Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel - Chương 83 Khi tình yêu không biết đó là tình yêu
“Xin lỗi, Marie.”
Claudine bình thản nói lời xin lỗi với người hầu gái mà ánh mắt cô chạm vào trong gương. Người hầu giật mình đặt chiếc lược xuống.
“Đừng nói vậy, tiểu thư. Tất cả là lỗi của tôi vì đã không biết cách cư xử đúng mực.”
“Không phải. Ta đã ngu ngốc. Ta không nên đẩy em vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.”
Claudine thở dài và đứng dậy khỏi bàn trang điểm. Sau khi trang điểm xong để đón cặp đôi Hoàng thái tử, cô ấy trông thật thanh lịch và xinh đẹp. Cô ấy trông không khác gì một nữ chủ nhân của Arvis.
“Ta sẽ không bao giờ quên ơn em. Thực sự xin lỗi. Và cảm ơn em, Marie. Ta nói thật lòng.”
Đôi mắt người hầu đỏ hoe khi chủ nhân nắm chặt tay cô và nói những lời ấy.
Cô đã phục vụ tiểu thư Brandt trong nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe những lời như vậy. Đối với cô, người luôn yêu quý tiểu thư bá tước kiêu sa và tự hào, cảnh tượng này thật đau lòng.
“Tất cả là do Layla…”
“Đừng nói vậy. Đó là do ta suy nghĩ nông cạn.”
Claudine ngăn người hầu lại và rời khỏi phòng ngủ. Dù còn chút thời gian nữa cặp đôi Hoàng thái tử mới đến, nhưng cô không muốn ở lì trong phòng với tâm trạng u ám.
Claudine đi một vòng quanh nhà kính hoang tàn, rồi rẽ vào phòng tắm nắng, nơi những cây và chim còn sống sót đã được chuyển đến. Đúng lúc cô định nổi giận với người làm vườn ngu ngốc, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Tâm trạng của tiểu thư đã khá hơn chưa sau khi bị tổn thương vì những mánh khóe nông cạn đó?”
Khi quay lại, cô thấy khuôn mặt quen thuộc, Riette, đang đứng đó. Chỉ liếc mắt một cái, Claudine cuối cùng cũng bật cười một cách bất lực và ngồi xuống bàn. Có lẽ nhờ hương hoa ngọt ngào và tiếng chim hót mà tâm trạng cô trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Cảm ơn anh đã an ủi, anh trai.”
“Không có gì.”
Riette cười tự nhiên và ngồi xuống ghế đối diện.
“Em cứ nghĩ, nếu có vấn đề gì xảy ra, thì đó hoàn toàn là lỗi của Layla. Thật là một suy nghĩ ngu ngốc.”
Claudine, đang tiếp tục cuộc trò chuyện thường ngày, đột nhiên chuyển đề tài.
“Đừng lo lắng quá. Đàn ông, Claudine, khi họ đang say mê một người phụ nữ, họ có thể làm bất cứ điều gì. Rồi họ cũng sẽ sớm chán thôi.”
“Nếu là đàn ông bình thường thì đúng là vậy. Nhưng người đàn ông đó là Matthias von Herhardt mà.”
Riette không thể phản bác lại lời Claudine nói như thở dài. Thái độ của Matthias ngày hôm đó thực sự nằm ngoài dự đoán. Đối với những người không biết gì, đó có lẽ là hình ảnh một vị hôn phu tận tụy, bảo vệ người phụ nữ của mình khỏi bị người hầu lừa dối.
“Anh đã bao giờ thấy người đàn ông đó có tình cảm gắn bó với ai chưa, anh trai?”
Claudine nhìn Riette với ánh mắt hơi mệt mỏi, trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào phía trần kính nơi ánh nắng chiếu vào.
“Em chưa bao giờ. Dù chỉ một lần. Người đàn ông đó có lẽ không có tình cảm gắn bó đặc biệt nào, ngay cả với mẹ mình.”
Riette muốn nói rằng đó là một sự phóng đại quá mức, nhưng anh không thể phủ nhận.
“Một người đàn ông như vậy, lại ám ảnh một người hầu gái ư?”
“Nói đúng ra, Layla Llewellyn không phải là người hầu gái.”
“Cũng chẳng khác gì.”
Giọng Claudine nghe lạnh lùng hơn vì ngữ điệu bình tĩnh.
“Ngày hôm đó, cái ngày người đàn ông đó nói dối, em đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn.”
Ánh mắt tự giễu của Claudine dần sâu hơn.
Vào buổi sáng mùa hè đó, khi có kẻ trộm đột nhập vào căn nhà gỗ của người làm vườn, Claudine đã thấy Matthias đi dạo một mình. Có lẽ anh ta đang đi đến biệt thự bên sông.
Claudine đang cắt hoa hồng trong vườn để cắm hoa, chợt bốc đồng đi theo vị hôn phu của mình. Cô biết Matthias hiếm khi cho người khác vào biệt thự, và chính vì thế cô càng muốn được phép vào đó. Vừa hay có một giỏ đầy hoa, cô có thể lấy cớ là muốn trang trí bình hoa.
Matthias sải bước rộng hơn bình thường. Khi cô thở hổn hển đuổi theo, Claudine bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng.
Trên con đường dọc bờ sông, Matthias đột nhiên dừng lại. Claudine nhanh chóng biết lý do. Một người đàn ông trung niên lạ mặt, dường như đi từ phía đối diện, đang đứng đối mặt với Matthias.
Claudine vội vàng nấp sau một cái cây. Lúc đó cô không biết lý do, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là một loại bản năng nào đó.
Cảnh tượng đó không có gì đặc biệt ấn tượng. Matthias nhìn chằm chằm vào kẻ không mời mà đến, và người đàn ông lạ mặt bối rối lẩm bẩm điều gì đó. Matthias cho rằng không có gì to tát, liền lướt qua anh, và người đàn ông đó cũng vội vàng biến mất.
Claudine suy nghĩ một lúc, rồi đổi ý quay về biệt thự. Và không lâu sau đó, cả Arvis xôn xao vì chuyện người làm vườn bị mất trộm tiền học phí của Layla.
Thật đáng tiếc, nhưng vì không liên quan, nên cô đã chẳng mảy may bận tâm.
Mãi đến vài ngày sau vào một buổi sáng khi cảnh sát đến tận dinh thự Công tước cô mới thực sự để tâm đến chuyện đó.
Chính lúc ấy, Matthias thản nhiên trả lời câu hỏi liệu có trông thấy người lạ mặt hay đáng ngờ nào trong ngày hôm đó hay không.
“Không.”
Một lời nói dối hoàn hảo.
Matthias, người chắc chắn đã tận mắt thấy kẻ lạ mặt ấy, lại có thể nói dối không chút do dự.
Tại sao?
Claudine không hiểu được thái độ của anh. Nhưng lạ lùng thay, cô lại sẵn lòng trở thành đồng phạm trong im lặng.
Có lẽ khi ấy, cô đã linh cảm được điều gì đó rằng lý do đằng sau lời nói dối kia… là Layla.
Và linh cảm ấy nhanh chóng trở thành sự thật.
Vào cái ngày người đàn ông kia bị phát hiện là kẻ đã đánh cắp khoản tiền học phí của Layla, và kẻ đứng sau xúi giục không ai khác ngoài Phu nhân Ettman người đang ra sức ngăn cản cuộc hôn nhân của con trai mình.
Vị hôn phu của mình muốn cô gái đó.
Ngày biết được điều đó, Claudine khẽ cười. Công tước Herhardt cao quý lại nói dối và âm mưu chỉ để có được Layla. Hơn nữa, phương pháp đó lại là hủy hoại cuộc sống tốt đẹp nhất mà cô gái đó có thể có.
Vị hôn phu có ham muốn tầm thường không khác gì những người đàn ông tầm thường khác khiến cô hơi thất vọng, nhưng cô không muốn bận tâm. Bởi vì người đàn ông đó là Matthias von Herhardt và đối thủ chỉ là Layla. Cô không bao giờ ngờ rằng mình lại phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy từ một người tầm thường như Layla.
“Đừng lo lắng, Claudine. Ngay cả khi tình cảm gắn bó đó là thật, Matthias cũng sẽ không bao giờ đưa cô gái đó lên vị trí Công tước Phu nhân đâu.”
Claudine không dễ dàng gật đầu dù Riette an ủi.
“Có thật không?”
Dù biết là một suy nghĩ vô lý, Claudine vẫn lo lắng lẩm bẩm.
“Đúng không?”
Lại một lần nữa, lần này với một ước muốn mãnh liệt, cô hỏi lại. Riette thở dài qua đôi môi mỏng, nhìn Claudine với ánh mắt nheo lại.
“Nếu em lo lắng đến vậy, thà cứ để mặc đi.”
“Anh nói gì vậy, anh trai?”
“Để vị hôn phu của em không biết tình yêu là gì. Không hề hay biết gì về nó, và để mất người phụ nữ đó. Hãy để mọi chuyện diễn ra như vậy.”
“Anh nghĩ Công tước Herhardt lại không biết cảm xúc của chính mình sao?”
“Nếu thực sự là tình yêu, Matthias sẽ không biết.”
Riette vẫn kiên quyết trước ánh mắt không tin tưởng của Claudine.
“Bởi vì anh ấy đã sống cả đời mà không biết cảm xúc đó là gì. Anh ấy thậm chí không thể đoán được nó là gì, nên anh ấy sẽ không nhận ra.”
“Vô lý.”
“Không. Đây là lời khuyên chân thành của anh dành cho em. Đừng chọc tức Matthias, Claudine.”
Một lời khuyên mong người phụ nữ mình yêu có thể an toàn trở thành vợ của anh họ.
Riette cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ đến mức muốn bật cười, nhưng anh vẫn mong Claudine hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức nếu hạnh phúc đó nằm ở vị trí Công tước Phu nhân Herhardt, anh sẵn lòng trao nó cho cô.
“Ý anh là đừng động vào Layla Llewellyn để Matthias nhận ra cảm xúc của mình. Trái tim con người thật buồn cười. Khi tình yêu biết mình là tình yêu, nó sẽ không thể dừng lại.”
“Giống như tình cảm của anh dành cho em.”
Thay vì nói ra lời đó, Riette nở một nụ cười nhẹ. Đúng lúc đó, tiếng bước chân bắt đầu vang lên từ cuối hành lang, cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở đó.
Không lâu sau, chủ nhân của tiếng bước chân đó xuất hiện. Đó là Công tước Herhardt trong bộ lễ phục. Anh ta lướt qua Riette và tiến thẳng đến Claudine, đưa bàn tay đeo găng trắng ra.
“Hoàng thái tử sắp đến rồi. Chúng ta đi thôi, tiểu thư.”
Trong nụ cười thanh lịch và cử chỉ của anh ta, không hề tìm thấy chút nào vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của cái ngày anh ta đẩy Claudine vào thế khó. Ánh mắt cô ấy chỉ dao động trong chốc lát. Claudine nở một nụ cười tự nhiên không kém gì vị hôn phu của mình và nắm lấy tay anh ta.
“Vâng, Công tước Herhardt.”
Giọng nói trong trẻo và vui vẻ ấy khiến Riette bật cười một cách mỉa mai.
“Theo một nghĩa nào đó, họ là một cặp trời sinh.”
Riette lắc đầu và cũng đứng dậy.
Ba người nhanh chóng đến sảnh chính, nơi những người đón cặp đôi Hoàng thái tử đang xếp hàng. Ở đó, Riette nhìn thấy cô gái đó. Layla, người phụ nữ của Công tước Herhardt, đang lặng lẽ đứng ở cuối nhóm người hầu.
Khi chiếc xe chở cặp đôi Hoàng thái tử đến, các phóng viên đang chờ đợi bắt đầu bận rộn.
Dù là bạn cũ của Công tước Herhardt, nhưng đây là một chuyến thăm chính thức trong chuyến thị sát của Đế quốc, nên nghi thức đón tiếp được tổ chức tương xứng. Ngay cả Layla, người đã sống ở Arvis nhiều năm và chứng kiến vô số chuyến thăm của các vị khách quý, cũng phải ngạc nhiên trước quy mô lớn và lộng lẫy lần này.
Layla đứng ở cuối nhóm người hầu, đôi mắt lấp lánh vì căng thẳng và mong đợi. Công tước xuất hiện cùng vị hôn thê, tiểu thư Brandt. Họ đứng cạnh nhau, khoác tay, điềm tĩnh và tự tin trước hàng loạt ánh đèn flash.
Layla nhìn Công tước Herhardt, người đã trở thành một người hoàn toàn khác với người đàn ông điên rồ mà cô biết trong bóng tối sâu thẳm của đêm, với ánh mắt hơi ngây dại. Thật khó để tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của người đàn ông điên rồ mà cô biết trong thái độ điềm đạm và trang nhã của anh.
“Người đàn ông của một tiểu thư cao quý thì ra là như vậy.”
Trong đôi mắt Layla chớp chậm, ánh sáng mùa đông lạnh lẽo đọng lại. Matthias và Claudine bước xuống cầu thang trải thảm đỏ, đối mặt với cặp đôi Hoàng thái tử với nụ cười thanh lịch. Dù ở khoảng cách xa đến mức không nghe thấy tiếng nói chuyện, cô vẫn cảm nhận rõ ràng. Thái độ của họ đối với nhau thật thân mật. Cả Công tước Herhardt và tiểu thư Brandt đều như vậy.
Layla nhìn những huy hiệu lấp lánh trên lễ phục của Công tước, vô thức giấu tay ra sau lưng. Đầu ngón tay cô, không nắm giữ gì cả, chợt nhói đau. Đó là bàn tay đã vuốt ve đôi cánh chim lấp lánh nhiều lần. Cũng chính là bàn tay đã cung kính nhận tiền từ Claudine.
Khi Layla cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày, cặp đôi Hoàng thái tử và đoàn tùy tùng của họ đã bước lên cầu thang. “Xong rồi.” Layla khẽ ngẩng đầu lên với cảm giác nhẹ nhõm cay đắng, rồi ngay lập tức chìm vào sự hối hận sâu sắc.
Claudine quay lại.
Cô ấy mỉm cười tươi tắn, nhìn thẳng về phía Layla. Layla cảm thấy như nghe thấy tiếng đồng xu leng keng, và cô siết chặt tay hơn nữa, giấu ra sau lưng.
Đó là một buổi chiều nhợt nhạt, khi cái bóng của ánh nắng trải dài rất lâu.
Bình luận gần đây