên, tạo ra tiếng sột soạt nhè nhẹ, như thì thầm một cảm giác nửa giễu cợt, nửa mơn trớn.
Chắc đêm đã khuya lắm rồi.
Layla cố gắng hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, mong đoán được thời gian đã trôi bao lâu. Nhưng ý thức cứ mờ dần, bị che phủ bởi những cảm giác khó gọi tên, khiến cô không thể tập trung.
Bàn tay Matthias đã len vào bên trong lớp áo blouse. Cô thầm chuẩn bị cho một cơn đau quen thuộc. Thế nhưng, thay vì thô bạo, bàn tay ấy lại ấm áp, khô ráo, với những chuyển động lặng lẽ mà lạ lùng.
Từng chút một, nó lướt qua vùng eo và bụng cô, rồi khẽ khàng nắm lấy bầu ngực.
Layla nhắm chặt mắt. Nhưng rồi, vì một điều gì đó khó hiểu, cô lại hé mắt ra. Không phải vì tò mò, mà bởi cảm giác kỳ quặc: bàn tay ấy không mang theo sự vồ vập hay khao khát. Dưới lớp vải mỏng, chuyển động xoa bóp chậm rãi hiện lên rõ ràng, khiến cô càng thêm bối rối.
Cô lại nhắm mắt. Tiếng môi anh cắn nhẹ và ngậm lấy vành tai cô, cùng hơi thở phả nhẹ nơi cổ, cũng khiến cô cảm thấy kỳ lạ không kém.
Layla cầu mong mọi thứ sớm kết thúc. Nhưng khoảnh khắc ấy vẫn tiếp tục kéo dài, dai dẳng như một giai điệu lạc lõng không thể dừng lại.
Matthias tiếp tục vuốt ve cô bằng tay, bằng môi với nhịp điệu chậm rãi, như thể chẳng có gì cấp bách.
Có lẽ vì đã ăn no và hơi men đang lan tỏa, cô không còn cảm thấy đau như trước.
“Ư, tắt nhạc đi! Tôi đau đầu quá.”
Khi bàn tay vuốt ve bụng dưới và thoát ra khỏi áo blouse, rồi vén váy lên, Layla vội vàng kêu lên.
“Âm nhạc đẹp lắm, Layla.”
Matthias không màng tới, vén váy cô lên đến đầu gối.
“Đau đầu là do em uống rượu không giữ phẩm giá.”
Layla tức giận vì những lời chế giễu đó nhưng không thể đáp lại.
Bàn tay Matthias luồn vào trong đồ lót, bắt đầu chạm vào những nơi nhạy cảm một cách đáng xấu hổ. Layla giật mình, cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng khi nhận ra điều đó là không thể, cô bèn bịt miệng lại bằng hai tay. Nhưng Matthias lại kéo tay cô xuống, làm tăng thêm sự xấu hổ của Layla.
Những tiếng rên rỉ cao vút và hơi thở hổn hển, cao đến mức âm nhạc cũng không thể che giấu, tuôn ra từ đôi môi không tự chủ của cô. Matthias chỉ rút tay ra khỏi váy khi cơ thể Layla đang co giật run rẩy chùng xuống trên ngực anh.
“Không thể sống tốt bên ta, nhưng lại dễ ướt và dễ khóc nhỉ?”
Matthias dùng bàn tay ướt đẫm và bóng loáng ôm lấy má Layla đang đỏ bừng. Layla rùng mình, cố gắng đẩy bàn tay đó ra, nhưng càng làm vậy, sức mạnh của Matthias càng tăng lên. Ánh mắt Layla thở dốc, trừng mắt nhìn anh ta, và ánh mắt Matthias cười khẩy, chế giễu, chạm vào nhau.
“Ta đã làm điều ta muốn, vậy bây giờ em hãy làm điều em muốn đi.”
Matthias dễ dàng đặt Layla lên ghế sofa, rồi ngồi lên người cô.
“Điều tôi muốn là rời khỏi Công tước ngay lập tức.”
“Nói dối.”
Matthias dùng bàn tay ướt át vuốt ve đôi môi Layla một cách chậm rãi. Và rồi, anh không chút do dự bắt đầu cởi cúc áo blouse. Trong đôi mắt Layla đang trừng mắt nhìn anh ta, sự tức giận pha lẫn sự tự ti lóe lên.
“Nếu đã vậy thì ngay từ đầu cứ làm theo ý ngài đi.”
Layla càng cảm thấy thảm hại hơn, tương ứng với mức độ của hy vọng ngu ngốc mà cô đã từng có.
“Bởi vì giờ điều đó không còn thú vị nữa.”
Matthias cởi bỏ chiếc áo blouse đã cởi hết cúc, rồi tự tay cởi váy của cô.
“Như vậy em mới đau khổ.”
Matthias cúi người, cười và tháo kính của cô. Và rồi, anh hôn lên má ướt át của Layla với một tiếng “chụt”. Đó là một nụ hôn dịu dàng như những chú chim cọ mỏ vào nhau, nhưng Layla đã không còn sức lực để nhận thức điều đó nữa.
“Em đau khổ thì ta mới vui.”
Cuối cùng, chỉ còn lại nỗi đau. Nỗi đau từ sự sỉ nhục đã cào xé sâu thẳm trái tim.
Bình luận gần đây