Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel - Chương 58 Nếu không thì chẳng có lời giải thích nào khác
- Home
- Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel
- Chương 58 Nếu không thì chẳng có lời giải thích nào khác
Heewook bực bội lật xem từng tập tài liệu công việc. Một cảm giác ngột ngạt đè nén trong lồng ngực: khó chịu vì mẹ, phẫn nộ vì Choi Hyunji và giận sôi máu vì Han Soeun. Đã thế, những vụ án trước mắt lại chỉ toàn chuyện vụn vặt, vừa chẳng kiếm được tiền vừa tốn thời gian, khiến hắn càng thêm cáu gắt.
Lật giở thêm vài trang, ánh mắt Heewook dừng lại ở một vụ kiện có thể mang lại nhiều lợi nhuận nhất: vụ phỉ báng của một người có tầm ảnh hưởng. Nếu khéo léo đổi hướng lời khai thành quấy rối tình dục, khoản tiền bồi thường chắc chắn sẽ được nâng lên. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, hắn liền xắn tay áo, chuẩn bị làm giả chứng cứ như thường lệ. Nhưng chưa kịp bắt tay vào, giọng nói của vài luật sư vọng đến từ cánh cửa còn khép hờ.
“À, vừa nãy nghe loáng thoáng, hình như công ty chúng ta đang có kế hoạch sáp nhập với một văn phòng luật khác.”
“Ồ, văn phòng nào vậy?”
“Không rõ, chỉ nghe nói là một văn phòng luật toàn cầu. Nếu từ chối, e rằng chúng ta sẽ chịu thiệt.”
“Ồ, vậy là chúng ta cũng sẽ vươn tầm toàn cầu à?”
Nghe đến đó, Heewook lập tức lao ra ngoài.
“Chuyện đó có thật không?”
Một trong các luật sư liền thuật lại chi tiết hơn những gì mình vừa nghe được.
“Có vẻ vậy. Nghe nói sẽ có nhiều công việc liên quan đến các công ty con ở nước ngoài của những tập đoàn lớn. Cả hai phía đều muốn mở rộng quy mô, nên tiến trình diễn ra rất nhanh. Thậm chí trong tuần này có thể đã ký đồng thuận sáp nhập.”
Heewook nuốt khan một ngụm nước bọt. Sáp nhập với một văn phòng luật toàn cầu – đó là cánh cửa để xây dựng quan hệ với những tập đoàn hùng mạnh. Hơn thế nữa, trong lúc ký kết đồng thuận, chỉ cần tỏ ra cứng rắn một chút, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội đòi tăng lương. Tin tức này chẳng khác nào một trận mưa rào giải khát đúng lúc hắn đang túng thiếu.
Một nụ cười hưng phấn lan dần trên gương mặt Heewook. Khi cuộc trò chuyện kia vừa lắng xuống, điện thoại của hắn bất ngờ reo vang. Người gọi không ai khác chính là Kim Taejun.
Han Soeun đã kể lại mọi chuyện.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh Han Soeun đứng cạnh Kim Taejun, Heewook lại nghiến răng ken két. Nhưng cuộc gọi này không hề tồi. Một người như Kim Taejun của K-Group chắc chắn không thể nghiêm túc với Han Soeun. Thế nên anh ta sẽ phải hạ mình van xin hắn bỏ qua, đồng thời hứa hẹn một khoản tiền. Hắn sẽ giả vờ miễn cưỡng đồng ý, rồi sau đó sẽ ném sự thật phũ phàng vào mặt Han Soeun: rằng cô đã bị bán đứng chỉ bằng tiền. Để cô nhận ra vị trí thật sự của mình.
Trở lại văn phòng, Heewook vừa nhẩm tính xem nên đòi bao nhiêu thì mới xứng, vừa thong thả nhấc máy. Hắn không quên bấm nút ghi âm trước khi lên tiếng.
“Alo.”
[Luật sư.]
Giọng nói lễ phép chưa từng có ấy khiến khóe môi hắn nhếch lên đầy khoái trá. Đây chính là cảm giác của kẻ đang ở thế thượng phong.
[Lâu rồi không liên lạc. Tôi là Kim Taejun.]
“Vâng, tôi biết.”
Heewook trả lời một cách ngạo mạn.
[Anh đã ăn cơm chưa?]
“Ăn cơm gì chứ.”
“…”
“Sao? Có chuyện gì mà anh lại đích thân gọi cho tôi vậy?”
Heewook hỏi một cách mỉa mai, khịt mũi coi thường thái độ giả vờ lịch sự của Taejun.
“Chắc là có chuyện gì cần nhờ vả gấp đúng không?”
[Không có gì cả. Tôi đã rất thất vọng về cách anh làm việc lần trước. Không ngờ anh lại làm việc tệ đến thế, nên hiện tại tôi không có việc gì cần nhờ cả.]
Thằng này láo thật.
Một bên môi của Heewook cong lên một cách méo mó. Một cảm giác bất an không rõ lý do len lỏi từ giọng nói đầy u ám của Taejun, nhưng Heewook vẫn giả vờ điềm nhiên, cười ha hả.
“Thật nực cười. Ít ra anh cũng nên van xin tôi giả vờ không biết chứ.”
“…”
“Tốt nhất là nên lấy lòng tôi thì hơn đấy? Nếu tôi chỉ cần hé môi về chuyện giữa Han Soeun và giám đốc, thì giám đốc sẽ rơi xuống vực sâu ngay lập tức phải không?”
[Tôi không phải là loại người chỉ vì một lời nói của luật sư mà rơi xuống vực sâu.]
Ồ, thì ra thằng này gọi điện đến để đe dọa chứ không phải để mua chuộc mình sao? Được, cứ tiếp tục đi. Cuộc gọi này đang được ghi âm lại hết.
Hãy nói đi. Hãy khoe khoang rằng mày là tài phiệt đi. Hãy nói rằng chỉ một lời của mày là tao sẽ biến mất không một tiếng động đi, thử một lần xem. Ngày mai, cả mặt báo sẽ tràn ngập tin tức về mày.
[Dù sao thì, tôi rất tiếc về chuyện này.]
Tuy nhiên, Taejun đã không làm theo mong đợi của Heewook. Mắt Heewook trợn trừng.
[Người hiến gan cho ca phẫu thuật của mẹ anh là cô Han Soeun, đúng không, luật sư? Hiện tại tôi đang xem xét từng tài liệu một và thấy có những chữ ký bất thường. Một số chữ ký không phải là nét chữ của cô Han Soeun. Luật sư mà làm giả tài liệu thì sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề như thế nào nhỉ?]
Sau lời nói dài của Taejun, sắc mặt của Heewook, vốn hồng hào, giờ đã trắng bệch.
[Và, tôi nghe nói bố của luật sư Yang dạo này rất chăm chỉ chơi golf. Tình cờ là tôi đầu tư vào sân golf đó nên thỉnh thoảng có nghe tin tức. Nghe nói bố anh rất thích các nữ caddie? Một cách đơn phương.]
“…”
[Giống như luật sư Yang vậy, cứ bám theo những người phụ nữ không muốn gặp.]
Tay Heewook run rẩy. Thằng này đã điều tra cả bố hắn. Để trói buộc hắn. Khuôn mặt trắng bệch bỗng đỏ bừng như son.
[Dù sao đi nữa, một lần nữa chúc mừng đám cưới của anh. Chúc gia đình anh bình an.]
“…”
[Tôi bận, xin phép cúp máy.]
Cuộc gọi lịch sự từ đầu đến cuối cứ thế kết thúc.
Soeun nhận lại cuộc gọi của Taejun sau khi ăn trưa xong, đánh răng và trở lại chỗ ngồi. Ở New York, lúc này là nửa đêm.
Soeun ra ngoài công ty, ngồi trên một chiếc ghế dài trước tòa nhà và nhận điện thoại. Bầu trời sau cơn mưa bất chợt trong xanh đến lạ.
“Alo.”
[Em ăn cơm chưa?]
“Rồi ạ. Em vừa ngồi xuống thì ra ngoài một chút ạ.”
Nghe vậy, Taejun đi thẳng vào vấn đề.
[Bây giờ thì thằng đó sẽ không đến tìm em nữa đâu.]
“Anh đã làm gì vậy ạ?”
Giọng anh quá chắc chắn khiến Soeun cảm thấy lo sợ.
“Anh không làm gì đáng sợ đâu đúng không?”
[Không làm gì lớn, nhưng loại người đó có bị đối xử đáng sợ cũng đáng đời.]
“…”
[Hừ. Han Soeun gan thật đấy. Lỡ thằng đó có mang theo vũ khí thì sao, tại sao lại mở cửa mà không kiểm tra gì cả.]
Vì cô lo lắng không trả lời, Taejun lại lẩm bẩm tiếp. Nghe giọng anh ấy càu nhàu như nói một mình, Soeun lại thấy nhẹ lòng. Khi cô bật cười, giọng Taejun lại trở nên khó chịu.
[Em cười gì?]
“Không, không có gì ạ.”
“…”
“Vâng, có lẽ em gan lắm ạ.”
Tôi không phải là người gan dạ đâu. Tôi muốn cho anh xem lá gan nhỏ bé như hạt đậu của tôi biết bao.
Soeun vui vẻ cười, nhưng Taejun không cười một chút nào, anh ta dặn dò một cách cứng nhắc.
[Lần sau có chuyện gì, em phải nói ngay. Nhớ chưa?]
“Vâng.”
[Tại sao lại quen một thằng như vậy cơ chứ.]
“Lúc đó, thì….”
[Anh biết. Không cần nói cũng biết.]
Lúc đó, em cứ tưởng tất cả đều là thật. Em cũng bị lừa. Soeun suýt nói ra, nhưng Taejun đã ngắt lời. Soeun mím chặt môi. Thật may là cô đã không nói ra hết.
[Anh chỉ trút giận vì quá ghét thằng đó thôi. Anh biết đó không phải lỗi của em.]
Giọng anh ấy lại tiếp tục.
[Trái tim cũng có thể bị đói mà.]
“…”
[Khi đói thì ăn gì cũng thấy ngon. Trái tim cũng có thể đói, ăn đại một thứ gì đó, rồi lại cứ tưởng là thứ đó ngon lắm.]
Giọng nói dịu dàng, bình thản ấy không phải lọt vào tai, mà như đang được truyền thẳng từ trái tim cô. Cô thấy thật kỳ lạ, như thể có một người đang nhìn thấu lòng mình, và nói ra những điều mà cô đã từng muốn tự nhủ với bản thân.
Soeun muốn ngồi xuống ngay tại chỗ đó mà khóc, nhưng anh ấy nhanh chóng thay đổi bầu không khí cuộc gọi.
[Nhưng việc em đợi đến giờ mới nói, có phải là vì em thích anh đúng không?]
“…”
[Em không thể sống thiếu anh. Đúng chứ?]
Với sự trêu chọc đó, Soeun đã ngăn được cảm xúc sâu lắng đang trào dâng bằng một nụ cười.
“Vâng.”
[Thích điểm gì ở anh?]
Thế nhưng, nụ cười của cô lại bị chặn lại ngay lập tức. Một câu hỏi tự luận đột nhiên xuất hiện. Một câu hỏi không chỉ có một câu trả lời duy nhất.
[Đừng nói những thứ nhàm chán như đẹp trai, giàu có, body đẹp, thông minh hay tính tình tốt nhé.]
“…Những thứ đó đâu có nhàm chán. Với lại tính cách thì không hẳn là tốt…”
[Dù sao thì, sự quyến rũ của anh lớn đến mức những thứ đó trở nên nhàm chán. Han Soeun không thể sống thiếu anh.]
“…”
[Em không chịu nói à? Anh sẽ không cúp máy cho đến khi em nói đâu. Sắp đến giờ làm việc rồi.]
Người đàn ông này lại đòi hỏi sự tươi mới từ một kỹ sư cơ khí sao.
Tuy nhiên, Soeun vẫn thành thật suy nghĩ. Đẹp trai, giàu có, body đẹp, thông minh, và cả… khỏe nữa.
[Anh sẽ đợi, em cứ suy nghĩ kỹ đi.]
“…”
[Anh rất kiên nhẫn đấy.]
“Em thấy không hẳn là thế.”
Mải suy nghĩ, cô lỡ buột miệng đáp lại.
[Không phải. Em đánh giá anh thấp quá rồi đấy?]
“Đó không phải là kiên nhẫn, mà là sức bền ạ.”
Một câu trả lời vô hồn, và đầu dây bên kia trở nên im lặng. Soeun chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
[Sức bền?]
“…”
[…À, là khả năng làm một việc gì đó trong thời gian dài?]
Cuộc trò chuyện của hai người lệch điểm một cách hài hước. Mặt Soeun nóng bừng lên. Taejun lại tìm thấy một thứ để trêu chọc và trở nên phấn khích.
[Sao em biết sức bền của anh tốt? Em có đối tượng để so sánh à?]
“Không, không phải vậy, không cần so sánh cũng biết ạ!”
[À, em chỉ là biết thôi.]
Soeun càng bối rối, Taejun càng tỏ ra thích thú. Anh ấy phải mất một lúc mới ngừng cười được.
[Hôm nay anh sẽ về. Dù phải đến ngày mai mới về tới Hàn Quốc.]
“Công việc kết thúc nhanh vậy sao?”
[Có người nói không thể sống thiếu anh, nên anh phải về sớm chứ.]
“…”
[Han Soeun khiến anh sợ đến mức không dám đi máy bay nữa.]
‘Anh phải đưa em đi cùng thôi’… Giọng nói trầm trầm như thể anh ấy đang mệt mỏi vì Han Soeun, khiến cô tưởng tượng ra cảnh anh ấy đang tháo cà vạt.
Sau khi cúp máy, đồng hồ chỉ còn mười phút nữa là đến một giờ chiều. Vẫn còn khoảng thời gian ngắn trước khi quay lại công việc, Soeun chợt thấy tiếc nuối nếu phải trở về chỗ ngồi ngay lập tức. Cô quyết định nấn ná thêm đôi chút. Bóng râm trên ghế đá khẽ lay động theo gió, như đang dịu dàng vỗ về mái đầu cô, gợi lại cảm giác về bàn tay to lớn của Taejun.
Một sự băn khoăn bất chợt dấy lên. Đáng lẽ đó phải là câu hỏi cô nên tự hỏi từ lâu. Mình thích anh ấy vì anh ấy hấp dẫn, nhưng tại sao anh ấy lại thích mình? Tại sao một người như anh ấy lại để mắt đến mình? Cô biết bản thân là một người tốt, nhưng ngoài chính mình ra thì nào có ai nhận ra điều đó.
Đôi mắt Soeun lơ đãng đảo quanh, chầm chậm ngước lên bầu trời. Buổi sáng, trời từng đổ một cơn mưa bất chợt, vậy mà lúc này mây xanh đã trải rộng, trong vắt như chưa từng có cơn mưa nào đi qua. Không tìm thấy lời giải thích nào thỏa đáng, Soeun để trí tưởng tượng bay xa cùng khoảng trời cao.
Có thể là thế này chăng? Kiếp trước, mình vốn là một tiểu thư quý tộc ngây thơ, chưa từng biết đến nỗi khổ của dân thường, chỉ mải mê sống trong xa hoa. Người hầu bị mình đối xử hà khắc chẳng khác nào chuột bọ chính là Dolsoe – mà kiếp này hóa thành Kim Taejun. Rồi thời gian trôi đi, cả mình và Dolsoe đều chết, để rồi tái sinh. Mình trở lại kiếp này, mang gánh nặng chuộc lỗi cho sự vô tri của đời trước, phải trải qua đủ vất vả, thậm chí làm những chuyện ngốc nghếch, để cuối cùng gặp lại Dolsoe. Còn anh, vì đã chịu nhiều khổ cực ở kiếp trước, nên nay thần linh ban cho mọi phú quý và sự thoải mái. Nhưng dù thay hình đổi dạng, bản chất vẫn là Dolsoe, vẫn giữ thói quen cũ, vẫn đến bên mình, chăm sóc, lo lắng cho mình như xưa.
Đúng rồi. Nếu không thì chẳng có lời giải thích nào hợp lý hơn.
Soeun, với trái tim lãng mạn đã chín muồi trong tình yêu, tự dệt nên câu chuyện vừa lòng, khẽ bật cười khúc khích. Cô muốn lưu giữ khoảnh khắc quý giá ấy, như một món quà bí mật chỉ dành riêng cho mình.
Bình luận gần đây