Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel - Chương 59 Sẽ có ngày anh đưa em đến đó
Nhờ sự giúp đỡ của Heejin, Malhee đã vay 1 tỷ won từ một kẻ cho vay nặng lãi cá nhân và lập tức mua vào tiền ảo. Giờ đây, bà chỉ việc chờ đợi ngày 1 tỷ won này tăng lên thành 3 tỷ won. Trước đây, bà đã từng to tiếng với chồng, răn đe rằng không được vay nợ để cờ bạc, nhưng giờ đây, bà đã hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của ông.
Thế nhưng, tốc độ tăng trưởng chậm hơn bà kỳ vọng. Có lẽ do lòng Malhee quá sốt ruột. Dù sao đi nữa, mỗi lúc nhìn thấy đường cong tăng trưởng dù chỉ là một chút, không một giây phút nào đi xuống, bà cũng cảm thấy khá yên tâm.
Vấn đề là cậu con trai, Yang Heewook.
Hôm trước thì cậu không về nhà, hôm qua thì say xỉn trở về vào đêm muộn, còn hôm nay, cậu cứ ủ rũ suốt rồi lại lôi rượu ra uống vào buổi chiều.
Thấy bứt rứt trong lòng, Malhee tiến lại gần hỏi:
“Con trai, có chuyện gì không vui à? Dạo này sao thế?”
“Không có gì đâu…”
“Không có gì là thế nào. Cứ thẫn thờ uống rượu thế này. Sao? Có chuyện gì ở công ty à? Con vẫn chưa làm lành với Hyunji sao?”
“Không, không phải chuyện đó.”
“Thế thì tại sao! Khiến mẹ buồn lòng.”
Malhee cứ đứng sững trước mặt, cuối cùng Heewook đành miễn cưỡng buông ra một câu:
“Mẹ, Soeun… ấy mà…”
“Lại Soeun gì! Con bé thì sao!”
“Con bé… nó có bạn trai rồi ạ…”
Đúng là một đứa ngốc.
Nghe câu trả lời của Heewook, Malhee càng cảm thấy bực mình. Giọng bà lớn hơn.
“Ôi trời. Nó có bạn trai thì có gì to tát chứ?”
“…”
“Tỉnh lại đi, thằng này! Vài ngày nữa là đến ngày cưới, đáng lẽ phải làm thiệp mời đi phát chứ sao lại lôi thôi lếch thếch thế kia!”
Trước mắt là cánh cửa dẫn đến hạnh phúc, vậy mà con trai lại chẳng đủ tỉnh táo, cứ lẩm bẩm tên bạn gái cũ. Malhee vừa thấy đáng thương vừa thấy bực bội, thậm chí còn nảy sinh ác cảm với Han Soeun.
Tối thứ Sáu, khi cái nóng oi ả đã dịu bớt, chuyến bay chở Taejun hạ cánh xuống sân bay Incheon. Để giữ lời hứa với Soeun, anh đã gấp rút hoàn thành công việc, nhưng việc xử lý khối lượng của cả một tuần trong vỏn vẹn hai ngày là điều gần như bất khả thi. Taejun đành tiếp tục làm việc ngay cả trên máy bay. May mắn thay, mọi thứ được giải quyết suôn sẻ nhờ vào những mối quan hệ anh đã dày công gây dựng trong quá trình học hỏi và trải nghiệm thực tế.
Kiệt sức sau suốt chặng đường làm việc không ngơi nghỉ, anh gọi tài xế riêng đến đón từ sân bay về Seoul. Taejun dự định sẽ chợp mắt đôi chút trên đường, rồi đưa Soeun đến một nơi xa xôi, có thể là biển, cũng có thể là núi.
Vừa ước lượng thời gian, anh lập tức gửi cho cô hai tin nhắn rồi sải bước ra cổng. Khi cánh cửa khu vực đến mở ra, ánh mắt Taejun nhanh chóng tìm thấy người tài xế đang cung kính cúi chào từ xa và vội vã tiến lại gần. Nhưng bất ngờ, một người khác chen vào trước, đi trước cả tài xế một bước và chặn ngay trước mặt anh. Taejun khựng lại, gương mặt vô cảm đối diện với một nụ cười rạng rỡ mà anh chẳng thể đoán được ẩn ý.
“Xin chào, giám đốc.”
Đó là luật sư Choi Hyunji của Công ty Luật Yulgyu, đồng thời cũng là người yêu của Yang Heewook.
Trong lúc ấy, điện thoại Soeun rung lên với hai tin nhắn.
Anh đến sân bay rồi. Anh sẽ đến đón em, ra nhé. Ba tiếng nữa là dư sức.
Em thích biển hay núi?
Không hề vòng vo, Taejun thẳng thắn đưa ra hai lựa chọn. Trước câu hỏi dứt khoát ấy, Soeun nhanh chóng trả lời: “Biển ạ!”. Dù vẫn còn ba tiếng nữa anh mới tới, lòng cô đã rộn ràng không yên.
Chỉ mới một tháng trước, Soeun không thể tưởng tượng nổi rằng quan hệ giữa cô và Taejun lại có thể trở nên gần gũi như thế này. Thực ra, ngay cả bây giờ cô vẫn khó tin. Sự thân thiết, vốn dĩ phải được xây dựng bằng thời gian và khoảng cách dần thu hẹp. Thế nhưng Kim Taejun lại xuất hiện đột ngột, không qua bất kỳ quá trình nào, giống như một bóng quỷ bước qua cánh cửa, đường hoàng hiện diện ngay trước mặt cô.
Lúc nào cũng vậy, anh luôn mang đến những bất ngờ vượt ngoài mọi dự đoán. Mỗi sự thay đổi đều khiến cô thấy sợ hãi, không đủ dũng khí để tiến thêm một bước. Thế nhưng, chỉ cần có anh bên cạnh, Soeun lại cảm thấy mình sẽ chẳng còn phải run sợ trước bất cứ điều gì.
Trong khi chờ Taejun, cô có một khoảng thời gian bận rộn lạ lùng: sắp xếp rồi lại tháo tung hành lý, thay rồi lại cởi từng bộ quần áo. Cô ghé qua cửa hàng tiện lợi, mua về đầy ắp bánh kẹo và nước ngọt, sau đó đắp mặt nạ để làn da thật mịn màng. Thời gian trôi qua nhanh đến không ngờ. Ba tiếng sau, đúng mười giờ đêm, là lúc Taejun đã hứa sẽ đến.
Thế nhưng anh vẫn chưa xuất hiện. Thay vào đó, điện thoại reo vang.
[Xin lỗi. Có lẽ anh sẽ đến muộn một chút, em có muốn đi ngủ trước không?]
“À… vậy thì, hay là chúng ta gặp nhau vào ngày mai nhé?”
[Không, anh đang trên đường đi rồi. Chỉ là có chút việc nên mới muộn. Mất khoảng hai tiếng nữa.]
Hai tiếng nữa, nghĩa là anh sẽ đến vào lúc nửa đêm. Thật ra, gặp vào ngày mai có lẽ hợp lý hơn. Nhưng vì Taejun đã nói rằng anh đang đến, Soeun không thể dứt khoát từ chối. Cô chỉ khẽ nói mình hiểu, rồi cúp máy.
Đúng như lời hẹn, nửa đêm anh xuất hiện. Soeun mừng rỡ khôn xiết, nhưng đôi mí nặng trĩu vì đêm đã quá khuya khiến niềm vui của cô cũng vơi bớt. Với đôi mắt gần như khép hờ, cô chào đón Taejun, rồi dịu giọng đề nghị rằng hôm nay nên nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ cùng nhau đi đâu đó. Nhưng Taejun vẫn khăng khăng rằng họ phải lên đường ngay. Anh nói họ cần đi ngắm bình minh. Thời tiết của sáng mai có thể dự đoán được, nhưng ngày kia thì không.
Cuối cùng, Soeun đành miễn cưỡng theo sự thúc giục của anh. Taejun mang hành lý của cô đặt vào xe, khởi động động cơ, giọng trầm ổn vang lên đầy tin cậy.
“Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”
“Không ạ. Giám đốc đang lái xe mà.”
Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, Soeun ra sức mở to mắt, thậm chí vừa nãy còn phải lên xuống cầu thang để giữ mình tỉnh táo. Lần đầu tiên trông thấy đôi mắt hai mí của cô, Taejun bất giác bật cười. Anh chuẩn bị lái xe, nhưng bất ngờ nghiêng người sang, áp môi mình lên môi Soeun. Hơi thở mạnh mẽ tràn qua, chiếm lấy đôi môi khẽ hé mở, như muốn rút cạn không khí để ru cô vào giấc ngủ.
Ngay cả trong ý thức đang chập chờn, Soeun vẫn cảm thấy một niềm vui dâng lên. Cô nghĩ thầm, đúng là Kim Taejun mà mình biết. Xa xỉ thay, trong giây phút ấy cô lại mong rằng chuyến đi có thể chậm lại đôi chút. Nhưng rồi, đôi môi anh cũng rời ra.
“Anh cũng sẽ chợp mắt nếu buồn ngủ khi lái xe, nên Soeun cứ ngủ thoải mái đi.”
Đôi môi dịu dàng nhưng kiên quyết ấy khiến Soeun vừa ngượng ngập vừa oán trách. Ánh mắt cô hướng về gương mặt lạnh lùng của Taejun, như muốn phản kháng. Nhận ra cái nhìn ấy, anh liền ấn nút điều khiển, khiến lưng ghế phụ từ từ ngả xuống. Bị ép lún vào ghế đang chuyển động một cách tự động, Soeun khẽ rên lên.
“Ối, anh quá đáng thật…”
Ngay sau đó, hệ thống sưởi trong ghế tỏa hơi ấm, một tấm chăn mềm mại phủ lên người cô. Thủ đoạn quen thuộc, hệt như lần trước khi cô bị ru ngủ đến mức không còn biết trời đất.
“Em bảo là em không ngủ mà anh lại…”
Soeun khẽ lẩm bẩm với giọng đầy bất mãn, song Taejun vờ như chẳng nghe thấy. Anh đã khóa công tắc điều chỉnh ghế, khiến cô không thể nâng người lên được nữa. Và rồi, bất chấp sự phản kháng yếu ớt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đúng như anh mong muốn.
Không rõ đã ngủ bao lâu, Soeun tỉnh lại bởi tiếng sóng biển như vọng tới tận bánh xe. Từ khi nào đó, họ đã đến biển. Không gian xung quanh vẫn phủ trong bóng tối, nhưng nơi đường chân trời xa xăm, một vệt sáng mờ mỏng manh báo hiệu rạng đông.
Quay đầu sang, cô thấy Taejun ngủ gục bên ghế lái. Giấc ngủ quá sâu khiến Soeun chỉ mong mặt trời nán lại chậm hơn một chút. Nhưng thời gian vốn chẳng chiều lòng ai, mặt trời mọc nhanh hơn cô tưởng.
Làm thế nào bây giờ? Có nên đánh thức anh không?
Trong thoáng do dự, Soeun nghiêng người lại gần, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh. Ngay lập tức, đôi mắt anh mở ra, sáng trong như thủy tinh, lung linh hơn cả mặt biển đang ôm trọn ánh bình minh. Chúng khiến cô có cảm giác anh có thể ập đến như một cơn sóng bất kỳ lúc nào. Nỗi nhớ dâng lên nghẹn ngào, khiến cô chẳng muốn phá vỡ khoảnh khắc này bằng bất cứ âm thanh nào.
Chụt.
Taejun là người chủ động trước. Anh ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn của Soeun, rồi thay thế ánh nhìn sâu lắng bằng nụ cười thanh lịch.
“Chúng ta ra ngoài xem nhé.”
Hai người cùng mở cửa xe bước xuống. Soeun khẽ rùng mình trước cái lạnh bất ngờ không giống khí trời mùa hạ. Ngay lập tức, tấm chăn được khoác lên vai cô, cùng cánh tay vững chãi của Taejun đặt lên trên, như một vòng che chở.
Mặt biển loang loáng ánh đỏ, mặt trời dần nhô lên một nửa, rồi bất ngờ bật hẳn lên cao, tựa như được biển cả nhả ra. Khoảnh khắc chỉ thoáng qua, tựa hồ sẵn sàng vụt mất bất kỳ giây phút nào.
Đó là bình minh đầu tiên trong đời Soeun. Kỳ diệu thay, ông mặt trời – chủ nhân của cái nóng oi bức và ngột ngạt – lại hóa thành một “cô bé” đáng yêu vào mỗi buổi sáng. Và màu đỏ rực rỡ mà ông để lại càng khiến cảnh tượng thêm thần diệu. Đẹp đến mức cô có cảm giác như đây chính là đỉnh điểm của đời mình, một vẻ đẹp dâng trào đến nỗi chẳng còn cần chiêm ngưỡng thêm bất cứ điều gì nữa.
Những cánh hải âu chao liệng về phía mặt trời, như muốn khắc sâu thêm một ký ức tuyệt vời cho hai con người đang đứng đó, lặng lẽ ngắm bình minh. Trong thế giới chỉ còn tiếng sóng và tiếng chim vọng lại, Taejun là người đầu tiên cất lời, giọng anh trầm tĩnh như hòa vào không gian.
“Ở Utah, Mỹ, có một công viên quốc gia địa hình trầm tích tên là Bryce Canyon.”
Đó là lần đầu tiên Soeun nghe anh kể về vùng đất gắn liền với tuổi thơ và những năm tháng trưởng thành của mình. Cô lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời.
“Đó là một sa mạc đỏ, nơi những khối đá dựng đứng giống như sừng quỷ chen chúc khắp nơi. Khi bình minh lên, cả bầu trời và mặt đất đồng loạt nhuộm màu máu. Nghe anh tả có thể hơi đáng sợ, bởi lời lẽ của anh không thể nào khắc họa hết vẻ đẹp ấy.”
Anh ngừng lại thoáng chốc rồi tiếp tục, như đang thổ lộ điều gì rất riêng.
“Ngồi lặng lẽ trên một phiến đá bất kỳ, ngắm mặt trời mọc, anh từng cảm thấy mình chỉ là một hòn đá lăn lóc dưới đất, một hạt bụi bay lẫn trong gió, chẳng là gì cả. Nhưng đồng thời cũng có cảm giác như mình có thể sống đến ngàn năm. Đó là một nơi mang đến nhiều xúc cảm, vĩ đại, hoang vắng và cũng thật cô đơn. Đó từng là cảnh tượng đẹp nhất mà anh từng thấy. Nhưng giờ đây, nơi này mới là đẹp nhất…”
Anh nói dài, khác hẳn với sự ngắn gọn, dứt khoát thường ngày, như thể đang xưng tội trước khung cảnh thiên nhiên rộng lớn. Thế nhưng, từng câu từng chữ vẫn nhẹ nhàng, ấm áp, đúng là Kim Taejun mà cô biết.
“Đi thôi, một ngày nào đó. Anh sẽ đưa em đến đó. Nếu chúng ta cùng nhau ngắm bình minh, chắc chắn sẽ còn tuyệt vời hơn nữa.”
“…”
“Nhưng để đến được đó, em phải thật khỏe mạnh. Vì con đường rất gập ghềnh.”
Anh có thể thốt ra những lời hứa hẹn về tương lai một cách dễ dàng như vậy sao?
Cô cố xua đi nỗi băn khoăn về cụm từ “một ngày nào đó”. Bởi “một ngày nào đó” vốn chẳng có ngày tháng cụ thể, chỉ như một niềm hy vọng mong manh, và nếu cứ giữ khư khư, trái tim cô sẽ bị mài mòn dần từ bên trong. Thế nhưng, với người đàn ông này, cô lại tin chắc rằng anh sẽ làm được. Anh sẽ đưa cô, một người chưa từng đi máy bay, vượt qua Thái Bình Dương, đặt cô giữa những khối đá khổng lồ của Bryce Canyon. Và ở đó, cả hai sẽ ngồi cạnh nhau, để cô có thể trở thành một hòn đá vô danh, một hạt bụi bay cùng gió, trong khi trước mắt là cảnh tượng rực rỡ nhất của thiên nhiên.
Soeun thấy thật kỳ diệu khi mình có thể tin vào niềm tin mơ hồ ấy.
Bình luận gần đây