Hôn Nhân Cưỡng Đoạt Novel (Hoàn Thành) - Chương 138
Leah nghiến chặt răng. Trong lồng ngực, hơi nóng dâng lên cuồn cuộn như máu đang chảy ngược dòng, nghẹn ngào đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Chính cô đã khiến hắn trở nên như vậy khiến Ishakan phải băn khoăn, hoài nghi, bởi chưa bao giờ có thể nắm bắt trọn vẹn sự chắc chắn từ cô. Chỉ giải thoát khỏi phép thuật, chỉ lấy lại cảm xúc thôi chưa đủ. Để hắn có được sự an toàn tuyệt đối, cô phải tìm lại cả những ký ức đã mất.
“Em yêu chàng…”
Cô khẽ vuốt dọc cổ hắn, thì thầm lặp lại câu nói ấy hết lần này đến lần khác. Và mỗi lần như thế, Ishakan lại cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô, như khắc ghi từng chữ vào tận đáy tim mình.
Hơi thở nóng bỏng hòa quyện, làm toàn thân Leah run rẩy. Nỗi khao khát và tình yêu đan xen, khiến từng nhịp tim, từng cái chạm đều trở nên mãnh liệt hơn gấp bội. Ishakan không nói gì, chỉ nheo mắt, lặng lẽ ôm siết cô vào lòng, như thể muốn bảo vệ cô khỏi cả thế gian.
Dù giọng rên rỉ của chính mình vang lên ngắt quãng, Leah vẫn không ngừng thì thầm ba chữ ấy. Câu nói giản đơn, lặp đi lặp lại, hóa thành một khúc tụng ca chân thành nhất dành cho hắn.
“A, ứ, y-yêu chàng…, ứ hự…!”
Lời nói hòa lẫn vào tiếng rên rỉ và hơi thở. Cô thở hổn hển, run rẩy. Khi cô ôm chặt cổ Ishakan và nức nở, hắn càng thúc mạnh hơn.
Leah nhón gót chân lên hết cỡ. Các ngón chân co quắp vào trong, bắp chân căng cứng run rẩy. Sợ bị ngã, cô siết chặt eo hắn bằng đùi.
Lá cây khẽ rơi, xào xạc trong gió. Một làn lạnh dịu dàng thoảng qua, và ngay khoảnh khắc ấy, Leah chợt bừng tỉnh, ý thức rõ ràng rằng mình đang ở giữa thiên nhiên, dưới bầu trời thoáng đãng ngoài kia.
Mỗi khi da thịt chạm vào nhau, một tiếng “chậc chậc” vang lên từ nơi giao hợp ẩm ướt. Cô thấy choáng váng khi nghĩ mình đã rên rỉ quá to. Khi cô cắn chặt môi, Ishakan nói khẽ:
“Leah.”
Đó là một lời thúc giục dứt khoát. Leah đang định kìm nén tiếng động thì vội vàng mở miệng. Hơi thở nóng bỏng thoát ra một cách gấp gáp.
“Hức, y-y-yêu, ứ hự, ư hự, haaang…!”
Cô không thể nói chuyện một cách đàng hoàng. Đó là vì mỗi khi hắn thúc hông, tiếng rên rỉ lại bật ra. Trước khi cô kịp hoàn thành lời tỏ tình, Ishakan không ngừng thúc vào bên trong. Những lời tỏ tình yêu thương bị cắt xén và vỡ vụn cứ thế tuôn ra.
Không thể chịu đựng được cảm giác chọc khoáy khắp cơ thể, cô đẩy vai hắn ra, Ishakan cắn vào ngón tay cô. Cô giật mình rút tay ra, lần này hắn lại cắn mạnh vào cổ cô.
Bị cắn mạnh đến bất ngờ nhưng cô không cảm thấy đau. Đó là vì cô không còn cảm giác nào để bận tâm đến chỗ đó. Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể cô đều tập trung vào phía dưới.
Hơi thở nóng hổi của Ishakan phả xuống làn da cô, cùng với cảm giác răng nanh lướt qua nơi cổ mảnh mai. Sự siết chặt trong vòng tay hắn khiến Leah có cảm tưởng như toàn thân bị giam cầm, chẳng còn một kẽ hở để trốn thoát. Cảm giác ấy vừa rợn ngợp, vừa khiến cô run rẩy đến tận cùng.
Mỗi khi bị chạm đến điểm yếu, tiếng rên rỉ ngắt quãng lại bật ra từ cổ họng, như thể linh hồn đang lạc lối. Đầu óc Leah mờ mịt, trắng xóa như tờ giấy tinh khôi, nhưng giữa cơn hỗn loạn ấy, cô vẫn không ngừng thì thầm ba chữ thiêng liêng dành cho hắn.
“Em yêu chàng… em yêu chàng…”
Không biết mình đã lặp lại bao lần, trong tiếng nghẹn ngào và những giọt lệ lấp lánh. Cho đến khi… cả cơ thể bất giác run lên, như bị một cơn chấn động sâu thẳm cuốn đi.
“Khụ, ư hự…”
Với hơi thở hổn hển, lồng ngực to lớn phồng lên rồi xẹp xuống. Cô cảm nhận rõ ràng xương sống hắn căng cứng dưới đùi mình. Chất lỏng ấm nóng bắn vào nơi ấy.
“A, hự, a-a…!”
“Haa, khụ…”
Thứ đó co giật, bắn ra tinh dịch nhiều lần. Ishakan dùng cơ thể to lớn của mình đè lên Leah. Leah ôm chặt hắn, run rẩy. Cô đã đạt cực khoái cùng với Ishakan.
Cơ thể cô giật nảy lên một cách không kiểm soát. Nước mắt trào ra do khoái cảm quá độ, chảy dài trên má.
“A…, a hức…”
Bên trong ẩm ướt co giật từng đợt nhỏ. Dù đã xuất hoàn toàn, Ishakan vẫn không rút thứ đó ra. Hắn chậm rãi di chuyển tới lui, thoa đều những gì hắn đã xuất ra lên thành âm đạo.
Vì lượng tinh dịch xuất ra rất nhiều, mỗi khi hắn di chuyển tới lui, một ít lại tràn ra ngoài. Tinh dịch từ từ chảy xuống đùi cô. Có lẽ đã hòa lẫn với dịch âm đạo, cảm giác dính nhớp khi nó chảy xuống thật khó chịu.
Những nụ hôn dồn dập đổ xuống cổ và ngực cô. Mỗi khi đôi môi nóng bỏng chạm vào, Leah lại giật mình như bị bỏng.
“Thả em xuống đi…”
Leah cầu xin trong nước mắt. Ishakan ôm Leah đối mặt và ngồi xuống sàn. Hắn tựa lưng vào cây, nhưng thứ đó vẫn chưa rút ra.
Dù đã mềm hơn một chút, thứ đó vẫn to và cứng, đâm sâu vào bên trong. Leah ngả người vào ngực Ishakan, nói bằng giọng khản đặc:
“Cái này nữa, rút ra đi…”
Ishakan vốn luôn chiều theo mọi điều Leah muốn. Nhưng lần này, hắn lại không. Chỉ khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, giả vờ như chẳng hề hay biết.
Không còn sức lực để kháng cự, Leah đành buông xuôi, để mặc bản thân trôi theo vòng tay hắn. May mắn thay, hắn vẫn biết kiềm chế, chỉ dừng lại ở một chừng mực, nên cô không ngất đi, còn thân cây sau lưng cũng vẫn nguyên vẹn.
Leah liếc nhìn cái cây nơi Ishakan đang tựa lưng, rồi lại áp mặt vào ngực hắn. Trong khoảng lặng ấy, cô nghe thấy nhịp tim hắn đập gấp gáp, dồn dập như muốn hòa vào nhịp tim mình. Cô khẽ ngẩng đầu lên…
“…”
Ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt vàng rực, còn vương hơi nóng, chăm chú dõi vào cô. Leah khẽ né tránh, bàn tay đặt lên bụng, như để che giấu nỗi lo lắng thoáng qua.
Ishakan nhận ra ngay, bèn lên tiếng trước:
“Chừng này thì không sao đâu. Em đâu có uống trà độc.”
Hắn nói bằng giọng điệu thản nhiên, thậm chí có phần trơ trẽn. Rồi môi cong lên thành nụ cười bất cần:
“Ngược lại… đó còn là thuốc bổ nữa.”
Đó là một lời nói mất hết lương tâm. Cô há miệng ngạc nhiên, thì đầu ngón tay anh chạm vào. Ngón cái lần mò trên môi cô rồi luồn vào trong miệng. Anh từ từ vuốt ve răng hàm rồi nhẹ nhàng ấn lưỡi cô xuống.
Leah cắn chặt ngón tay hắn. Ishakan cười khẽ. Hắn rút ngón tay ra và xoa tròn ngực cô. Vai cô rụt lại vì ngón tay hắn, ướt đẫm nước bọt, cứ nhẹ nhàng chạm vào nhũ hoa.
“Là con trai hay con gái nhỉ?”
Trước lời thì thầm trầm thấp, Leah nín thở một lúc. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ có thể thoải mái nói chuyện này với hắn. Cô tự động cúi đầu vì cảm thấy có lỗi.
Ishakan vòng một tay ôm lấy eo Leah, tay còn lại xoa bóp ngực cô và nói:
“Ta thích cả hai. Tachỉ lo cơ thể em sẽ bị ảnh hưởng thôi.”
Kurkan khi sinh ra có thể trạng rất nhỏ, bụng mẹ không phình to nhiều trong thai kỳ, và việc sinh nở cũng tương đối thuận lợi. Nhưng vì cơ thể Leah vốn yếu ớt, Ishakan không thể ngừng lo lắng. Hắn nhẹ nhàng xoa bóp ngực cô và tiếp tục nói:
“Ta đã tìm hiểu một chút… Họ nói rằng nếu không được xoa bóp đủ, nó sẽ sưng và đau. Tất nhiên, em sẽ không như vậy.”
Khi cô nhìn hắn một cách khó hiểu, Ishakan hành động như thể điều đó là hiển nhiên.
“Vì ta sẽ xoa bóp mỗi đêm mà.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm vào nhũ hoa cô. Dù sữa chưa về, hắn trông như thể sẽ bú ngay lập tức, thậm chí còn trước cả em bé. Khi Leah khẽ định che ngực lại, hắn gạt tay cô ra và mút nhũ hoa cô tạo ra tiếng “chụt”.
“Ta muốn nếm thử tất cả những gì thuộc về em.”
Cơ thể cô khẽ run rẩy với khoái cảm nhẹ. Ishakan liếm nhũ hoa một cách dính dáp và dùng tay xoa bóp bên ngực còn lại. Hắn cố ý dùng lưỡi chà xát nhũ hoa đang cương lên khiến cô khổ sở.
Cô cắn chặt mu bàn tay để kìm nén tiếng rên rỉ. Ishakan ngẩng mắt lên. Hắn liếm dài trên nhũ hoa và nhìn Leah.
Cảnh tượng đó thật gợi tình, máu dồn lên mặt cô. Bên trong cô khẽ ướt át, chỗ chạm vào nhau trở nên trơn trượt. Và cùng với sự ẩm ướt đó, thứ đó trong bụng hắn cũng dần dần lớn hơn.
Thứ đó ngày càng lớn và cứng khiến cô sốt ruột. Cô bồn chồn nhúc nhích vì sợ hắn lại làm nữa, Ishakan thì thầm:
“Cứ nằm yên đi. Ta sẽ tự làm.”
Hắn dùng hai tay giữ eo cô. Rồi nhẹ nhàng nâng cơ thể Leah lên, rồi lại thả xuống.
“…!”
Leah mở to mắt. Miệng cô tự động há ra trước cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Hắn cắn mạnh vào cằm cô đang ngẩng lên.
“Em phải nói ’em yêu chàng’ chứ, Leah.”
Leah loạng choạng, phải gắng lắm mới giữ được chút tỉnh táo. Nhưng thay vì thốt ra lời yêu như trước, môi cô lại bật thành câu nói đã mắc kẹt như chiếc gai trong tim bấy lâu:
“Em… xin lỗi.”
Đôi mắt vàng của Ishakan thoáng nheo lại, sắc bén như lưỡi dao lóe sáng trong bóng tối. Leah hoảng hốt, vội ghì môi mình lên môi hắn, run rẩy thì thầm:
“Em xin lỗi… vì đã khiến chàng bất an…”
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười méo mó như nửa chua chát, nửa giận dữ. Trong vòng tay mạnh mẽ ấy, Leah có cảm tưởng như bị nhấc bổng lên giữa khoảng không, rồi rơi xuống trong vòng vây không cách nào thoát ra. Cả thế giới xung quanh chao đảo, tối sầm đi, chỉ còn lại duy nhất nhịp thở của hắn quấn lấy mình.
Nước bắn ra từ phía dưới. Leah, liên tục đạt cực khoái, run rẩy không nói nên lời, rồi vội vàng nắm chặt cánh tay thô ráp của hắn. Hắn giữ chặt Leah đang loạng choạng và nói một cách sắc bén:
“Ta ghét lời xin lỗi.”
Đồng tử đen trong đôi mắt vàng co lại.
“Em cũng đã nói như vậy khi biến mất trước mặt chàng. Xin lỗi, đừng tìm em nữa…”
Ishakan thúc sâu vào bên trong Leah và cắn vào dái tai cô.
“Thế mà ta vẫn đến tận đây, đúng là một người chồng tồi, phải không?”
“A-a, thế nên, ứ, em…”
Dù rùng mình vì lưỡi hắn luồn vào tai, Leah vẫn cố gắng nói hết câu.
“Em nghĩ em thích chàng…”
Leah đặt tay lên vai Ishakan và nhìn thẳng vào hắn. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn và nói ra điều mà anh đang mong chờ nhất:
“Em yêu chàng. Yêu rất nhiều…”
Một khoảng lặng ngắn ngủi tiếp nối. Ishakan, đang im lặng, cuối cùng thở dài như một tiếng thở dài và lẩm bẩm:
“Cuối cùng em cũng biến ta thành một tên ngốc rồi.”
Hắn vòng tay ôm lấy gáy cô và kéo cô lại gần. Hắn đặt cô sát đến mức mũi họ chạm nhau rồi mở môi:
“Lần cuối cùng, em cứ làm theo ý em đi. Dù em làm gì…”
Ishakan nói với ánh mắt lờ đờ:
“Ta cũng sẽ sẵn lòng chiều theo.”
Bình luận gần đây