Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành) - Chương 131: Cô H
Cửa phòng bệnh khẽ mở ra ngay sau khi cuộc điện thoại kết thúc.
“Sao giờ mới đến?”
Nằm ngay ngắn trên giường, Taejun ngẩng lên, gương mặt lấp lánh ý cười, làm bộ hờn dỗi trêu chọc Soeun. Thế nhưng chỉ thoáng chốc sau, anh giật mình kinh hãi.
“Ối, giật cả mình!”
Anh đã mong chờ gương mặt xinh đẹp của Han Soeun, nhưng thay vào đó lại là một ông cụ bất ngờ xuất hiện, khiến anh hoảng hồn.
“Ông ơi, ông làm cháu giật mình đấy.”
Bị mắng thẳng thừng, Kim Jaepil cũng bực bội đáp lại:
“Ôi chao, hay thật đấy. Bắt ông già này đi thăm bệnh hả?”
“Ông cũng đã đến rồi thì nhân tiện kiểm tra sức khỏe luôn đi ạ.”
“Thôi đi, cái thằng nhóc này.”
Cả hai trò chuyện thân mật, cứ như hôm qua đã gặp và hôm nay lại gặp tiếp.
“Hai người ở chung với nhau à? Cháu cứ tưởng ông ra ngoài mua tokbokki rồi. Ông ơi, ông không nói gì kỳ lạ với Soeun chứ? Soeun à, em đã nhận được lời xin lỗi đàng hoàng chưa?”
Soeun ngơ ngác gật đầu, còn Jaepil thì lầm bầm mắng Taejun là thằng nhóc vô lễ. Taejun vẫn tỉnh bơ tiếp tục câu chuyện.
“Nhân tiện, cháu có chuyện muốn thưa với ông, ông đến đây đúng lúc quá. Ông ơi, cháu sắp kết hôn rồi.”
“Tùy con thôi. Con muốn làm gì thì làm. Có lần nào con hỏi ý kiến ông đâu?”
Jaepil đáp bằng giọng hờ hững, như thể đây chỉ là một tin tức nhỏ nhặt. Thế nhưng ẩn sau đó là tình cảm sâu đậm cùng sự lo lắng dành cho đứa cháu trai duy nhất.
“Cháu trai thì ông chỉ có một mình con. Vậy mà mỗi khi con làm chuyện gì, ông vẫn thấy sợ chết khiếp. Con từng dụ dỗ ông rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra để ông giúp con, vậy mà con lại liều lĩnh gây chuyện ở Philippines hả?”
“Dù sao thì cháu vẫn khỏe mạnh đây thôi.”
“Khỏe mạnh cái gì! Viên đạn chỉ cần lệch đi một phân nữa thôi là con đã chết rồi!”
Giọng của Jaepil vang lên cao vút đến tận trần nhà, khiến Soeun khẽ rụt vai lại. Tất cả mọi chuyện này đều xảy ra khi Taejun đến đó để tìm di vật của bố cô. Soeun cảm thấy một phần trách nhiệm cũng thuộc về mình. Hơn nữa, cô đã ở ngay bên cạnh nhưng lại không thể ngăn cản anh.
“Phù. Cái thằng trẻ con này… À, Soeun à, ta không nói chuyện với cô đâu. Tất cả là do cái thằng nhóc này nó dở hơi đấy, đừng giật mình nhé.”
Jaepil tặc lưỡi mắng cháu trai, rồi liếc mắt thấy Soeun đang co rúm người lại, ông lập tức thay đổi thái độ.
Đối với Soeun, người chỉ từng thấy một Chủ tịch Kim Jaepil nghiêm nghị và uy nghiêm, hình ảnh này của ông là một cú sốc mới mẻ.
“Vâng… Ông ngồi xuống đi ạ. Mời ông ngồi để hai người nói chuyện.”
Soeun bối rối, liếc nhìn rồi mời ông ngồi xuống chiếc ghế trước giường.
Jaepil từ từ hạ người xuống ghế, như thể đang buông bỏ sự tức giận. Ông lặng lẽ hít thở sâu một lúc để lấy lại bình tĩnh, rồi lại mở lời.
“Kim Sangdeok là người có thế lực lớn nhất trong công ty. Dù Kim Sangdeok bị cách chức thì những kẻ đi theo hắn vẫn còn đó. Sẽ không dễ để xoay chuyển được những người đó đâu.”
Sau khi Yang Heewook qua đời, Kim Sangdeok đã bị phát lệnh bắt giữ. Thế nhưng hắn vẫn liên tục phủ nhận mọi cáo buộc, khiến cuộc điều tra gặp nhiều khó khăn. Hiện tại, tội danh duy nhất của Kim Sangdeok được phơi bày là chủ mưu giết người trong vụ xả súng ở Philippines. Tội danh tham ô, biển thủ công quỹ liên quan đến việc thành lập Eax và sự thật về vụ tai nạn giao thông 20 năm trước của Han Honggyu vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Trong tình trạng này, nếu Kim Sangdeok cứ tiếp tục kêu oan, mâu thuẫn trong tập đoàn chắc chắn sẽ càng lớn hơn. Ngành kinh doanh điện thoại di động là lĩnh vực cốt lõi của K-Electronics, và hình ảnh trước công chúng của Kim Sangdeok, người đứng đầu lĩnh vực này, nhìn chung là khá tốt. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, một lúc nào đó, sự bất mãn sẽ bùng phát ở đâu đó.
“Phải chi chiếc điện thoại sửa được, để tội ác của Kim Sangdeok lộ ra hết thì tốt biết mấy.”
Jaepil liếc nhìn chiếc điện thoại di động bị găm đầu đạn và lẩm bẩm.
Nghe giọng nói đầy lo âu của Jaepil, Taejun tự tin trả lời.
“Ông đừng lo. Soeun có thể làm được mà.”
“Ngày mai cháu sẽ đến công ty để cùng với đồng nghiệp sửa chữa nó ạ.”
Soeun cũng phụ họa thêm.
“Ừ. Vậy nhờ cô vậy. Ta có thể giúp gì được không?”
“Nếu Chủ tịch nói trước với công ty thì việc ra vào sẽ thuận tiện hơn ạ.”
“Không khó đâu. Ta sẽ cho người đưa xe đến, cứ đi lại cho thoải mái.”
Dù đang chìm trong lo âu, ý chí của hai người trẻ này lại vô cùng vững vàng. Đã đến lúc công ty phải chuyển giao thế hệ cho họ. Có lẽ, cuộc khủng hoảng hiện tại cũng chính là một cơ hội.
“Trước khi smartphone ra đời, bố của con đã thử nhiều thứ. Chức năng ghi âm cuộc gọi vào thời đó là một công nghệ mang tính đột phá. Lúc ấy ta cứ nghĩ phải chăng nó quá đi trước thời đại. Vậy mà một chuyện tưởng chừng đã bị lãng quên lại có thể giúp ích được như thế này.”
Jaepil tin tưởng vào hai người trẻ và tiếp thêm sức mạnh cho họ.
Ngày hôm sau.
Soeun đi đôi giày mà bố đã mua tặng, một di vật của bố. Thật kỳ lạ là đôi giày vừa khít với chân cô. Đi lại cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Soeun đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện, tưởng tượng như bố đang ở bên cạnh mình. Có lẽ bố đã mua đôi giày này với mong muốn luôn được ở bên con gái, được cùng con bước đi.
Dù không có nhiều kỷ niệm bên nhau, nhưng sự chắc chắn về tình yêu của bố đã trở thành điểm tựa vững chắc cho cô. Soeun nghĩ rằng có lẽ bố đã bảo vệ cô theo cách của riêng mình, dù không thể công khai xuất hiện. Bởi lẽ, tất cả những lý do khiến bố cô phải sống âm thầm ở nước ngoài, không thể mạnh mẽ tố cáo sự bất công của mình với thế giới, đều là vì Han Soeun này.
Soeun có thể chắc chắn rằng bố, người hiểu rõ sự tàn độc của Kim Sangdeok nên không thể làm gì, đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô.
Đi đi lại lại vài lần trên hành lang rồi trở về phòng bệnh, Soeun nghe Taejun cằn nhằn.
“Em đi đến công ty thì anh sẽ phải ở một mình sao.”
“Anh đâu có một mình. Sẽ có vệ sĩ đáng tin cậy bảo vệ anh, và anh cũng phải đúng giờ trị liệu phục hồi chức năng nữa.”
“Nhưng mà chán lắm.”
“Buổi chiều Trưởng phòng Song Mungyeong sẽ đến thăm bệnh. Em đã bảo anh ấy mua đồ ngon, hai người ăn cùng nhau nhé.”
“Khi nào em về?”
“Không biết nữa. Chủ tịch đã giúp tìm một chiếc điện thoại cùng mẫu để so sánh… Nếu muộn thì có thể là ngày mai.”
“Ngày mai? Định làm việc xuyên đêm à. Nói gì nghe đáng sợ thế.”
Soeun trả lời qua loa, khiến Taejun kinh ngạc, trợn mắt nhìn. Soeun bật cười.
“Em sẽ về trước bữa tối.”
Lúc đó Taejun mới giãn vẻ mặt cau có ra. Anh giơ tờ giấy trên bàn cạnh giường, phe phẩy.
“Chúng ta cũng cần nói chuyện một chút chứ nhỉ.”
Tờ giấy đó đã ở đó từ lúc nào…
Nhìn tờ giấy trắng chứa đầy danh sách những điều cần làm cùng với lời cầu hôn, Soeun khẽ thở dài. Vẻ mặt tinh nghịch của anh chàng kia cứ như thể đã tóm được một món hời lớn. Rõ ràng là anh sẽ dùng những câu chữ đó để trêu chọc cô mãi không thôi.
“Cô Han Soeun, cô đúng là một núi tham vọng đấy.”
Chà, dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả những chuyện này rồi.
“Chuyện lớn nhất thì anh có thể chiều em ngay bây giờ. Dù không thể tổ chức đám cưới ngay, nhưng chúng ta có thể đăng ký kết hôn. Khi nào anh xuất viện, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn nhé. Còn những chuyện khác, anh sẽ thực hiện từng cái một tùy vào thái độ của em.”
“Ơ, em đâu có tha thiết đến thế…”
“Anh cũng ngạc nhiên khi thấy em tham vọng đến mức này. Vì thế, anh cũng muốn thêm một vài điều kiện. Đầu tiên là cái này.”
Taejun thản nhiên đưa ra một tờ giấy ghi nhớ khác. Trên đó là dòng chữ viết tay ngay ngắn.
「Nói lời yêu qua điện thoại」
Tuy là nét chữ mà Soeun thích, nhưng cô lại cảm thấy bối rối.
“…Sao nhất định phải là qua điện thoại?”
“Vì em sắp bỏ anh đi đâu đó.”
“Đúng là quá đáng mà.”
“Chỉ nói khi em đang ở công ty thôi. Ở chỗ khác thì không.”
Nó giống một hình phạt hơn là một điều kiện, nhưng nhìn gương mặt vui vẻ của Taejun, Soeun không thể nào nói từ chối được. Soeun đút tờ giấy ghi nhớ vào túi và rời đi.
Soeun trở lại đội Dịch vụ di động của trung tâm K-Electronics Service sau hai tháng.
Dù đã vắng mặt một thời gian nhưng công ty chẳng có gì thay đổi. Điểm khác biệt duy nhất dễ nhận thấy là chỗ làm việc của cô đã được dọn dẹp sạch sẽ.
“Trưởng nhóm!”
Nghe tin Soeun đến, Bobae đã ra sớm để chờ và chạy đến ôm chầm lấy cô.
“Bobae, em khỏe không?”
“Sao chị lại gầy đi thế này… Chắc chị đã vất vả lắm…”
Bobae cứ nghẹn ngào, cuối cùng cũng òa khóc. Sau đó, Trưởng nhóm Jang Eunpyo cũng tiến đến và bắt chuyện.
“Lâu rồi không gặp, Trưởng nhóm.”
“Vâng, Trưởng nhóm Jang. Anh khỏe không ạ?”
Những người khác cũng lần lượt chào đón Soeun. Vì Taejun đã làm ầm ĩ và nghỉ việc, đội Dịch vụ di động đều ít nhiều đoán được mối quan hệ giữa Soeun và Taejun.
Các thành viên trong nhóm đều đứng về phía Soeun, người đã làm việc rất tận tâm. Không một ai trách móc cô.
Bobae lau nước mắt rồi hỏi.
“Vậy Trưởng nhóm sẽ quay lại làm việc ạ?”
“Không, không hẳn là thế. Chị quay lại vì một nhiệm vụ đặc biệt. Chị cần sửa một chiếc điện thoại.”
Soeun đã kể lại tóm tắt câu chuyện đã xảy ra, về vụ xả súng khi cô đi tìm di vật của bố.
“Đây chính là… chiếc điện thoại đã cứu sống Giám đốc sao?”
Bobae nhìn chiếc điện thoại trong túi nilon mà Soeun đang cầm như đang xem một cảnh phim hành động, rồi đưa tay nhận lấy và xem xét kỹ lưỡng. Góc dưới bên phải của chiếc điện thoại bị hỏng nặng.
“Ừ. Xung quanh bị tan chảy và hỏng nặng, nhưng chị nghĩ vẫn có thể sửa được.”
Cả nhóm im lặng trước câu trả lời của Soeun. Mặc dù chỗ hỏng là ở góc dưới bên phải, và anh đã tránh được vết thương chí mạng, nhưng không ai dám chắc có thể sửa được một chiếc điện thoại 20 năm tuổi hay không.
Lúc đó, Trưởng nhóm Jang Eunpyo bước tới.
“Tôi cũng sẽ giúp một tay.”
“Nếu tôi có thể giúp được gì thì cũng tốt.”
Khi Eunpyo bày tỏ ý chí, những người khác cũng lần lượt lên tiếng ủng hộ. Soeun cảm thấy vững tâm hơn hẳn. Cô bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả mọi người rồi bước về phía phòng sửa chữa.
“Khoan đã, Trưởng nhóm…”
Bobae giữ Soeun lại và thông báo một tin tức mới.
“Có vẻ như đang có tin đồn lạ về Giám đốc Kim Taejun…”
Bobae cho cô xem đường link video mà cô nhận được từ các đồng nghiệp trong tập đoàn. Khi nhấp vào, tên một kênh video mà Soeun đã biết hiện lên. Đó là kênh của một streamer ẩn danh, nổi tiếng với việc biên tập những tin tức giật gân về chính trị, giới tài phiệt và giới giải trí để câu view. Dưới màn hình có dòng chữ: “Cuộc chiến máu lửa để thừa kế tập đoàn K-Group”.
[Vào thứ Năm tuần trước, một vụ xả súng đã xảy ra ở khu vực Manila, Philippines. Vụ xả súng đó đã khiến một người Hàn Quốc tử vong, và một người khác bị thương. Đã có tin tức cho rằng người bị thương là cháu trai của Chủ tịch K-Group, Kim Jaepil, Kim Taejun. Và thủ phạm chính của vụ xả súng này là Giám đốc mảng di động của K-Electronics, Kim Sangdeok. Hắn đã bị cách chức Tổng giám đốc điều hành, bị cảnh sát bắt giữ, và cuối cùng đã bị phát lệnh bắt giữ. Thế nhưng, có một thông tin gây sốc là tất cả những sự việc này thực chất chỉ là một kịch bản được dàn dựng một cách tỉ mỉ bởi tài phiệt thế hệ thứ ba Kim Taejun!
Trước hết, để giải thích vụ việc này, chúng ta cần tìm hiểu mối quan hệ giữa người đã chết và người bị thương. Kim Taejun đã được truyền thông chú ý, nên danh tính người đã chết đã bị lu mờ. Nhưng có một bí mật to lớn trong mối quan hệ giữa người đã chết và Kim Taejun. Đó là hai người này là kẻ thù không đội trời chung vì tình cảm. Giữa hai người đàn ông này, có một người phụ nữ bí ẩn tên là ‘cô H’ đã chiếm được trái tim của cả hai!]
Kim Sangdeok đã bắt đầu hành động.
Bình luận gần đây