Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành) - Chương 142. [Ngoại truyện] Bức Tranh Hoàn Hảo (2)
- Home
- Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành)
- Chương 142. [Ngoại truyện] Bức Tranh Hoàn Hảo (2)
Sáng hôm sau.
Cô phải nói ra sự thật, nhưng hôm nay chồng lại bận rộn từ sớm. Có vẻ anh phải làm việc với các chi nhánh ở nước ngoài. Taejun cứ dán mắt vào điện thoại ngay cả khi ăn sáng, sau khi tắm xong, chỉ đến lúc thay quần áo, anh mới quay sang trò chuyện với Soeun, người đã chuẩn bị xong từ sớm để đi làm.
“Hôm qua anh không đánh thức em đâu. Ngoan chưa?”
“Ừm.”
“Thế mà em không nhớ anh à? Ngủ một mình có sợ không?”
Không. Giờ có lẽ em không còn một mình nữa rồi.
Soeun không đáp, chỉ khẽ nhếch môi cười.
“Hôm nay dù có chuyện gì anh cũng sẽ về sớm. Chúng ta đi ăn món ngon nhé.”
“Ừm.”
“Em có bận gì không? Không về muộn chứ?”
Soeun vẫn sống một cuộc đời không tăng ca theo dặn dò của Taejun, nên dĩ nhiên chẳng có việc gì giữ cô ở lại công ty. Nhưng thái độ lặng im, chỉ nhìn mà không trả lời, khiến Taejun nhận ra có điều gì đó khác lạ. Khi anh còn đang đứng yên dò xét, từ sau lưng cô bỗng thò ra một chiếc que trắng.
“Cái này.”
“Hả?”
“Nhìn đi.”
“…”
“Anh không biết nó là gì sao?”
Mặc dù chưa từng thấy tận mắt, nhưng Taejun không thể không nhận ra đó là gì. Và anh cũng biết rõ ý nghĩa của hai vạch đỏ.
Anh bỏ dở việc chọn áo sơ mi, nặng nề cầm lấy que thử thai.
“…Vậy… cái này…”
“…”
“Sao lại thế này? Sao lại…”
“…”
“Sao lại có hai vạch?”
Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này?
Anh sững sờ đến mức không thốt nên lời.
“Vậy… vậy là… em có thai sao?”
Nụ cười đầy mong đợi trên gương mặt Soeun dần đông cứng lại.
“Không thể nào.”
“…Trả lại cho em.”
Đến đây, Kim Taejun, một người chồng còn quá non nớt trong kinh nghiệm hôn nhân, đã hoàn toàn thất bại trong bài kiểm tra thầm lặng của vợ.
“Tôi hiểu ý của Giám đốc Kim rồi.”
Nụ cười rạng rỡ như đóa hoa trên gương mặt Soeun lập tức biến mất. Giọng nói lạnh lùng cất lên khi cô giật lại que thử thai.
“Tôi sẽ tự đi bệnh viện một mình. Giám đốc Kim không cần bận tâm đâu ạ.”
Có phải… mình đang bị trách mắng không?
Vợ đã thật sự giận rồi. Cô thậm chí còn đổi cách xưng hô, gọi anh là “Giám đốc Kim” thay vì “anh”, giống như cái ngày anh vừa được thăng chức.
Sực tỉnh, Taejun vội vã chạy theo, giọng khẩn khoản.
“Không, Soeun à, không phải như vậy… Soeun à, chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi phải đi làm rồi. Lát nữa nói sau đi, Giám đốc Kim.”
“Không, phải nói ngay bây giờ. Em đi như thế thì sao được. Vừa đi vừa nói chuyện nhé?”
“Không cần đâu ạ. Giám đốc Kim có vẻ vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Lát nữa nói chuyện thì hơn.”
“…”
“Giám đốc Kim cũng cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình mà.”
“Soeun à.”
“Tôi đi đây. Hẹn gặp lại buổi tối. Nếu anh bận thì tuần sau, hoặc tháng sau cũng được.”
“Không, Soeun à.”
Trời ơi. Không phải như thế đâu, Soeun à!
Đang vội thay quần áo, Taejun còn chưa mặc áo, không thể bước ra ngoài theo thang máy. Anh đành bất lực nhìn bóng dáng người con gái mình yêu quay lưng bỏ đi.
Nhờ có tài xế riêng, việc di chuyển không khó khăn, chỉ là đoạn đường từ nhà đến công ty thường xuyên kẹt xe, khiến thời gian trở nên lê thê. Trong chiếc xe nhích từng chút một, Soeun liên tục nghĩ lại phản ứng vừa rồi của chồng.
“Cái gì? Không thể nào?”
Ánh mắt bàng hoàng, sự lúng túng khi liên tục kiểm tra xem đó có thật là que thử thai hay không, thì cô còn có thể hiểu được. Nhưng điều cô không ngờ, chính là anh lại thốt ra câu nói ấy.
Có phải mình đã phản ứng thái quá không? Đó cũng chỉ là phản ứng rất bình thường khi một người đàn ông bất ngờ nghe tin này. Lần đầu tiên kết hôn, lần đầu tiên làm bố, hẳn anh cũng bối rối. Có lẽ chính cô đã quá nhạy cảm, quá giận dỗi.
“Tối nay mình sẽ nói chuyện lại. Anh ấy đã hứa sẽ về sớm mà.”
Soeun tự trấn an, rồi bước vào sảnh tòa nhà. Nhưng cô chợt khựng lại.
Taejun đang đứng đó. Không hiểu bằng cách nào, anh đã đến công ty sớm hơn cả cô và lặng lẽ chờ.
Trong lòng thoáng dấy lên niềm vui vì anh đã chạy theo mình, nhưng lòng tự trọng lại thôi thúc Soeun mở lời đầy vẻ hờn dỗi.
“Anh không đi làm à?”
Đó là một lời trách móc ngọt ngào mà sắc nhọn, bởi cô biết anh sẽ không bao giờ nỡ chối từ.
“Em bỏ đi như vậy, làm sao anh có thể đi làm được chứ.”
“Tôi phải đi làm. Xin mời Giám đốc Kim tránh đường.”
“Không, đừng giận nữa mà.”
“…”
“Anh xin lỗi.”
Taejun nắm lấy cổ tay Soeun và lập tức xin lỗi.
Là một người phụ nữ dễ mềm lòng, Soeun muốn chấp nhận lời xin lỗi ngay lập tức, nhưng lại kìm nén lại và hỏi.
“Xin lỗi vì điều gì?”
“Anh đã mắc sai lầm. Đã không phòng tránh cẩn thận.”
À, may mà mình không đồng ý ngay lập tức. Anh lại bảo đó là một sai lầm.
“Đó chỉ là một sai lầm thôi sao?”
“Quyết định là ở em.”
“Quyết định gì?”
“…”
“Anh nghĩ em sẽ từ bỏ đứa bé này sao?”
Nắm tay cô siết chặt.
Chân tâm của người đàn ông này vẫn còn rất xa vời. Mặc dù cô có thể hiểu được sự bất ngờ, nhưng cô vẫn cảm thấy thất vọng. Cô thậm chí cảm thấy có lỗi với sinh linh bé bỏng còn chưa thành hình.
“Em đã rất hồi hộp. Không, là rất rất hồi hộp.”
“…”
“Một sinh linh đang lớn lên mà. Em đang tạo dựng một gia đình cho anh mà.”
Soeun bộc bạch hết lòng mình, rồi hỏi ý anh.
“Còn anh thì sao? Anh không thích à?”
“Em sẽ đau đớn. Anh đâu phải kẻ ngốc mà không biết sinh nở là như thế nào.”
Taejun cũng thú nhận tấm lòng mình.
Khoảnh khắc cầm que thử thai trên tay, Taejun có cảm giác mọi thứ trước mắt tối sầm lại, hàng ngàn suy nghĩ rối ren thi nhau ùa đến. Anh bối rối vì không thể nhớ nổi mình đã làm điều đó khi nào, rồi ngay sau đó, nỗi lo cho sức khỏe của Soeun ập đến. Sự nghiệp của cô cũng khiến anh do dự. Vợ anh đang ở đỉnh cao, bận rộn xoay chuyển giữa Outrailway ở Mỹ và doanh nghiệp trẻ Aceformer ở Hàn Quốc. Anh biết đây là thời khắc quan trọng nhất của cô, và sau một năm đi công tác xa, tương lai của cô vẫn còn quá nhiều điều chưa rõ ràng.
Làm sao anh có thể mừng rỡ trước mặt cô được chứ? Làm sao có thể nhảy cẫng lên vì hạnh phúc trong khi nỗi lo lại đang bóp nghẹt tim mình?
Sự lo lắng cho tương lai đã lấn át cả niềm hồi hộp. Nếu đây là đứa con mà cả hai đã mong chờ từ lâu, hẳn anh đã không kìm được mà òa khóc. Nhưng tiếc thay, mọi chuyện lại không phải như thế.
“Soeun à… anh nghĩ chúng ta không cần có con. Không cần đứa trẻ.”
“Đứa bé đã xuất hiện rồi, anh còn nói thế là sao?”
“Anh nghĩ chỉ cần hai chúng ta sống thật tốt, thế là đủ rồi.”
“…”
“Anh chưa bao giờ mong muốn đến mức vô lý rằng em phải chịu đau đớn để sinh con cho anh. Nếu như có thể, anh ước chính mình là người mang nặng đẻ đau. Nhưng em lại phải chịu đựng tất cả. Anh thật sự không muốn em phải vất vả.”
Anh không hề muốn làm cô tổn thương thêm lần nào nữa. Trong suy nghĩ của Taejun, đây là lúc vợ anh cần được chữa lành. Cô, một người phụ nữ chỉ biết cho đi, xứng đáng được nhận về nhiều hơn tình yêu và sự tin tưởng. Chỉ khi ấy, cả hai mới có thể từ từ chuẩn bị cho một tương lai khác. Nếu duyên chưa đến, thì từ bỏ cũng chẳng sao.
“Vì vậy… anh đã rất sốc. Nhưng…”
“…”
“Anh xin lỗi.”
Một tiếng thở dài bật ra, Taejun bước lên một bước, tựa đầu lên vai vợ. Hơi thở nặng trĩu hối lỗi khẽ phả vào làn da cô.
“Anh đã sai rồi.”
“Anh à… em biết anh lo lắng điều gì. Nhưng em thật sự rất ổn. Khỏe mạnh đến mức anh sẽ phải bất ngờ đấy. Sau này còn khỏe hơn nữa.”
“Ừm. Anh biết.”
Như một đứa trẻ làm nũng, Taejun cứ đứng yên như thế thật lâu, rồi vòng tay qua, ôm trọn vai cô và kéo vào lòng mình. Hơi ấm quen thuộc, tiếng tim đập gấp gáp mang lại cho Soeun một cảm giác an toàn hiếm hoi.
“Anh yêu em. Anh thật sự yêu em, và cảm ơn em. Chúng ta cùng đi bệnh viện nhé.”
“Vâng. Cảm ơn anh đã đến.”
Soeun khẽ thở phào, vòng tay ôm lấy eo anh, dịu dàng đáp lại.
Ngay hôm sau, họ lập tức đặt lịch khám tại khoa sản của một bệnh viện phụ nữ lớn gần nhà, thuận tiện cho việc di chuyển. Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký và điền thông tin cần thiết, cả hai được nhân viên y tế hướng dẫn một buổi hỏi đáp ngắn trước khi gặp bác sĩ.
“Chị đã từng phẫu thuật hay mắc bệnh gì chưa?”
“Em đã từng phẫu thuật… phẫu thuật hiến gan.”
Ngay lập tức, người nhân viên đang kiểm tra thẻ đăng ký với vẻ máy móc ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
“Phẫu thuật hiến gan? Chị nói là phẫu thuật cắt bỏ một phần gan đúng không?”
“Vâng.”
“…Vậy thì việc dùng thuốc cũng sẽ khó khăn. Chắc chị sẽ phải đến bệnh viện lớn thôi. Dù sao thì, em vẫn đăng ký giúp chị nhé?”
Soeun liếc nhìn Taejun một cái rồi gật đầu.
“Vâng. Dù sao cũng đã đến rồi, em muốn được khám thử. Em muốn kiểm tra xem sao.”
Sau khi kết thúc buổi tư vấn và ngồi chờ đến lượt, Soeun liên tục quan sát biểu cảm của Taejun. Rõ ràng anh rất căng thẳng, nhưng lại cố giấu đi, nên mỗi khi bắt gặp ánh mắt vợ, anh liền thả lỏng vai và mỉm cười. Thái độ ấy vừa khiến cô buồn cười, vừa khiến lòng cô lặng lẽ dậy lên cảm giác an yên.
Vì đã đặt lịch trước, họ không phải chờ quá lâu. Được y tá hướng dẫn vào phòng khám, Soeun và Taejun được bác sĩ chào đón rồi nhanh chóng đọc lướt qua tờ phiếu tư vấn đã ghi nhận từ trước.
“Chị từng phẫu thuật hiến gan, mới chỉ mười lăm tháng.”
“Vâng. Nhưng nếu mang thai, đến khi sinh thì cũng đã hơn hai mươi tháng ạ.”
Soeun đáp lại vẻ mặt thoáng lo âu của bác sĩ.
“Đúng là như vậy. Trước tiên, chúng ta sẽ kiểm tra xem thai đã ổn định hay chưa nhé?”
Theo chỉ dẫn, y tá đưa Soeun vào phía trong phòng khám. Cô thay quần áo, khoác lên mình chiếc váy rộng màu nhạt, rồi ngồi lên ghế chuyên dụng. Chiếc ghế với hình dáng lạ lẫm khiến Soeun cảm thấy ngượng ngùng, đặc biệt là khi nghĩ đến việc Taejun đang ngồi ở gần đó. May mắn thay, một tấm rèm chắn ngang đã che khuất tầm nhìn, khiến cô không thể thấy gương mặt anh lúc này.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bác sĩ nhẹ nhàng tiến lại gần.
“Nào, thư giãn đi…”
Soeun nhắm chặt mắt, cố nín thở. Vài giây sau, cô chớp chớp mí mắt, khẽ hé một bên mắt nhìn về phía màn hình đen cạnh mình. Trên đó, một hình tròn nhỏ hiện ra.
“Đây là túi thai. Và đây là túi noãn hoàng. Chúc mừng chị.”
Một niềm xúc động khó tả dâng trào. Cảm giác ấy lạ lẫm đến mức cô không thể gọi tên. Điều đầu tiên Soeun nghĩ đến là gương mặt Taejun. Cô khẽ quay đầu muốn nhìn anh, nhưng tấm rèm vô tình đã ngăn cách ánh mắt hai người.
Ngay khi ấy, bác sĩ bỗng khẽ “Ố?” rồi di chuyển đầu dò siêu âm sang một phía khác.
“…Có thêm một túi nữa. Là sinh đôi.”
Bình luận gần đây