Hoa Là Mồi Nhử Novel Hoàn - Chương 21
Kẻ giết người vẫn là kẻ giết người. Suy nghĩ đơn giản đó phải không đổi. Có như vậy, cảm giác tội lỗi khi thao túng Kwon Chaewoo, người không biết gì cả, mới giảm đi phần nào.
Thế nhưng Chooja lại muốn cô tiến thêm một bước.
“Yiyeon à, thằng bé đó không có ký ức.”
“….”
“Nó không phải là người mà con đã thấy lúc đó. Nó hoàn toàn là một người xa lạ mà cả con và Kwon Chaewoo đều không biết.”
Ánh mắt vẫn hướng về cánh cửa bỗng yếu ớt cụp xuống.
Dụ dỗ Kwon Chaewoo gần đây không khó. Vì vậy, cô nghĩ rằng chỉ cần đánh thức hắn, những tình huống phức tạp sẽ tự động được giải quyết. Cô trông chờ vào sự mù quáng và bản năng của hắn.
Kwon Chaewoo không phải là một công tắc có thể bật tắt. Cô hoàn toàn ghê tởm bản thân mình.
“…Con sẽ ở lại văn phòng cho đến sáng.”
“Bắt đầu từ bây giờ ư?”
“Con cần phải gột rửa tâm trí mình một chút.”
Cô đi ngang qua phòng khách và bước vào văn phòng. Đột nhiên có tiếng sột soạt, Yiyeon đang vội vàng đeo găng tay latex dùng trong phẫu thuật. Cô định thức trắng đêm để chế tạo một loại phân bón mới. Cô thuần thục trải một tấm ni lông trong suốt lên bàn và lấy một thùng màu đen ra khỏi tủ lạnh mini.
Sau đó, kẽo kẹt, cửa phòng đóng lại.
Trong khi đó, Chooja vẫn ở lại phòng khách, xóa đi vẻ mặt lo lắng và cẩn thận mở cửa phòng Yiyeon.
‘Kwon Chaewoo…’
Khuôn mặt Chooja phức tạp khi nhìn xuống chàng trai đang ngủ say.
Gần đây, cô nhận được một cuộc điện thoại không mong muốn từ văn phòng thám tử mà cô đã thuê để xác minh danh tính của Kwon Chaewoo.
“Cô Gye Chooja? Chúng tôi bỏ cuộc rồi! Bà không cần trả số tiền còn lại đâu! Không, chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền đặt cọc, vì vậy đừng bao giờ liên lạc với chúng tôi với cái tên đó nữa!”
Cuộc gọi bị ngắt cái rụp như chạy trốn, và không bao giờ có cuộc gọi thứ hai. Khi Chooja bàng hoàng cố gắng gọi lại, số đó đã bị ngắt kết nối.
Trước đó, cô chỉ nhận được một báo cáo duy nhất.
Cả ngọn núi phía sau Bệnh viện Cây Giáng Hương, bao gồm cả những vùng đất rộng lớn không được quản lý, một số ngọn núi lớn nhỏ khác, và tất cả các con đường mòn khác đều thuộc sở hữu của một người.
Tổng diện tích của tất cả những khu vực đó là một kích thước khổng lồ, bằng một phần tư đảo Hwayi.
“Yiyeon à, con nhặt về cái gì vậy…”
Kwon Chaewoo chính là chủ sở hữu của những ngọn núi đó.
Kwon Chaewoo lại có một giấc mơ dài.
Thế nhưng, khoảnh khắc hắn mở mắt, chẳng còn gì đọng lại, như một cuốn phim bị vứt vào lửa. Hắn nhăn mày khó chịu nhưng sự tiếc nuối nhanh chóng tan biến.
“…Yiyeon.”
Hơi ấm nhẹ nhàng vuốt ve lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn. Cô gái rúc vào lòng hắn, lưng cong lại.
Kwon Chaewoo lập tức kiểm tra tay áo cô. Quả nhiên, đầu tay áo ướt sũng. Đến mức này, hắn cũng không hài lòng với giấc mơ của mình, nó cứ kích thích hắn hành xử đáng xấu hổ.
“Yiyeon.”
Khái niệm về thời gian trở nên mờ nhạt.
Hắn nhớ cô như một cơn đói cồn cào,nên có phần vội vã khi khẽ lay cơ thể nhỏ bé ấy.
Hắn khao khát đôi mắt của Yiyeon chỉ phản chiếu mỗi hình bóng mình, và càng khao khát hơn sự xác nhận rằng tất cả những điều này là thực tại.
“Ưm…”
Cô cựa quậy người, càng rúc sâu hơn vào hắn.
Khi tỉnh táo thì căng thẳng đủ điều, nhưng trong giấc ngủ lại trơ trẽn ôm chặt lấy hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên.
Yiyeon nhăn nhó đủ kiểu. Mí mắt cô giật giật, lông mi lay động. Hắn lặng lẽ chống cằm, nín thở như thể đang quan sát khoảnh khắc một mầm cây nhú lên. Cô từ từ mở mắt.
“….”
“…!”
Đôi mắt cô mở to, trong veo dưới ánh nắng,thứ ánh sáng dịu dàng như gột rửa mọi ảo mộng.
Đó là thứ duy nhất hắn có.
Cảm giác thỏa mãn âm ỉ ấy lan dần, lấp đầy khoảng trống nơi bụng hắn tưởng chừng đã quặn thắt vì đói khát.
“Em ổn không?”
“À…!”
Yiyeon lên tiếng khi khuôn mặt hắn lấp đầy tầm nhìn của cô.
Hắn, người vốn chỉ nằm im như một bức tranh tĩnh vật, giờ đây đang cử động.
Hắn chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi má bầu bĩnh cũng trở nên đầy đặn hơn.
Những cử động nhỏ nhặt ấy bỗng trở nên lạ lẫm đến không ngờ.
“Anh… anh, rất vui được gặp anh.”
Yiyeon lơ mơ chào hỏi trong cơn mơ màng.
“Vậy tôi được thả sau mấy ngày?”
“…À, ừm. Hôm nay là ngày thứ tám.”
“Sao cô đánh thức tôi sớm vậy? Có thể phạt tôi nặng hơn nữa mà.”
Hắn giật phăng miếng băng lớn dán trên cổ Yiyeon. Phần gáy ửng đỏ lộ ra khiến hắn khẽ cau mày.
“Vết bầm vẫn chưa tan mà.”
“….”
Khi đó, vẻ mặt Yiyeon dường như dao động một cách kỳ lạ, rồi đột nhiên cô bắt đầu rơm rớm nước mắt. Khóe miệng cô cứng đờ như đang cố nén tiếng khóc, trông thật gượng gạo. Trước sự biến đổi nhỏ bé ấy, cổ họng Kwon Chaewoo nghẹn lại.
“Sao vậy?”
Hắn rút tay đang chống ra và ôm lấy mặt cô.
Giờ nhìn lại, khuôn mặt So Yiyeon đã tiều tụy đi nhiều. Dưới mắt thâm quầng, má cũng hóp lại.
Kwon Chaewoo nắm lấy cổ tay cô như thể đang cân nhắc, rồi không hài lòng xoa xoa xương cổ tay cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp khản đặc.
“Nếu cô không nói, từ giờ tôi sẽ không bao giờ ngủ một mình nữa. Dù cô không thích, tôi cũng sẽ kéo cô vào phòng, nên hãy nói thật đi.”
Khi hắn đe dọa, Yiyeon mới ấp úng mở lời.
“…Có một chút rắc rối. Tôi định tự mình giải quyết tốt. Bên này đã chuẩn bị kỹ càng lắm rồi… Nhưng cái việc nó cứ lởn vởn qua lại làm tôi phát điên lên…”
Cô nói lắp bắp những điều hoàn toàn không thể hiểu được. Kwon Chaewoo lặng lẽ ấn vào bên trong cổ tay cô. Mạch đập nhanh đến mức khó thở.
“Yiyeon, bình tĩnh lại.”
Nhờ người đàn ông bình tĩnh nhìn vào mắt, Yiyeon từ từ hít thở đều những hơi thở bị kìm nén. Kwon Chaewoo dùng ngón cái nhẹ nhàng lau dưới mắt cô.
“…Hwang Joyoon đó.”
Trước cái tên đột ngột, sắc mặt Kwon Chaewoo lạnh hẳn.
“Thằng khốn đó làm sao?”
“Từ đêm qua đến giờ, nó cứ đứng mãi ngoài sân nhà mình.”
Hwang Joyoon có lẽ đã theo dõi Kwon Chaewoo chứ không phải Yiyeon. Kể từ sau buổi thuyết trình, hắn không còn thấy kẻ đó đi lại ở nhà nữa, nên Hwang Joyoon nghĩ rằng mình không có gì phải e ngại.
Yiyeon run rẩy chụp ảnh làm bằng chứng. Trong lúc đó, Hwang Joyoon vẫn trơ tráo nhìn về phía này. Khóe miệng nhếch lên thật đáng sợ.
Cô đã báo cảnh sát nhưng không ai đến. Dù kéo rèm, ánh mắt vẫn cứ bám riết. Cô cảm thấy lạnh thấu xương, cằm run rẩy. Cuối cùng, Yiyeon chỉ có thể chạy trốn đến một nơi duy nhất.
Tất nhiên, Kwon Chaewoo không phải là một công tắc có thể bật tắt, nhưng trái tim cô đã hoàn toàn nghiêng về một phía. Thật là ngu ngốc khi có súng trong tay mà không bắn.
Cô tự thấy mình thật ranh ma khi thay đổi thái độ vì cần hắn. Cô không có ý định phủ nhận sự ích kỷ đó.
Nhưng người đàn ông này, nếu là Kwon Chaewoo.
Cô có một niềm tin mơ hồ rằng anh sẽ kết thúc mọi chuyện một cách thực tế hơn so với lực lượng công quyền vô dụng. Bởi vì điều cô cần lúc này không phải là sự bảo vệ lười biếng, mà là một con chó dữ.
Không còn Yiyeon do dự, không biết đường nào nữa. Cô kiên định nắm lấy tay nắm cửa và xoay.
“…Cô đã vất vả rồi.”
Trong khi đó, Kwon Chaewoo, sau khi nghe hết câu chuyện, chỉ có thể thốt ra được một câu đó.
Hắn nuốt những lời chửi rủa vào trong. Cảm giác nóng bừng trong lòng không sao dịu xuống được, hắn nắm chặt rồi lại buông bàn tay ra một cách vô ích.
“Tôi sẽ tự lo liệu.”
Trong khoảnh khắc khuôn mặt biến dạng, hắn vội vàng ôm chặt lấy Yiyeon. Cái mũi nhỏ bé cụng vào ngực hắn tạo thành những gợn sóng như dòng sông.
“Chuyện này cứ để chồng lo, Yiyeon hãy nghỉ ngơi đi.”
“À…”
“Chỉ cần ăn cơm rồi nằm dài ra ngủ ba lần thôi.”
Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy cô.
“À, không. Không phải đâu!”
Nhưng Yiyeon vùng vẫy tay chân, cố gắng đẩy hắn ra. Hắn miễn cưỡng buông ra, đôi mắt cô chạm vào hắn, không hiểu sao lại tràn đầy sự khó xử.
Cô tránh ánh mắt hắn, gãi gãi má trắng bóc.
“Cái con bọ đó tôi đã bắt được rồi.”
Hwang Joyoon là một người không biết từ bỏ.
Chỉ riêng tính cách đó đã giúp hắn luôn đứng đầu lớp và thủ khoa suốt cả đời. Khi ra xã hội cũng vậy. Nhờ tính cách bám riết không buông, thành tích nghiên cứu của gã cũng rất tốt.
Vấn đề là trong chuyện tình cảm cũng thế.
Không có gì là không thể nếu kiên trì đào sâu. Phương châm của gã là không có cây nào không đổ khi bị chặt trăm lần.
‘Suốt 5 năm qua, tôi đã tốn bao nhiêu công sức cơ chứ…!’
Sợ cô sợ đi đêm, gã luôn hộ tống,từ phía sau. Sợ So Yiyeon ngây thơ kết giao với những người bạn xấu của thành phố, hắn đã quản lý cô với tư cách một người anh.
Đặc biệt vào những ngày mưa, gã không ít lần thức đêm canh gác như một vệ sĩ, sợ cô không ngủ được. Tình yêu thuần khiết như thế của gã lại bị cô đối xử như rác rưởi.
Gã nghe nói cô đã xuống đảo mở một bệnh viện bé tí tẹo. Đồng thời cũng nghe tin việc kinh doanh không thuận lợi.
Cũng không quá ngạc nhiên. So Yiyeon có tính cách nổi loạn.
Sau đó, Hwang Joyoon liền mua ngay căn nhà đối diện. Nơi đó gã dự định sẽ dùng làm phòng làm việc riêng cho So Yiyeon.
‘Vậy mà lại kết hôn!’
Sao cô lại kết hôn với một thằng khốn nào đó ngoài tôi! Tôi đã đối xử với cô thế nào cơ chứ!
So Yiyeon ghét con người. Đó là điều có thể dễ dàng nhận ra nếu quan sát Cô lâu.
Khi còn ở độ tuổi hai mươi, chưa có kinh nghiệm, triệu chứng đó quá nghiêm trọng đến mức cô không giao du với bất cứ thứ gì không phải màu xanh lá cây. Đồng nghiệp thường xuyên sỉ nhục cô gái út đó, bảo cô đi khám tâm thần, nhưng ngay cả điều đó cũng không thể làm tổn thương Yiyeon.
Và… quả nhiên Cô không thay đổi.
Bình luận gần đây