Hoa Là Mồi Nhử Novel Hoàn - Chương 22
‘Yiyeon à, sao em lại nói dối dễ bị lộ như thế.’
Cái thằng khốn chỉ được cái mã đẹp trai kia chẳng thấy một sợi tóc nào. Lúc nào mình cũng đúng. Quả nhiên, suy nghĩ của gã chưa bao giờ sai lệch.
Giờ thì, đã đến lúc đưa Cô trở về.
Thế nhưng…
Hwang Joyoon cố gắng cử động nhưng tứ chi bị trói chặt bằng dây thừng nên không thể đứng dậy được.
Mỗi khi gã vặn vẹo như con rắn, mùi phân bón dính kỹ trên nhân trung lại nồng nặc.
“Ư… Ư ư ư…!”
Gã cố gắng hét lên một cách tuyệt vọng khi bị nhét giẻ vào miệng. Mảnh giẻ bị nhét mạnh vào, gây ra cảm giác buồn nôn liên tục.
“Trói chặt lắm nhỉ?”
Người đàn ông quỳ một gối xuống, chăm chú nhìn vào nút thắt.
“Tôi đã học cách trói vì nghĩ có thể sẽ có lúc cần dùng.”
“Cô bắt bằng cách nào?”
“Bằng súng xịt hơi cay. Cháu đã chuẩn bị sẵn vì nghe nói nó rất hiệu quả với loại côn trùng đó. Cháu nghĩ Hwang Joyoon sẽ có lúc đột nhập vào nhà. Với lại nó là dung dịch cay thực vật nguyên chất nên cháu cũng thấy khá thú vị.”
“Yiyeon thật đáng khen.”
Hắn gác tay lên đầu gối, nhìn lên cô với ánh mắt ấm áp.
Hwang Joyoon trợn tròn mắt trước bầu không khí bình thản này.
“Ư ư ư…!”
Cái thằng khốn đó sao lại ra khỏi nhà…?
“Ư ư ưm!”
“….”
“….”
Hai người cúi đầu nhìn xuống con côn trùng giống hệt nhau như được sắp đặt.
Đặc biệt, ánh mắt của người đàn ông nhìn như thể sẽ đâm thẳng vào nội tạng bất cứ lúc nào, thiếu hẳn tính nhân văn. Đôi mắt màu nhạt giống hệt lớp vỏ ong vò vẽ vàng khè khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Từ đây cứ để tôi lo.”
Hắn đứng dậy, không rời mắt khỏi Hwang Joyoon. Yiyeon nắm lấy vạt áo Kwon Chaewoo và dặn dò.
“Không, không được báo cảnh sát! Hắn ta chắc chắn sẽ được thả ra. Tôi đã lắp camera giám sát ngoài sân, nhưng tất cả hành động tấn công của tôi đều bị ghi lại. Sẽ không ai công nhận quyền tự vệ chính đáng của tôi đâu!”
“….”
“Đặc biệt là những người có tiền và có thế lực…”
Ánh mắt Yiyeon đầy ẩn ý hướng về Kwon Chaewoo.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Yiyeon đang tỏ ra lo lắng. Rồi hắn cúi người, nhẹ nhàng xoa vùng lông mày đang căng chặt của cô.
“Tôi sẽ không báo cảnh sát.”
“….”
“Cô quên rồi à? Tôi chỉ làm những gì cô sai thôi. Nên đừng nhìn thái độ của tôi mà hãy nói cho tôi biết. Cô muốn tôi làm gì? Tôi phải làm thế nào để cô hài lòng?”
Hắn thì thầm dụ dỗ cô.
Khi còn nhỏ, lần đầu tiên nghe từ “thú ăn thịt”, Yiyeon đã nghĩ đó là một loại thực vật. Cô đã tưởng tượng vô lý rằng “có lẽ đó là cây ăn thịt?”
Tuy nhiên, thú ăn thịt là thuật ngữ chung để chỉ nhóm động vật ăn thịt, và giờ đây, ngôn ngữ đó dường như đã hiện hình.
Đôi mắt màu nâu nhạt đang vui vẻ chờ đợi để cướp đoạt và cào cấu thứ gì đó.
“Tôi có thể liếm nếu cô bảo liếm,”
“….”
“Tôi có thể lọc xương nếu cô bảo làm thế.”
Cô giật mình rùng mình nhưng không còn sợ hãi như trước.
“Chỉ là…”
“Vâng.”
“Tôi không muốn hắn xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Kwon Chaewoo lặng lẽ gật đầu.
“Tốt thôi.”
“…Không, không phải là bảo giết đâu!”
Điều quan trọng nhất khi sử dụng Kwon Chaewoo là phải dừng lại ở mức độ an toàn nhất có thể. Dùng đạn rỗng chứ không phải đạn thật.
Người đàn ông phát ra tiếng “phì” như xì hơi.
“Tôi sẽ không giết đâu.”
Đó là một lời nói hiển nhiên, thốt ra một cách ngoan ngoãn. Khi Yiyeon nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm, ánh mắt dịu dàng và trìu mến lập tức đáp lại.
Phải, có lẽ lời Chooja nói là đúng. Kwon Chaewoo vẫn là một cái bát rỗng không chứa gì cả. Cái gì sẽ được chứa đựng trong đó tùy thuộc vào môi trường sau này,
“Sao lại làm ở đây?”
“….”
“Đây không phải là nơi tốt để giết người, đúng không?”
Dòng suy nghĩ tích cực của Yiyeon đột ngột dừng lại.
“Tôi, tôi không muốn bị bắt vì tội giết người!”
Khi cô gào lên như nôn ra máu, nụ cười của Kwon Chaewoo càng sâu hơn.
“Tôi sẽ chỉ khuyên nhủ hắn một cách tử tế thôi. Cô Yiyeon cứ về nhà ngủ một giấc đi. Tôi cũng sẽ vào ngay thôi.”
Yiyeon do dự bước chân nhưng vẫn dặn dò hắn.
“…Kwon Chaewoo, tôi đã bắt được tên đó. Anh đừng quên nhé.”
Kwon Chaewoo từ từ nhướng một bên lông mày. Ý đồ của cô quá khó hiểu.
“Tôi không đẩy trách nhiệm cho Kwon Chaewoo thay tôi nổi giận đâu. Thế nên đừng quá kích động. Lỡ bị đau đầu thì sao? Không được đâu…”
Không hiểu sao hắn muốn cười phá lên.
“Kwon Chaewoo vẫn là bệnh nhân mà. Chúng ta đã hứa chỉ nhìn những điều đẹp đẽ và tốt lành thôi, tôi xin lỗi vì đã thất hứa trước…”
“….”
À, từ cổ họng hắn phát ra một tiếng rên khe khẽ ngọt ngào.
“Hwang Joyoon cứ không tin chuyện chúng ta kết hôn, nên tôi chỉ cho hắn thấy chồng thôi. Chỉ đến đó thôi. Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu rõ rồi.”
Hắn cau mày, dùng ngón cái gãi đầu lông mày. Nếu không kìm nén khuôn mặt như vậy, hắn đã bật cười một cách vô ích.
Hoặc là, hắn đã ôm cô như ôm một chú khỉ con, kẹp vào nách rồi đi vào nhà.
Cả hai cách đó đều không phù hợp với tình huống này.
Yiyeon lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, loạng choạng rời khỏi sân sau.
“Ư ưm… Ư ưm!”
Trong khi đó, Hwang Joyoon gào thét khi nhìn thấy cô đi xa. Gã không còn cảm giác thực tế về những gì hai người đã trao đổi.
Việc gã có thể trơ tráo đi vào sân nhà này là vì gã nghĩ rằng So Yiyeon chẳng thể làm gì được.
Một người phụ nữ sợ hãi chẳng thể làm gì. Chỉ có thể cứng đờ toàn thân và run rẩy mà thôi.
Gã đã vui vẻ đối mặt với cô, người tái xanh qua cửa sổ.
‘Thấy chưa, Yiyeon. Tôi vẫn còn sức ảnh hưởng đến thế này.’
Thế nhưng, dự đoán của gã đã bắt đầu sai lệch từ lúc đó.
Cô bước ra, đột nhiên chĩa súng xịt hơi cay vào mắt hắn và phun không thương tiếc. Khi gã hét lên vì cảm giác mắt bị thiêu đốt, cô còn dùng xẻng đánh nữa.
Ánh mắt So Yiyeon lúc đó như thế nào nhỉ.
Sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt sắc như dao…
“Hwang Joyoon.”
Đúng vậy, không kém gì người đàn ông trước mặt này.
Cái đứa hiền lành như thực vật, sao lại…!
Thế nhưng, sự bất mãn muộn màng không thể tiếp tục một cách thoải mái.
“Nhà anh ở đâu?”
Kwon Chaewoo lại nhìn thẳng vào mắt gã, siết chặt cằm gã. Sức mạnh không hề tương xứng với vẻ mặt điềm tĩnh đến bất ngờ của hắn.
Gã muốn chống cự nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh của đối phương. Hwang Joyoon nghe rõ tiếng răng hàm mình kêu “cạc cạc”, bị vặn vẹo.
“Ư ư… Ư ư ư…!”
“Tôi hỏi nhà anh ở đâu.”
Kwon Chaewoo vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Có vẻ như hắn đang chán nản đến mức có thể ngáp bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt uể oải, trên cổ tay hắn nổi lên hàng loạt gân xanh sắc lẹm. Hắn định nghiền nát khớp hàm của Hwang Joyoon.
“Ư ư…!”
“À, không nói được à. Giờ mới thấy, miếng giẻ cũng được nhét chặt đến tận cổ họng. Yiyeon thật giỏi việc nhà. Đúng không?”
Kwon Chaewoo bỏ tay khỏi cằm và rút miếng giẻ ra.
“Khặc… khặc khặc…!”
Hwang Joyoon nôn khan, nhổ nước bọt.
“…Vậy mà việc nhét vào miệng thì phải nhét sâu đến tận cổ họng, cái đó học từ ai vậy nhỉ?”
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm. Giọng nói đầy vẻ không hài lòng.
“Mày… mày… tao sẽ kiện hết chúng mày!”
Hwang Joyoon nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ ngầu gân máu, nhưng người đàn ông vẫn thờ ơ, chìm đắm trong suy nghĩ khác.
“Mày… mày thật sự là chồng của So Yiyeon sao?”
“….”
Lúc này, ánh mắt của người đàn ông, vốn đang nhìn vào không khí, lặng lẽ hướng về phía này. Không cần động tác khoa trương, hắn vẫn dễ dàng kiểm soát bầu không khí. Hwang Joyoon lùi lại bằng mông, vẫn chống đối đến cùng.
“….Đem bằng chứng ra đây. Cứ đưa bất kỳ tờ giấy tờ nào ra cho tao xem đi!”
“Tôi không thích hỏi lại lần thứ ba. Nhà anh ở đâu?”
“Mày không nghe tao nói à? Đem cái tờ giấy đó ra đây! Mày không thể nào là chồng của So Yiyeon được. Không thể nào…”
“Tôi đoán thử nhé?”
Ngay sau đó, người đàn ông nắm lấy gáy Hwang Joyoon, người đang bị trói tay chân, và bắt đầu lôi đi đâu đó.
“Ác…! Buông ra! Buông ra!”
“Ồn ào quá.”
“Yiyeon, Yiyeon! Yiyeon,!”
Khi Hwang Joyoon gào lên, khuôn mặt Kwon Chaewoo lạnh băng.
“Tôi đã bảo đừng gọi tên vợ người khác rồi mà.”
“Yiyeon,!”
Hắn giật giật cơ thể như lên cơn. Kwon Chaewoo tặc lưỡi, rồi nắm một nắm đá cuội trong sân, banh miệng hắn ra và đổ ào vào.
“Khặc…, ưm…!”
“Nếu tôi cảnh báo tử tế mà không nghe.”
“Ác…!”
“Đừng đánh thức Yiyeon, ngậm miệng lại.”
Kwon Chaewoo một lần nữa siết chặt gương mặt người đàn ông. Má phồng lên vì những viên đá cuội bị nhét đầy.
Chúng bắt đầu cọ sát vào răng, những cạnh sắc nhỏ li ti như hàng ngàn mũi kim châm thẳng vào lớp niêm mạc mềm.
Nỗi đau đó lan khắp khoang miệng, dữ dội và không khoan nhượng.
Hwang Joyoon cuối cùng không chịu nổi nữa, gào lên trong tuyệt vọng.
Bình luận gần đây