Hoa Là Mồi Nhử Novel Hoàn - Chương 81
Kwon Chaewoo đang chìm đắm trong giấc mơ.
Tầm nhìn dày đặc sương trắng. Không biết đã bao nhiêu giờ, hay bao nhiêu ngày, hắn lang thang vô định trong một nơi không thấy gì, không cảm nhận được gì.
Một điều chắc chắn là, mỗi bước chân, âm thanh rít lên, xoắn vặn lại càng lớn hơn, cứa vào tai hắn như lưỡi dao.
“Ư…ư…”
Kwon Chaewoo ôm chặt lấy đầu, hai tai bịt kín bởi cơn đau buốt và chứng ù tai dữ dội như muốn xé toạc màng nhĩ. Hắn muốn nôn, muốn quay lại con đường vừa bước qua, nhưng đôi chân lại cứng đầu tự mình tiến về phía trước, như thể bị điều khiển bởi một sức mạnh áp chế vô hình.
Giai điệu kia thứ âm thanh chẳng hề êm ái càng lúc càng dâng lên dữ dội. Tiếng vọng ấy giằng xé, cào cấu, vang lên như thể được phát ra từ dây thanh quản của một con người nào đó, đầy run rẩy và méo mó.
Một tiếng thét chói tai, gay gắt đến mức khiến người ta sởn gai ốc. Trong đầu hắn, âm thanh ấy mỗi lúc một lớn, lớn hơn nữa, rồi căng phồng đến giới hạn như thể sắp nổ tung.
Và rồi màn sương đặc quánh che phủ trước mắt hắn bỗng chốc tan biến.
“……!”
Người đang đầm đìa mồ hôi, kéo dây đàn, không ai khác chính là Kwon Chaewoo.
Khoác lên mình bộ lễ phục đen được cắt may hoàn hảo, hắn kẹp chặt cây cello đỏ thẫm giữa hai chân, trình diễn một bản nhạc như thể đang đẩy chính bản thân đến giới hạn cuối cùng. Cánh tay, cổ tay, từng ngón tay của hắn di chuyển tiết chế, đôi lúc lại rung lên dữ dội như một cơn cuồng phong vừa thức giấc.
Ánh đèn lạnh lẽo hội tụ, chiếu rọi duy nhất vào Kwon Chaewoo. Trong hố sâu thăm thẳm ấy, mỗi lần hắn ghì chặt và kéo mạnh bốn sợi dây như đang phản kháng, từng giọt mồ hôi bắn ra từ ngọn tóc, lấp lánh dưới ánh sáng như bụi thủy tinh vỡ.
Khán giả nín thở. Không một ai rời mắt khỏi sân khấu, dù chỉ một khắc. Giây phút ấy, tất cả đều hiểu vì sao chàng trai trẻ này lại được mệnh danh là người chơi Guarneri xuất sắc nhất thời đại.
Cây đàn Guarneri từng theo Paganini đến tận ngày cuối đời. Người ta vẫn nói, nếu Stradivarius là tình yêu, thì Guarneri chính là sự cưỡng đoạt. Và thật đúng như thế, chàng trai châu Á xuất hiện từ nơi tối tăm như thể ác quỷ đội lốt con người, bị phong ấn trong thân thể mảnh mai ấy.
Hắn luôn chơi những bản nhạc nặng nề, tăm tối, kéo người nghe chìm xuống tận cùng nỗi u uất. Thế nhưng, không một nốt nhạc nào là thô tục hay tầm thường.
Phong cách độc đáo ấy chia dư luận thành hai luồng ý kiến trái ngược. Thế nhưng, Kwon Chaewoo với tài năng thiên bẩm trong việc chế ngự và thuần phục cây đàn đã trở thành nàng thơ hoàn hảo của Guarneri.
Và giây phút đó.
— Chaewoo à, người phụ nữ đó đã chết rồi.
Mọi ký ức ùa về như đập vỡ.
Một ngày nọ, khi hắn sắp bước sang tuổi hai mươi.
Tài năng quỷ quái ấy, từng giúp anh giành chiến thắng tại các cuộc thi quốc tế Geneva và Rostropovich ở tuổi mười ba, trở thành người trẻ nhất đạt được thành tích đó, đã biến mất chỉ trong chớp mắt như thế nào.
Nguồn cảm hứng vô giá ấy đã bị thu hồi chỉ sau một đêm như thế nào.
Tất cả bắt đầu từ cuộc điện thoại của anh trai.
“Anh à, dù chỉ là một cái xác thối rữa cũng được, xin anh hãy…”
— …
“Cho em xem khuôn mặt cuối cùng của người phụ nữ đó.”
Giờ đây, cây cello chỉ còn là một tấm gỗ vô tri. Cả đời hắn đã ám ảnh với cây đàn này. Cảm giác bị tước đoạt ấy đã đẩy hắn vào một cuộc khủng hoảng tồi tệ, đến mức không thể gảy nổi một nốt cello nào.
“Khụ… khụ… Aaa!”
Tiếng thét thảm thiết vang lên, và một nụ cười mãn nguyện nở trên môi Kwon Chaewoo. Hắn dùng đầu gối ghì chặt lưng đối phương, không chút thương xót nhấc bổng cổ người đó đang bị siết chặt bởi dây thừng.
Người đàn ông bị treo lơ lửng trên không, uốn cong người như cá tươi, còn hắn thì thong thả siết chặt dây. Những con chó săn đẫm máu gầm gừ, đập mạnh vào lồng sắt, hò reo dữ dội.
“Dừng… dừng lại…! Khụ khụ!”
“…”
Mặc cho đối phương van xin, đôi mắt Kwon Chaewoo vẫn vô cảm. Ánh mắt không hề lay động, chỉ có khóe môi kéo căng đến rợn người. Đường cổ hắn căng lên, nổi gân xanh, và những đường gân nổi rõ từ mu bàn tay kéo dài đến tận khuỷu tay.
Jang Beomhee, người đứng ngoài lồng sắt quan sát, rùng mình khi nghĩ đến sức mạnh khủng khiếp của nắm tay ấy.
“Nếu chỉ đến mức này đã tè ra quần thì vào đây làm gì?”
“Ư… ư…”
“Mạng sống quý giá đến thế mà lại làm cái trò này sao.”
“Khụ khụ… Hộc…”
“Nếu đã là một tên côn đồ cầm dao quậy phá thì ít nhất cũng đừng để bị gọi là chó cảnh chứ.”
Kwon Chaewoo đột ngột buông tay, lùi lại, và đối phương ngã vật xuống sàn như bất tỉnh.
Trong sàn đấu hình vuông rộng lớn, mùi sắt gỉ nồng nặc. Kwon Chaewoo lướt mắt nhìn những người đàn ông bên ngoài lồng sắt với ánh mắt không chút che giấu.
“Thiếu gia.”
Lúc đó, Jang Beomhee tiến lại, đưa cho hắn một chiếc khăn.
Đã sáu năm kể từ khi Kwon Chaewoo trở về nhà chính và vô tình bị cuốn vào bạo lực.
Sau khi biến mất khỏi sân khấu ngay khi vừa bước sang tuổi hai mươi, giờ đây hắn đã hóa thành một con chó săn, đứng nơi đầu sóng ngọn gió của bạo lực, trở thành cánh tay đắc lực cho công việc gia đình. Trại cải tạo mà hắn tự nguyện đặt chân vào không gì khác hơn là tiểu đoàn huấn luyện tư nhân dưới trướng gia tộc Kwon nơi hắn đã trải qua thứ huấn luyện địa ngục, để rồi hoàn toàn hòa mình vào bóng tối của xã hội.
Từ một nghệ sĩ cello thiên tài từng thống trị giới cổ điển, Kwon Chaewoo rơi thẳng vào vực sâu của bạo lực trở thành một kẻ đòi nợ tàn bạo, một chuyên gia tra tấn thô bạo dùng để thu hồi những món nợ bẩn. Quãng thời gian hắn trượt xuống con đường tăm tối ấy, kỳ lạ thay, lại ngắn ngủi đến đáng sợ.
Cây đàn cello nhạc cụ được cho là mang âm sắc gần nhất với giọng ngườ đã từng là hơi thở của hắn.
“Hự… aaaa!”
Hắn lại đạp thêm một lần nữa vào xương thắt lưng của kẻ đang nằm sõng soài.
Cảm giác tạo nên âm thanh trong trạng thái vô thức ngày ấy đã chết hẳn. Nhưng kỳ lạ thay, bạo lực lại có nhiều điểm tương đồng. Càng dấn sâu vào nơi da thịt bị xẻo, nơi tiếng la hét vang vọng hỗn loạn, thì những cây kim tưởng chừng nhỏ bé ấy lại càng đâm sâu vào dây thần kinh vốn đã chai sạn.
Chỉ khi ấy, hắn mới có thể chạm vào cây vĩ cello, thứ mà ngay cả việc ngắm nhìn cũng từng là một nỗi khó khăn tột độ. Như kẻ khát cháy họng điên cuồng tìm giếng, hắn không ngừng lao mình vào những hành vi bạo dâm, như thể đó là cách duy nhất để cảm nhận rằng mình vẫn còn đang tồn tại.
“Thế nào rồi?”
Kwon Chaewoo bước ra khỏi lồng sắt không chút luyến tiếc, băng qua tầng hầm ẩm mốc. Mỗi khi bước lên cầu thang, ánh sáng dần hiện ra khiến hắn tự động nhíu mày. Jang Beomhee lập tức đi theo sau, hạ giọng.
“Chúng tôi đã giữ được một người đáng ngờ.”
“Ai?”
“Là quản gia từng làm việc ở nhà chính cách đây vài năm, nhưng cô ta không nói được.”
“Bị cắt lưỡi hay bẩm sinh?”
“Bị cắt.”
Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một sợi tóc. Kwon Chaewoo chỉ bằng sự điên cuồng về bạo lực đã thuần phục đám chó săn. Hắn không ngần ngại làm những việc bẩn thỉu vì khoái lạc của bản thân, chứ không phải vì sự tồn tại của gia tộc, đặc biệt là đám chó săn, một tập đoàn mà các đời tổng thống từng sử dụng, nên trong lĩnh vực đó, hắn là một tay chơi lão luyện.
Khi đã hình thành một thế lực nhỏ trong bóng tối, hắn bắt đầu thực hiện những việc mà trước đây hắn phải gác lại vì thiếu quyền lực.
“Chắc không phải vì khó khăn trong việc chỉ để lại ngón tay chứ.”
“Chuyện đó…”
Jang Beomhee ngập ngừng, Kwon Chaewoo đang đi trước dừng lại, quay đầu nhìn.
“Đừng làm tôi bực mình, nói đi.”
“…Có vẻ như Giám đốc Kwon Giseok đã nói dối thiếu gia.”
Jang Beomhee không dám đối mặt với anh, cúi đầu xuống.
“Yoon Jooha không phải là tai nạn thông thường mà…”
Người phụ nữ đó có nhiều cách gọi khác nhau.
Yoon Jooha, người phụ nữ đó, con điên.
Và… mẹ.
Ngay cả bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt ấy lại hiện lên như một giai điệu. Ánh nắng ấm áp, mái tóc đẹp bay trong gió, ngôi nhà tranh tồi tàn, cây cổ thụ.
Người mẹ đã nuôi dưỡng hắn bằng tình yêu và sự tận tụy, đã tạo ra nguồn cảm hứng âm nhạc dồi dào. Người phụ nữ dịu dàng đã dạy hắn về tiếng vọng của cây và cây đàn cello.
Người đã hát ru anh mỗi đêm, đồng thời cũng là ân nhân đã nói dối không thể cứu vãn. Kẻ tội đồ đã bắt cóc Kwon Chaewoo ba tuổi, nhét hắn vào túi đựng cello.
“Nói đi.”
Khuôn mặt hắn cứng đờ.
“Được biết cô ấy đã bị giam giữ lâu ngày dưới tầng hầm của gia tộc Kwon.”
Ngay lúc đó, Kwon Chaewoo cảm thấy cơn đau nhói như xương sườn vỡ vụn, và cuối cùng, hắn mở mắt.
“Hộc…!”
Người đàn ông vội vã hít thở, bật dậy. Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội như người vừa thoát chết đuối.
Chết tiệt, Kwon Chaewoo lẩm bẩm một câu chửi rủa bằng giọng nói đã thay đổi một cách kỳ lạ. Bộ não vốn luôn mờ mịt của hắn giờ lại trong trẻo đến tàn nhẫn. Khuôn mặt nhăn nhó đến mức vặn vẹo, hiện rõ những nếp nhăn đau đớn.
Sau đó, hắn nhìn quanh căn nhà quen thuộc nhưng lại xa lạ, một cảm giác kỳ quái.
“…”
Trần nhà với hoa văn chưa từng thấy, đồ đạc không có trong ký ức, thiết bị y tế đang kiểm tra chỉ số sinh tồn. Hắn giật phăng miếng dán trên người, lập tức đứng dậy khỏi giường.
Đầu tiên, hắn thờ ơ lướt qua chiếc áo khoác của trung tâm cứu hộ động vật hoang dã treo trên tường, rồi lần lượt nhìn qua ví, điện thoại, chứng minh thư được sắp xếp gọn gàng trên tủ ngăn kéo.
“…Cái quái gì thế này.”
Hắn nhíu mày, nhấc chứng minh thư lên. Rõ ràng là ảnh của hắn, nhưng chỉ toàn những con số nực cười.
Ngày sinh giả, năm sinh giả. Tuổi tác lớn hơn bốn tuổi so với tuổi thật khiến hắn phải phì cười.
Nơi này hoàn toàn không có cảm giác chân thực, như một phim trường được dàn dựng công phu. Kwon Chaewoo xoa xoa gáy đau nhức, liên tục nhìn quanh nhà với ánh mắt xa lạ.
Tay hắn lục lọi ngăn kéo, mở tủ quần áo một cách thô bạo. Thế nhưng, bước chân hắn lại di chuyển tự nhiên như một người biết chính xác mình phải đi đâu. Cơ thể đi trước, nhưng đầu óc không theo kịp. Kwon Chaewoo tặc lưỡi khó chịu trước khoảng trống ký ức rõ rệt.
“Mấy thằng khốn này đã dùng loại thuốc gì thế?”
Kwon Chaewoo liên tục bẻ khớp cổ, tay, lưng và chân đang cứng đờ, rồi bước xuống cầu thang.
Tuy nhiên, càng xuống dưới, cảnh tượng hiện ra càng kinh khủng hơn. Hai đôi dép đi trong nhà, gối ôm màu pastel, cốc đôi, chậu cây đôi, dream catcher… Tầng dưới rõ ràng là một không gian trang trí ngọt ngào, lãng mạn.
Hoàn toàn không hợp với hắn.
“……!”
Ngay lúc đó, một cơn ợ chua trào ngược lên. Kwon Chaewoo bám vào lan can cầu thang, đột ngột cúi đầu. Mỗi khi hắn nghiến răng hít thở sâu, một mạch máu nổi lên giữa trán lại giật giật.
Giả, giả, giả. Tất cả đều giả dối một cách đáng ghê tởm. Cơ thể hắn co giật nói lên điều đó.
Đây là cảm giác ghê tởm mà hắn đã lâu không cảm nhận được, kể từ khi thế giới mà anh biết ở tuổi mười ba bị đảo lộn.
Ngay sau đó, những mảnh vỡ như nam châm bay đến, ghim chặt vào não Kwon Chaewoo, gây ra một cú sốc kinh hoàng đến mức trước mắt anh lóe sáng.
“A…”
Yết hầu hắn nhấp nhô, một tiếng rên rỉ đầy ý nghĩa thoát ra. Người đàn ông ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, từ từ nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Phải rồi…
Hắn đã đến Hwado này để bắt So Yiyeon.
Bình luận gần đây