Hoa Là Mồi Nhử Novel Hoàn - Chương 12
Đó là một ngày mệt mỏi. Một ngày rối bời chỉ còn lại những vết thương cũ.
Yiyeon ngồi trên ghế sofa, ôm trong lòng một chậu cây cảnh quý giá. Cô muốn được an ủi bởi sự tĩnh lặng đặc trưng của cây cối: không cắn, không quấn quýt, thậm chí không đáp lại.
Vô tình ngước lên tầng hai, Cô giật mình.
“Hết hồn……!”
Yiyeon lắc đầu như tự trách mình.
Cái tên người thực vật đó có liên quan gì đâu mà lại gở vậy.
Đó là một tuần yên bình. Một cuộc sống không có bất cứ chuyện gì xảy ra mà Yiyeon hằng mong muốn. Tuy nhiên, Kwon Chaewoo càng ngủ nhiều, kỳ lạ thay, Yiyeon lại càng mất ngủ.
Sau khi trải qua đủ mọi sự ồn ào trong một thời gian ngắn, đêm yên bình này lại trở nên tĩnh mịch đến lạ. Những suy nghĩ vẩn vơ cứ thế chất chồng, đè nặng lên Cô.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng hai năm đó là khoảng thời gian một sự chung sống kỳ lạ giữa người và thực vật đã tìm được sự cân bằng riêng và cùng tồn tại.
Có lẽ điều đó đã được dự đoán trước ngay từ khi Yiyeon, quá mức hoảng sợ, bắt đầu kiểm tra hắn mỗi đêm để xem liệu người thực vật đó có thực sự là người thực vật hay không.
“Ư, không phải. Không phải. Đừng nghĩ gì hết……”
Đó là lúc Yiyeon nhíu mày, vùi mũi vào lá bạc hà.
Hử?
Cô nhạy cảm ngẩng đầu lên.
“――!”
Một tiếng kêu yếu ớt của con thú non vọng lại từ đâu đó. Cô cảnh giác ngẩng cổ lên. Ngay lập tức, cầu thang đang lọt vào tầm mắt chợt trở nên đáng ngờ hơn mọi khi.
Cô không chần chừ lâu. Yiyeon sải bước lên cầu thang, rồi không ngần ngại mở cánh cửa trống hoác vì đã bị cạy phá khóa.
Ánh đèn dịu nhẹ từ đầu giường.
Người đàn ông bất động đến mức có thể tin là một mô hình trưng bày.
‘……Rõ ràng có tiếng gì đó mà.’
Yiyeon đặt ngón tay lên nhân trung của Kwon Chaewoo. Hơi thở đều đặn phả vào da thịt cô.
Không phải ở đây sao?
Đó là lúc Cô gãi đầu và nhìn xung quanh.
Đôi môi của người đàn ông đang khép chặt từ từ hé mở, lọt vào tầm mắt cô. Khoảnh khắc đó, Yiyeon theo bản năng cứng đờ toàn thân. Nhưng thứ hiện ra sau đôi môi không phải là răng, mà là tiếng nức nở.
“Hự…….”
Yiyeon cảm thấy như bị đóng băng từ mắt cá chân. Kwon Chaewoo đang khóc. Một giọt nước mắt lớn rơi xuống từ khóe mắt với đường cong kỳ lạ.
“—Mẹ……”
Hắn lầm bầm gì đó. Đôi môi khô khốc liên tục thốt ra điều gì đó.
“……Đi đi. Mau đi đi……”
Hắn nhăn nhó cả khuôn mặt như thể đang chịu đựng đau đớn tột cùng. Có phải hắn đang gặp ác mộng không? Đôi mắt Yiyeon dao động.
Kẻ sát nhân thì có gì mà gặp ác mộng chứ?
Nếu đã sống mà toàn làm chuyện xấu, thì gặp ác mộng cũng đúng thôi.
Tất cả là nghiệp chướng mà.
Với suy nghĩ lệch lạc và có phần hả hê ấy, Cô nhìn xuống hắn.
Nhưng dù cố tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt Yiyeon vẫn dán chặt vào nước mắt của người đàn ông. Hắn giờ đây thở hổn hển.
“Trốn đi……”
“…….”
“—Quên đi……”
Người đàn ông lẩm bẩm từng từ khó hiểu, nhưng cảm xúc của hắn lại sống động đến kỳ lạ. Hắn trông vội vã, và buồn bã.
“Trốn đi……!”
Khuôn mặt điển trai như tạc tượng nhăn nhó đau đớn. Yiyeon không biết phải làm gì, chỉ biết giơ tay lên rồi lại hạ xuống liên tục.
‘Cô Chooja, đây không phải tiên nam mà giống con nai hơn phải không?’
Khi Chooja vỗ tay nói Kwon Chaewoo là tiên nam vì vẻ ngoài của hắn. Yiyeon cũng gật đầu đồng tình ở một mức độ nào đó. Có điều, không phải nàng tiên mất áo mà là kẻ định bẻ cổ người nhìn trộm.
Nhưng bây giờ hắn chẳng phải giống như người đang thở dốc chạy trốn sao?
“—Sống sót……”
Yiyeon lưỡng lự một cách khó chịu. Cô quay người đi như muốn tránh né nhưng rồi lại liếc nhìn hắn. Cô nắm chặt rồi lại mở tay, rên rỉ, cuối cùng cũng lau đi khóe mắt đẫm lệ của hắn.
Khoảnh khắc chạm vào làn da nóng ran của người đàn ông, một luồng điện tĩnh giật nảy. Cô giật mình rụt tay lại và nói với vẻ mặt có phần dịu đi.
“Hình như Kwon Chaewoo không thích ngủ thì phải.”
“…….”
“Còn tôi thì không thích anh tỉnh dậy chút nào.”
“……Nhất định —.”
Nghĩ lại thì, Cô luôn chỉ đối mặt với gương mặt ngủ say như chết hoặc đôi mắt trống rỗng mất trí nhớ. Nhưng nhìn người đàn ông đang bật khóc nức nở, Cô cảm thấy kỳ lạ. Nhanh chóng lau đi giọt nước mắt còn vương trên đầu ngón tay vào bộ đồ ngủ.
Thì ra hắn cũng là con người. Tôi đã không muốn như vậy mà.
“Dù Kwon Chaewoo có không bao giờ tỉnh lại nữa, tôi cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi, chút nào, không, gần như không cảm thấy gì đâu.”
Yiyeon vội vàng vén những sợi tóc lòa xòa.
“Biết làm sao được khi tôi còn chẳng thấy thương hại hơn cả những cái cây ngoài đường nữa.”
Ngay sau đó, Yiyeon thở dài một hơi không rõ lý do và ngồi xuống ghế. Cô chống cằm lên đầu gối, luyên thuyên nói như trước.
“Chúng nó ít ra còn trong sạch và thuần khiết. Kwon Chaewoo thì thuộc loại độc địa và vẩn đục. Anh có biết khó đối phó đến mức nào không? Cây ăn thịt đáng sợ lắm chứ.”
Và—
“Đừng khóc nữa.”
Yiyeon với vẻ mặt mờ mịt, liên tục lau nước mắt cho hắn.
“Nước mắt thì phải tự lau lấy chứ.”
“…….”
“Tôi khóc cũng chẳng có tác dụng gì. Vì chẳng ai lắng nghe cả.”
Chỉ có những cái cây, những bông hoa nở rộ theo mùa mới lắng nghe câu chuyện của Yiyeon. Đối với Yiyeon, người chưa từng có lấy một người bạn, chúng là tình yêu và lời hứa duy nhất.
“Hôm nay tôi nếm thử đất dưới gốc cây. Thấy mặn chát. Đáng lẽ nó không có vị đó đâu.”
“…….”
“Nước mắt Kwon Chaewoo cũng vậy sao?”
Việc kéo Kwon Chaewoo ra khỏi cơn ác mộng hay để mặc hắn giờ đây tùy thuộc vào Yiyeon. Cô nghiêng người thì thầm vào tai hắn.
“Ai đã đổ nước biển vào người anh vậy?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ nhăn mặt. Những nếp nhăn tùy tiện xuất hiện trên sống mũi thẳng từ trán xuống. Kwon Chaewoo vẫn tiếp tục rên rỉ như thở hắt ra.
Yiyeon bĩ môi, cằn nhằn.
“Hôm nay anh trông giống cái cây bạch quả ở quán hải sản vậy.”
Mặc dù biết đó là một sự nhầm lẫn nguy hiểm, nhưng đôi khi người ta lại muốn tự lừa dối mình. Yiyeon đối mặt với hắn như thể đang nuốt một liều thuốc độc mạnh hơn để quên đi cơn sốt dai dẳng cả ngày và ý nghĩa của ngày hôm nay.
“Là quà sinh nhật của anh đó.”
—Thật ra, hôm nay tôi cũng muốn khóc lắm.
Yiyeon cẩn thận nằm xuống bên cạnh người đàn ông.
Một âm thanh sắc nhọn, méo mó không rõ nguồn gốc cứ vang vọng trong đầu.
Kwon Chaewoo chớp chớp đôi mắt nặng trĩu rồi giơ tay lên che ánh nắng chói chang đang đổ xuống. Nhưng chưa kịp che hết mắt, mu bàn tay hắn đập vào thứ gì đó kêu “bụp”, đau nhói. Hắn lặng lẽ nhíu mày rồi quay đầu.
“……!”
Ở đó, So Yiyeon đang ngủ say như chết, bám chặt vào bên trong cánh tay hắn như con hà bám đá, thậm chí còn cựa quậy và tặc lưỡi trong giấc ngủ. Thấy vậy, Kwon Chaewoo cứng đờ người, không nói nên lời. Đồng thời, hắn giật mình tỉnh hẳn như bị hắt nước lạnh vào mặt.
Rõ ràng hắn vừa mang trên vai một giấc mơ đau khổ và khó khăn, nhưng ngay khi nhìn thấy Cô, nó đã biến mất không dấu vết.
Người tên ‘Kwon Chaewoo’ này có lẽ trời sinh đã ngốc, cứ thế mà đầu óc trống rỗng chỉ vì một kích thích nhỏ nhặt.
So Yiyeon.
Vợ.
Bác sĩ cây.
Tai nạn.
Kwon Chaewoo nghiền ngẫm vài điều hiện lên trong đầu khi nhìn người phụ nữ trước mặt. Tất cả đều là những thông tin bình thường, hắn chỉ nghe người khác nói. Điều đó khiến hắn bặc tức tặc lưỡi.
Hắn nhớ lần đầu tiên.
Khoảnh khắc những tế bào đang ngừng hoạt động đồng loạt thức tỉnh, khơi dậy các giác quan. Ký ức đầu tiên đó là về một người phụ nữ.
Khi hắn đè lên lưng Cô và ngửi mùi ở gáy. Cái mùi tanh kỳ lạ của cỏ ướt và đất lẫn lộn đó hắn không thể nào quên.
Khoảnh khắc ký ức bị cắt bỏ đó nặng nề và buồn nôn hơn hắn tưởng.
Gia đình, bạn bè, ký ức, tất cả những thứ đó đã lún sâu vào một khoảng trống, chỉ còn lại một người phụ nữ thấp thoáng. Đó chính là chìa khóa.
Đó là một lời thì thầm gần như bản năng. Quyết định nhanh đến không ngờ. Trong đầu trống rỗng chỉ có gương mặt So Yiyeon, hắn chấp nhận Cô như thể nuốt chửng.
Nhưng càng nhìn, So Yiyeon càng kỳ lạ.
‘……Chẳng phải tự nhiên mà có một người vợ mình còn chẳng có ký ức gì sao. Tôi lo lắng không biết Kwon Chaewoo sẽ hoang mang và khó chịu đến mức nào…….’
Không, tôi thì vừa nhìn đã biết ngay. Tại sao em là vợ tôi. Tại sao em không thể không phải là vợ tôi.
Đến cả thời gian rời mắt đi cũng thấy lãng phí.
‘Kwon, Kwon Chaewoo. Kwon Chaewoo.’
Thế nhưng, dù tự xưng là vợ nhưng cơ thể lại run rẩy.
Đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
Ngón áp út trơn nhẵn không hề có dấu vết nhẫn.
Cái nhà không có lấy một tấm ảnh cưới.
Cũng không tìm thấy dù chỉ một chút niềm vui nào khi người chồng tỉnh lại sau trạng thái thực vật. Chỉ có sự sợ hãi. Đôi khi, khi Cô giật mình, hắn muốn giữ lấy cái cằm nhỏ xíu đó mà hỏi.
Cả thế giới trống rỗng của tôi chỉ có em.
Tại sao em lại sợ tôi? Tại sao em không cười?
Nếu khó khăn như vậy thì tại sao lại chăm sóc và chờ đợi tôi?
“Anh tỉnh rồi ạ?”
Đúng lúc đó, So Yiyeon dụi mắt và cất lời chào buổi sáng.
Khi hắn chống khuỷu tay lên và chỉ im lặng nhìn, vẻ mặt Cô dần dần cứng lại.
Bình luận gần đây