Hoa Là Mồi Nhử Novel Hoàn - Chương 89
“Chooja, đưa tôi cái đó!”
Yiyeon không ngừng di chuyển. Mùi hăng nồng xộc vào mũi không tan đi như dư ảnh của vụ tai nạn.
Thân máy bay trượt, những cây xanh quét qua khoang máy bay vỡ nát, những người rơi xuống khi va vào cây thông. Nơi trung tâm khu rừng bị quét sạch chỉ còn lại đất đỏ sẫm.
“Chooja, bôi thuốc vào vết cắt này giúp tôi nhé, và tôi sẽ khoan một lỗ ở đây!”
“Cái này phải làm sao đây……”
Yiyeon nuốt tiếng thở dài của Chooja nhưng vẫn kiên cường làm công việc của mình. Cô điều trị, hoặc cắt bỏ gốc cây, mạnh dạn phân loại những cây có thể hồi sinh và những cây không thể.
Cứ thế, Yiyeon dần dần dọn dẹp nơi bừa bộn này để những cây non của nạn nhân có thể mọc lên ở đây.
“Mà sao con rể Kwon lại không thấy đâu nhỉ.”
Đúng lúc đó, Chooja kêu “Ái chà” rồi ưỡn lưng.
Xung quanh khu rừng có hai nhóm nhân viên trung tâm: một nhóm tìm kiếm và di chuyển các loài vật bị thương, và một nhóm khác chăm chú quan sát Yiyeon đang được thẩm định. Tuy nhiên, Kwon Chaewoo không thấy ở đâu cả.
“Chaewoo cũng đang làm việc chăm chỉ mà.”
“Yiyeon à. Dạo này con rể Kwon có gì lạ không?”
“Dạ?”
“Không phải cái gì khác đâu mà……”
Chooja ngập ngừng rồi nhìn chằm chằm Yiyeon như đang tra hỏi.
“Đôi khi cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, biểu hiện tình cảm giảm đi, hay cảm thấy có khoảng cách lạnh nhạt.”
“Ơ……”
“Lần cuối hai đứa hôn nhau là khi nào?”
Yiyeon đang suy nghĩ, Chooja đập vào ngực cô, tức giận.
“Này, này! Bà già sáu mươi như tôi hôm qua còn làm mà mày phải lục lọi trong đầu mới ra sao!”
“A, không, Chooja cô ở đâu ra—”
“Cái đó không quan trọng, con rể Kwon có thể đang chán nản đấy!”
“……Chán nản ạ?”
Yiyeon lặp lại từ mà cô chưa từng dùng trong đời, như đang tìm kiếm.
“Thằng nhóc cứ bám đuôi mày như chó săn Jindo sao lại không thấy đâu. Đẹp trai, đáng tin cậy không giống bọn trẻ bây giờ nên tôi đã cưng chiều lắm. Chắc là đã chán rồi sao? Cái này chắc chắn là chán nản rồi!”
Dù đeo găng tay làm vườn, nhưng tay và giày của cô đã bẩn thỉu. Dọn dẹp dầu máy bay đen sì, trơn trượt, đủ loại bụi bẩn, và những viên đá lẫn lộn máu và tro, Yiyeon bất giác cũng trở nên lấm lem.
Yiyeon chỉ mỉm cười gượng gạo với Chooja đang phồng mũi.
“Chán nản……, vốn dĩ nó đến mà không báo trước sao?”
“Nếu chán thì có thể vậy chứ. Với tôi thì nó đến đi thường xuyên.”
“……Lúc đó Chooja làm gì ạ?”
“Cứ tự động lăn ra chết thôi.”
“Dạ?”
“Mấy ông già đó lớn tuổi rồi mà.”
“…….”
“Tôi luôn kết thúc khi một trong hai người chết.”
Chooja bất giác ngước nhìn trời, khuôn mặt Yiyeon tối sầm lại.
‘Có thể là đã chán…… rồi sao?’
Trái tim cô bắt đầu đập lệch nhịp, nặng nề.
Trong khi đó, Kwon Chaewoo trên đường xuống núi sau khi tìm kiếm, nhìn thấy Yiyeon đang vất vả ôm một cái cây bị đứt làm đôi.
Cô ấy có vẻ nóng, cởi cả mũ rơm, mồ hôi nhỏ giọt không ngừng, thỉnh thoảng lại thở dài. Dù có vẻ mệt mỏi nhưng cô vẫn nhanh nhẹn đi lại, nổi bật như thể cô là người duy nhất có màu sắc khác.
Lúc đó, Joo Dongmi đi trước, tuyên bố với giọng khá dứt khoát.
“Tôi nhất định chọn cô hiệu trưởng của chúng ta.”
Nghe vậy, các thành viên khác cũng nhìn Kwon Chaewoo rồi lần lượt lên tiếng. Kwon Chaewoo không đáp lại, chỉ lặng lẽ dõi theo từng cử động của Yiyeon. Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, Joo Dongmi cười toe toét, bắt đầu trêu chọc.
“Anh muốn chạy đến giúp cô ấy ngay lập tức sao?”
“…….”
Kwon Chaewoo chỉ nhướng mày, Joo Dongmi lại cười thầm, nói một mình.
“Cô hiệu trưởng thật kỳ lạ, cứ ở cạnh cây là trông đẹp hơn.”
“Người phụ nữ đó vốn dĩ đã như vậy rồi.”
Joo Dongmi quay đầu về phía nguồn âm thanh vô cảm. Giật mình trước khuôn mặt cứng đờ, nhưng chỉ trong chốc lát, đôi môi lạnh lùng lại thốt ra những lời đối lập hoàn toàn.
“Khuôn mặt khi ngủ dưới gốc cây là đẹp nhất. Thật nực cười khi cô ấy vẫn không thể rời khỏi xung quanh cái cây.”
Hắn thoáng nở một nụ cười mờ nhạt rồi nhanh chóng dập tắt.
Joo Dongmi đang lắng nghe, rùng mình nói, “Họ là vợ chồng nên sến sẩm quá đi mất.”, còn Kwon Chaewoo thì tỉnh táo hẳn, đôi mắt trở nên sắc nét. Khoảnh khắchắn anh nhận ra những lời mình vừa nói ra một cách vô ý, hắn nhíu mày lại.
Yiyeon tiễn Chooja, người có vẻ mệt mỏi, đi trước, rồi mãi đến khi mặt trời lặn hẳn cô mới xuống núi.
Cô kéo cái bụng đói và cơ thể kiệt sức vào motel đã được sắp xếp trước. Ở đó, đã có rất nhiều người xếp hàng để làm thủ tục nhận phòng, chỉ cần nhìn bộ quần áo lấm lem cũng có thể nhận ra ngay đó là những người được điều động liên quan đến vụ tai nạn ở núi Motdae. Lính cứu hỏa, cảnh sát, binh lính, công chức, tất cả đều có khuôn mặt mệt mỏi.
Yiyeon lướt nhìn nội thất khá sạch sẽ của motel, đứng ở cuối hàng. Nhiều người khác nhau đi lại trước mắt cô, nhưng cô không thấy logo mà mình đang tìm kiếm.
‘Hay là gọi cho Chaewoo nhỉ?’
Đúng lúc cô lấy điện thoại ra và bật màn hình lên.
“……!”
Lúc đó, một tiếng “Bốp!” vang lên, ai đó túm lấy gáy Yiyeon như đánh, rồi xoay cô lại. Trong chớp mắt, cô bị tóm cổ áo, mất thăng bằng loạng choạng, nhưng chưa kịp định thần thì đã bị kéo sát lại.
“Con khốn này, lâu rồi không gặp nhỉ?”
Khoảnh khắc đối mặt với đối phương, toàn thân cô đông cứng. Trái tim đập thình thịch một cách bất an, vang vọng trong tai, đầu óc trống rỗng. Đầu gối cô đứng không vững, dù chỉ cố gắng đứng bằng mũi chân.
“Cứ tưởng mày trốn ở đâu, hóa ra ở đây à?”
Nỗ lực yếu ớt định gạt bỏ bàn tay thô bạo đã mất hết ý chí ngay từ khi chưa bắt đầu. Hai tay cô run rẩy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại người anh họ của mình kể từ khi cô rời đất liền và trốn ở Hwado. Con ruột của bố cô. Đối với Yiyeon, đó vừa là anh họ, vừa là anh em cùng cha khác mẹ.
Người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, siết chặt chiếc điện thoại đang áp vào tai, nói:
“Này—, anh ơi, anh có biết em vừa gặp ai không?”
Đó là sự vui mừng và cũng là sự độc ác. Cái nhìn đó lập tức dập tắt hy vọng thầm kín rằng sự oán hận của họ sẽ vơi đi theo thời gian. Niềm vui sướng ẩn hiện trong đôi mắt sâu thẳm vẫn y nguyên như xưa.
“Bắt được con cá lớn không ngờ đấy nhỉ?”
“…….”
“Anh có mơ đẹp tối qua không?”
Yiyeon không thở nổi, còn người anh họ trước mặt cô thì công khai cười nhạo cô, lớn tiếng. Giống như mọi khi, anh ta cố tình nói to để mọi người cùng nghe, cốt để làm Yiyeon bẽ mặt. Sân chơi, hành lang trường học, phố xá, nơi làm việc, chỉ thay đổi địa điểm chứ không khác gì xưa.
“Đúng là con ranh độc địa như anh nói mà. Con ranh đổi địa chỉ rồi bỏ trốn, nhìn dáng vẻ này chắc là đang sống tốt lắm nhỉ. Vô ơn cũng phải có giới hạn chứ, bỏ mặc gia đình đã nuôi dưỡng mình mà vẫn trông ngon lành thế này.”
“…….”
“Nếu đã khiến người khác phải đổ máu mắt, ít nhất cũng phải cúi đầu mà sống chứ.”
Anh ta cứng mặt, giật mạnh cổ áo Yiyeon tới lui.
“Đó chẳng phải là liêm sỉ sao?”
Yiyeon cảm thấy như từng miếng thịt bị cắt ra bởi từng lời nói đau đớn. Sự ồn ào bất ngờ khiến mọi ánh mắt đổ dồn về. Tuy nhiên, có lẽ vì bộ quần áo màu cam của người anh họ, không ai dám can thiệp.
“Có vẻ như thế giới này dễ dàng với mày lắm, Yiyeon à.”
“……Buông ra.”
Yiyeon dùng móng tay ấn mạnh vào mu bàn tay anh họ, trừng mắt nhìn. Ánh mắt không còn dễ dàng tuân phục như xưa. Trước sự chống cự tầm thường đó, lông mày người đàn ông nhướng lên.
“……Anh, cúp máy một lát đi. Lát nữa gọi lại.”
Ngay khi anh ta nhét điện thoại vào túi, “Chát—!” một tiếng, đầu Yiyeon quay phắt. Tiếng hít thở thảng thốt vang lên rải rác xung quanh. Người đàn ông đã bất ngờ tát vào má Yiyeon.
Môi cô dường như bị rách, có vị máu. Yiyeon không dám đưa tay chạm vào má đang nóng rát như lửa đốt.
Trong lúc một bên tai ù đi, những khoảnh khắc cô phải chịu đựng sự sỉ nhục của những người anh họ từ nhỏ cứ ùa về không ngừng.
Cô cảm nhận được những lời thì thầm của những người trong sảnh qua làn da. Đó là sự lặp lại khủng khiếp của cùng một sự việc. Hơn nữa, vòng thẩm định lần này lại chịu ảnh hưởng rất nhiều từ dư luận.
Hết lần này đến lần khác, Yiyeon lại bị mắc kẹt trong cảm giác thất bại không thể vượt qua.
“Anh, tránh ra đi. Đang làm phiền người ta xếp hàng đấy.”
Yiyeon siết chặt bàn tay lạnh ngắt bằng tất cả sức lực.
“Yiyeon, mày ăn phải cái gì vậy?”
“Không, chắc là đói bụng nên vậy. Anh trông như một kẻ phiền phức không biết tuổi tác vậy.”
“……!”
“Lâu rồi không gặp, anh. Trông anh già đi nhiều rồi đấy.”
“Mày, cái—!”
“Không sao đâu, cây cối có vân gỗ là đẹp mà.”
Tuổi thơ của Yiyeon chưa bao giờ êm đềm.
Thế nhưng, dù đã chứng kiến cảnh bị chôn sống, dù đã bị đánh thuốc mê rồi bị kéo vào lò mổ, dù đã suýt bị vỡ đầu trong cánh đồng ma túy, việc cô vẫn sống sót khỏe mạnh như vậy lại khiến cô có một sự tự tin vô lý rằng mình hơn hẳn người anh họ trước mắt.
“Anh đâu phải là người.”
“Chát—!” Lời vừa dứt, má cô lại bị tát thêm một lần nữa.
“Con điên này, hôm nay mày vui mừng gặp tao nên thế à? Nên ngứa ngáy trong người à?”
Yiyeon không biết làm sao, chỉ khịt mũi cười khẩy. Điều thực sự đáng sợ không phải là người anh họ đang bắt nạt Yiyeon yếu ớt. Chuyện đó ai có sức mạnh cũng có thể làm được.
Nhưng người đàn ông cô đang sống cùng thì khác. Người đàn ông có thể tay không đánh bại xã hội đen và lợn rừng, nhưng lại cẩn thận vén những sợi tóc con của Yiyeon. Chính người đàn ông vĩ đại đó mới là người cô thực sự sợ hãi.
“Máu tôi có dơ thật, nhưng anh thì cái miệng thô tục và thói quen động tay chân còn dơ hơn.”
Vì vậy, những lời chỉ trích mà những người anh họ đổ xuống không còn gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Yiyeon nữa.
Bình luận gần đây