Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành) - Chương 145. [Ngoại truyện] Khung cảnh hoàn hảo (5)
- Home
- Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành)
- Chương 145. [Ngoại truyện] Khung cảnh hoàn hảo (5)
Lớp màng nước mắt nhanh chóng dâng đầy. Soeun đứng sững, bàn tay nắm chặt cánh tay Taejun.
“Hình như nước ối của em vỡ rồi.”
Đôi mắt Taejun thoáng mở to, nhưng chỉ một khắc sau, ánh nhìn ấy trở lại điềm tĩnh. Anh vòng tay ôm lấy vai cô, giọng trầm chắc nịch.
“Đi bệnh viện thôi.”
Anh dìu vợ ra xe, rồi quay lại sảnh khách sạn lấy hành lý. Sau khi chất đồ lên cốp, Taejun lập tức phóng xe về bệnh viện.
Ngồi trên ghế phụ, Soeun cố gắng trấn tĩnh. Cô cảm nhận như có sợi dây nào đó trong cơ thể vừa đứt rời, nhưng nước ối không chảy ồ ạt, chỉ là một khe rạn nhỏ. Dẫu vậy, mới 35 tuần thôi mà.
Người ta vẫn nói thai song sinh thường chuyển dạ vào tuần 37, nhưng đó chỉ là xác suất. Không ai có thể đoán trước thời khắc định mệnh ấy. Soeun thầm mong hai đứa trẻ sẽ chào đời muộn hơn, ít nhất là sau sinh nhật của chồng.
Ngày ấy luôn nặng trĩu với Taejun, vì nó đến ngay sau giỗ bố mẹ anh. Anh chưa bao giờ thật sự có một sinh nhật trọn vẹn. Soeun muốn năm nay, anh sẽ được cảm nhận niềm hạnh phúc giản dị, được yêu thương không vơi.
Vậy mà, chỉ mới tròn một năm bên nhau… hai đứa nhóc rắc rối đã chọn đúng ngày ấy để ra đời.
“Em xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật anh.”
“Sao lại xin lỗi? Lỗi là của hai đứa này chứ.”
Giọng Taejun bình thản, nhưng Soeun vẫn cảm thấy áy náy.
“Nhỡ hôm nay chúng ra đời thì sao?”
“Thì hôm nay sẽ là sinh nhật của chúng thôi.”
“…”
“Đừng lo. Rồi sẽ ổn cả.”
“Nhưng hôm nay là sinh nhật anh mà.”
“Thế thì anh lại càng thích.”
“…”
“Nếu bọn trẻ nói: ‘Bố ơi, hôm nay sinh nhật bố, tặng quà cho con đi’, thì anh sẽ bảo: ‘Ra đời trước đi, rồi bố cho quà.’”
“…”
“Thật đấy. Đừng lo lắng.”
Taejun đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của vợ. Lòng bàn tay rộng và ấm áp của anh truyền đến một niềm an ủi tức thì.
Khi được đưa từ phòng cấp cứu lên khoa sản, Soeun thay quần áo, được khám trong, đo cơn gò tử cung và siêu âm.
Bác sĩ kết luận màng ối đã vỡ. Người Soeun bỗng chốc căng cứng, tim đập dồn dập.
“Cô có đau không?”
“Tôi… tôi không chắc. Tôi hoang mang quá.”
“Thai máy và siêu âm đều bình thường. Cả hai bé đều khỏe mạnh. Có lẽ cô sẽ sinh trong một hai ngày tới, không gặp nhiều khó khăn. Cô cũng có thể cân nhắc phẫu thuật.”
“…Sinh thường vẫn ổn chứ ạ?”
“Tư thế của các bé hiện tại rất thuận lợi. Chúng ta có thể thử dùng thuốc kích thích chuyển dạ. Nước ối đã rỉ, tử cung có gò nhưng chuyển dạ chưa bắt đầu. Nếu tiến triển chậm hoặc xảy ra rủi ro, chúng tôi sẽ tiến hành mổ cấp cứu. Cô cần chuẩn bị sẵn sàng cho cả tình huống đó.”
Dù đã nghĩ đến từ trước, Soeun vẫn không tránh khỏi choáng váng.
“Có vẻ một trong hai đứa đã đạp mạnh lắm. Chân dài ghê, nhóc con tí hon mà khỏe thế.”
Vị bác sĩ pha chút hài hước để trấn an, nhưng tim cô vẫn đập dồn dập đến mức chẳng nghe thấy gì.
Đúng lúc ấy, Taejun quay lại sau khi làm xong thủ tục nhập viện.
“Anh ơi… bác sĩ bảo em sẽ sinh hôm nay hoặc ngày mai.”
Giọng Soeun run rẩy, ánh mắt ngập tràn nỗi sợ. Taejun chưa kịp ôm lấy vợ thì y tá đã gọi tên cô. Soeun buộc phải rời anh, được đưa thẳng vào phòng chờ sinh.
“Cô y tá ơi, nhưng mà cơn đau của tôi chưa nghiêm trọng lắm. Có cần phải vào đây sớm thế không ạ?”
“Vì cô sẽ được tiêm thuốc kích thích chuyển dạ ngay bây giờ.”
“Tiêm thuốc này vào thì có nhanh không ạ?”
“Tùy vào thể trạng của sản phụ ạ.” Y tá vừa cắm kim tiêm vừa đáp lời Soeun.
Ở giai đoạn đầu của thuốc co bóp, cơn đau chưa rõ rệt, Soeun thậm chí còn thầm than thở trong lòng. Giá mà biết trước, cô đã chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật cho chồng. Giờ đây, anh lại phải đón sinh nhật trong căn phòng chờ sinh cùng cô.
Thế nhưng thời gian chẳng cho cô than vãn thêm. Khi liều thuốc tăng dần, cơn đau cũng dâng lên dữ dội. Soeun bắt đầu thấy nghẹt thở. Mỗi lần y tá bước vào để kiểm tra và tăng liều, cảm giác sợ hãi lại len lỏi trong cô, rồi nhanh chóng bị những cơn quặn thắt dữ dội lấn át. Trước mắt Soeun, mọi thứ trở nên mờ mịt.
Đến giai đoạn năm của thuốc co bóp, cô nôn ọe liên tục rồi cuối cùng nôn cả dịch vị. Trong phòng chờ sinh, người thân có thể ở lại, nhưng sự hiện diện của Taejun không thể thay cô gánh lấy cơn đau. Đó là cuộc chiến mà Soeun buộc phải tự mình chịu đựng.
Taejun cũng đau lòng không kém, dằn vặt vì bất lực. Nhưng nỗi đau của anh làm sao có thể sánh với những gì vợ mình đang trải qua. Anh bối rối khi thấy cô vật vã, song lại hiểu rằng vào lúc này, Soeun chỉ có thể dựa vào mình. Anh trở thành điểm tựa duy nhất, ở bên cạnh, cùng cô hít thở, cùng cô nắm tay vượt qua.
“Soeun à.”
“…”
“Chỉ khổ hôm nay thôi. Khi các con chào đời, anh sẽ làm tất cả mọi việc. Bố anh cũng nói, nếu em đồng ý, ông sẽ nghỉ hưu. Trước đây ông bận công việc, không thể chăm sóc con cháu tử tế. Giờ ông muốn nhận trách nhiệm chăm chắt của mình. Em đừng lo lắng, hãy làm những gì em mong muốn.”
Taejun siết chặt tay vợ, điều chỉnh nhịp thở cho cô, vừa nhẹ nhàng nói vừa cầu nguyện rằng nỗi bất an trong lòng cô sẽ vơi đi dù chỉ một phần.
“Sau khi sinh, em cứ nghĩ xem muốn làm gì. Chúng ta sẽ cùng làm hết thảy, những điều em từng khao khát nhưng chưa làm được. Em chỉ cần nói thôi.”
“Anh ơi…”
Giọng Soeun đứt quãng, thấm đẫm đau đớn.
“Ừ, anh đây, Soeun à.”
“Anh đi đi…”
“Hả?”
“Anh đi đi… chỉ cần gọi bác sĩ thôi…”
Trong khoảnh khắc ấy, cô chẳng cần lời động viên dịu dàng hay cái ôm an ủi, mà chỉ cần sự có mặt của bác sĩ. Taejun lập tức gọi y tá quay lại. Khi cường độ cơn đau đạt đến đỉnh điểm rồi thoáng giảm xuống, bác sĩ bước vào. Cuối cùng, Soeun được tiêm thuốc gây tê ngoài màng cứng.
Cô cuộn tròn người như con tôm để chờ mũi kim xuyên qua lưng. Toàn thân run rẩy không kiểm soát, sự run rẩy còn khó chịu hơn cả đau đớn. Giây phút ấy, lần đầu tiên Soeun thấy mình ghét Kim Taejun. Nỗi nhục nhã và đau đớn của ngày hôm nay, cô thề sẽ không bao giờ quên.
Khoảng ba mươi phút sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Thể trạng Soeun ổn hơn, cô thiếp đi vì kiệt sức, ngủ gật trong lúc vẫn theo dõi chỉ số cơn gò.
Nhưng giấc ngủ ngắn ngủi ấy chẳng kéo dài. Cơn đau quay lại, dữ dội đến mức thuốc tê cũng trở nên vô nghĩa. Bác sĩ kiểm tra tình trạng rồi quyết định bấm ối. Và chính khoảnh khắc ấy, nỗi đau thực sự ập đến. Cơn quặn thắt dữ dội khiến cô không thể nhớ lại được gì, chỉ còn lại hơi thở dồn dập trong tuyệt vọng.
May mắn thay, cổ tử cung đã mở trọn vẹn. Cơn đau sẽ không kéo dài thêm nữa. Quá trình sinh nở chính thức bắt đầu.
Trên đường được đưa vào phòng sinh, Soeun đau đến mức không còn tỉnh táo. Trong cơn mê man, chỉ còn hình ảnh các y tá và bác sĩ, chuyên nghiệp và nhịp nhàng, mang lại cho cô một niềm tin tưởng không gì lay chuyển.
“Rặn khi tôi đếm đến 10. Hiểu chưa. Nào, một, hai, ba, không không! Rặn mạnh hơn nữa!”
“…”
“Mẹ ơi, cố gắng lên. Đừng ngất. Nào, hít thở và rặn lại, một, hai, ba, bốn…”
Thưa bác sĩ, đây là địa ngục phải không?
Giá mà biết trước, cô đã chọn phẫu thuật. Sao cô lại khăng khăng sinh thường chứ? Các con cũng đang phải vật lộn như cô trong cơn chuyển dạ này. Đáng lẽ, mổ bắt thai sẽ tốt hơn, nhanh hơn, đưa chúng ra ngoài an toàn hơn. Vừa trách bản thân trong quá khứ, Soeun vừa cố gắng rặn theo lời chỉ dẫn của bác sĩ.
“Sắp xong rồi. Cố lên một chút nữa thôi.”
“Anh ơi…”
Người ta thường khóc gọi “Mẹ ơi” trong giây phút sinh nở, còn Soeun thì chỉ biết gọi “Anh ơi.” Dù có lúc cô quên mất sự hiện diện của chồng trong giờ phút cần bác sĩ nhất, nhưng không ai có thể trở thành chỗ dựa vững vàng cho cô hơn anh. Chỉ cần nghĩ đến Taejun, cô lại tìm thấy sức mạnh để tiếp tục.
Rồi, như thể bị một dòng nước cuốn đẩy, một sinh linh nhỏ bé chào đời.
“Bé đầu tiên đã ra. 0 giờ 30 phút. Là con trai.”
Bên ngoài phòng sinh, Taejun chẳng thể làm gì. Anh không ngồi yên nổi, chỉ đi đi lại lại đầy nôn nóng. Trong thoáng chốc, anh nhớ lại chuyến đi Philippines cùng Soeun trước khi kết hôn. Khi ấy, Soeun đã nhiều lần nhắc về khoảnh khắc anh một mình rời đi để bắt Kim Sangdeok, còn cô thì tuyệt vọng vì không thể làm gì. Giờ đây, chính anh mới là người nếm trải cảm giác ấy, cảm giác bất lực đến đau đớn.
Anh từng thề sẽ không bao giờ để vợ phải cô độc chịu đựng nữa. Và ngay khi ý nghĩ ấy thoáng qua, tiếng khóc the thé của trẻ sơ sinh vang lên từ bên trong phòng sinh. Cuối cùng, Soeun cũng đã vượt qua sinh nhật của anh để hạ sinh con.
“Bố ơi, vào cắt dây rốn đi ạ.”
Nghe tiếng y tá gọi, Taejun vội vã lao vào. Đứa bé đỏ hồng, khóc ré lên như thể đang tuyên bố sự có mặt của mình. Với đôi tay run rẩy, anh cắt sợi dây rốn thiêng liêng nối giữa mẹ và con.
“Khoan đã. Hình như bé thứ hai đã thay đổi tư thế?”
Niềm vui vừa kịp dâng lên thì Taejun đã hoảng hốt nhìn sang. Bác sĩ chau mày, ấn nhẹ vào bụng Soeun, tìm cách xoay thai.
Trong cơn mê man, Soeun nghe thấy câu nói ấy. Khuôn mặt cô lập tức tái đi vì sợ hãi. Cô cầu nguyện trong tuyệt vọng, con ơi, quay lại đi, quay lại đi…
May mắn thay, em bé đã nhanh chóng trở về đúng vị trí.
“Mẹ ơi, cố thêm chút nữa. Sắp xong rồi.”
Soeun dồn chút sức lực cuối cùng, rặn thêm lần nữa theo lời bác sĩ.
“Bé thứ hai đã ra. 0 giờ 45 phút. Là con gái.”
Oa oa!
Oa oa!
Tiếng khóc của bé gái vừa cất lên, bé trai đầu lòng cũng bật khóc to hơn, như thể không chịu thua kém em mình.
Giống như khi cắt dây rốn cho bé đầu, Taejun lại một lần nữa run run cầm kéo. Các y tá nhanh chóng tắm rửa, quấn khăn, rồi đặt hai bé trước mặt Soeun.
“Mẹ xem các bé đi ạ. Đây là bé trai đầu lòng, còn đây là bé gái thứ hai.”
Soeun kiệt sức đến mức chỉ có thể khẽ nghiêng đầu, cố gắng nhìn hai thiên thần nhỏ bé được quấn trong tấm khăn xanh.
Hai con nặng 2,25kg và 2,21kg. Nhỏ bé chẳng khác gì những con búp bê được bày trên kệ siêu thị.
“Sao chúng lại nhỏ thế này… Tội nghiệp quá…”
Bé trai đầu lòng được đặt vào vòng tay của Soeun, bé gái thứ hai được Taejun ôm. Lần đầu tiên bế con, Taejun lúng túng nhưng nhanh chóng tìm được tư thế ổn định.
Với khuôn mặt sưng húp vì cơn đau kinh hoàng, Soeun thậm chí không nhận ra mình đang khóc, chỉ trêu chọc Taejun.
“Anh khóc à?”
“Không.”
Anh muốn nói với cô rằng cô đã vất vả rồi, nhưng cảm xúc dâng trào không thể diễn tả bằng lời cứ nghẹn lại ở cổ họng. Sau một hồi lúng túng, cuối cùng anh cũng thốt lên được một câu.
“Em vất vả rồi.”
Ôm đứa con trên tay, Taejun cúi xuống hôn lên trán Soeun. Người phụ nữ dù mệt mỏi, mồ hôi và nước mắt đầm đìa, vẫn đẹp một cách phi thường.
“Anh yêu em. …Anh thực sự yêu em.”
Nghe lời tỏ tình của chồng, mọi lo âu dường như tan biến hết, Soeun mỉm cười dịu dàng.
Bình luận gần đây