Hôn Nhân Cưỡng Đoạt Novel (Hoàn Thành) - Chương 134
Leah sững sờ, không nói nên lời. Ishakan, dường như hiểu lầm, nói thêm một câu.
“Đừng lo. Ta không giết chúng một cách đơn giản đâu.”
Ishakan khẽ cong khóe mắt.
“Bẻ cổ thì quá dễ rồi. Ta có thể làm bất cứ lúc nào nên không có gì thú vị cả.”
“…”
Leah vừa mới biết rằng Ishakan bẻ cổ khi giết người. Cô im lặng, giả vờ như không biết, và hắn tiếp tục nói.
“Với hắn ta cũng vậy. Ta sẽ không giết hắn một cách dễ dàng.”
Ẩn trong giọng nói nhẹ nhàng là một lưỡi dao sắc bén.
“Ta sẽ kéo hắn xuống tận đáy, đưa hắn trở về vị trí ban đầu… và trả lại cho em tất cả những gì hắn đã cướp đi.”
Hai người có hai suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Đối với Leah, cái chết là một chuyện lớn, một cảm giác kết thúc của sự trả thù.
Nhưng đối với Ishakan, cái chết là một điều rất bình thường. Hắn coi đó là sự giải thoát. Cô không thể tưởng tượng được sự trả thù mà hắn mong muốn là gì. Thấy Leah đang suy nghĩ nghiêm túc, Ishakan bật cười.
“Ta đã nói chuyện quá nghiêm trọng à?”
Hắn đặt bàn tay to lớn lên đầu Leah và xoa nhẹ.
“Nghỉ ngơi một chút đi.”
Vì đã thay đồ ngủ cho cô, hắn muốn cô chợp mắt một lúc. Nhưng trời vẫn còn sáng và cô không buồn ngủ. Leah nhìn Ishakan bằng đôi mắt tỉnh táo. Ishakan nhìn cô một lúc rồi nhướng mày.
Trước câu hỏi không lời “Có chuyện gì vậy?”, Leah khẽ mấp máy môi. Ishakan dùng ngón tay vuốt ve khóe môi cô.
Gần đây, họ chỉ toàn trải qua những khoảnh khắc bận rộn. Cô muốn có một chút thời gian bình yên ở bên nhau.
Không cần phải nói chuyện. Chỉ cần nắm tay nhau đi dạo cũng đủ vui rồi.
Leah suy nghĩ một lúc để tìm cách mở lời một cách tự nhiên. Sau khi cân nhắc một lý do hợp lý, cô đưa ra một đề nghị khá ổn.
“Đi chợ không?”
Một lời đề nghị tự nhiên và có vẻ như Ishakan cũng sẽ hứng thú. Vì hắn đã bận rộn suốt thời gian qua, có lẽ hắn chưa có cơ hội tham quan thủ đô Estia. Leah cảm thấy khá tự hào về ý tưởng của mình.
Nhưng đột nhiên, Ishakan lại bật cười. Vì không hiểu tại sao hắn lại cười, Leah tròn xoe mắt. Ishakan đã cười một mình một lúc, cuối cùng cũng ngừng lại và nói.
“Ta phải mua cho em xiên chả thịt. Không biết có chợ đêm không nữa.”
“… Xiên chả?”
Cô không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói về xiên chả, nhưng dù sao thì cô cũng đã được đi chơi cùng Ishakan.
Cô không thay đồ ngủ mà chỉ khoác áo choàng lên. Ishakan cẩn thận kiểm tra xem mái tóc bạc của cô có bị lộ ra không, rồi tự nhiên bế cô lên.
“Em có thể tự đi được.”
“Ta biết. Chỉ cần đi xuống cầu thang thôi mà.”
Khi đi xuống cầu thang, những người Kurkan lúc nãy đầy ở tầng một đã biến mất. Với số lượng người như vậy, đáng lẽ phải có tiếng động, nhưng cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nhỏ nào. Leah bối rối cùng Ishakan ra ngoài.
Ishakan đã mua cho cô xiên chả ở chợ như đã nói. Xiên chả thịt heo được nướng vàng giòn. Mùi dầu thơm béo ngậy khiến cô thèm nhỏ dãi. Ngay khi nghĩ “Ngon quá”, Leah nhận ra mình đã ăn hết từ lúc nào.
“…”
Mình ham ăn đến vậy sao? Cô cảm thấy sốc.
Nhìn Leah đang ngẩn ngơ với chiếc que gỗ rỗng trong tay, Ishakan lại bật cười. Hắn cười đến mức cô nghĩ rằng ngay cả khi xem một vở kịch hài hước hay một chú hề biểu diễn, hắn cũng không thể cười nhiều như thế. Sau một lúc cười sảng khoái, hắn nắm lấy tay Leah.
“Ta đã tìm được một nơi khá hay. Em cũng sẽ thích thôi.”
Trước lời mời đi cùng, Leah lững thững đi theo Ishakan với chiếc que rỗng trong tay. Cô không thể tin được mình đã ăn hết nhanh như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc que gỗ, thì Ishakan khẽ kéo cô lại.
Leah nép vào sườn hắn và nhìn về phía trước. Một người đàn ông trẻ vạm vỡ đang ngã trên mặt đất. Anh ta thở hổn hển và gào lên.
“Thằng khốn này…!”
Anh ta suýt chút nữa đã va vào Leah, nhưng Ishakan đã đá anh ta trước. Khi người đàn ông tức giận, những người khác bắt đầu vây quanh. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Leah ngay lập tức đoán ra sự việc.
Anh ta cố tình va vào mình.
Đó là một trò lừa đảo phổ biến để tống tiền. Dù ở bên Ishakan nên cô không sợ, nhưng cô lo lắng rằng một cuộc ẩu đả lớn sẽ xảy ra. Cô sợ Ishakan sẽ bẻ cổ anh ta mất.
Nhưng trái với lo lắng của Leah, vụ việc kết thúc một cách vô cùng đơn giản. Ishakan chỉ cần vén nhẹ mũ áo choàng, để lộ đôi mắt. Khi anh vô tình nhìn xuống bằng đôi mắt vàng rực, người đàn ông gây sự đã lập tức sợ hãi.
“Này, man di…?”
Ishakan thậm chí còn không thèm đáp lại. Hắn chỉ nhìn chằm chằm. Người đàn ông trẻ đảo mắt rồi lắp bắp xin lỗi.
“À… Xin lỗi.”
Rồi anh ta chạy trốn mất. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến mức khi Leah chớp mắt vài lần, con phố đã trở lại yên tĩnh. Ishakan tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Leah bước theo sau và hỏi.
“Sao chàng lại đá anh ta vậy?”
Bình thường, Ishakan sẽ chỉ đơn giản là né tránh. Cô nghĩ hắn có vẻ hơi quá khích nên hỏi, Ishakan nghiêm túc nói.
“Có một câu tục ngữ ở một nước nọ, nói rằng chỉ cần lướt qua nhau thôi cũng là duyên phận.”
Hắn siết chặt Leah vào sườn mình và nói.
“Không thể để em tạo duyên phận với người đàn ông khác ngoài ta được.”
Leah định cười, nhưng rồi lại cắn môi. Vì cô cảm thấy lời hắn nói không phải là đùa. May mắn thay, không ai gây sự nữa, và họ có thể đi bộ một cách bình yên cho đến khi rời khỏi chợ.
Nơi Ishakan đưa Leah đến là một khu rừng gần kinh đô. Vốn dĩ đây là rừng thuộc sở hữu hoàng gia, nhưng hiếm ai dám đặt chân tới, bởi lũ thú dữ thường lẩn khuất trong bóng tối.
Hắn lại nhẹ nhàng bế Leah lên, bước sâu vào rừng. Dù là ban ngày, nơi này vẫn chìm trong màn u tối. Ánh nắng lác đác len lỏi qua tán lá rậm rạp, yếu ớt đến mức như sắp tắt lịm.
Trong khi Leah phải căng mắt mới nhìn rõ đường đi, từng bước chân của Ishakan vẫn ung dung, vững chắc, không chút do dự. Hắn dường như nhìn thấy những thứ mà cô không thể thấy, nghe rõ những âm thanh mà tai người không thể phân biệt. Những lúc như thế này, Leah càng thấm thía rõ ràng hắn không phải con người.
Trong lòng cô thoáng dấy lên lo lắng, sợ rằng một con thú dữ nào đó sẽ bất ngờ lao ra. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Khu rừng im lìm đến đáng ngờ. Có lẽ cả lũ dã thú cũng đang tránh xa, lặng lẽ bỏ chạy trước hơi thở của kẻ đang ôm cô trong tay.
Giữa không gian u tịch ấy, Ishakan vừa bước đi thong thả vừa đột ngột cất lời, giọng trầm thấp như gió lùa qua tán lá:
“Ban đầu, ta định đưa em đến vườn Nguyệt Hạ Hương trong cung điện… nhưng tất cả hoa ở đó đã tàn mất rồi.”
Khi hắn nói “Ta không muốn cho em thấy những điều như vậy”, khung cảnh trước mặt đột nhiên mở ra. Bầu trời của khu rừng, vốn bị che phủ bởi cây cối, hiện ra, và một không gian sáng sủa xuất hiện.
Nơi đó là một hồ nước trong vắt, có thể nhìn thấy đáy. Gió thổi, những chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước. Những gợn sóng lấp lánh dưới ánh nắng ôm lấy những chiếc lá.
Ishakan đặt Leah xuống đất. Leah cởi áo choàng ra, đi trên bãi cỏ và những bông hoa dại về phía bờ hồ.
Cô lo lắng rằng bộ đồ ngủ màu trắng sẽ bị dính màu cỏ, nhưng Ishakan có thể mua cho cô một bộ đồ ngủ mới bất cứ lúc nào. Leah nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang bay trong gió và đứng bên bờ hồ.
Hồ nước chưa từng bị bàn tay con người chạm vào nên rất trong sạch và đẹp. Không như cung điện khô cằn, nơi đây tràn đầy sức sống tươi mới. Leah cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cô hít thở hương thơm trong lành của khu rừng và chìm đắm vào hồ nước, rồi quay lại nhìn Ishakan.
“…”
Ishakan vẫn đứng dưới bóng cây. Hắn chỉ im lặng nhìn cô. Hắn đứng bất động như thể một cử động nhỏ cũng sẽ phá vỡ khoảnh khắc hoàn hảo.
Ánh mắt hắn rất rõ ràng. Cảm giác như có một vật thể hữu hình đang chạm vào bên trong cơ thể cô. Leah do dự định gọi hắn, nhưng Ishakan đã nói trước.
“… Thật chói lòa.”
Giọng hắn hơi khàn. Leah lúng túng vuốt mái tóc. Mái tóc bạc của cô lấp lánh dưới ánh nắng nên có vẻ chói lòa. Ishakan bước ra khỏi bóng cây. Hắn cũng cởi áo choàng vứt xuống đất, rồi đến đứng cạnh Leah.
“Ta lo rằng em sẽ tan chảy dưới ánh nắng.”
“Em đâu phải bông tuyết, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Ishakan chỉ im lặng cười trước câu trả lời của Leah. Và lần này, hắn nhìn chằm chằm vào cô từ rất gần. Cô cảm nhận được mùi hương tươi mát nhưng ngọt ngào của cỏ từ hắn.
Đột nhiên, cô cảm thấy rất xấu hổ. Leah đảo mắt khắp nơi để tránh ánh mắt hắn. Cô nhìn mặt hồ gợn sóng, nhìn bông hoa dại trắng nhỏ dưới chân, rồi nhìn tay hắn.
Khi cô đang nhìn chằm chằm vào mu bàn tay với những đường gân nổi lên, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói và ngước lên.
“Ngay cả khi chúng ta lần đầu gặp nhau…”
Ishakan từ từ vuốt ve má Leah. Hắn ôm lấy mặt cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa và lẩm bẩm.
“Lúc đó em cũng chói lòa như thế này.”
Leah khẽ mở môi. Nụ cười của Ishakan càng thêm sâu đậm. Đôi mắt vàng kim, vốn đã hút đầy ánh sáng, lấp lánh. Leah nghĩ thầm rằng chính anh mới là người thực sự chói lòa.
“Anh đã nghĩ rằng ký ức không quan trọng, nhưng ta đã sai lầm.”
Ngón tay hắn chạm vào môi cô. Đầu ngón tay hắn ấn vào đôi môi dày của cô, gần đến mức cảm thấy đau, rồi buông ra.
“Ta nghĩ chỉ cần em yêu ta thôi là đủ… nhưng ta càng ngày càng tham lam.”
Ishakan từ từ thở ra. Hắn thú nhận như một kẻ có tội.
“Ta muốn em nhớ ra ta, Leah.”
Bình luận gần đây