Hoa Là Mồi Nhử Novel Hoàn - Chương 2
Trên chiếc giường bệnh chằng chịt dây dợ và máy móc kêu khẽ những nhịp đều đều, người đàn ông nằm bất động, ngủ say như đã rời khỏi thế giới này từ rất lâu.
Đôi mắt nhắm nghiền không để lộ lấy một manh mối về tuổi tác, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn ánh lên nét sắc lạnh. Hàng mi dài phủ bóng xuống gò má cao, sống mũi thẳng tắp gợi một vẻ thanh tú, tương phản với nét xếch nhẹ nơi khóe mắt vẻ đẹp mang dáng dấp của sự xa cách.
Thân thể từng vạm vỡ, từng đủ sức nổi bật giữa rừng núi u trầm, giờ đây chỉ còn là hình bóng phai mờ sau hai năm dài nằm im lìm. Cơ bắp đã dần tiêu biến, lớp da nhợt nhạt ôm lấy khung xương gầy guộc.
Chỉ có đôi vai rộng, vuông vức có lẽ là do tạo hóa đã khắc vào cấu trúc xương từ thuở đầu đời vẫn giữ nguyên hình dáng, như một lời nhắc cố chấp rằng người này từng mạnh mẽ đến thế nào.
“Hú…”
Nghĩ đến hai năm đã trôi qua, một tiếng thở dài nặng nề như thể đã chờ đợi từ rất lâu mới bật ra khỏi lồng ngực cô.
Người thực vật.
Một bệnh nhân không còn ý thức chỉ còn duy trì những chức năng tối thiểu của sự sống: hô hấp, tuần hoàn… như một thân cây không rễ bám.
Yiyeon buông mình xuống chiếc ghế, tay xoa lên khuôn mặt mệt mỏi. Là bác sĩ chuyên về thực vật, cô đã quen với việc chăm sóc những sinh thể không biết nói. Nhưng ngay cả thế, bản hợp đồng này vẫn là một điều vô lý đến mức khó tin.
Dẫu cho là “chỉ còn hoạt động thực vật”, chỉ cần nhìn vào thân thể người đàn ông kia cũng đủ thấy mọi sự không hề… tầm thường. Một cơ thể đường bệ, từng rõ nét đến từng khối cơ, dẫu nay đã hao mòn sau hai năm nằm bất động, vẫn không thể coi là bình thường.
Việc cô vội vàng nhận lấy “vật” này bệnh nhân này chính là kết quả của một sự đầu hàng quá sớm, một quyết định thiếu sáng suốt của một kẻ mềm yếu, thậm chí là… hèn nhát.
Mà hắn ta, đâu phải một con người đơn giản.
Không định bỏ chạy à?
Ký ức rợn ngợp lại ùa về. Khi đó, cô đã vung dụng cụ điên loạn phịch, phịch vào người đàn ông kia. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Ngay cả khi đầu lưỡi cưa đã nhuốm máu, hắn vẫn bất động như một pho tượng đá.
Yiyeon đã thật sự tin rằng đời mình sắp kết thúc dưới bóng núi âm u ấy.
Thôi thì… cũng nên nhìn cho rõ mặt kẻ sát nhân rồi chết.
Ý nghĩ ấy lạnh lẽo như đá núi và rồi chính trong khoảnh khắc đó, mọi thứ bỗng đổi khác.
Cô từng nghĩ, mỗi đêm sẽ tìm đến hắn như một bóng ma lẩn khuất giữa đêm tối, lặng lẽ gieo rắc những trò tra tấn mơ hồ mà một hồn ma có thể nghĩ ra. Làm hắn mất ngủ, khiến hắn dằn vặt, khiến tội lỗi ăn mòn từng phút từng giây trong cuộc đời còn lại.
Ý nghĩ ấy vừa dâng lên, cô quay người lại, ánh nhìn găm thẳng vào người đàn ông.
Và rồi trong khoảnh khắc ấy cô nhìn rõ đôi mắt hắn, thứ trước đó vẫn bị che phủ bởi chiếc mũ trùm đầu âm u.
Trong một giây ngắn ngủi, Yiyeon cảm thấy như thể hắn vừa… buông lỏng.
Đôi mắt hắn, đầy kinh ngạc, nhưng không chỉ có thế. Có gì đó khát khao, như thể ánh nhìn của cô là thứ hắn đang tham lam nuốt trọn.
Hàm răng siết chặt, quai hàm gồng lên như cố kiềm thứ gì rất sâu.
Phịch!
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.
Một vật nặng là đá đập thẳng vào sau gáy hắn. Một lần. Rồi lần nữa. Rồi thêm một lần nữa.
Phịch. Phịch. Phịch.
Người tấn công chính là kẻ khi nãy còn bị chôn sống giờ đây, máu và bùn đất phủ đầy khắp người, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và hoảng loạn.
Tên sát nhân lảo đảo, chửi rủa trong vô thức, cố mở to mắt nhưng không kịp.
Thân thể hắn đổ xuống, rơi như cái bóng rách nát, rồi lăn lóc dọc theo sườn núi tối đen, biến mất khỏi tầm nhìn như chưa từng hiện diện.
“Kwon Chae Woo.”
Yiyeon lặp lại cái tên vẫn còn xa lạ và thô ráp trên môi.
“Làm ơn… đừng tỉnh dậy.”
Muốn sống một cuộc đời yên tĩnh, dài lâu, không tạp âm. Đó là ước muốn duy nhất không bao giờ thay đổi kể từ khi cô bỏ nhà ra đi.
Yiyeon đã thấm thía biết rằng sống một cuộc đời bình thường và nhàm chán là một đặc quyền lớn đến nhường nào đối với ai đó.
“Tôi chấp nhận anh cũng vì anh là người thực vật. Không thể cử động, không thể nói. Với những ‘người bạn’ như vậy thì tôi tương đối dễ dàng hơn.”
“…”
“Vậy nên làm ơn, đừng tỉnh dậy.”
“…”
Khoảnh khắc ấy, Yiyeon không hề hay biết đầu ngón tay của người đàn ông trên giường bệnh vừa khẽ giật. Một chuyển động nhỏ đến mức chẳng ai nhận ra, nhưng nó đã diễn ra. Như một nhịp thở đầu tiên sau giấc ngủ dài không tên.
“Yiyeon à, đã đến lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ rồi.”
Tiếng nói như vang vọng từ một cõi nào khác, nhẹ tênh mà chắc nịch.
Tại văn phòng bệnh viện, nơi những chậu cây chen chúc trên bàn trang điểm, xếp thành hàng theo mùa và tình trạng bệnh lý, ánh sáng chiều rơi dịu qua cửa kính. Những chiếc xẻng nhỏ đủ kích cỡ, cán sơn màu rực rỡ, được cắm ngay ngắn trên giá treo, phô ra vẻ chuyên nghiệp lạ lùng.
Gye Chooja, trong bộ đồ lao động in logo bệnh viện, bất chợt đưa điện thoại ra trước mặt Yiyeon. Cô đang cúi đầu ghi chép nhật ký điều trị, tay lấm bẩn bởi mực và đất, liền ngẩng lên khi bị thu hút bởi hình ảnh đại diện chói mắt.
“Cái gì đây ạ?”
Giọng cô lơ đãng.
“Con trai của công ty kiến trúc cảnh quan Solle.”
Yiyeon chỉ lướt mắt qua màn hình một cái, môi khẽ bĩu. Một tiếng “Ồ” bật ra cộc lốc và ngắn ngủi, rồi cô lại cúi xuống sổ, tiếp tục công việc như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Trước phản ứng lãnh đạm đến gần như băng giá ấy, Gye Chooja nhíu mày, không che giấu vẻ khó chịu. Trong khi một người cứ cố gắng kéo cô ra khỏi vỏ ốc, thì người còn lại dường như chỉ muốn lặng im trốn vào lòng đất, như chính những cái cây cô chữa trị mỗi ngày.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Trưởng phòng, đối tượng hẹn hò lần này của chị là cháu nội à?”
“Không phải tôi, mà là cô!”
“Vâng?”
Yiyeon ngẩng đầu nhìn cô ấy với vẻ mặt ngây thơ lần nữa, và Chooja thở dài nặng nề.
“Đến thế là đủ cố gắng rồi. Cứ thế này thì chúng ta không thể trụ nổi đâu.”
“Trưởng phòng.”
Yiyeon nhíu chặt hai hàng lông mày.
“Mấy hợp đồng lớn đã bị cắt hết rồi. Bọn bệnh viện D tài ba đến mức… không phải dạng vừa đâu.”
Yiyeon ngoan cố ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Để không để lộ sự thất bại sắp trào ra như một tiếng hắt hơi, cô dồn sức vào toàn bộ khuôn mặt.
Bệnh viện trực thuộc Khoa Nông sinh học Đại học D.
Một bệnh viện cây lớn mới xây dựng tòa nhà 5 tầng và có cả phòng thí nghiệm nghiên cứu riêng.
Bệnh viện D, sau khi ồn ào gia nhập Hwaido, đã tích cực tiếp xúc với các công ty cảnh quan, vườn ươm, công ty xây dựng dân dụng, và các tập đoàn nông nghiệp, rồi nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ mạng lưới quan hệ khổng lồ đó.
Bệnh viện của Yiyeon cũng không thoát khỏi ảnh hưởng này.
Các hợp đồng hàng năm biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại những cuộc gọi thưa thớt từ vườn hoa của bà hàng xóm, kiểm tra sức khỏe của trung tâm làng, và những khách hàng muốn mặc cả.
“Cứ thế này thì không được đâu. Chúng ta không nên tìm cách khác sao?”
“Vậy thì chúng ta cũng dọn dẹp ở đây rồi đi xin việc ở bệnh viện D thôi à?”
Giọng nói lộ rõ sự chán ghét. Đó là một câu nói châm biếm việc các cá nhân kinh doanh ở Hwaido đều lần lượt bò vào các bệnh viện lớn.
“Ôi trời, nếu chỉ ngoan ngoãn xin việc thì may mắn quá. Đừng có viết bậy bạ vào mỗi ngăn nhà vệ sinh là được.”
Chooja khịt mũi, ý nói cô ấy sẽ không bao giờ ngoan ngoãn như vậy.
Vài năm trước, Hwaido từng được cấp phép xây dựng sân golf. Khi đó, nếu các nhà hoạt động môi trường nằm ra trước xe ủi đất và biểu tình, thì vị bác sĩ cây nhút nhát này lại nặn phân bón nặng mùi rồi ném vào máy xúc rồi bỏ chạy.
Và khi nhìn thấy cô ấy sau lưng cười khúc khích, nhào nặn phân bón đặc biệt một lần nữa, Gye Chooja nhận ra rằng ‘mưu đồ của những kẻ hèn nhát khó chịu hơn tưởng tượng’.
“Cô giỏi cái đó mà. Giỏi mưu mẹo.”
Cô ấy một lần nữa đưa màn hình điện thoại ra.
“Thế thì những hợp đồng đã mất không phải lấy lại sao?”
“…!”
Yiyeon vừa liếc qua ánh mắt đầy ngụ ý của Chooja liền lập tức cứng mặt lại. Mưu đồ phía sau bức ảnh được chìa ra bất ngờ kia đã quá rõ ràng trong veo như ánh nắng ban trưa trên mặt chậu nước.
“Đi uống trà thôi,” Chooja nói tỉnh rụi.
“Cái… cái gì cơ?”
Yiyeon vô thức lùi một bước như thể có ai vừa đẩy cô vào trận địa.
“Nghe nói con trai của Solle về Hàn để xem mắt. Nếu đây không gọi là cơ hội thì gọi là gì? Cái Gye Chooja này đã lấy số thứ tự sẵn rồi đi gặp mặt làm quen thôi.”
Mặt Yiyeon tái xanh như chậu cây bị úng nước. Cô lắc đầu đến mức vài lọn tóc lòa xòa buông ra trước trán.
“Ý đồ quá bất chính! Tôi không đi! Tôi không phải… hồ ly tinh đâu!”
“Cái đồ cây cỏ! Nói cái gì tào lao vậy!”
Gye Chooja sững sờ rồi gắt lên. Đôi môi tô son đậm mím lại, ánh mắt giật giật như vừa bị xúc phạm sâu sắc.
“Nghe đây, Yiyeon. Cô vốn không phải kiểu người đủ sắc sảo, đủ nhân cách để làm hồ ly tinh đâu. Đừng có mà làm bộ ngây thơ nữa.”
Gương mặt Yiyeon đỏ bừng như bị hun trên bếp than. Cô né tránh ánh nhìn của Chooja, vô thức để mắt trôi dạt xuống bộ váy gọn gàng màu xanh lá đậm và đôi giày cao gót thanh thoát, loại người phụ nữ này dù ngoài sáu mươi vẫn ăn mặc như thể bước ra từ một bộ phim truyền hình cuối tuần.
“Đứa con gái nào mà khi yêu còn gãi tay gãi chân như bị dị ứng thì làm sao bày ra nổi mấy trò quyến rũ?”
Chooja ngẩng cao đầu, bàn tay thanh mảnh chỉ trỏ một cách vô cùng thanh lịch như đang giảng bài về thị trường tài chính.
“Và suy nghĩ kỹ đi, cô bé. Thời buổi này làm gì còn lãng mạn! Đàn ông thì đầy rẫy. Cứ nhìn mặt, dáng, nghề nghiệp, gia đình… giờ còn phải tính cả khái niệm sống và thói quen tiêu dùng nữa cơ đấy. Cô có cần kiểm duyệt cả một tách trà trước khi uống không hả?”
“À, thì…”
Yiyeon xoa xoa góc bàn, nói lắp bắp.
“Tôi có trao chìa khóa khách sạn cho cô đâu!”
Người đáng lẽ phải thốt lên “Ôi trời ơi” và than khóc lại là cô ấy. Yiyeon lắc đầu lè lưỡi trước những câu chuyện tình yêu phóng túng của Trưởng phòng Gye, rồi lại buông thõng vai như đã thua cuộc.
“…Mà, cô nghe chuyện đó từ ai vậy?”
“Chuyện gì.”
Giọng điệu rõ ràng nghe có vẻ kiêu kỳ.
“Chuyện con trai Solle về nước ấy. Còn số thứ tự là sao?”
Gye Chooja nhướn một bên lông mày đầy ẩn ý.
“Ông già Solle đã mách cho.”
“Hả? Chủ tịch ư? Sao ông ấy lại…”
“Sao lại sao. Vì hồi đó tôi từng qua lại với ông ấy chứ sao.”
“Chooja-ssi!”
Cô ấy giật mình bật dậy tại chỗ, vô thức gọi tên cũ.
Những câu chuyện tình yêu hào nhoáng của Chooja đối với Yiyeon, người thiếu kinh nghiệm, có phần giống như những câu chuyện cổ tích tàn khốc.
Yiyeon, người phải tự học cách dùng băng vệ sinh, gặp Chooja khi mới mười bảy tuổi.
Chooja đã dạy cô những điều phức tạp và bí mật hơn, nhưng cô gái tuổi teen lại bảo thủ. Chooja đã cố gắng hết sức, nhưng Yiyeon, người coi tình yêu như một thứ độc dược, đã bịt tai.
“Bạn đời vững chắc không phải là tìm bằng định mệnh, mà là dùng đầu óc có tầm nhìn xa để chọn lựa.”
“…”
“Trong cuộc đời ngắn ngủi này, nếu chỉ ăn những thứ tốt đẹp hơn, mà lại hành xử lỗi thời, thì cuối cùng chỉ còn lại những mẩu bánh mì mục nát.”
Trong khi Chooja đang say sưa thuyết giáo, Yiyeon đã nhanh chóng bỏ chạy khỏi chỗ đó. Cô gái theo chủ nghĩa Nho giáo cực đoan này quá khác biệt so với bà nội sành điệu.
“Yah, cái đồ con ranh ngốc kia, mày định sống cô độc cả đời thế à!”
Màn đêm bao trùm mọi âm thanh.
Trong căn phòng tối và tĩnh mịch, một bóng người đang bước lên cầu thang. Tiếng bước chân “cọt kẹt, cọt kẹt” cẩn thận nối tiếp nhau, cuối cùng cũng đến cuối cùng.
Đing, đing, đing
Chiếc đồng hồ quả lắc dài mua nhân dịp khai trương báo hiệu mười hai giờ đêm.
Việc lên tầng hai mỗi đêm đã trở thành thói quen của Yiyeon từ lâu.
Ban đầu, cô ấy chỉ lấy cớ kiểm tra một lần. Thấy kẻ sát nhân nằm đó bất lực thật buồn cười, và để nhắc nhở bản thân về vị trí của cô ấy là người chịu lép vế.
Nhưng giờ đây, cô tìm đến “nó” để kết thúc một ngày. Để tự mình xác nhận rằng cuộc sống hàng ngày của cô ấy sẽ bình yên vào ngày mai.
Một bác sĩ chữa bệnh cho cây, lại khoanh tay đứng nhìn bất hạnh của người thực vật và cầu mong nó.
“…”
Yiyeon quen thuộc nhấn mật khẩu rồi vặn tay nắm cửa.
Bình luận gần đây