Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành) - Chương 132: Cách duy nhất để sửa chữa lỗi lầm
- Home
- Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành)
- Chương 132: Cách duy nhất để sửa chữa lỗi lầm
Soeun lặng lẽ xem video, gương mặt không để lộ bất kỳ phản ứng nào.
[Những ai từng biết chuyện hẳn đã đoán ra. Khoảng hai tháng trước, từng nổ ra một vụ việc gây tranh cãi dữ dội. Một nhân viên của K-Electronics Service đã hiến gan cho mẹ chồng tương lai. Sau đó lan truyền những tin đồn rằng cô gái ấy là một ‘con rắn độc’, còn chàng trai thì lặng lẽ ‘chuồn’ mất. Chắc các bạn vẫn còn nhớ. Vâng, chính họ là nhân vật chính. Người hiến gan chính là cô H, và người con trai của người được hiến gan, cũng là bạn trai của cô H, chính là Yang Heewook, kẻ đã chết trong vụ xả súng ở Philippines. Còn hiện tại, cô H và Kim Taejun đã thành một cặp. Giờ thì các bạn đã hiểu rồi chứ?]
‘Cô H’. Việc chỉ dùng chữ cái đầu như một lời cảnh báo. Lời cảnh báo ấy đến từ kẻ nắm rõ điểm yếu của Kim Taejun đó chính là Han Soeun. Nó muốn nói rằng, nếu muốn bảo vệ cái tên Han Soeun, thì tốt nhất hãy dừng lại tại đây.
Không. Có lẽ còn hơn thế. Đây cũng có thể là một chiêu trò khéo léo để khơi gợi trí tò mò. Một thủ đoạn nhằm khiến người xem tự đi tìm cô H là ai, dung mạo ra sao, rồi lan truyền nó khắp nơi.
[Để trả đũa cho chuyện liên quan đến cô H, Kim Taejun đã lên kế hoạch báo thù Yang Heewook bằng máu. Hắn đã tước đi tư cách luật sư của Yang Heewook, khiến đối phương tất nhiên phẫn nộ. Yang Heewook cũng ôm mối hận và nung nấu ý định trả thù Kim Taejun. Ngay khi hay tin Kim Taejun đặt chân đến Manila, hắn lập tức bám theo và mua súng.
Kim Taejun thừa biết Yang Heewook đang truy đuổi mình tận Manila, và hắn còn chuẩn bị một kế hoạch kinh khủng hơn. Như đã nói, Kim Taejun là một kẻ cuồng ghen, luôn khao khát báo thù bằng máu. Trong kế hoạch kết liễu Yang Heewook, hắn còn tính đến cả tình cảnh hiện tại của mình. Có vẻ như ông chú Kim Sangdeok đang nuôi dã tâm thâu tóm K-Group. Điều này với hắn là không thể chấp nhận. Vì sao ư? Vì hắn chính là kẻ cuồng ghen! Hắn quyết tâm hạ gục cả Yang Heewook lẫn Giám đốc Kim Sangdeok trong cùng một ván cờ.
Chưa đầy mười phút sau khi vụ xả súng xảy ra, các công tố viên đã đồng loạt ập đến khám xét nhà riêng và văn phòng của Kim Sangdeok. Điều đó cho thấy công tố và gia đình Kim Taejun đã có sự liên kết chặt chẽ. Để củng cố thế cờ, Chủ tịch Kim Jaepil lập tức triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp và cách chức Kim Sangdeok. Từ vụ xả súng cho đến việc Kim Sangdeok bị phế truất, tất cả đều diễn ra trong một ngày!]
Người streamer kia nắm rõ đến từng chi tiết những chuyện chưa từng công bố. Rõ ràng, có một thế lực nào đó đang ngấm ngầm nhúng tay vào.
Thế nhưng những người xem thì không thể biết được bí mật ẩn giấu trong video này. Họ sẽ chỉ bị cuốn theo lời giải thích của streamer, phán xét và đánh giá Kim Taejun theo ý mình.
[Vậy bây giờ Kim Taejun đang ở đâu? Vì đã tung tin bị thương nên chắc hẳn anh ta đang ung dung uống nước trái cây trong phòng VIP của bệnh viện. Chẳng phải còn kịch tính hơn cả phim truyền hình sao? Tôi cũng đang liều mạng để phát sóng đây, các bạn ạ. Nếu ngày mai tôi bị phát hiện đã chết… các bạn biết phải làm gì rồi chứ? Hãy like và đăng ký kênh. Có thể đây là lần cuối cùng trong đời tôi cầu xin các bạn điều này. Xin hãy nhớ rằng giới tài phiệt đáng sợ đến mức nào. Và tôi xin kết thúc chương trình phát sóng ngày hôm nay. Yêu các bạn.]
Màn hình tối đen. Bobae thở dài ngao ngán.
“Hừ. Sao lại có kẻ độc ác đến vậy chứ? Họ biến giám đốc của chúng ta thành một kẻ điên loạn rồi!”
Ngay cả sau khi biết chuyện giữa Soeun và Taejun, Bobae vẫn một mực kính trọng Taejun. Bởi Kim Taejun trong mắt cô luôn là một con người chính trực, mẫu mực. Thế nhưng với những ai không đủ gần gũi để hiểu rõ anh, nội dung đoạn video kia hoàn toàn có thể gieo rắc những định kiến méo mó.
Soeun bước vào căn phòng sửa chữa vắng lặng, lập tức rút điện thoại gọi cho Taejun.
[Alo.]
“Có một đoạn video lạ vừa được tung lên mạng. Anh đã xem chưa?”
[Anh nghĩ Kim Sangdeok sẽ không chịu ngồi yên. Em không sao chứ?]
“Gì cơ?”
[Trong chương trình có nhắc đến ‘cô H’. Anh sợ em sẽ hoảng hốt.]
Thực ra, so với vụ hỗn loạn ở Philippines, chuyện này chẳng đáng là gì. Soeun chẳng hề sợ hãi cái danh xưng ‘cô H’, điều duy nhất khiến cô lo lắng chính là Taejun.
[Cuối cùng, mọi người có thể sẽ lần ra cái tên Han Soeun. Hình ảnh của em rất có thể sẽ bị phát tán.]
“…”
[Anh sẽ cố gắng bằng mọi cách để xóa bỏ. Em đừng quá lo lắng.]
“Không. Em ổn mà… Em chỉ mong anh tập trung hồi phục, đừng bận tâm quá nhiều.”
[Được rồi. Nhưng em không quên gì đấy chứ?]
“Hả? Quên gì cơ?”
[Sáng nay anh đã đưa em một tờ giấy ghi nhớ mà?]
À. Soeun sực nhớ đến mảnh giấy nhỏ Taejun trao cho cô bằng thái độ đầy tinh nghịch. Trên đó viết: “Nói lời yêu qua điện thoại”. Cô gọi cho anh trong lúc lòng dạ rối bời, hoàn toàn quên mất điều ấy. Giờ nhớ ra, cô lại thấy khó mà cất thành lời.
“Anh thật sự muốn nghe vào một lúc nghiêm trọng như thế này sao?”
[Không thích thì thôi. Từ giờ đừng gọi cho anh nữa.]
“Không, không! Không phải thế!”
Haa… Dù đang ở một mình trong căn phòng sửa chữa, nơi lại gần chỗ làm việc của mọi người, trái tim Soeun bỗng đập dồn dập. Người con gái vừa rồi còn điềm nhiên trước cái tên ‘cô H’ trong video, giờ lại lúng túng đến mức chẳng thể thốt nên lời.
“…Em yêu anh.”
[Gì? Em nói gì cơ?]
“Em yêu anh.”
[Hả? Không nghe rõ.]
“EM YÊU ANH! Được chưa!”
Phì. Ngay khi tiếng cười tinh quái vỡ òa qua ống nghe, Trưởng nhóm Jang Eunpyo bước vào phòng sửa chữa với một linh kiện trên tay. Cô thấy anh ta hơi khựng lại khi bước vào, rõ ràng là anh đã nghe thấy nội dung cuộc gọi.
[Anh cũng yêu em. Cứ thoải mái đi rồi về. Gửi lời hỏi thăm đến mọi người giúp anh nhé.]
A, Kim Taejun, thật đáng ghét chết đi được. Nếu anh không bị thương thì cô đã…
Soeun phồng mũi lên và dập máy.
“Trưởng nhóm Han.”
Vì xấu hổ nên vừa cúp máy cô đã định chạy ra ngoài, nhưng Trưởng nhóm Jang Eunpyo đã gọi cô lại.
“À, vâng. Anh gọi tôi ạ? Vâng.”
Soeun cảm thấy mặt mình nóng ran với mỗi lời nói thốt ra.
“Tôi muốn đưa cho cô một chiếc điện thoại mẫu cùng loại. Đội của chúng ta cũng có một chiếc.”
Có vẻ như ngay khi xác nhận mẫu điện thoại, trưởng nhóm Jang Eunpyo đã lập tức đi tìm trong kho lưu trữ thiết bị cũ.
“À… vâng. Cảm ơn anh.”
“Và xin hãy gửi lời chúc mau chóng bình phục của tôi đến giám đốc.”
“Vâng. Tôi sẽ làm thế. Sau khi tôi nghỉ việc, chắc mọi người đã vất vả nhiều rồi. Thật sự cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“….”
“Tôi luôn mong mọi điều tốt lành sẽ đến với trưởng nhóm.”
Eunpyo khựng lại một thoáng, rồi chậm rãi buông thêm câu ấy trước khi rời khỏi phòng sửa chữa.
Một mình trong không gian tĩnh lặng, Soeun lấy bộ đồ nghề ra, ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc. Cô hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh, định bắt đầu tháo chiếc điện thoại mà Eunpyo vừa đưa cho. Thế nhưng trước khi kịp bắt tay vào việc, tầm mắt cô bất chợt nhòe đi. Soeun vội đưa mu bàn tay lên lau nước mắt. Thật may mắn vì lúc này, cô đang ở một mình.
Cô hiểu rõ video ngày hôm nay sẽ tạo nên làn sóng dữ dội thế nào. Và cô cũng biết, có một cách duy nhất để chấm dứt cuộc tranh cãi này.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào lựa chọn của cô, bởi anh nhất định sẽ làm theo quyết định ấy.
Trong đầu Soeun dần hiện lên viễn cảnh về một cuộc trò chuyện nghiêm túc với Taejun. Trên hình ảnh ấy, lại thấp thoáng bóng dáng Taejun của vài ngày trước, người đã không ngần ngại liều mình biến bản thân thành con tin. Sóng cảm xúc dâng trào, Soeun lại đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi. Đây là lúc cô buộc phải mạnh mẽ hơn.
Soeun trở lại bệnh viện sớm hơn so với dự định.
“Em về sớm vậy.”
Taejun đang ở một mình, vui mừng khi thấy cô bước vào.
“Có chút thành quả nào không?”
“Ít nhất thì em đã có thể lấy lại được phần bộ nhớ. Còn chiếc điện thoại có thể khôi phục hoàn toàn hay không thì vẫn chưa chắc.”
“Được rồi. Em đã vất vả rồi.”
“Ở đây có chuyện gì không ạ?”
“Trưởng phòng Song Mungyeong có ghé qua, hai bọn em ăn trưa cùng nhau, chỉ vậy thôi.”
“Và cứ mỗi lần tên Han Soeun xuất hiện trên mạng thì lại đi xóa à?”
“Đó không phải là việc anh làm. Đó là việc của tiền.”
Anh không phủ nhận việc đã xóa tên Han Soeun. Soeun khẽ mỉm cười trước vẻ lảng tránh của anh, rồi hít thở sâu và nói ra những lời mà cô đã chuẩn bị.
“Chúng ta cũng làm y như thế. Giống như cái cách Kim Sangdeok đã tung video lên.”
“Cứ để dư luận lắng xuống tự nhiên thì hơn. Khi một sự kiện mới xảy ra, mọi người sẽ nhanh chóng quên đi thôi. Nhẫn nại một chút nhé.”
“Không. Đừng để nó trôi qua mà hãy sửa chữa nó. Vì chúng ta có một người có thể làm được tất cả những điều đó.”
“Ai cơ?”
“Kim Taejun.”
Việc phải đẩy người mình yêu ra trước sóng gió không hề dễ chịu. Nhưng Soeun biết rõ rằng đây là giải pháp mạnh mẽ nhất.
“Anh hãy làm đi.”
“Anh á?”
“Ừ. Vì anh là người đẹp trai nhất thế giới mà.”
“….”
“Thế giới này yếu lòng trước những người đẹp trai mà.”
Lý do gương mặt của Kim Taejun chưa bao giờ lộ diện trước công chúng là bởi anh vốn là một con người vô cùng kín kẽ. Mỗi khi có phóng viên nào cả gan chụp trộm, anh sẽ truy đuổi đến tận cùng trời đất để lấy lại tấm ảnh đó. Bản thân anh luôn thận trọng trong từng hành động, không cho phép xảy ra bất cứ điều gì có thể khiến dư luận chú ý đến cháu trai của Chủ tịch K-Group.
Thật khó khăn khi phải đưa ra lời khuyên này cho Kim Taejun, nhưng nếu lúc này không dùng đến “át chủ bài” mạnh mẽ nhất thì chẳng khác nào bỏ lỡ cơ hội. Anh chính là nhân vật trung tâm của tất cả biến cố, là người chịu tổn hại nhiều nhất, và cũng là người thừa kế tiếp theo của K-Group. Dù sớm hay muộn, Kim Taejun cũng sẽ phải xuất hiện trước công chúng. Và khoảnh khắc ấy, chắc chắn, sẽ trở thành màn ra mắt chấn động nhất.
Anh có một gương mặt cuốn hút cùng tài ăn nói lưu loát.
“Kim Sangdeok nghĩ rằng chúng ta sẽ không dám làm gì, chỉ biết lẩn trốn, nên hắn mới chọn cách này để uy hiếp. Vậy thì chúng ta phải lật ngược tình thế. Hãy đường đường chính chính bước ra ánh sáng và nói hết tất cả. Chuyện về em, chuyện về công ty, chuyện của hai mươi năm trước. Tất cả.”
“….”
“Em sẽ chịu trách nhiệm sửa chữa chiếc điện thoại. Nếu cần, em cũng sẽ ra mặt. Hãy công khai nội dung cuộc gọi ẩn chứa bí mật về vụ tai nạn hai mươi năm trước, công khai mối quan hệ giữa Eax và Kim Sangdeok, công khai cả kết quả phân tích của đội Dịch vụ Tương lai của chúng ta. Chuyện phẫu thuật của em, chuyện về Yang Heewook, tất cả những gì có thể đưa ra ánh sáng thì hãy làm. Người duy nhất có thể gánh vác và làm được tất cả, chỉ có Kim Taejun mà thôi.”
Taejun chỉ lặng lẽ chớp mắt trước sự điềm tĩnh đầy thuyết phục của cô. Giọng anh khẽ vang lên.
“…Em có ổn không?”
“Có gì mà không ổn chứ.”
Bởi vì em có anh.
Nhìn thấy ánh mắt vẫn còn do dự nơi anh, Soeun nở nụ cười rạng rỡ, tiếp thêm cho anh sức mạnh.
“Anh phải làm thôi. Anh có trái tim thép kia mà. Anh là cựu thành viên Lực lượng đặc nhiệm.”
“Đúng vậy.”
Chỉ một lời khen ngợi của Soeun cũng đủ làm dậy lên khát vọng được công nhận nơi Taejun. Anh là người đàn ông dễ mềm lòng, chỉ cần cô khen ngợi là đã thấy lòng vui sướng.
“Anh là người đã sống sót trở về từ địa ngục, còn mang cả huy chương trên ngực nữa.”
“Ừm. Và anh cũng có tài diễn thuyết.”
“Đúng rồi. Anh rất giỏi thuyết trình.”
“Ừm. Vì vậy, Kim Taejun.”
“….”
“Em nghĩ anh sẽ làm tốt nhất.”
Oppa, oppa, oppa. Trước sự tấn công dồn dập của những tiếng “anh”, người đàn ông dễ tính Kim Taejun đã bị mê hoặc. Anh nhớ lại câu nói của Soeun khi anh giao cho cô một nhiệm vụ vô lý từ lâu.
“Nếu có ý chí kiên định, sẽ không có gì là không thể.”
Nguồn năng lượng đó giờ đây đã truyền sang anh.
Kim Sangdeok đã bỏ qua một điều.
Đó là hai người họ sẽ không còn lẩn tránh nữa.
Rằng tình yêu có thể biến mọi điều không thể thành có thể.
Bình luận gần đây