Hôn Nhân Cưỡng Đoạt Novel (Hoàn Thành) - Chương 164
Nữ nam tước Sinael bẽn lẽn nói khi dâng trà nóng cho Leah. Leah khẽ mỉm cười và nhấp một ngụm trà.
Hầu hết các thị nữ trong cung của công chúa từng phục vụ Leah trong quá khứ đều đã nghỉ hưu. Họ cảm thấy đau khổ vì đã làm theo lệnh của Serdina để hành hạ Leah.
Mặc dù đó là do bị tẩy não, nhưng những gì đã xảy ra không thể biến mất. Leah đã ra lệnh cho các thị nữ đang đau khổ rời cung điện để tịnh dưỡng. Và những người đã khá hơn, cô lại cho họ trở lại làm việc.
Nữ bá tước Melissa, người từng là thị nữ trưởng của Leah, vẫn đang tịnh dưỡng ở vùng nông thôn, và các thị nữ khác thì không sống trong cung mà đi đi về về. Vị trí trống của họ được thay thế bởi Mura và các Kurkan.
May mắn thay, các thị nữ của Leah đã nhanh chóng trở nên thân thiết với các Kurkan. Theo lời Mura, đó là vì họ có chung sở thích, nhưng cô không nói đó là gì. Leah chỉ đoán một cách mơ hồ rằng có lẽ là về nấu ăn.
Dù sao thì, nhờ mọi người đều cố gắng giúp đỡ, gần đây Leah đã có thể tập trung vào công việc một cách bình yên. Đó là một điều đáng trân trọng.
Trong lúc đang trò chuyện với Nữ nam tước Sinael và xem xét các tài liệu, một thị nữ vội vã chạy đến và báo một tin tức đáng ngạc nhiên.
“Điện hạ. Vua của Varkalt đã đến.”
Leah ngừng tay ký vào tài liệu.
“Thần đã bảo anh ta đợi ở phòng yết kiến, vậy phải làm sao ạ?”
Hôm nay, việc phái đoàn Varkalt vào cung thật nghèo nàn. Chắc hẳn lòng tự trọng của họ đã bị tổn thương bởi sự lạnh nhạt đến trần trụi, nhưng lại đích thân đến tìm cô trước buổi tiệc. Cô nghĩ rằng có lẽ họ đang rất vội vã.
Leah khẽ lắc chiếc bút lông ngỗng mà Ishakan đã gọt cho cô và suy nghĩ một lúc. Khi họ đã hạ mình đến mức này, cũng cần phải đối đáp một cách vừa phải. Có lẽ anh ta đến để đưa ra một đề nghị hấp dẫn nào đó, một đề nghị khó có thể công khai.
“Vua của Varkalt đang nhắm vào em.”
Đột nhiên, lời nói của Ishakan lướt qua tâm trí cô. Leah cắm chiếc bút lông ngỗng vào ống bút. Liệu anh ta có thực sự đến Estia với ý nghĩ đó không? Đây là cơ hội tốt để xác nhận sự thật. Với ý định sẽ đuổi anh ta đi ngay nếu anh ta nói điều gì đó vớ vẩn, cô đã cho phép yết kiến.
Khi bước vào phòng yết kiến, Leah đã đứng chết trân khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng dậy từ ghế sofa.
“…”
Đối phương cũng không giấu được sự ngạc nhiên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gương mặt cả hai thoáng xáo động, nhưng rất nhanh sau đó, họ đã giấu kín mọi cảm xúc. Chỉ có đôi mắt sau cặp kính kia vẫn dán chặt vào Leah, không chịu rời đi.
Người đàn ông cất giọng, hơi nghẹn lại như đang kiềm nén điều gì đó:
“Ánh sáng đến với Estia. Tôi là Herrott Varkalt.”
Người đàn ông Leah từng gặp ở hiệu sách lại chính là quốc vương Varkalt. Một sự tình cờ quá đỗi trớ trêu, đến mức khó tin rằng đó chỉ là ngẫu nhiên.
Lẽ nào hắn đã cố tình tiếp cận cô từ trước?
Nhớ lại lời cảnh báo của Ishakan, Leah liền thu lại mọi xúc cảm, gương mặt trở nên lạnh lùng và điềm tĩnh. Họ vốn không đủ thân thiết để tỏ ra gần gũi, vì vậy lời cô thốt ra mang một vẻ khách sáo đầy xa cách:
“Tại sao ngài lại yêu cầu yết kiến? Có điều gì bất tiện không?”
Ý tứ trong câu nói rất rõ ràng: nếu có chuyện, hãy giữ lại; nếu không, tốt nhất là đi cho khuất mắt. Cô hy vọng hắn sẽ hiểu mà rút lui, nhưng Herrott không hề có vẻ muốn làm vậy. Ngược lại, hắn bật cười khẽ, nụ cười vang lên trong không khí như một lời khiêu khích.
“Thật không ngờ lại được gặp lại người…”
Ánh mắt hắn di chuyển từ đầu đến chân Leah, đầy sự quan sát và một chút ngưỡng mộ không giấu giếm.
“Đây mới là màu tóc và màu mắt thật của người. Thật sự rất hợp với người.”
Leah nheo mắt lại, ánh nhìn sắc như dao. Thái độ của hắn quá giả tạo – tựa như một cuộc hội ngộ định mệnh, nhưng bên dưới là ẩn ý khó lường.
Ở lại lâu với kẻ này chẳng đem lại lợi ích gì, Leah quyết định chấm dứt cuộc gặp. Cô không ngồi xuống, cũng chẳng tỏ ra thân thiện, chỉ lạnh lùng lên tiếng:
“Tôi có việc gấp cần rời đi. Khu vườn trong cung khá đẹp, ngài có thể dạo một vòng.”
Sau khi bóng gió bảo hắn hãy đi dạo, Leah dứt khoát rời khỏi phòng yết kiến, không để cho đối phương kịp níu kéo.
Ngay bên ngoài, Nữ nam tước Sinael đang đợi. Thấy Leah bước ra với vẻ mặt nghiêm nghị, cô vội vàng đi theo, nhưng Leah lại sải bước nhanh, gót giày vang dội trên nền đá. Chỉ một lúc sau, một tiếng gọi vang lên phía sau:
“Điện hạ!”
Leah khẽ cau mày. Cô hít sâu một hơi, rồi ra hiệu cho Nữ nam tước Sinael và các thị nữ lùi ra. Khi hành lang trở nên trống trải, chỉ còn lại không gian vang vọng của những bước chân, một bóng người vội vã lao đến.
Herrott xuất hiện với vẻ hấp tấp, như thể sợ mất cơ hội. Vì chạy quá nhanh, khuôn mặt hắn hơi ửng đỏ, hơi thở gấp gáp.
“Xin người… hãy cho tôi một chút thời gian. Tôi muốn giải thích—”
Leah quay lại, ánh mắt lạnh băng cắt ngang lời hắn:
“Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”
“Điện hạ, không phải vậy. Đó là một sự hiểu lầm!”
Hắn vươn tay về phía Leah, nhưng cô lùi một bước, giữ khoảng cách. Lần này, may mắn là hắn chưa kịp chạm vào váy cô. Leah siết chặt tà váy trong tay, giọng nói sắc như dao:
“Với một người mà tôi mới gặp hôm nay, thì có gì để hiểu lầm chứ?”
“Tôi… tôi thực sự không biết.”
“…”
“Chuyện ở hiệu sách chỉ là tình cờ. Xin người hãy tin tôi.”
Giọng hắn khẩn khoản, mang theo vẻ oan ức khó che giấu. Nhưng ánh mắt Leah vẫn không lay chuyển. Trong lòng cô, niềm tin không bao giờ dành cho một kẻ bước vào cung điện của Estia với quá nhiều ẩn ý.
Dù đó có thực sự là sự trùng hợp thì cũng có ích lợi gì. Vì những vết tích mà Herrott để lại, Ishakan đã không vui, và trán của Mura đã bị thương. Để bảo vệ những người cô yêu thương, Leah không muốn ở gần anh ta.
Và đôi mắt đó.
Mặc dù bị che khuất sau cặp kính, nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy bất an. Giống như khi cô đối mặt với Blaine hay Hầu tước Oberde…
Khi suy nghĩ đến đó, cô lại nổi da gà. Những ký ức mà cô muốn quên đã đâm vào tim cô. Cô không muốn ở lại đây thêm nữa. Leah chỉ để lại một lời chào ngắn gọn cho Herrott, người dường như có rất nhiều điều muốn nói, rồi rời đi.
“Hẹn gặp ngài tại buổi tiệc.”
Leah biến mất, và Herrott lại một mình. Tình huống giống hệt lần trước. Herrott lẩm bẩm với vẻ mặt vô cảm.
“… Thật là kiêu căng.”
Nhưng ngay sau đó, anh nhếch mép, cười một cách thích thú. Sau tiếng cười sắc lạnh là một lời thì thầm lạnh lùng.
“Đúng vậy, phải như thế này mới thú vị.”
Lễ hội sau một thời gian dài đã khuấy động giới quý tộc của Estia. Khi bóng tối buông xuống, những cỗ xe ngựa lần lượt tiến vào cung điện.
Leah cũng đã trang điểm lộng lẫy cho buổi tiệc. Mura, sau một ngày cùng Ishakan ra ngoài, đã vội vàng trở về, cùng các thị nữ chuẩn bị cho chủ nhân.
Trên người Leah là một chiếc váy lụa màu tím mượt như dòng suối đêm, điểm xuyết những đường cắt tinh xảo ôm lấy dáng vẻ yêu kiều. Đôi tai và chiếc cổ trắng ngần của cô lấp lánh dưới ánh đèn bởi những món trang sức bạch kim và kim cương – tất cả đều là quà tặng từ Ishakan. Khi mọi thứ đã hoàn tất, cô ngồi trước gương, khẽ nghiêng đầu để kiểm tra lần cuối, trông như một bông hoa vừa nở rộ.
Bỗng, một giọng nói trong trẻo vang lên, làm xáo động bầu không khí sang trọng:
“Mami!”
Lesha – vị khách nhỏ bé – đang lạch bạch từng bước, đôi môi chu ra đầy bất mãn. Leah bật cười, cúi xuống ôm con vào lòng khi cậu bé vùi đầu vào tà váy, giọng nũng nịu.
“Con cũng muốn đi.”
“Không được, Lesha.”
Đó là một buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, chỉ riêng việc trang điểm thôi cũng đủ khiến người lớn mệt nhoài. Đối với một đứa trẻ, đó chẳng khác nào một cực hình. Hơn nữa, không khí tiệc tùng, những lời xã giao, những ánh nhìn chính trị – tất cả đều không dành cho một cậu bé như Lesha.
“Những đứa trẻ ngoan thì phải đi ngủ sớm.”
“Không muốn.”
Lesha nhíu đôi mắt tròn xoe, cố làm ra vẻ hung dữ, đôi má phúng phính phồng lên như đang giận dỗi.
“Con phải bảo vệ mami.”
Cậu bé kiên quyết, giọng điệu hệt như một chiến binh nhỏ. Leah cố gắng tách con ra, nhưng Lesha nhanh nhẹn chui tọt vào trong lớp váy phồng, chỉ ló mỗi gương mặt tròn ra ngoài, đôi mắt long lanh sáng rực.
“Đưa con đi!”
Leah không nhịn được bật cười, nhưng cũng thấy bất lực trước sự lì lợm đáng yêu này. Giữa lúc hai mẹ con đang giằng co, một giọng nói trầm thấp vang lên, như mang theo sức nặng tự nhiên của quyền uy:
“Lesha.”
Ishakan xuất hiện trong căn phòng, vóc dáng cao lớn và bộ lễ phục Kurkan khiến Leah không thể rời mắt. Hắn trông thật khác so với những lần cô từng thấy – mái tóc chải gọn để lộ trán và lông mày sắc nét, gương mặt sáng rõ trong ánh đèn, mang một vẻ đẹp trai đến mức làm Leah thoáng ngẩn người.
Mặc dù cô đã từng nhiều lần cảm nhận được sức hút của hắn, nhưng lần này, Ishakan đẹp trai một cách bất ngờ, vừa uy nghi vừa dịu dàng, khiến tim Leah lỡ nhịp.
Hắn tiến đến gần, nhẹ nhàng lôi Lesha ra khỏi tà váy phồng mà cậu bé đang trốn. Đôi tay Ishakan khéo léo giữ lấy Lesha, vừa đủ để cậu bé không sợ hãi, vừa dỗ dành như một người cha tuyệt vời.
“Không phải con và ba đã chia nhau bảo vệ mẹ rồi sao?” giọng hắn trầm ấm, đầy uy lực nhưng cũng mang theo sự dịu dàng.
“Nhưng…” Lesha nhao nhao, đôi mắt vẫn đầy vẻ bất mãn.
“Buổi tối là thời gian của ba mà.”
Những lời nói ngắn gọn nhưng dứt khoát của Ishakan khiến cậu bé bĩu môi, cuối cùng im lặng. Cậu khẽ vẫy tay ra hiệu, thì thầm điều gì đó vào tai Ishakan.
Đôi mắt Ishakan nheo lại, cười nhẹ. Hắn cúi xuống, đáp lời với một ánh nhìn đầy trìu mến:
“Ừ, ba hiểu rồi. Nhưng mẹ vẫn là người quan trọng nhất, đúng không nào?”
Lesha gật đầu, môi nhếch lên một nụ cười nhỏ, tựa như mọi bực dọc vừa rồi tan biến. Leah đứng bên, lặng lẽ quan sát, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.
“Ba hứa, Lesha.”
Lúc đó, Lesha mới chịu từ bỏ ý định đi theo. Genin đứng phía sau, chờ sẵn để đón cậu bé.
“Tôi sẽ đưa điện hạ về phòng ngủ,” anh cúi chào trang nghiêm, rồi dẫn Lesha đi. Trước khi biến mất, cậu bé còn để lại lời cằn nhằn cuối cùng, nửa đùa nửa thật:
“Mai con sẽ bảo vệ mami…”
Lesha vùng vẫy một hồi, rồi khuất sau cánh cửa, để lại Ishakan mỉm cười. Hắn lịch thiệp chìa tay ra cho Leah, và từng cử chỉ, từng động tác đều chuẩn mực, đúng theo nghi thức Escort kiểu Estia, không hề một chút sai sót. Leah khẽ mỉm cười đáp lại.
Cô nắm lấy tay hắn, và cùng bước đi đến phòng tiệc, vừa đi vừa trò chuyện, từng bước nhẹ nhàng như hòa nhịp với nhịp thở của nhau. Sau một hồi khen ngợi vẻ xinh đẹp của Leah, Ishakan thêm vào một cách tự nhiên, giọng điệu vẫn trầm tĩnh nhưng đầy ẩn ý:
“Trong một thời gian, tốt hơn hết là cô đừng ăn hay uống bất cứ thứ gì.”
Lời cảnh báo mơ hồ ấy không hề bâng quơ. Leah nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi, nhưng Ishakan chỉ cười, không giải thích thêm.
“Chưa… Khi mọi chuyện chắc chắn hơn, ta sẽ nói cho cô biết,” hắn thì thầm, giọng trầm và kín đáo, như chỉ dành riêng cho cô.
Leah gật đầu, đáp lại ngay lập tức:
“Được rồi. Em sẽ cẩn thận.”
Nhưng ngay sau đó, Ishakan hỏi ngược lại, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch hiếm thấy:
“Em không tò mò sao?”
“Có chứ.”
Leah siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay hắn.
“Nhưng vì có lý do nên chàng mới không nói cho em biết. Em sẽ đợi.”
Ishakan dừng lại. Dòng người hầu theo sau họ cũng tự nhiên dừng lại. Ishakan không hề có ý định di chuyển, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Leah. Hắn lẩm bẩm như thở dài.
“Em nói gì cũng đẹp thế này thì biết làm sao đây…”
Nếu Leah không trang điểm lộng lẫy cho buổi tiệc, ánh mắt của hắn chắc chắn sẽ cắn và hôn lấy đôi môi của cô. Leah khẽ cười và dùng móng tay nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay hắn. Ishakan nhíu mày.
“Đừng làm thế. Em làm ta nổi hứng lên mất.”
“…”
Cô vội vàng rụt tay lại. Ishakan khẽ cười khúc khích, rồi thong thả bước tiếp về phía phòng tiệc.
Phái đoàn của Varkalt đã có mặt trong phòng tiệc. Họ đang trò chuyện rôm rả với các quý tộc Estia, nhưng ngay lập tức tiến lên chào Leah và Ishakan khi nhận ra họ.
Leah bắt gặp ánh mắt Herrott đang đứng phía trước. Anh ta liếc nhìn cô với vẻ chào hỏi lịch thiệp, nhưng Leah tự nhiên quay đi, giả vờ như không thấy.
Nhưng hoàng hậu đâu rồi?
Chỗ ngồi bên cạnh nhà vua trống trơn. Dù Leah quan sát kỹ phái đoàn, cũng không thấy bóng dáng người phụ nữ nào trông giống hoàng hậu. Cô đã nghe nói rằng mối quan hệ vợ chồng họ không mấy tốt đẹp, nhưng không ngờ lại đến mức không tham dự cả những sự kiện công cộng.
Dù thế nào đi nữa, sự vắng mặt của hoàng hậu là một thiếu sót nghiêm trọng trong nghi lễ ngoại giao. Varkalt lúc này gần như đã mất đi tư cách để giữ thể diện trước Estia.
Nhưng Herrott không phải kẻ ngốc đến mức không tính toán được điều đó. Leah không dễ dàng đoán ra ý đồ của anh ta.
“Ánh sáng đến với Estia. Tôi là Herrott Varkalt.”
Herrott cúi chào một cách trang trọng, rồi dứt khoát hôn lên mu bàn tay Leah. Một lời chào thuần túy, hoàn toàn không pha chút ý đồ tình dục nào.
“Để đáp lại sự hiếu khách của Estia, chúng tôi đã chuẩn bị một màn trình diễn nhỏ.”
Các quý tộc, những người không thể cưỡng lại được sự giải trí, đã tỏ ra rất thích thú. Leah cho phép phái đoàn Varkalt trình diễn. Herrott mỉm cười và nói với Leah.
“Mong người sẽ thích thú.”
Cùng với tiếng nhạc sôi động, một nhóm phụ nữ tràn vào phòng tiệc. Họ là những vũ công Kurkan, diện trang phục lộng lẫy, ngay lập tức nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt từ quan khách. Mọi ánh mắt đều hướng về trung tâm phòng tiệc, nơi những bước nhảy uyển chuyển đang dần lôi cuốn mọi người.
Leah quan sát màn trình diễn với vẻ điềm tĩnh, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Rồi cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở một người đặc biệt. Trong số những vũ công mặc trang phục trắng, chỉ có một người khoác bộ cánh đỏ rực rỡ, nổi bật và khác biệt.
Mái tóc đen nhánh uốn lượn theo từng động tác, đôi mắt màu ngọc lục bảo sáng lên vẻ sắc sảo, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm như con rắn độc. Vết chấm son tinh tế dưới mắt càng làm tăng thêm sức mê hoặc. Thân hình hoàn hảo của cô vũ công di chuyển uyển chuyển, mỗi cử động đều tôn lên những đường cong gợi cảm. Khi cô vươn tay, dường như những cánh hoa đỏ rực bung bay trong không khí, mê hoặc tất cả.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người trong phòng tiệc đổ dồn về cô vũ công đỏ. Nhận ra sự chú ý đang hướng về mình, cô càng biểu diễn tự tin hơn, thu hút mọi ánh nhìn.
Nhịp nhạc dần dồn dập, âm thanh từ các nhạc cụ trở nên rực rỡ, cao vút nhất. Trong khoảnh khắc đó, các vũ công cùng vươn tay lên trời, những dải lụa dài bay lên, phủ kín tầm nhìn. Leah nhận thấy ánh mắt các Kurkan bỗng trở nên sắc lạnh. Đồng tử họ co lại khi vầng sáng lóe lên, phản chiếu sự cảnh giác sâu sắc.
Thế nhưng, ngay khi xác nhận rằng không hề có vũ khí nào giấu trong những dải lụa, các Kurkan lại vỗ tay nhiệt liệt, cười vui vẻ như thể vừa trải qua một trò ảo thuật tinh tế, và không còn chút căng thẳng nào.
Thay vì một mối đe dọa nào đó, người xuất hiện là vũ công màu đỏ, nhưng lần này trang phục của cô còn lộng lẫy hơn bao giờ hết. Cô đeo những trang sức vàng rực rỡ, khoác chiếc áo choàng dài thướt tha, và trên đầu là một chiếc vương miện nhỏ tinh xảo, tỏa sáng dưới ánh đèn. Đây là một diện mạo quá xa hoa đối với một vũ công bình thường.
Vũ công màu đỏ bước đi nhẹ nhàng, từng bước chân vang lên âm thanh lách cách của chuỗi trang sức va vào nhau. Mọi ánh mắt trong phòng tiệc đều bị hút vào cô. Khi tiến đến gần Leah và Ishakan, cô dừng lại, đặt tay lên ngực và cúi chào với một nụ cười dịu dàng.
“Ánh sáng đến với Estia,” giọng cô nhẹ nhàng nhưng vang rõ trong không gian.
“Tôi là Yudia Varkalt, hoàng hậu của Varkalt.”
Một làn sóng xôn xao dấy lên khắp phòng. Không ai ngờ một hoàng hậu lại có màn xuất hiện phá cách, mê hoặc và kiêu hãnh đến vậy. Những lời bàn tán nhanh chóng lan truyền trong giới quý tộc Estia, mỗi người đều vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Thế nhưng, phái đoàn Varkalt, bao gồm cả Herrott, lại bình thản tuyệt đối. Dường như đối với họ, điều này hoàn toàn tự nhiên, chẳng hề có gì đáng ngạc nhiên.
Leah từng nghe nói Varkalt là một quốc gia cởi mở, nhưng không ngờ mức độ đó lại đến mức này. Cô cố gắng kìm nén vẻ ngỡ ngàng, giữ nét điềm tĩnh trên gương mặt.
Yudia, hoàng hậu của Varkalt, đứng thẳng, ánh mắt hướng thẳng về phía Ishakan giữa những tiếng xì xào của phòng tiệc.
“Thần rất hân hạnh được diện kiến vua của Kurkan.”
Không khí lập tức trở nên khác thường. Varkalt đang cầu hòa với Estia, và Leah là nữ hoàng của Estia, nhưng Yudia lại phớt lờ Leah – người đứng ngay trước mặt cô. Đây là một cuộc chiến ngầm, tinh vi và lố bịch đến mức Leah gần như muốn bật cười. Khi cô chuẩn bị mở lời phản bác, một sự ấm áp bỗng trào dâng nơi bàn tay. Ishakan đã nắm lấy tay cô, như để nhắc nhở cô giữ bình tĩnh.
Cô quay sang nhìn anh, nhưng ánh mắt Ishakan không hề hướng về phía cô. Hắn nghiêm túc, giọng thốt ra một cách bình thản:
“Kỳ lạ thật. Varkalt đang cầu hòa với Estia, phải không?”
Đôi mắt Yudia khẽ mở to. Là người quen với những lời nói ẩn ý tinh tế trên lục địa, cô không khỏi hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn này. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, Yudia lấy lại sự bình tĩnh, đáp lại một cách điềm đạm:
“Thế nhưng, làm sao có thể bỏ qua Kurkan được. Chúng tôi muốn duy trì mối quan hệ tốt với cả hai quốc gia.”
Một mùi nước hoa pha xạ hương bay đến từ cô ấy, người đang áp sát cơ thể vào anh. Yudia cười tươi, tỏa ra một mùi hương quyến rũ.
“Đặc biệt là… với Kurkan, chúng tôi muốn có một mối quan hệ sâu sắc hơn.”
Không thể nào không hiểu được ý đồ của cô. Đôi mắt Yudia lấp lánh. Ánh mắt đầy tự tin chứa đựng một sự chắc chắn. Sự chắc chắn rằng Ishakan sẽ bị cô thu hút.
Trong lúc cô đang băn khoăn không biết người phụ nữ này dựa vào điều gì mà lại tự tin đến vậy, một cánh tay đã vòng qua eo cô. Ishakan kéo Leah lại gần và nheo mắt lại.
“Chà, tiếc thật.”
Đôi mắt cong tròn của anh sắc bén như một thanh gươm.
“Ta chỉ nghe lời vợ ta thôi.”
Câu trả lời của Ishakan lan tỏa khắp phòng tiệc yên tĩnh. Yudia vừa nghe câu trả lời ngay trước mặt, đã đứng hình với nụ cười tự tin trên môi, rồi vụn vỡ.
Có vẻ như cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị từ chối một cách công khai như vậy. Hơi bối rối, cô không thể nói được gì trong một lúc, rồi cũng tìm lại được nụ cười duyên dáng.
“…Thật vậy sao.”
Ánh mắt Yudia hướng về Leah. Cô ấy từ từ quan sát Leah. Sau khi kết thúc việc thăm dò một cách trắng trợn, cô ấy cuối cùng cũng chào hỏi.
“Xin chào nữ hoàng của Estia.”
Yudia cười tươi và khiêu khích Leah.
“Mong nữ hoàng sẽ cho phép sự giao lưu giữa Varkalt và Kurkan.”
Xung quanh vang lên những tiếng thở hắt, đầy ngạc nhiên và đôi chút căng thẳng trước lời khiêu khích của Leah. Lúc này, cô trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, nhưng đáp lại mọi thứ bằng một vẻ mặt bình thản, vô cảm.
“Tôi sẽ cho phép.”
Yudia nhướng một bên lông mày, hơi bất ngờ. Leah khẽ tựa đầu vào Ishakan, đặt tay lên cánh tay hắn đang vòng quanh eo cô, như thể khoe khoang sự tự tin và quyền lực của bản thân.
“Nhưng trên đời này, có những việc dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thực hiện được.”
Cô từ tốn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú như đang chứng kiến một màn kịch giải trí. Rồi cô chậm rãi tiết lộ sự thật:
“Có vẻ như cô sẽ khó có thể đạt được điều mà cô mong muốn.”
Đôi mắt Yudia lập tức trở nên lạnh lùng, đôi môi dày run rẩy trong cơn bức xúc vì sự sỉ nhục. Cô bật ra một tiếng cười ngắn, rồi ngẩng cao đầu, kiêu ngạo, và nói:
“Cảm ơn nữ hoàng đã cho phép.”
Rồi cô dẫn các vũ công theo mình, rời khỏi phòng tiệc. Ngay lập tức, khán phòng trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn.
Chỉ để lại một mớ hỗn độn rồi rút lui, Yudia chứng tỏ mình là một người phụ nữ không hề dễ thương. Người phải dọn dẹp lại không khí hỗn loạn ấy chính là Leah – chủ nhân của bữa tiệc. Cô nhìn Herrott, còn Yudia đã rời đi, và mở lời với vẻ điềm tĩnh nhưng sắc sảo.
“Đây quả là một màn trình diễn tuyệt vời. Tôi không ngờ Varkalt lại quan tâm đến Estia nhiều đến vậy.”
Herrott đang cười. Có vẻ như anh ta rất vui khi thấy Yudia bị sỉ nhục.
“Thật vinh dự, Điện hạ.”
“Từ giờ, xin hãy tận hưởng buổi tiệc của Estia.”
“Tôi sẽ tận hưởng hết mình.”
Trong lời đáp lại với nụ cười, có một sắc thái kỳ lạ. Tuy nhiên, Leah phớt lờ Herrott và vẫy tay ra hiệu cho dàn nhạc. Âm nhạc bị gián đoạn lại tiếp tục lấp đầy phòng tiệc.
Các quý tộc lại cười nói như thể không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng họ cứ liếc nhìn về phía phái đoàn Varkalt, có vẻ như họ sẽ bàn tán về chuyện này trong một thời gian dài.
“Không khen ta sao?”
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Leah bật cười khi nghe thấy lời thì thầm bên tai. Ishakan đòi hỏi một cách nũng nịu như Lesha.
“Khen. Nhanh lên.”
Một người đàn ông to lớn cứ ép sát vào cô khiến cô suýt loạng choạng. Leah hôn nhẹ lên má Ishakan trước khi người khác nhìn thấy và thì thầm.
“Cảm ơn chàng. Nhờ có chàng mà em cảm thấy rất sảng khoái.”
Lúc đó, Ishakan mới mỉm cười một cách thỏa mãn.
“Ngươi nghĩ chuyện này là hợp lý sao?”
Một giọng nói chói tai vang lên một cách sắc lạnh.
“Chuyện này không thể xảy ra được!”
Yudia nắm lấy mái tóc của mình. Mái tóc óng ả rối bời giữa các ngón tay cô. Cô dậm chân một cách giận dữ và nói như thể không thể tin được.
“Anh ta thậm chí còn không thèm để ý đến ta…!”
Yudia đã sống cả đời được bao quanh bởi đàn ông. Chỉ cần một nụ cười nhẹ, một cái nháy mắt tinh quái, cô luôn có thể chiếm được trái tim người mình muốn.
Vì vậy, lần này, cô nghĩ cũng sẽ không khác gì. Một tên vua man rợ, đối với Yudia, chẳng có gì là không thể.
Cô thích hắn. Dù đôi mắt hắn hơi đáng sợ, khuôn mặt như được tạc khắc sắc nét, cơ thể vạm vỡ với từng múi cơ cuồn cuộn, cùng làn da nâu khỏe khoắn – điều hiếm gặp trên lục địa – tất cả đều khiến hắn trở nên cực kỳ quyến rũ trong mắt cô. Yudia quyết tâm biến hắn thành của riêng mình.
Nhớ lại sự sỉ nhục trong phòng tiệc hôm nay, Yudia nghiến răng ken két. Cơn giận bùng lên, cô quay phắt người lại, giọng hét vang về phía người đàn ông đang nằm dài trên ghế sofa, nhưng hắn vẫn không hề phản ứng.
“Herrott!”
Herrott, dựa lưng vào tấm nệm êm ái của ghế sofa, nhíu mày, dùng ngón tay ấn nhẹ vào thái dương và đáp một cách hờ hững:
“Chúng ta đã thống nhất là mỗi người sẽ xử lý mục tiêu của riêng mình mà. Tự lo lấy đi.”
Herrott cười khẩy và hỏi.
“Sao, không tự tin à?”
“… Tên điên.”
Yudia đáp lại một cách giận dữ và liếc xéo anh ta.
“Ngươi thì cũng làm cho đàng hoàng vào. Đưa nó đây. Ở đâu rồi?”
Trước câu hỏi sắc bén của cô, Herrott chỉ vào chiếc bàn phụ. Trên bàn có hai chiếc lọ thủy tinh. Chất lỏng kỳ lạ mang một thứ ánh sáng bất an xoáy vòng trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt.
Yudia chụp lấy một chiếc lọ và giấu vào trong lòng. Herrott, người đang nằm dài trên ghế sofa và theo dõi cô, công khai cười nhạo.
“Ngươi có nắm bắt được cơ hội để dùng nó không nhỉ.”
“Câm miệng! Hãy xem ai sẽ hạ gục trước.”
Yudia hét lên và trợn mắt, rồi đóng sầm cửa rời đi. Herrott cười khúc khích và đứng dậy. Anh cầm chiếc lọ còn lại trên bàn và nhìn chằm chằm vào nó.
Người phụ nữ ở hiệu sách lại là nữ hoàng của Estia.
Sự trùng hợp không thể tin được đó khiến anh ta không ngừng mỉm cười. Anh ta thậm chí còn có ý nghĩ ngớ ngẩn là đó là định mệnh, cho thấy anh ta đã đắm chìm vào cô sâu sắc đến mức nào.
Việc cô có một người chồng là vua của bộ tộc man rợ không phải là vấn đề. Dù sao thì đó cũng là đối tượng mà anh ta muốn chinh phục, nên thật may mắn vì anh ta không phải tốn công tìm kiếm. Mặc dù cô hơi hiểu lầm về anh, nhưng điều đó cũng không phải là trở ngại.
Mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh đèn chùm hiện lên rõ nét trong mắt anh. Đôi mắt màu tím như được khảm viên đá quý lung linh, vừa sâu thẳm vừa thu hút. Trước mặt Herrott, Leah như một người phụ nữ hoàn hảo, dường như được tạo ra dành riêng cho hắn – lấp đầy những khoảng trống, những khuyết điểm trong tâm hồn anh.
Giây phút ấy, Herrott hoàn toàn hiểu vì sao cô lại được gọi là “yêu nữ của Estia”. Một người như thế xứng đáng để đánh đổi cả mạng sống để chiếm hữu. Và tất nhiên, hắn dự định sẽ sở hữu Leah khi còn sống.
“Muốn được như thế, Yudia cũng phải làm tốt hơn nữa…”
Herrott lẩm bẩm, để câu nói trôi đi trong bóng tối, rồi chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Khi sức mạnh của Estia ngày một tăng nhờ sự hậu thuẫn của Kurkan, các quốc gia láng giềng đã phải chịu những tổn thất nặng nề.
Varkalt – quốc gia từng nắm quyền lực mạnh mẽ và ảnh hưởng lớn – giờ đây đã đánh mất tất cả vai trò đó trước Estia.
Chính vì thế, Herrott mong muốn trở về quá khứ. Hắn muốn Estia một lần nữa trở thành một quốc gia nhỏ bé, để Varkalt có thể tung hoành tự do như trước đây. Để đạt được điều đó, hắn phải chia rẽ Estia và Kurkan, gieo rắc nghi ngờ và chia cắt giữa sức mạnh đang ngày một hùng cường ấy.
Việc anh ta cùng với Yudia, người mà anh ta chán ghét, đến đây cũng vì lý do đó. Mặc dù khi đến đây, anh ta đã thật sự say mê nữ hoàng của Estia…
Herrott nghịch chiếc lọ thủy tinh trong tay. Anh ta hy vọng sẽ không phải sử dụng nó, nhưng nhìn những gì Yudia đang làm, có vẻ như anh ta nên nhanh chóng dùng nó để kết thúc mọi chuyện. Mặc dù anh ta thích từ từ thưởng thức, nhưng nhanh chóng nuốt chửng cũng không tệ.
Anh ta đặt chiếc lọ xuống, rồi bước ra ngoài. Dưới bầu trời đêm, dự định đi dạo một chút, hít một hơi khói thuốc.
Khu vườn về đêm yên tĩnh đến lạ thường. Từ xa, tiếng nhạc của buổi tiệc vọng lại như một dòng ký ức mơ hồ, hòa lẫn cùng tiếng côn trùng rả rích. Herrott thong thả bước đi, thỉnh thoảng nhẩm theo nhịp điệu không rõ ràng.
Bỗng nhiên, anh ta dừng lại. Một làn khói mờ ảo bay qua mũi, mang theo mùi thuốc lá rất lạ. Không giống bất kỳ thứ thuốc lá nào từng gặp, mùi khói này vừa mát lạnh, vừa thoảng vị ngọt ở cuối một hương thơm kỳ lạ, vừa xa lạ vừa hấp dẫn, khiến Herrott chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Tò mò, anh ta quét mắt quanh khu vườn, cố tìm nguồn khói. Và rồi, ánh mắt anh ta chạm phải một đôi mắt vàng rực sáng rực, ngay cả trong bóng tối dày đặc.
Tại sao anh ta lại không nhận ra từ trước?
Một khi đã nhận ra, cảm giác hiện diện của người đàn ông trước mắt rõ ràng đến mức khiến anh tự hỏi sao mình lại bỏ lỡ. Hắn to lớn, dựa vào một thân cây, hút điếu thuốc cuốn, khói nhả ra một cách lười biếng nhưng uy quyền. Ánh mắt vàng ấy không chỉ nhìn mà như soi thấu mọi chuyển động của Herrott.
Một cảm giác khác lạ, mạnh mẽ và đáng sợ trào dâng trong anh ta. Đây không còn là đôi mắt của con người thường tình nữa. Một nỗi sợ lạnh sống lưng chạy dọc cột sống.
Dù vậy, Herrott vẫn giữ vẻ mặt bình thản, gật đầu chào một cách lễ nghi:
“Xin chào, vua của Kurkan.”
Trước lời chào của Herrott, nhà vua nở một nụ cười kỳ lạ. Nhìn nụ cười nhếch mép của anh ta, một ý nghĩ kỳ lạ chợt xuất hiện. Hắn dường như đã chờ đợi anh ta. Herrott nở một nụ cười thân thiện và bắt chuyện.
“Tôi cũng định hút một điếu. Liệu có được không?”
Ishakan không trả lời. Nhưng cũng không đuổi anh ta đi, nên Herrott chỉ đứng cách xa một khoảng vừa phải và châm lửa.
Hắn hít một hơi sâu và nhả ra. Khoảnh khắc mùi thuốc lá lan tỏa khắp nơi. Ishakan im lặng, lần đầu tiên lên tiếng.
“A.”
Anh ta bật cười và nói.
“Là mùi này sao.”
Herrott ngừng thở, quên cả việc nhả khói. Một câu nói ngắn gọn lạnh lùng như một con dao găm bằng băng khiến cả người anh ta nổi da gà.
Nếu không phải là bóng đêm, chắc chắn anh ta đã để lộ vẻ mặt xấu xí vì giật mình. Herrott cố gắng nở một nụ cười. Sau khi cố gắng hết sức, anh ta mới có thể cất tiếng nói mà không run.
“… Có vấn đề gì sao?”
Ishakan thong thả hít và nhả khói thuốc lá cuốn. Khi Herrott đã đủ căng thẳng vì sự im lặng kéo dài, hắn mới hờ hững trả lời.
“Không vừa ý ta.”
“…”
Vậy là hắn đang nói rằng mùi thuốc của anh ta khiến hắn khó chịu? Nghe câu trả lời, Herrott nghi ngờ tai mình vì không thể tin được.
Vì quá căng thẳng, miệng anh ta đã khô khốc. Anh ta nuốt nước bọt và vắt óc suy nghĩ. Lòng tự trọng không cho phép anh ta cụp đuôi bỏ chạy.
Chuyện xảy ra ở phòng tiệc chợt hiện về. Ishakan đã khoác tay lên eo nữ hoàng và công khai thể hiện tình cảm. Tuy nhiên, hắn đã không hề nhìn hay chạm mắt với Herrott. Cứ như thể anh ta không đáng để hắn phải bận tâm.
Ngay cả khi nói chuyện với anh ta dù là một vị vua, hắn cũng không hề giữ lễ phép tối thiểu và nói năng một cách tùy tiện. Thái độ đối xử với anh ta mà không dùng kính ngữ đã cho thấy rõ ràng hắn nghĩ gì về Varkalt.
Một kẻ man rợ thấp hèn.
Những tên khốn đã từng là nô lệ giờ lại trở nên hống hách đến mức muốn thống trị cả lục địa. Sự phẫn nộ nhục nhã dần dần lấn át nỗi sợ hãi.
Herrott hít một hơi thuốc sâu. Anh ta xoay khói trong miệng và lựa chọn những lời lẽ có thể làm biến dạng tên đàn ông kiêu ngạo đó.
“Trong giới quý tộc của Varkalt, rất nhiều chuyện đã xảy ra.”
Varkalt là một quốc gia có bầu không khí rất tự do và cởi mở về tình dục. Thậm chí có câu nói rằng nếu muốn tìm hiểu về tình dục, hãy đến Varkalt.
Vì vậy, trong giới quý tộc của Varkalt, những chuyện không thể tưởng tượng được thường xuyên xảy ra, và Herrott và Yudia thường là những người ở trung tâm. Họ nắm rõ những chuyện loạn luân xảy ra trong giới quý tộc. Herrott mở lời như đang kể một câu chuyện phiếm thú vị.
“Sự việc thú vị nhất gần đây là một cặp vợ chồng đã trao đổi bạn đời để làm tình.”
Sau khi xác nhận người đàn ông đang im lặng lắng nghe, Herrott nhún vai.
“Chà… Đó là một việc được thực hiện với sự đồng ý của cả hai bên, và những người trong cuộc đều hài lòng, nên không có hình phạt nào. Thật ra, nếu không phải là bị ép buộc, thì cũng không phải là chuyện phải bị trừng phạt. Gần đây, nó đã trở thành một trào lưu.”
Anh ta cười và nói rằng đối với những cặp vợ chồng lâu năm, thỉnh thoảng cần có một sự khoái lạc kỳ lạ như thế này. Herrott nheo mắt lại và hỏi.
“Liệu ngài có hứng thú không?”
Herrott nói với giọng điệu như đang rủ đi ăn tối.
“Như ngài đã thấy, vợ tôi cũng khá ổn. Cô ấy cũng rất hứng thú với những chuyện như thế này…”
Anh ta ném điếu thuốc đã hút xong xuống đất. Anh ta dập tắt điếu thuốc trên nền đá bằng gót giày và cười.
“Chẳng phải sẽ rất thú vị sao.”
Ishakan cũng cười theo Herrott. Hắn cười như thể đã nghe được một câu chuyện rất thú vị, nhưng ngay khoảnh khắc đó.
“…Khụ!”
Một ánh sáng lóe lên trước mắt, một cú sốc lớn đã làm rung chuyển cơ thể anh ta. Chân anh ta rời khỏi mặt đất, quơ quàng trong không trung. Ishakan nắm chặt cổ Herrott bằng một tay, vẫn thản nhiên tiếp tục hút thuốc bằng tay kia.
Anh ta dùng móng tay cào loạn xạ vào bàn tay đang siết chặt cổ họng mình, nhưng làn da cứng rắn của hắn không hề bị trầy xước. Mạch máu trong mắt anh ta vỡ ra. Hụt hơi khiến mắt anh ta mờ đi.
“Cách đây không lâu, ta đã cắt lưỡi một tên nói năng bừa bãi rồi.”
“Ứ… ừ…”
“Có lẽ tên như ngươi thì nên cắt cái thứ ở dưới kia.”
Ishakan nhả một làn khói dài lên khuôn mặt đỏ bừng của Herrott. Không thể chịu đựng được sự đau đớn và sỉ nhục, Herrott nước mắt nước mũi chảy dài. Sau đó, cơ thể anh ta bị ném xuống đất như một món đồ rác rưởi.
“Khụ, khụ, khụ…”
Herrott ho sù sụ, vội vàng hít thở. Nhìn bộ dạng dơ bẩn đầy nước bọt và nước mắt của anh ta, Ishakan tặc lưỡi.
“Nếu cứ ngoan ngoãn chờ đợi thì ta sẽ giết ngươi thôi… Sao lại cứ gây phiền phức như thế này.”
Một tiếng cạch vang lên. Herrott đang nằm sấp trên sàn và thở hổn hển mới muộn màng nhận ra đó là tiếng kính của mình vỡ.
Ishakan để lại lời chào cuối cùng, ngậm điếu thuốc vào miệng và lững thững biến mất.
“Hẹn gặp lại sớm, vua của Varkalt.”
Bình luận gần đây