Hôn Nhân Cưỡng Đoạt Novel (Hoàn Thành) - Chương 143
Một sự thật quá đỗi hiển nhiên và rõ ràng. Đến mức việc bàn luận về nó cũng trở nên vô nghĩa. Tuy nhiên, Leah đã quên.
Như một con đập bị vỡ, ký ức ùa về như một dòng nước dữ. Những thứ đã bị lệch lạc trở về đúng vị trí của nó với một tiếng ầm vang lớn.
Một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Nhưng cô không cảm thấy đau đớn. Cô không có thời gian để cảm nhận điều đó. Chỉ riêng việc phải đối phó với những ký ức đang dồn dập ùa về cũng đã đủ sức, Leah run rẩy cả người.
Và khi tất cả ký ức đã trở về đúng vị trí.
“A…”
Leah thốt ra một tiếng kêu ngắn. Nổi da gà khắp người. Cô không thể tin nổi. Cảm giác phi thực tế khiến cô vô thức đưa tay sờ lên mặt. Rồi cô từ từ ngẩng đầu lên.
“….”
Đôi mắt vàng rực rỡ vẫn không hề thay đổi. Từ lần đầu gặp gỡ cho đến bây giờ, nó chưa bao giờ thay đổi. Chỉ nhìn duy nhất một mình Leah.
Sự chờ đợi vô vọng là một cuộc phiêu lưu đầy bất trắc. Thế nhưng Ishakan đã chờ đợi Leah. Hắn đã chịu vô vàn tổn thương khi ở bên cạnh người bạn đời không hề nhớ gì về mình…
Cô không dám tưởng tượng ngài đã chờ đợi với trái tim như thế nào, đã trải qua nỗi đau nào. Leah lắp bắp mở lời.
“Ishakan, em…”
Nhưng hắn đã biết cô sẽ nói gì.
“Chỉ cần em quay về là đủ rồi.”
Ishakan ôm chặt lấy Leah. Rồi hắn thì thầm vào tai cô.
“Ta đã chờ em, Leah.”
Chỉ một lời nói đó đã khiến lòng cô tan vỡ. Leah nhắm chặt mắt. Tuy nhiên, cô không có đủ thời gian để chìm sâu vào cảm xúc.
Leah từ từ rời khỏi vòng tay của Ishakan. Chiếc váy cưới trắng tinh khiết giờ đã thấm đẫm máu. Chiếc váy bị nhuốm đỏ rực không thể nào nói là đẹp.
Nhưng cô lại thích vẻ ngoài bị hủy hoại này hơn là vẻ hoàn hảo, không một tì vết trước kia. Leah, trong chiếc váy dính máu, nhìn Blaine.
Gã đang nhìn Leah và Ishakan với đôi mắt cứng lại vì kinh hãi. Đôi mắt xanh của gã rực lửa như một ngọn lửa địa ngục.
“Tất cả đều là giả dối.”
Thật nực cười, Blaine lại mang vẻ mặt của kẻ bị phản bội. Không hề có chút hối hận, ăn năn hay tội lỗi nào về những gì hắn đã làm với Leah.
“Ngươi giả vờ thành con búp bê để lừa ta. Lừa ta một cách hoàn hảo.”
Blaine nghiến răng, nhìn Leah chằm chằm.
“Cứ tưởng ngươi đã ngoan ngoãn dâng hiến thân mình… Thì ra, đó cũng là giả dối.”
Từ đầu, cô đã không kỳ vọng gã sẽ hối cải. Nhìn thấy gã vẫn không thay đổi, vẫn chỉ đổ lỗi cho Leah cho đến tận phút cuối, cô tự khắc nở một nụ cười lạnh lùng.
“Ta đã nói rồi mà, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi lần nữa, Blaine.”
Leah nhìn thẳng vào gã, tuyên bố kết thúc.
“Ngươi hãy trở về vị trí ban đầu của mình đi.”
Trước lời nói hạ thấp của Leah, Blaine trợn tròn mắt. Leah đối diện với gã mà không hề nao núng. Ngay khi hắn chuẩn bị thốt ra những lời nguyền rủa. Có người hét lên sửng sốt.
“Tóc, tóc của Điện hạ…”
Những đám mây đen trên trời tan đi, một tia nắng chiếu xuống. Ánh sáng chiếu rọi vào Blaine. Mái tóc của gã bỗng tỏa sáng lấp lánh như màu vàng rực rỡ.
Không phải màu bạc, biểu tượng của hoàng gia Estia, mà là màu vàng óng ả như mật ong.
Blaine cứng đờ người khi nhận ra tóc mình đã chuyển sang màu vàng. Gã không nói được lời nào, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn Serdina.
Ả đang ngồi ở hàng đầu, đứng dậy với khuôn mặt tái mét, cứng đờ. Serdina lẩm bẩm một cách rời rạc.
“Không thể nào… Sao lại như vậy…”
Trong lúc Serdina vẫn chưa lấy lại được tinh thần, một tiếng hét vang lên từ giữa các vị khách.
“Một tên Gypsy thấp hèn mà lại dám lừa gạt hoàng gia!”
Hầu tước Oberde chỉ tay vào Serdina, hét lên.
“Ngươi không sợ trời trừng phạt sao!”
Các vị khách còn chưa hiểu chuyện gì đang xôn xao.
“Thái hậu lại là Gypsy? Nói chuyện gì không tưởng thế…”
“Nhưng tóc của Điện hạ…”
Trước mặt những người đang bối rối, Hầu tước run rẩy hét lớn.
“Tất cả chúng ta đã bị con Gypsy này lừa gạt! Bá tước Wedelton!!”
Bá tước Wedelton, đang khựng lại, đứng dậy. Ông liếc nhìn Serdina một cách lo lắng rồi nói.
“Đúng, Serdina là Gypsy… Và Blaine cũng không phải dòng dõi hoàng tộc Estia… mà là con của một ả điếm trên phố…”
Lời tiết lộ của cha ruột Thái hậu khiến cả lễ đường chìm vào hỗn loạn. Trước những vị khách kinh ngạc, Bá tước Wedelton kết thúc câu nói.
“Tôi xin lấy danh dự của Wedelton để chứng minh tất cả những điều này là sự thật.”
Khoảnh khắc sự thật bị phơi bày, ma thuật bao trùm cung điện bắt đầu rung chuyển. Những nghi vấn nảy sinh từ cảm giác bất thường lan ra như một đám cháy trên thảo nguyên khô, đánh thức tâm trí. Đôi mắt của những vị khách giống như búp bê dần có hồn trở lại.
“Aaaa!”
Serdina ôm đầu. Ả cong người, gục đầu xuống và bắt đầu nôn mửa trên sàn. Đó là phản ứng ngược khi ma thuật bị lung lay. Sức mạnh vốn đã bất ổn bắt đầu bùng nổ bên trong ả.
Không bỏ lỡ thời cơ, các Kurkan nhanh chóng tiếp cận để chế ngự Serdina. Leah nuôi hy vọng. Cô cầu nguyện tha thiết rằng mọi thứ có thể kết thúc tại đây. Tuy nhiên, khi các Kurkan định chạm vào Serdina, họ bị một làn khói đen đẩy lùi một cách mạnh mẽ.
Serdina ngẩng đầu lên với đôi mắt trợn ngược. Làn khói đen cuồn cuộn tỏa ra từ cơ thể ả. Trước hình dạng không còn là con người đó, các vị khách muộn màng hét lên. Serdina cất tiếng hét lớn.
“Đúng, ta là dòng máu của Rom!”
Ả dùng tay lau vết máu chảy dài trên khóe môi rồi nói.
“Còn các ngươi, là lũ tiện dân bị một kẻ Rom mà các ngươi khinh thường thống trị.”
Serdina hổn hển, nhìn chằm chằm vào Leah.
“Con ranh xảo quyệt…”
Nhưng Serdina, người đang lầm bầm chửi rủa, lại đang cười. Một vẻ mặt không giống như kẻ đang bị dồn vào đường cùng.
“Dám dùng thủ đoạn thô thiển này để đánh bại ta? Dám đối đầu với ta sao?”
Giọng nói sắc bén đâm vào tai Leah. Ishakan cau mày, lẩm bẩm.
“…Sức phục hồi nhanh hơn ta nghĩ.”
Kế hoạch đang bị lệch hướng. Serdina quay phắt đầu. Bá tước Wedelton, nãy giờ vẫn run rẩy, giật mình khi chạm mắt với ả.
“Cha.”
Ả gọi Bá tước Wedelton bằng một giọng nói dịu dàng. Sức mạnh lớn nhất của bất kỳ vật hiến tế nào chính là trái tim của người thân ruột thịt.
“Con không muốn làm vậy, nhưng không còn cách nào khác. Cha đã sống một cuộc đời xa hoa nhờ con gái…”
Serdina nở một nụ cười tươi.
“Giờ thì cha có thể chết vì con gái mình không?”
Bá tước Wedelton thậm chí còn không kịp thốt ra lời trăn trối cuối cùng. Làn khói đen lao tới, xuyên qua người ông ta trước khi có ai kịp ngăn cản.
Ishakan nhanh chóng kéo Leah vào lòng, để cô úp mặt vào lồng ngực mình. Tiếng xương vỡ vụn, tiếng thịt bị xé toạc tàn nhẫn vang lên.
“A ha ha… Ha ha…”
Serdina cười như một kẻ điên, ngấu nghiến trái tim của cha ruột mình. Các vị khách đứng bất động, chứng kiến cảnh tượng đó.
Sau khi ăn hết trái tim của người thân, ả thở ra một hơi mệt mỏi. Làn khói đen đang hoành hành bỗng dừng lại trong chốc lát. Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng rợn người, nó bùng nổ và lan tỏa khắp nơi.
Cơ thể của Serdina từ từ bay lên không trung. Làn khói đen cuồn cuộn không ngừng, bao trùm toàn bộ cung điện. Serdina mở đôi môi đỏ thẫm.
“Sức mạnh đầu tiên của Rom đã bị một kẻ đột biến chủng đánh bại.”
Giọng nói của ả vang lên một cách kỳ lạ.
“Nhưng ta đã vượt qua nó.”
Làn khói đen đang lan ra khắp nơi lướt qua mu bàn tay của Ishakan.
“….”
Ishakan im lặng, cau mày. Trên mu bàn tay ngài có một vết xước màu đỏ. Serdina cười lớn đến nghẹt thở rồi hét lên.
“Lũ man tộc kia! Các ngươi sẽ lại bị xích như chó!”
“Sẽ quỳ gối dưới chân Rom và bò bằng bốn chân!”
Cùng với tiếng hét, làn khói đen tạo thành một mái vòm mờ đục, bao trùm hoàn toàn cung điện. Làn khói tối hơn cả mây đen, che khuất mặt trời và khiến mọi thứ chìm vào bóng tối.
Các vị khách, những người vừa mới lấy lại được ý thức, cứng đờ như biến thành đá. Sau đó, họ xếp thành hàng như những người lính đồ chơi, và ngồi trở lại ghế của mình. Họ trông như những khán giả đang chờ đợi cao trào của một vở kịch. Tiếng cười của Serdina lan ra không ngớt.
“Đến đây nào, con gái của ta.”
Ả nhìn Leah và cười một cách chua chát.
“Nếu giờ chịu nhận lỗi, ta sẽ tha thứ cho con.”
Giọng nói đầy ác ý quấn lấy Leah một cách kinh tởm. Ishakan nói khẽ.
“Mura.”
Mura đang chờ đợi phía sau lao ra. Ishakan đẩy Leah về phía cô ta.
“Đưa Leah đi. Đến một nơi an toàn.”
“Vâng thưa ngài Ishakan.”
Mura ngay lập tức bế bổng Leah lên.
“Ishakan!”
Leah vội vàng đưa tay về phía hắn. Ishakan nắm lấy bàn tay mảnh mai ấy, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
“Đi trước đi. Ta sẽ giải quyết mọi chuyện rồi theo sau.”
Nhưng hắn – một kẻ đột biến chủng – đã bị thương vì làn khói đen. Ma thuật đã để lại dấu vết trên cơ thể hắn.
Cô không dám nói rằng mình sẽ ở lại, bởi sợ sẽ trở thành gánh nặng. Thế nhưng, để bỏ mặc hắn nơi này, Leah cũng không thể nào làm được. Cô tha thiết nhìn hắn, trong đôi mắt ngập tràn giằng xé. Đáp lại ánh nhìn ấy, Ishakan khẽ cười.
“Ánh mắt em nhìn ta như vậy… thật tốt.”
Hắn vẫn có thể buông lời đùa cợt ngay cả giữa lúc sinh tử cận kề. Khi thấy Leah cắn môi, gần như sắp khóc, hắn lại bật cười khe khẽ. Rồi bất chợt, hắn nói ra một câu chẳng hề liên quan.
“Ta đã vượt biển cả để đến gặp em.”
Leah thoáng sững người, nhưng vẫn nín thở lắng nghe.
“Khi băng qua sa mạc mênh mông, ta đã thức trắng bao đêm để suy nghĩ rất nhiều… Nhưng rốt cuộc, kết luận lúc nào cũng chỉ có một.”
Đôi mắt vàng rực của hắn trong veo, sáng ngời như chứa cả bầu trời. Không một chút u ám vẩn đục. Trong màn đêm ngột ngạt bị bao trùm bởi khói đen, hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt rực sáng ấy.
“Chỉ cần có em, ta không sợ bất cứ điều gì.”
Không nỗi sợ nào lớn hơn nỗi sợ mất cô.
Ishakan nói vậy rồi cười hiền hậu.
“Em cũng vậy, đúng không, Leah.”
Leah nghẹn lời. Không thể phát ra tiếng, cô gật đầu thay cho câu trả lời. Ishakan vuốt ve má Leah và bình thản nói tiếp.
“Ta đã nghĩ ra tên cho con. Một cái tên đẹp dù là con gái hay con trai. Hy vọng em cũng sẽ thích.”
Bàn tay của Ishakan đang vuốt ve má cô rời đi. hắn khẽ mỉm cười lần cuối.
“Khi trở về, ta sẽ cho em biết.”
Và rồi hắn đẩy Leah ra.
Bình luận gần đây