Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel - Chương 74 Anh sẽ đến đón em
Cuộc giao hoan bắt đầu từ chiếc ghế sofa trong phòng khách và kết thúc trên giường, để lại Layla kiệt quệ, chẳng thể làm gì ngoài việc thở dốc từng nhịp mệt mỏi.
Chính vì thế, cô không nhận ra công tước đang toan tính điều gì.
“…!”
Đôi mắt Layla mở to, bàng hoàng, khi nhận ra cổ tay mình đã bị trói lại. Không còn sức để bật thành tiếng, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Matthias với nụ cười lười nhác thoáng hiện trên môi lặng lẽ quan sát cô, rồi thắt chặt đầu còn lại của chiếc cà vạt vào cột giường.
“…Tháo ra. Cái, cái này, ngay lập tức, tháo ra!”
Khi Layla lắp bắp kêu lên và bắt đầu giãy giụa, Matthias nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.
“Nằm yên đi, Layla.”
Anh hạ chiếc cà vạt buộc vào cột xuống thấp hơn một chút để Layla có thể nằm thoải mái.
“Nếu em cử động, nút thắt sẽ siết chặt hơn.”
Matthias cúi xuống, nhặt một trong những chiếc gối nằm rải rác trên sàn rồi nhẹ nhàng đặt dưới đầu Layla. Anh kéo tấm chăn phủ lên người cô, nhưng Layla lập tức vùng vẫy khiến nó lại trượt xuống đất.
Anh thoáng nhíu mày, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười thường lệ. Nếu cố gắng đắp lại, chuyện tương tự sẽ chỉ lặp lại. Với hơi ấm từ lò sưởi đang tỏa khắp phòng, việc không có chăn trong chốc lát cũng chẳng phải vấn đề.
Matthias đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang bết lại vì mồ hôi, dính vào gò má và cổ Layla, rồi rời khỏi giường, bước vào phòng tắm.
Sẽ tốt hơn nếu cả hai cùng tắm anh biết điều đó. Nhưng Layla sẽ không chịu ngoan ngoãn. Thế nên, đây là lựa chọn hợp lý nhất lúc này. Ít nhất, khi anh đang ở trong phòng tắm, cô sẽ không thể chạy trốn. Chừng đó là đủ.
Khi Matthias tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn ấm trong tay, Layla vẫn nằm bất động trên tấm ga giường nhàu nhĩ.
Cô rõ ràng đã vùng vẫy dữ dội. Chiếc gối anh đặt cẩn thận dưới đầu cô lúc trước giờ cũng đã nằm lăn lóc trên sàn.
Matthias nhíu mày, cởi chiếc cà vạt đang siết chặt cổ tay Layla. Một tiếng thở dài thoát ra khi anh ta nhìn thấy vết đỏ hằn rõ.
“Ta đã nói là nếu em cử động sẽ đau mà.”
“…Đồ điên.”
Layla yếu ớt lẩm bẩm, đôi mắt dõi lên Matthias, người đang xoa bóp cổ tay cô một cách dịu dàng đến khó tin.
Bàn tay ấy đáng sợ và tàn nhẫn nhưng lúc này, cô thậm chí không còn đủ sức để cử động lấy một ngón tay.
Cô nhắm mắt lại. Cơ thể mình giờ đây như một hình hài xa lạ, không còn là của riêng mình nữa. Layla phó mặc tất cả cho bàn tay của công tước.
Matthias nhẹ nhàng đặt cô nằm ngửa, ánh mắt như thể đang ngắm nhìn một thứ mong manh dễ vỡ. Anh ngồi xuống mép giường, cầm lấy chiếc khăn ướt đã chuẩn bị từ trước.
Không nói một lời, anh chậm rãi lau sạch những dấu vết còn sót lại trên làn da cô từ gò má, bờ ngực, cho đến vùng bụng dưới.
Khi bàn tay anh lướt qua từng nơi như vậy, Layla khẽ thở dài như nghẹn lại, mí mắt nặng nề khó nhọc mới có thể hé mở.
Đôi mắt của công tước đối diện quá tĩnh lặng đến mức dường như vô cảm. Vẻ mặt lạnh lùng đến mức khó tin đó là người đàn ông vừa ở trong cô cách đây không lâu. Bàn tay anh ta lau cơ thể cô cũng vậy. Sự thiếu vắng bất kỳ dấu vết nào của dục vọng càng khiến Layla cảm thấy xấu hổ hơn.
Dù là một người đàn ông không thể hiểu nổi, nhưng Layla cảm thấy bế tắc nhất ở điểm này. Đôi khi cô nghĩ rằng người đàn ông này có một công tắc nào đó trong đầu. Một công tắc mà khi bật lên và tắt đi, anh ta có thể trở thành một người hoàn toàn khác.
Layla nhanh chóng nhắm mắt lại. Giờ đây, hơi thở đã ổn định, Layla nằm yên như một bức tượng đá cẩm thạch trắng và đẹp đẽ.
Matthias lấy áo choàng của mình, khoác lên cơ thể trần trụi của Layla. Khi anh ta bế cô lên, cô khẽ cựa mình như giật mình, nhưng không chống cự thêm.
Ôm Layla trong vòng tay, Matthias quay lại chỗ anh ta đã xem xét tài liệu cho đến đầu buổi tối.
“…Ghét.”
Layla, người mà anh tưởng đã thiếp đi, khẽ lẩm bẩm một điều gì đó.
Matthias tạm ngừng đọc, đặt xấp tài liệu xuống, rồi cúi nhìn người phụ nữ đang nằm yên trong vòng tay mình.
Một giọt nước lạnh từ mái tóc còn ẩm nhỏ xuống, rơi lên gò má tái nhợt của Layla một vệt lặng lẽ, mờ nhòe như chính khoảnh khắc ấy.
“Tôi… tôi thật sự, thật sự ghét ngài.”
Nhìn anh lau nước trên má mình, Layla thì thầm một cách khó khăn, nhưng dồn hết sức lực mình có.
Cô chưa từng thực sự ghét ai.
Ngay cả mẹ người đã bỏ rơi cô.
Ngay cả những người thân đã hành hạ, đánh đập cô không thương tiếc.
Ngay cả bà Ettman người đã khiến cô cảm thấy bị hạ thấp đến mức từng tự hỏi liệu mình có còn là con người hay không.
Layla vẫn không ghét họ. Không phải vì trong cô không tồn tại cảm xúc ấy, mà bởi… ngay cả việc căm ghét cũng là một gánh nặng vượt quá sức chịu đựng.
Trút bỏ. Rồi lại trút bỏ. Trút bỏ đến tận cùng xương tủy.
Như cánh chim chỉ có thể bay cao khi rũ bỏ được gió ngược và sức nặng dưới chân, Layla cũng đã học cách buông từng thứ một để tiếp tục sống sót.
Cô chưa bao giờ tin rằng mình có thể bước tiếp một cách mạnh mẽ nếu trái tim cứ phải mang theo nỗi oán hận.
Vậy nên, cô đã chọn… không ghét bất cứ ai.
Nhưng người đàn ông này, Matthias von Herhardt, cô lại ghét.
Ngay cả khi sự ghét bỏ đó nặng nề như một tảng đá, khiến mỗi bước chân trở nên khó khăn, Layla vẫn muốn ghét người đàn ông này bằng cả trái tim mình, một cách tự nguyện.
Ghét. Ghét ngài. Ghét.
Layla thì thầm thêm vài lần nữa, rồi cuối cùng ngất đi, Matthias khẽ cười.
Anh nhìn Layla một lúc, rồi lại chuyển ánh mắt sang tập tài liệu trong tay. Layla ngủ say trên đầu gối anh, trong vòng tay anh, trong hơi ấm của anh.
Nếu muốn sống tốt, em phải cầu xin ta đừng bỏ em, Layla.
Sự khó chịu kỳ lạ đó đột nhiên trỗi dậy, Matthias thở dài thất vọng. Cánh tay anh ôm Layla vô thức siết chặt.
Matthias có vô số thứ có thể ban tặng cho người tình xinh đẹp này. Một ngôi nhà tốt và cuộc sống thoải mái. Nếu cô muốn, anh có thể gửi cô đến trường đại học mà cô khao khát. Thậm chí có thể cho cô sống cả đời để nghiên cứu những loài chim mà cô yêu thích. Những thứ mà con trai của bác sĩ mà cô yêu không thể cho, anh đều có thể cho.
Vậy mà em lại nói sẽ rời bỏ ta để sống tốt…
Anh khẽ vuốt ve đôi môi đã thốt ra những lời kiêu ngạo đó, trái ngược với những lời nói kiêu ngạo, đôi môi đó lại ấm áp và mềm mại.
Trong cảm giác thỏa mãn lan tỏa một cách lười biếng, Matthias lại tập trung vào phần công việc còn dang dở.
Tiếng thở đều đặn, khẽ khàng của người phụ nữ trong vòng tay anh vang lên như một giai điệu êm dịu.
Thân thể ấm áp, mùi hương phảng phất, thậm chí là những cử động nhỏ nhất của cô Matthias đều yêu thích đến lạ lùng.
Anh có linh cảm rằng ham muốn này sẽ kéo dài hơn mình từng nghĩ. Nhưng kỳ lạ thay, điều đó không hề khiến anh thấy phiền lòng.
Khi đặt tập tài liệu cuối cùng xuống và ngẩng đầu lên, anh bắt gặp những bông tuyết đang lặng lẽ bay ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi trên dòng sông đã đóng băng, cảnh tượng khiến một ký ức xa xăm bỗng ùa về.
Đó là đêm tuyết đầu mùa đông đêm diễn từ thiện với vở kịch hỗn độn chẳng mấy ai tập trung xem.
Và bông tuyết đó… anh đã nhìn thấy nó dưới cột đèn công viên, nơi anh đối diện với Layla lần đầu tiên.
“Tuyết…”
Layla khẽ thốt lên kinh ngạc, ngẩng đầu lên. Cô mỉm cười vui vẻ, như thể tuyết rơi mỗi mùa đông đều đáng chào đón. Matthias vẫn nhớ rõ mồn một, như hiện tại, cả những bông tuyết trắng muốt đậu trên hàng mi dài của cô.
“Layla.”
Giọng Matthias gọi tên cô như hát, tĩnh lặng như tuyết đêm. Nhưng Layla chỉ khẽ cựa mình mà không mở mắt. Chiếc áo choàng bị hở ra, tuột xuống dưới eo.
Nếu cô ấy mở mắt, cô ấy sẽ cười thật đẹp như thế.
Matthias đổi ý không đánh thức cô, anh nhẹ nhàng ôm lấy má Layla. Có lẽ bị nhiệt độ cơ thể anh thu hút, Layla trong giấc ngủ khẽ cọ mặt vào anh, như thể đang nũng nịu. Đó là một cử động yếu ớt, nhưng Matthias cảm nhận rõ ràng.
Matthias đổi ý không kéo chiếc áo choàng bị tuột lên, mà cứ để yên. Layla khẽ run rẩy bờ vai trần, rồi cuộn tròn người vào lòng anh. Matthias nín thở vô thức, ánh mắt anh sâu thẳm.
Một thứ gì đó vô cùng mềm mại và yếu ớt, như những bông tuyết đó, dường như cũng đang bay lượn trong trái tim anh. Một cảm xúc lạ lùng và kỳ quái, khác với ham muốn, muốn nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn trong vòng tay anh thật lâu, thật sâu.
Matthias không quan tâm đến chiếc áo choàng bị tuột, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé bán khỏa thân. Anh từ từ vuốt ve tấm lưng trần của cô bằng lòng bàn tay, Layla dựa vào hơi ấm đó, càng ngày càng rúc sâu vào lòng anh.
Matthias khoanh tay, ôm chặt Layla, rồi tựa lưng sâu vào chiếc ghế bành.
Anh từ từ nhắm đôi mắt xanh lam đang nhìn cảnh tuyết rơi, rồi cúi đầu hôn lên khóe mắt Layla.
Layla.
Anh thì thầm tên cô chỉ bằng môi, hơi thở trở nên chậm rãi và ấm áp.
Layla. Layla. Layla.
Chuyến tàu đêm khởi hành từ thủ đô đã vào ga trung tâm Karlsbad. Mặt trời mùa đông vẫn chưa mọc, sân ga chìm trong ánh sáng lạnh lẽo của buổi sớm.
Mọi người, dù còn ngái ngủ với khuôn mặt lờ đờ, vẫn vội vã xuống tàu. Sân ga nhanh chóng trở nên nhộn nhịp trở lại với những bước chân hăng hái của những người mang theo hành lý lớn.
Kylie xuống tàu khi sự ồn ào đã lắng xuống. Vì anh trở về mà không báo trước, nên không có ai ra đón. Vợ chồng Ettman chắc hẳn vẫn tin rằng con trai mình đang trên chuyến tàu hướng về phía nam lục địa. Ngay cả Kylie cũng nghĩ vậy cho đến khi anh vào ga trung tâm Ratz.
Layla đã không trả lời lá thư cuối cùng mà anh đã dồn hết dũng khí để viết. Vì vậy, Kylie nghĩ đã đến lúc buông bỏ. Anh đã nghĩ vậy. Đó là lý do anh quyết tâm đi du lịch để mở rộng tầm mắt theo lời khuyên của cha mình.
Nhưng tại sao?
Kylie đã suy nghĩ suốt chuyến tàu đến Karlsbad, làm thế nào để giải thích sự thôi thúc đột ngột thay đổi điểm đến, nhưng cuối cùng anh vẫn không tìm được câu trả lời thích đáng.
Nói cách khác, đó là một loại linh cảm.
Một linh cảm bất an rằng việc từ chối như thế này không giống Layla chút nào, rằng đó không phải là Layla mà anh đã biết bấy lâu nay, rằng có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với Layla. Có lẽ đó chỉ là ảo giác do nỗi nhớ và sự tiếc nuối bệnh hoạn tạo ra, nhưng ngay cả khi vậy, Kylie vẫn cần phải nhìn thấy Layla bằng chính đôi mắt mình. Đó là tất cả những gì anh mong muốn.
Kylie bắt đầu bước đi trên sân ga đã vắng người như thủy triều rút, mang theo chiếc vali lớn. Anh, người đã xóa đi vẻ tiều tụy của mùa hè năm ngoái, giờ đã trưởng thành thành một thanh niên với ánh mắt khá kiên định.
Bước ra khỏi nhà ga, một quảng trường trắng xóa tuyết hiện ra trước mắt. Tuyết vẫn không ngừng rơi, lặng lẽ, như đang nhảy múa chậm rãi, đậu trên đầu và vai Kylie.
“Layla…”
Thì thầm tên cô như một tiếng thở dài, hóa thành hơi trắng thoát ra. Một cơn đau nhói ở ngực và một sự hồi hộp dâng trào cùng lúc ập đến.
Kylie siết chặt tay cầm vali, bắt đầu băng qua quảng trường tuyết rơi với những bước chân rộng.
Anh sẽ yêu em như thế giới của anh. Anh sẽ trân trọng em. Anh sẽ không làm em tổn thương, Layla.
Lời thú nhận anh dành cho Layla là sự chân thành nồng nhiệt nhất của anh. Nếu Layla chỉ khẽ gật đầu một cái, Kylie có thể giữ lời hứa mà anh đã gửi trong lá thư cuối cùng.
Anh sẽ đến đón em.
Chúng ta hãy cùng nhau rời đi. Đến nơi mà cả hai chúng ta có thể hạnh phúc.
Bình luận gần đây