Hôn Nhân Cưỡng Đoạt Novel (Hoàn Thành) - Chương 139
Đó là một giấc mơ. Nhưng dù biết rõ là mơ, Blaine vẫn bất lực, chỉ có thể bất động nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Trước mắt gã là một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau, hòa quyện như thể thế giới chỉ còn lại hai người. Trên khuôn mặt đỏ bừng vì đam mê, người phụ nữ khẽ thở dốc, giọng run rẩy gọi một cái tên quen thuộc đến xé lòng:
Ishakan… Ishakan…!
Đó không chỉ là tiếng gọi trong khoái lạc. Đôi mắt tím mờ đi vì xúc cảm, long lanh ánh lệ, tràn đầy tình yêu và sự mê đắm. Cứ như thể cô không biết phải làm sao với tình cảm dâng trào quá lớn dành cho người đàn ông trước mặt. Trong đôi mắt ấy, Blaine dường như còn nghe thấy lời thì thầm “em yêu chàng”.
Đôi mắt mà Blaine khao khát, cuối cùng lại không thể nào thuộc về mình. Lồng ngực gã căng ra như muốn nổ tung. Gã muốn gầm thét, muốn lao vào xé nát tất cả… nhưng toàn thân chỉ cứng đờ như hóa đá, ngay cả môi cũng không thể nhúc nhích.
Trong lúc Blaine gồng mình chống lại sự trói buộc vô hình, cảnh tượng trước mắt lại càng trở nên khắc nghiệt. Leah run rẩy, nức nở như không thể chịu đựng thêm, đôi vai nhỏ bé co rúm, tiếng kêu nghẹn ngào vang lên giữa hơi thở dồn dập.
Gã siết chặt nắm tay. Rõ ràng, đó không chỉ là đau đớn – mà còn là khoái cảm. Khoái cảm đến mức đôi mắt tím ngập nước kia lóe sáng, như đang tràn ngập bởi tình yêu với người đàn ông mà cô đang ôm chặt.
Blaine nín thở. Ánh mắt hắn vô thức dán chặt lấy khuôn mặt ấy, vừa tuyệt vọng vừa bị mê hoặc.
Rồi Leah quay đầu lại. Trong cơn mơ, ánh mắt họ chạm nhau một cách chính xác. Khoảnh khắc ấy, Blaine choáng váng – và giấc mơ vụt tan.
“…!”
Không khí lạnh lẽo của hiện thực ập đến. Gã choàng tỉnh trong căn phòng ngủ quen thuộc của nhà vua. Mồ hôi lạnh dính chặt trên da. Blaine bật ngồi dậy, kéo mạnh chăn ra, bật cười khẩy một tiếng khô khốc.
“Ha…”
Cơ thể gã vẫn chưa thoát khỏi dư âm của giấc mơ. Trong hơi thở nặng nề, Blaine đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng, rồi khựng lại khi thấy một sợi tóc bạc dính trên ngón tay. Gương mặt hắn méo mó.
Ngay lập tức, gã giật mạnh sợi dây đầu giường. Tiếng chuông vang lên, và vài thị nữ bước vào. Blaine lướt mắt qua từng người, rồi dừng lại ở cô gái ngoài cùng bên trái.
“Cô.”
Thế là, chỉ còn lại cô ấy, những thị nữ khác lặng lẽ rút lui. Không cần nhiều mệnh lệnh. Blaine chỉ cần chỉ vào phía dưới và gật đầu. Thị nữ còn lại một mình ngoan ngoãn trèo lên giường Blaine và mút thứ đó gã.
Blaine tựa lưng vào đầu giường, ngồi bất động, rồi hạ tầm mắt xuống. Thị nữ đang chăm chỉ mút phía dưới vô tình ngẩng lên và chạm mắt với gã.
Blaine khẽ mỉm cười. Thị nữ ngơ ngác nhìn Blaine, quên cả việc phải cúi đầu.
Nụ cười của Blaine càng đậm, khuôn mặt thị nữ càng đỏ bừng. Khi cô ấy đỏ bừng đến tận vành tai, Blaine dùng tay ấn vào sau gáy thị nữ. Thứ đó đâm sâu vào cổ họng cô ấy. Gã nghe thấy tiếng cô ấy khạc khạc như bị chạm vào yết hầu nhưng không bận tâm.
Blaine nhìn thị nữ với vẻ mặt chán chường. Quá dễ dàng. Gã có thể có bất kỳ người phụ nữ nào gã muốn. Không một ai có thể từ chối vị vua của Estia, người sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, quyền lực và của cải. Ngoại trừ một người duy nhất.
Leah…
Và cô ấy cũng là điều duy nhất mà Blaine khao khát. Blaine nhớ lại Leah mà gã đã thấy trong giấc mơ.
Cô ấy luôn mang vẻ mặt u sầu, nhưng trong giấc mơ lại tươi tắn hơn bao giờ hết. Cô ấy tràn đầy sức sống và lấp lánh như một bông hoa mùa xuân vừa nở.
Những kẻ từng chê bai công chúa Estia là bông hoa đẹp nhưng không hương, nếu thấy cảnh đó hẳn cũng sẽ ngẩn ngơ.
Blaine cắn môi. Thị nữ tóc xám trong bóng tối trông thoáng qua giống như tóc bạc. Blaine nắm chặt tóc cô ấy và thúc mạnh phần dưới.
Khuôn mặt Leah đỏ bừng, rên rỉ tràn ngập trước mắt gã. Gã nhanh chóng lắc hông và xuất tinh như trút bỏ.
“Khụ…”
Nhưng dù đã trút bỏ hết, cảm xúc cặn bã vẫn bám chặt lấy trái tim gã. Ngược lại, nó càng trở nên bẩn thỉu hơn.
“Đi đi.”
Gã xua tay một cách khó chịu, thị nữ vội vàng rời khỏi phòng ngủ mà không kịp chỉnh trang lại cơ thể. Blaine ngã phịch xuống giường.
“…”
Gã nheo mắt nhìn trần phòng ngủ. Trên trần nhà có vẽ huy hiệu hoàng gia Estia. Nhìn huy hiệu một lúc lâu, Blaine cười méo mó.
Nguồn gốc của những bức tường thành méo mó, sự chiếm hữu, và nỗi ám ảnh u ám đều rõ ràng. Tất cả đều được thừa hưởng từ Serdina.
Giống như Serdina ám ảnh Blaine, Blaine ám ảnh Leah. Sự điên cuồng chảy trong huyết quản không thể xóa bỏ bằng bất cứ thứ gì. Theo thời gian, nó chỉ càng trở nên rõ ràng hơn.
Blaine khoác áo choàng và đứng dậy khỏi giường. Gã cầm chai rượu trên bàn và đổ thẳng vào miệng. Dù là rượu anh uống để chịu đựng hiện thực, nhưng dù uống rượu mạnh, tinh thần gã vẫn tỉnh táo.
Leah đã bỏ trốn.
Sau ngày gã cố gắng cưỡng đoạt cô, cô đã bỏ đi cùng với vị vua của bộ tộc dã man. Ban đầu, gã nghĩ cô sẽ sớm quay lại. Vì có nhiều người còn ở lại hoàng cung, gã tin rằng cô sẽ tự mình trở về.
Nhưng khi gã nhận ra rằng những kẻ dã man từng đến hoàng cung với tư cách là phái đoàn cũng biến mất không dấu vết như thể bốc hơi, Blaine nhận ra mọi chuyện đã đi sai hướng.
Không chỉ có họ biến mất trong một đêm. Những người Gypsy cũng biến mất không dấu vết. Gã đoán rằng những tên dã man đã ra tay và cho binh lính lùng sục khắp kinh đô. Nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Tình trạng của Serdina liên tục bất ổn. Đôi khi ả không thể chịu đựng được sức mạnh và bùng phát. Mỗi lần như vậy, số xác chết được đưa ra từ cung điện của Hoàng hậu đủ chất đầy một chiếc xe.
Nếu có thể trấn áp sức mạnh bằng cách giết chóc thì còn đỡ, nhưng vấn đề là không phải vậy. Những người Gypsy cũng đã biến mất, Blaine đang cân nhắc liệu có nên cho ả ăn tim của người thân không.
Dù sao thì, việc Serdina lấy lại tỉnh táo cũng quan trọng, nhưng trước tiên, Leah phải được đưa về đúng vị trí của mình.
Nếu Leah không trở về trước lễ cưới, gã sẽ chặt đầu từng thị nữ trong cung điện công chúa và treo lên cổng thành. Sau đó, gã sẽ lần lượt đưa những quý tộc thân cận với cô lên máy chém.
Nếu nhìn thấy những người mà cô ấy yêu quý bị quạ rỉa thịt và thối rữa, Leah hẳn sẽ quay về hoàng cung.
Vì vậy, sau khi bắt cô ấy về hoàng cung, gã sẽ không chờ đợi thêm nữa mà biến cô ấy thành một con búp bê ngay lập tức.
Ngày hôm sau, Blaine đích thân đến phòng họp của Hội đồng Nhà nước.
Không có Leah, có nhiều bất tiện. Tất cả những việc mà trước đây cô ấy sẽ tự giải quyết, giờ đây Blaine phải tự mình lo liệu. Tất nhiên, nếu Leah trở về, cô ấy sẽ lại gánh vác tất cả như trước.
Blaine ngồi vào chỗ trong phòng họp, chống cằm và quan sát các quý tộc. Dù sao thì họ cũng là những kẻ không có ý chí. Thật khó chịu khi phải lãng phí thời gian vào một cuộc họp Hội đồng Nhà nước chỉ mang tính hình thức. Blaine lướt mắt qua một cách thờ ơ rồi nhướng một bên lông mày.
“…?”
Bá tước Weddleton đang ngồi đó. Khi ông ta chạm mắt với Blaine, ông ta nở một nụ cười gượng gạo. Dù là ông ngoại của nhà vua, nhưng ông ta là một ông già chưa bao giờ quan tâm đến chính trị. Nhưng đột nhiên ông ta lại tham dự cuộc họp của Hội đồng Nhà nước.
Bên cạnh Bá tước Weddleton là Hầu tước Oberde. Hai người không có mối liên hệ nào lại ngồi cạnh nhau thật bất ngờ.
Nhìn kỹ thì Hầu tước cũng có vẻ hơi lạ. Vì đã bị trúng phép thuật, ông ta phải chấp nhận bất cứ điều gì xảy ra trong phòng họp của Hội đồng Nhà nước.
Dù có bắt một thị nữ lang thang nào đó và giao cấu trên bàn họp cũng phải coi là chuyện đương nhiên, nhưng Hầu tước Oberde lại tỏ ra bối rối. Như thể ông ta nhận ra rằng công chúa, người luôn dẫn dắt các cuộc họp của Hội đồng Nhà nước, đã không còn ở đó.
Trong lúc Blaine đang dõi theo từng cử chỉ của Hầu tước Oberde, cánh cửa phòng họp của Hội đồng Nhà nước bất ngờ bật mở.
Blaine cau mày. Nơi cánh cửa không bao giờ được phép mở ra một khi Quốc vương đã ngồi vào chỗ. Kể cả một quý tộc đến muộn cũng không được phép bước vào cho đến khi cuộc họp kết thúc.
Gã sắp ra lệnh cho các hiệp sĩ kéo ra ngoài bất kỳ kẻ ngông cuồng nào dám làm loạn. Nhưng khi cánh cửa mở toang, Blaine lặng người.
Gã không nói nổi một lời.
Một dáng hình quen thuộc bước vào. Mái tóc bạc óng ánh khẽ lay động trong luồng gió. Người phụ nữ ấy tiến vào với từng bước đi thanh thoát, tà váy dài kéo lê trên sàn đá. Giữa sự sững sờ của cả hội đồng, cô điềm nhiên đảo mắt quanh căn phòng.
Rồi đôi mắt tím trong veo ấy dừng lại ở chỗ ngồi cao nhất – nơi vốn thuộc về cô, và giờ đây Blaine đang ngồi.
Ánh mắt họ chạm nhau. Sắc tím rực sáng, vừa trong trẻo vừa kiên định.
Blaine khẽ hé môi, giọng khàn đặc như nghẹn lại trong cổ họng:
“…Leah.”
Công chúa đã trở về
Bình luận gần đây