Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành) - Chương 146. [Ngoại truyện] Khung cảnh hoàn hảo (6) (HẾT)
- Home
- Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel (Hoàn Thành)
- Chương 146. [Ngoại truyện] Khung cảnh hoàn hảo (6) (HẾT)
Có thứ gì đó khẽ chạm vào lông mày khiến cô chớp chớp mắt tỉnh giấc. Soeun ngẩn người khi nhận ra mùi hương khó chịu thoang thoảng quanh mình.
“A, Jiho của mẹ đi ị nên đánh thức mẹ à?”
Một ngày mới bắt đầu bằng mùi bỉm của con. Soeun ngồi dậy, bế thằng bé lên. Chồng và con gái không thấy đâu. Nếu Taejun ở nhà, hẳn anh sẽ giục cô ngủ thêm, còn anh tự tay thay tã cho con. Nhưng giờ đây, đứa con trai bé bỏng này hoàn toàn là trách nhiệm của mẹ nó.
“Ôi, đồ tướng ị của mẹ.”
Cô kiểm tra tã rồi buông một tiếng thở dài, nửa như oán trách nửa như bật cười. Thân hình nhỏ xíu vậy mà sản phẩm lại nhiều hơn cả cái đầu bé con. Dù vậy, Soeun không hề than vãn. Cô kiên nhẫn thay tã, tắm rửa, lau chùi cho con thật sạch sẽ. Nghĩ đến quãng thời gian hai đứa trẻ mới sinh ra phải nằm trong NICU suốt nửa tháng, cô từng thót tim vì lo lắng. Vậy mà giờ đây, bất kể chúng làm gì, cô cũng chỉ thấy đáng yêu và tràn đầy tự hào.
Khi đang loay hoay tính xem nên cho đứa trẻ vừa đi ngoài và bụng đã lép kẹp ăn gì, cửa mở ra, Taejun cùng con gái Jia bước vào.
“Em dậy rồi à?”
“Anh có phải chỉ yêu mỗi Jia thôi không?”
“Không phải. Jiho còn đang ngủ nên anh chỉ đưa Jia ra ngoài. Anh sợ làm ồn lại đánh thức con.”
Jia – cô con gái giống Soeun như đúc – nhưng tính cách và thiên hướng lại nghiêng hẳn về Taejun. Con bé không ngủ nhiều, nhạy cảm, hiểu chuyện, học hỏi nhanh và đáng yêu hết mực. Ngược lại, Jiho thì chẳng có điểm nào giống bố ngoài khuôn mặt. Thằng bé thích ngồi một chỗ, kiên nhẫn chơi với đồ chơi, và trong tình yêu dành cho mẹ, nó lại giống Taejun một cách kỳ lạ. Thỉnh thoảng, Taejun còn hay trêu chọc Jiho – đứa bé chỉ biết bám dính lấy mẹ.
“Bố con tôi đi dạo quanh xóm rồi.”
“Đi thu thập lời khen chứ gì?”
“Đúng thế. Ra ngoài vui lắm. Hôm nay người ta còn bảo gì nhỉ? ‘Như tiên nữ hạ phàm, xuống trần gian trước cả mùa xuân đến’ thì phải.”
“Và tất nhiên anh cũng không quên khoe con bé giống em, đúng không?”
“Không hề. Anh bảo con bé giống anh đấy chứ. Có một bà cô nhận ra ngay. Cô ấy bảo: bố thì đẹp trai, con gái thì xinh đẹp, giống nhau như hai giọt nước. Thế là anh cứ thế mà nhận luôn thôi.”
“Ừ, giỏi lắm.”
Soeun bật cười khúc khích trước câu trả lời đầy trơ trẽn của Taejun. Một buổi sáng bình yên, không có gì đặc biệt, nhưng lại ấm áp lạ thường.
Từ ngày hai con chào đời, cuộc sống của họ thay đổi thêm một lần nữa. Toàn bộ sàn nhà được lót thảm, giường ngủ cũng đổi thành giường bệt. Những món đồ nội thất có cạnh sắc đều được thay mới hoặc bọc mút bảo vệ. Kể từ khi bọn trẻ biết đứng, tất cả đồ trang trí đều phải gửi về nhà nội, ngay cả chiếc bình gốm hình mặt trăng mà Soeun từng yêu thích cũng biến mất. Căn nhà mà cô từng dốc hết tâm huyết để trang hoàng giờ đây đã hoàn toàn trở thành lãnh địa của lũ trẻ.
Nuôi cặp song sinh không hề đơn giản. Soeun từng nghĩ nuôi hai đứa cùng lúc sẽ hiệu quả hơn, dễ dàng hơn. Nhưng không phải vậy. Cô nhận ra chăm con còn mệt mỏi hơn cả khi mang chúng trong bụng. Đứa này ăn thì đứa kia đi ị, đứa này được bế thì đứa kia lập tức gây rắc rối ở một góc nào đó.
Tiếng khóc của hai đứa trẻ vang vọng như tiếng chuông, một đứa cất tiếng thì đứa còn lại lập tức hòa theo. Thế nên, suốt quãng thời gian sơ sinh, căn nhà chưa từng có lấy một khoảnh khắc yên tĩnh. Giấc ngủ đối với họ trở thành một thứ xa xỉ. Không ít lần Soeun gà gật ngay khi đang rửa bình sữa. Dù Taejun đã nghỉ việc để toàn tâm cùng vợ chăm con, cả hai vẫn rơi vào tình trạng thiếu ngủ triền miên.
Bố mẹ chẳng khác nào những người hầu, chỉ để phục vụ bọn trẻ. Thế nhưng với Soeun, đó lại là những ngày tháng hạnh phúc. Cô, người vốn quen với việc nhận nhiều hơn cho, giờ đây đã có những đứa con để gửi gắm toàn bộ tình yêu thương. Và điều kỳ diệu là những đứa trẻ ấy không chỉ biết nhận, mà còn biết trao đi yêu thương. Chỉ cần ngắm nụ cười hồn nhiên hay những cử chỉ đáng yêu của chúng, mọi mệt mỏi trong cô tan biến như tuyết dưới nắng.
Đã từng có những ngày, cô sợ hãi đến mức không dám mơ về tương lai, từng tự hỏi liệu bản thân có thể kết hôn, có được một gia đình chào đón mình hay không. Vậy mà giờ đây, từng ngày cô đang sống đều như một phép màu. Thời gian trôi, từng khoảnh khắc diệu kỳ nối tiếp nhau, và ngày sinh nhật đầu tiên của các con cũng đang đến gần.
Để chuẩn bị cho buổi chụp ảnh kỷ niệm, Soeun bận rộn từ sáng sớm.
“Jiho à, để mẹ chuẩn bị một lát thôi. Con chơi với bố như chị Jia đi nhé.”
Đã lâu lắm rồi cô mới ra ngoài, nên muốn trang điểm thật đẹp để lưu lại vài tấm hình. Nhưng Jiho cứ bám riết, đòi mẹ bế. Cuối cùng, Taejun phải hai lần chạy vào bế con đi thì Soeun mới có thể chuẩn bị xong.
Tại studio, lũ trẻ vẫn không thôi gây rắc rối. Họ chẳng thể chụp nổi một tấm ảnh bình thường. Đứa này cười thì đứa kia khóc, đứa này cầm đồ chơi thì đứa kia lại giật lấy, rồi tranh nhau, cãi nhau. Vừa khoác lên bộ quần áo đẹp thì một đứa lại ị, còn đứa khác thì mè nheo vì buồn ngủ.
Họ đã chuẩn bị quần áo đôi cho cả gia đình, thậm chí cả hanbok truyền thống. Thế nhưng cuối cùng, buổi chụp ảnh khép lại trong tình trạng ai nấy đều rệu rã. Đến khi kết thúc, Soeun và Taejun đã kiệt sức, chẳng còn hơi đâu để mỉm cười.
Trên đường về, bọn trẻ chìm vào giấc ngủ ngon lành. Chúng thường dễ ngủ khi ngồi xe, nhờ vậy Soeun cũng được chợp mắt. Thấy vợ ngủ gật, Taejun lái xe vào một bãi đậu vắng, ngả lưng ghế ra phía sau.
Sinh nhật của anh luôn rơi vào ngày ngay sau giỗ bố mẹ. Từ năm mười tuổi, Taejun chưa từng tự tổ chức sinh nhật cho mình. Dù ông nội và cô vẫn chúc mừng, nhưng niềm vui ấy luôn vương nặng nỗi buồn, bởi anh biết họ đang gắng gượng để nuốt xuống đau thương.
Nhưng giờ đây, anh đã có thể háo hức mong chờ ngày ấy. Nhờ sự ra đời của các con, sinh nhật của anh khoác lên một ý nghĩa mới. Anh nhắm mắt lại, mơ về mùa xuân ấm áp sắp tới, khi hai đứa nhỏ chập chững biết đi, để anh có thể dắt chúng ngắm hoa trên núi, dưới đồng.
Khi anh mở mắt, tiếng bi bô khe khẽ đã vang bên tai. Jiho và Soeun tỉnh giấc từ lúc nào, đang nhìn nhau và chơi đùa.
“Sao mà trông đáng yêu thế không biết.”
Taejun lặng lẽ ngắm nhìn người vợ – người mẹ của các con anh – vừa sinh chúng ra đời, nay lại ngỡ ngàng thốt lên câu trìu mến. Anh khẽ hỏi bâng quơ.
“Em thích Jiho hơn, hay thích anh hơn?”
“Sao lại hỏi câu ấy chứ.”
“Đừng né tránh, trả lời đi. Là Kim Jiho, người sẽ bỏ mặc mẹ để đưa bạn gái xinh đẹp về nhà sau hai mươi năm nữa, hay là Kim Taejun, người sẽ ở bên em cả đời?”
“Thế còn anh? Kim Jia hay Han Soeun?”
“Tất nhiên là Han Soeun rồi.”
Soeun thở hắt ra như thể chính mình vừa đặt một câu hỏi thừa thãi, rồi quay mặt đi. Taejun nhìn đôi môi vợ chu ra đầy trẻ con mà thấy thú vị.
Có lẽ vì đã chợp mắt ban chiều nên khi đêm xuống, bọn trẻ lại tràn đầy năng lượng. Dạo gần đây, chúng đặc biệt thích ăn dặm, đến mức gõ gõ tay vào thành ghế ngay cả trước bữa ăn.
Trong lúc Soeun bận rộn chuẩn bị thức ăn, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Gwon Jiwook. Cô nhờ Taejun lo cho hai con rồi bắt máy.
“Anh Jiwook.”
Có lẽ anh gọi cho cô vì nhớ ra khi có việc phải quay lại Hàn Quốc.
[Soeun, em vẫn khỏe chứ?]
“Vâng, em khỏe ạ.”
[Các bé có lớn nhanh không? Taejun vẫn thế chứ?]
“Vâng, mọi thứ vẫn ổn ạ.”
[Tôi vừa đến gặp một khách hàng, họ còn nhắc đến dự án năm ngoái. Em biết không, robot em làm đã được bán rất chạy trên toàn thế giới.]
“Thế ạ? May quá.”
Jiwook kể về những dự án hiện tại và thành công của dự án cũ. Anh còn nói rằng nếu quay lại làm việc, có thể sẽ chuyển sang Ace Former. Thực ra, mỗi mùa anh đều liên lạc với Soeun, như thể con đường trở về Out Railway chưa bao giờ khép lại.
[Dù bây giờ em bận rộn với bọn trẻ, nhưng nếu có dịp về Hàn Quốc, tôi muốn gặp em. Nhớ gửi lời chào của tôi đến Taejun nhé.]
“Vâng, anh cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”
Cuộc trò chuyện khép lại, Soeun hít sâu một hơi, ký ức xưa chợt ùa về. Ngày ấy, khi trốn khỏi Taejun và bắt đầu cuộc sống mới ở Mỹ, cô từng đến thăm nhà của Gwon Jiwook.
Khi ấy, cô đã rất ghen tị với Jiwook. Thực ra, chính xác hơn, đó là cảm giác tội lỗi khi đem gia đình anh ra so sánh với Taejun. Cô áy náy vô cùng với người đàn ông đã mất cả gia đình chỉ vì cha cô. Hình ảnh một mái ấm êm đềm, hạnh phúc mà Taejun không bao giờ có được đã khiến trái tim cô đau đớn suốt một thời gian dài. Và dẫu chuyện ấy đã lùi xa, cảm giác tội lỗi vẫn còn nguyên vẹn trong cô.
“Em ơi, mau ra đây nào.”
Không chịu nổi việc vợ mải mê chìm trong suy tư, Taejun gọi cô. Soeun bước ra khỏi phòng ngủ, thấy anh đã chuẩn bị xong bữa tối và đang cho hai con ăn dặm.
Ngồi trên ghế ăn, hai đứa nhỏ nghiêng đầu theo hướng chiếc thìa, há miệng chờ đợi như những chú chim non.
Bố, con trai và con gái.
Trái tim Soeun mềm lại khi ngắm nhìn ba người họ. Người đàn ông cô yêu đã trở thành cha của các con, và giờ đây, chính cô đang sống trong khung cảnh mà ngày xưa từng chỉ dám mơ đến.
“Con trai, nói đi nào: ‘Mẹ, vào đây nhanh lên’.”
“Măm măm, ô dô!”
“Mẹ, ba ba ba.”
Theo lời yêu cầu của bố, hai đứa trẻ bi bô.
Soeun mỉm cười dịu dàng và bước vào khung cảnh đó. Khung cảnh mà cô sẽ hòa mình vào để khiến nó trở nên hoàn hảo.
-HẾT-
Bình luận gần đây