Hoa Là Mồi Nhử Novel Hoàn - Chương 1.2
“Lại bị táo bón rồi đấy.”
“…Dạ?”
Hiệu trưởng há hốc mồm, ngơ ngác đến ngớ ngẩn. Ánh mắt ông dán vào người nữ bác sĩ cây cối trước mặt, biểu cảm lẫn lộn giữa tin và không tin, giữa hoang mang và… bối rối không lời.
“Vừa rồi… cô vừa nói gì cơ?”
“Không đi nặng được bình thường.”
“…”
Lần thứ hai, sự im lặng lại rơi xuống giữa họ như một cái lá khô không đúng mùa.
Ông hiệu trưởng, trong một khoảnh khắc, đã muốn phản bác để giành lại thế thượng phong: “Giờ này mà cô lại nói chuyện đó?” Nhưng rồi ánh mắt ông bắt gặp những đứa học sinh tiểu học đang đeo những chiếc cặp sách to tướng như mai rùa, tò mò dõi theo. Mặt ông đỏ lên, chẳng rõ vì giận hay vì xấu hổ.
Thôi kệ.
Cô gái kia vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve thân cây, bàn tay như thì thầm điều gì với lớp vỏ sần sùi.
“Mọi thứ đều quan trọng cả mà… phải thông thì mới sống được.”
“Khụ… khụ…”
Ông hiệu trưởng ho khan, ra vẻ không hài lòng. Nhưng sau bàn tay che miệng, một nụ cười mơ hồ hé ra rất nhỏ, như thể chính ông cũng không nhận ra.
Đúng là một bác sĩ ngốc.
Chỉ để chữa vài cái cây mà tiêu tốn từ vài chục đến hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn. Trong mắt ông, thà chặt phăng cho xong, trồng cây mới còn dễ hơn. Cần gì phải tốn công cứu sống một cách nhọc nhằn như thế?
Chính vì vậy, ông đã chọn liên hệ với một công ty nhỏ, do một cô gái trẻ, dễ tính và có vẻ nhẹ dạ điều hành, thay vì thuê dịch vụ từ bệnh viện cây lớn trong thành phố.
Kế hoạch là thế này: Sau khi cây được “chữa”, ông sẽ tìm cách khiến nó héo úa trở lại. Và khi ấy, mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu nữ bác sĩ kỳ quặc này.
Nhưng bây giờ, ông vẫn cúi đầu, lông mày hạ thấp, giọng đầy vẻ thiết tha:
“Cây này là cây chủ của trường chúng tôi. Là biểu tượng xanh tươi của các cháu học sinh. Xin cô hãy chữa khỏi bệnh cho nó.”
Đương nhiên, ông ta định lấy lại chi phí điều trị từ người phụ nữ này và cả tiền bồi thường thiệt hại nữa. Dù sao cũng là cái cây sẽ bị chặt bỏ. Chẳng phải nó nên đóng góp cho con người theo cách này sao?
“Cứ giao cho tôi.”
Đúng lúc đó, cô để lại một câu trả lời đáng tin cậy một cách tự tin.
“Quá trình điều trị không khó khăn đâu. Nói một cách đơn giản, là nó bị táo bón vì không thể thải chất thải sau khi hấp thụ. Rễ cây cũng chưa bén sâu.”
So Yiyeon đảo mắt nhìn quanh sân trường, khẽ nhíu mày với đôi mắt dài và thanh thoát.
“Nếu việc thải chất thải không tốt, cây sẽ khô héo từ ngọn xuống, và hầu hết các cây ở đây đều như vậy.”
“Vậy thì chữa trị thế nào…”
Hiệu trưởng giấu vẻ khó chịu và lén lút đánh giá So Yiyeon.
Chiếc quần thụng cũ sờn, lấm lem bùn đất; móng tay bám đầy lớp đất đen đặc quánh; mùi phân bón ngai ngái thoảng theo từng bước chân.
Tất cả những thứ bẩn thỉu ấy như một lớp vỏ xám xịt che lấp hoàn toàn khuôn mặt sáng trong, tươi tắn vốn có sức hút lặng lẽ.
Đặc biệt, mái tóc buộc thấp lỏng lẻo sau gáy trông xơ xác đến nao lòng như một bó rong biển phơi khô giữa ngày không nắng.
Trời ạ, còn trẻ thế mà nhìn như… thế này sao? Trước mặt còn là một cái cây cổ thụ đang hấp hối kia kìa.
Điều kỳ lạ là ánh mắt cô khi nhìn cây lại dịu dàng đến mức gần như đau đáu, nhưng khi đối diện với con người ánh nhìn ấy lập tức trở nên khô khốc, lạnh lùng một cách khó hiểu.
Sự đối lập ấy, khi kết hợp với thân hình gầy guộc như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, khiến cô càng trở nên nhợt nhạt và thiếu sức sống như chính những cái cây cô đang cố gắng cứu lấy.
“Thưa hiệu trưởng.”
“Vâng, vâng.”
Hiệu trưởng vội vã đáp lời, giọng lễ phép một cách gượng gạo, như thể sợ điều gì đó bị phơi bày:
“Chúng tôi sẽ thay toàn bộ đất bằng đất sét sa thạch, thưa cô.”
“Nhiều đến thế sao?”
Ánh mắt So Yiyeon chợt trở nên sắc như dao.
“Đó chính là vấn đề. Đất ở đây thoát nước kém… lý do thì cũng dễ hiểu thôi.”
Cô chậm rãi tiến lại gần, gương mặt lặng như nước nhưng ánh mắt lại xoáy sâu.
“Tiết kiệm được khối tiền rồi, phải không?”
Không chờ phản hồi, cô bắt đầu đi vòng quanh hiệu trưởng, từng bước một, chậm rãi như đang vạch trần điều gì đó đã bị che giấu dưới lớp đất kia.
“Ông đã chôn cái gì ở đây vậy?”
“V…vâng?”
Hiệu trưởng khẽ lùi lại, bối rối.
“Tôi nghe nói trường vừa được xây thêm một dãy mới.”
“…”
“Gạch?”
Vai ông ta khẽ giật.
“Xi măng thừa?”
“…”
“Cả mớ bao ni lông xi măng cũng có thể.”
“Khụ khụ…!”
“So với việc xử lý rác thải xây dựng đúng quy trình thì… chôn xuống gốc cây tiết kiệm hơn nhiều, đúng không? Hay là ông đã chôn hết tất cả?”
Hiệu trưởng lén đưa tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lảng tránh như thể đang tìm một lối thoát.
Không thể nào… Làm sao cô ta biết được chuyện đó?
Để tiết kiệm chi phí xử lý chất thải xây dựng, ông đã cho người lấp toàn bộ đống vật liệu thừa xuống đất xi măng, gạch vụn, bao ni lông. Mọi thứ được giấu kín dưới lớp đất mặt. Một việc làm mà tuyệt đối không ai được phép biết.
Vậy mà người phụ nữ lem luốc ấy một bác sĩ cây cối quê mùa, trong chiếc áo khoác loang lổ mùi đất lại có thể chỉ ra tất cả như thể đọc được lòng đất.
“Những thứ đó, khi gặp nước, sẽ đông cứng lại như đá,” cô nói, giọng đều và lạnh. “Nếu trộn lẫn trong đất, cây không thể nào phát triển. Và cuối cùng, chúng sẽ mắc bệnh… thối rễ.”
“…”
“Dù sao thì đào lên là sẽ lòi ra hết.”
Cô nhẹ nhàng rút chiếc khăn tay hoa văn buộc nơi cổ ra, chấm mồ hôi trên trán. Một động tác nữ tính, ngây thơ, nhưng không làm mềm đi chút nào sự lạnh lùng trong ánh mắt đang nhìn ông.
“Tôi sẽ gửi báo giá trong hôm nay.”
Cô dừng một nhịp, rồi tiếp lời, giọng nhẹ như không, nhưng từng chữ như đinh đóng cột:
“Tất nhiên, tôi cũng sẽ báo cáo lên chính quyền thành phố trước.”
“…”
Đến lúc đó, hiệu trưởng mới hớt hải bước đến, gương mặt biến sắc, khúm núm như kẻ vừa bị lột mặt nạ.
“À… à, cô ơi… xin cô… nghe tôi nói một chút…”
Cô quay đầu lại, nghiêng đầu, nở một nụ cười gần như vô cảm:
“Ông vui lắm nhỉ tiết kiệm được khối tiền cơ mà?”
“…”
“Bây giờ thì phải nôn ra gấp mấy lần đấy. Như tôi đã nói, cả người lẫn thực vật, việc bài tiết đều rất quan trọng.”
So Yiyeon quay lưng lại một cách nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, giọng cằn nhằn quen thuộc của nhân viên duy nhất vang vọng trong đầu cô, như thể bám riết lấy lưng áo.
So Yiyeon thở dài, rồi quay người, từng bước nặng nề mà dứt khoát trở lại phía hiệu trưởng. Sự trơ trẽn của con người quả là thứ thuốc độc khó nuốt, nhưng cô cũng thừa nhận: quảng bá cho bệnh viện, dù sao, vẫn là ưu tiên hàng đầu.
“Tôi là bác sĩ người muốn trở thành tiếng nói của cây xanh.”
“…”
“Chúng tôi giỏi nhất trong việc chữa lành cho bạn bè… và thỉnh thoảng, cũng rất giỏi trong việc loại bỏ cỏ dại.”
Dĩ nhiên, thứ cô muốn nhổ bật rễ nhất lại chính là những “người bảo vệ” như ông hiệu trưởng này. Những suy nghĩ đó, cô chỉ để lặng lẽ vang lên trong lòng, như một nhát cắt ngọt giấu sau lớp vỏ dịu dàng.
Dù vậy, cô đã nghĩ ra một cách để khiến ông ta không thể yên ổn.
Chỉ vì lòng tham của con người mà hàng chục thân cây bị vùi dập, rồi lại ngang nhiên gọi đó là “biểu tượng xanh tươi”. Những kẻ như vậy thường dùng chính chiếc lá để làm gạt tàn thuốc vừa tàn nhẫn, vừa đạo đức giả.
“Hãy thường xuyên ghé thăm Bệnh viện Cây Vân Sam của chúng tôi nhé.”
So Yiyeon nở một nụ cười tươi rói một nụ cười gượng gạo, lịch sự đến mức đầy sát thương.
So Yiyeon là một bác sĩ cây cối điều hành một bệnh viện cây nhỏ trên hòn đảo Hwaido, xã Geunil, thành phố Hwayang, giáp với Tongyeong về phía tây và Namhae về phía nam.
Tuy có vẻ là một hòn đảo lạc hậu, nhưng bất ngờ thay, đây lại là hòn đảo lớn thứ hai ở Hàn Quốc, một địa điểm du lịch tuyệt đẹp hòa quyện giữa biển, cây cối và đá.
“Ông chú đó, nhìn lén thật là biến thái…”
Trong ngành này, nơi người ta mang theo các dụng cụ như thang, dao, cưa, kéo thay vì mỹ phẩm và cơ bản phải giỏi trèo cây, ánh mắt mọi người dành cho So Yiyeon ở đâu cũng như nhau.
Có quá nhiều khách hàng, đến mức cô phát ngán, họ gọi một nữ bác sĩ dễ tính đến để thử thách sức mạnh, với ý định tiết kiệm chút chi phí điều trị cây cối.
Nhưng để tức giận từng chút một thì không còn là việc dễ dàng nữa dẫu sao, So Yiyeon cũng đã ngoài ba mươi, xương cốt đã cứng cáp, tim gan cũng dày dạn hơn rồi.
Cô đang phóng xe tay ga vun vút trên con đường ven biển xanh ngọc bích. Gió biển táp vào má, hàng cây ven đường lướt qua như những vệt màu nước mờ nhòe.
Ting ting. Ting ting.
Cuộc gọi đến.
Cô bấm nhẹ vào tai nghe rảnh tay.
“Alo?”
– Viện trưởng à, nếu năm phút nữa mà chị chưa tới, tôi sẽ mở cửa tầng hai đấy.
Chiếc xe đang lao thẳng bỗng chốc loạng choạng như bị một cơn gió chướng đẩy lệch tay lái. Giọng ở đầu dây bên kia thanh lịch như một diễn viên lồng tiếng phim nước ngoài, nhưng lời lẽ thì mộc mạc, đầy sát khí.
So Yiyeon hốt hoảng quay đầu xe, vừa thở hổn hển vừa gọi:
“Trưởng khoa! Khoan đã, đợi tôi chút thôi!”
– Tôi nghe rõ cả rồi. Lại có tiếng động gì đó nữa kìa!
“Cô nghe nhầm thôi! Tầng đó trống mà, làm gì có ai…”
– Không nhầm đâu! Tôi chắc chắn!
So Yiyeon cố giữ giọng bình thản, nhưng bàn tay đang siết ga ngày càng mạnh. Chiếc xe lao đi như xé gió, để lại sau lưng những khung cảnh trong vắt của Hwaido trôi tuột như một thước phim tua nhanh.
– Xin lỗi nhé, tôi gọi thợ khóa rồi.
“Không được!”
Cô hét lên, cuối cùng cũng buộc phải thừa nhận sự thật. Nhưng khi đang cuống cuồng tìm một lời biện hộ tử tế, thì ở đầu dây bên kia, đối phương đã nhanh hơn một bước ra tay không chờ đợi.
– Dối trá chuyện mạch nước ngầm chảy nên phải chặn lại đi. Lời nói phơi ớt, nấu tương giờ tôi nghe chán rồi!
“Cái đó…”
– Cô có phải là Râu Xanh đâu mà giữ khư khư cái phòng đó! Thà nói cô gom trai tân chất đống thì bà già này còn bắn pháo hoa ăn mừng đấy!
Nghe vậy, cằm cô há hốc ra như muốn rớt.
Trưởng khoa Gye Chooja, năm nay đã sáu mươi tuổi, là một chuyên gia điều trị cây cối giúp So Yiyeon.
<Bệnh viện cây vân sam> là nơi được điều hành bởi So Yiyeon, người độc thân 32 năm, và Gye Chooja, người đã kết hôn năm lần nhờ đào hoa bẩm sinh.
Và mỗi khi So Yiyeon đi khám bệnh ngoài, Trưởng khoa Gye lại viện đủ mọi lý do để mở cửa tầng 2, vốn luôn đóng chặt.
Thực ra, ở vị trí của Gye Chooja, việc cảm thấy buồn cũng là điều dễ hiểu.
Chủ nhà bất ngờ xây thêm một phần nhà cũ mà không báo trước, và cô ấy chưa bao giờ được tham quan tầng trên. Với tư cách là nhân viên duy nhất của bệnh viện, liệu cô ấy đã bực bội đến mức nào?
‘Nhưng trưởng khoa ơi, tầng 2 thật sự không được đâu…!’
Đã hai năm kể từ khi cô giấu một bí mật lớn ở đó.
Có một loại cây đặc biệt mà không được phép để lộ ra.
Tấm gỗ khắc chữ viết tay tinh xảo.
Bệnh viện Cây Vân Sam.
Thế nhưng, nó treo nghiêng ngả, như sắp rơi bất cứ lúc nào chỉ cần chạm nhẹ, và đúng như dự đoán, nó đã rớt xuống không sức sống khi So Yiyeon vội vã chạy vào.
Ngôi nhà trông tồi tàn hơn cả một căn nhà bình thường, màu kem cũ kỹ. Nhưng tầng 2 màu xám đô thị lại trông lạc lõng đến mức, như một con mèo già đeo một khối đá cẩm thạch trơn bóng.
Cô đi qua tầng 1, nơi vừa là văn phòng vừa là nhà, rồi thở hổn hển leo lên cầu thang.
“Trưởng khoa!”
“Aish…!”
Gye Chooja, người đang tặc lưỡi, nhăn mặt. Đúng lúc đó, người thợ khóa đang định cạy khóa cửa, thậm chí còn cầm theo dụng cụ.
So Yiyeon thở hổn hển, đứng chắn ngang cửa. Nhìn thấy bộ dạng dai dẳng đó, Gye Chooja cong môi khinh bỉ.
“Đúng là dai dẳng, dai dẳng thật.”
“Hộc… tôi đã nói rồi mà. Chỗ này có chủ khác nên tôi cũng không vào được. Chỉ để trống thôi.”
Một nửa là nói dối, một nửa là sự thật.
“Vậy thì con nhỏ đó phơi ớt, nấu tương kiểu gì mà làm thế được!”
“Cái, cái đó…”
“Cho tôi ngửi mùi không khí phòng trống cũng được!”
“Không khí không lưu thông, hại lắm.”
“Bà không tin tôi đến thế sao! Dù cô có giấu vàng miếng tôi cũng không trộm đâu!”
Không đâu. Thà bị trộm thì còn dễ chịu hơn… So Yiyeon cười gượng gạo và vẫy tay ra hiệu xuống nhà.
“Biết rồi lại đau đầu đấy, Trưởng khoa.”
“Con nhỏ lừa đảo này! Hãy nói chuyện như thế với khách hàng ấy.”
“Không, thật mà…”
Bác sĩ cây cối vô hại và hiền lành này thoạt nhìn có vẻ dễ bị lừa gạt. Thế nhưng, sau khi liên tục đối phó với những người đàn ông trung niên ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi, những người làm trong các lĩnh vực như xây dựng, kiến trúc, nông nghiệp, sự mất niềm tin vào con người của cô dường như không có dấu hiệu thuyên giảm.
“Viện trưởng à, tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu.”
Khi Gye Chooja đe dọa và lùi lại một bước, So Yiyeon mới thở phào ngồi thụp xuống.
Cái tầng 2 đáng ghét này.
Cô nhắm mắt lại, vẻ mặt kiệt sức.
Bình luận gần đây