Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel - Chương 60 Đẹp hơn cả cô dâu
Soeun và Taejun cùng nhau dùng bữa sáng tại một nhà hàng nổi tiếng với món đậu phụ non. Một nồi lẩu hải sản nghi ngút khói cùng bát lớn đựng đầy đậu phụ mềm mịn, không thêm bất kỳ gia vị nào, được mang ra. Taejun múc riêng một bát lẩu cùng đậu phụ cho Soeun trước, rồi mới thong thả chuẩn bị phần của mình.
Soeun lặng lẽ dõi theo từng động tác của anh, rồi cũng bắt chước, thả từng miếng đậu phụ trắng muốt vào bát lẩu. Chúng lập tức ngấm màu nước dùng, trở nên óng ả, hấp dẫn. Vừa đưa vào miệng, lớp đậu mịn màng tan ra ngay, ấm áp lan tỏa nhẹ nhàng, khiến cơ thể cô nhanh chóng trở nên dễ chịu.
“Ăn xong chúng ta về khách sạn ngủ một giấc nhé?”
Giọng Taejun cất lên bình thản, không hề có ý thăm dò. Soeun không thể đoán được ẩn ý trong lời anh. Nhưng cô đã tự quyết, dù anh có muốn làm gì đi nữa, cô cũng sẽ ngăn lại và bắt anh đi ngủ. Trở về từ chuyến công tác, rồi còn lái xe đến tận Gangneung, không thể nào anh lại không mệt.
“Sao hai đứa im lặng thế, cãi nhau à?”
Soeun chưa kịp trả lời thì bà chủ quán đã đặt đĩa mực luộc nóng hổi xuống bàn, lời nói chen ngang.
“Cãi nhau đâu ạ.” Taejun đáp thay.
“Thế sao? Hay là món ăn không vừa miệng?”
“Ngon lắm ạ.”
“Vậy thì tốt. Ở đây, đôi nào cãi nhau đến rồi cũng phải nắm tay nhau ra về. Ăn ngon miệng nhé. Cơm thì lấy thêm thoải mái, mực là quà kèm đấy.”
“Vâng, cháu cảm ơn ạ.”
“Hai cháu từ Seoul xuống à?”
“Vâng ạ.”
“Ừ, nhìn là biết ngay.”
Sau vài câu đáp lễ, bà chủ trở nên thân tình hơn. Bà nghiêng đầu ngắm Taejun, ánh mắt tinh nghịch, rồi bất chợt quay sang Soeun.
“Ôi chao, chồng đẹp trai thế này, cô dâu sướng nhé.”
“Cô dâu còn xinh hơn.” Taejun đáp lại tự nhiên.
“Phải rồi, nhìn kỹ thì đúng là cô dâu xinh hơn. Ôi chao, hai đứa đẹp đôi thật đấy.”
Khóe môi Taejun cong lên, nhẹ nhàng như xúc tu mực đang uốn lượn trong đĩa, còn Soeun chỉ biết đỏ mặt vì ngượng ngùng.
Khi trở về khách sạn, cả hai lần lượt tắm rửa rồi cùng lên giường. Soeun đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Taejun có thể sẽ tiến tới, nhưng anh chỉ lặng lẽ tắt đèn ngay sau đó.
“Ngủ ngon nhé.”
Tiếng chăn xào xạc vang lên trong bóng tối. Khi nhận phòng, Taejun đã yêu cầu mỗi người một chiếc chăn. Soeun khẽ thở dài, thương anh, liền nhường cho anh nửa chiếc chăn của mình rồi quay lưng lại, để mặc hơi ấm từ tấm chăn mỏng manh lan ra giữa hai người.
“Anh ấy chắc mệt lắm.”
Cô tự trách mình vì đã từng có chút mong đợi và hồi hộp. Soeun nhắm mắt lại, chỉ mong rằng mình sẽ không ngáy để Taejun có thể ngủ thật ngon.
Bảy tiếng sau, lần này Soeun lại là người thức dậy muộn hơn. Sau một giấc ngủ sâu, cô choàng tỉnh, đưa tay sang bên cạnh nhưng chỗ ấy trống không. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, lục tìm trong phòng khách, rồi cả phòng tắm, nhưng Taejun đều không có ở đó.
Kéo rèm cửa, trước mắt cô hiện ra biển cả mênh mông đang chìm trong một cơn mưa ảm đạm. Bầu trời xám xịt khác hẳn với thế giới rực rỡ lúc cô thiếp đi. Soeun bước ra ban công, lặng lẽ nhìn những hạt mưa mảnh dài như đang vẽ những đường thẳng lạnh lẽo xuống bầu trời.
Cô nhớ đã nghe nói có một ngôi nhà cổ Hanok gần đây, đẹp nhất vào mùa hè. Cũng từng nghe rằng vào những ngày nắng, trên bãi biển sẽ có các buổi biểu diễn. Cô còn để ý thấy một cửa hàng cho thuê xe đạp đôi bên hồ. Nhưng trong cơn mưa này, tất cả những điều ấy đều trở thành điều không thể. May mắn thay, họ đã kịp ngắm bình minh.
Nếu hôm qua Taejun bảo họ sẽ xuất phát vào hôm nay, có lẽ cô đã từ bỏ việc chờ đón bình minh ngay từ đầu. Và nếu ở Seoul cũng đổ mưa, có lẽ chuyến đi này đã chẳng thể bắt đầu. Nghĩ vậy, cô bỗng thấy mọi chuyện như một sự sắp đặt của định mệnh. Dù trong lòng vẫn còn muốn làm thật nhiều điều, nhưng cô nhận ra, đôi khi không làm gì cả cũng là một niềm an yên.
Ngồi ngoài ban công một lúc, Soeun nghe tiếng cửa phòng mở. Cô quay người bước vào, và thấy Taejun đang đứng trước cửa, người ướt đẫm mồ hôi.
“Anh đi tập thể dục về.”
Trước khi cô kịp hỏi, anh đã lên tiếng trước.
“À… vâng.”
Soeun nhìn anh, ánh mắt thoáng ngưỡng mộ. Cô thấy thật lạ lùng. Anh từng nói rằng bản thân không tập luyện nhiều, chỉ hít xà vài mươi phút là cùng, vậy mà đến tận Gangneung, anh vẫn giữ thói quen chăm chỉ.
“Có vẻ như giám đốc không bỏ qua việc đó ngay cả khi đi xa.”
“Không. Gần đây anh làm thêm nhiều thứ khác nữa. Anh sợ nếu chỉ hít xà thôi thì sẽ chẳng làm được gì nhiều.”
Chỉ hít xà thôi đã đủ tốt rồi. Với cơ bắp đẹp như vậy, anh còn muốn khỏe mạnh và đẹp hơn đến mức nào nữa?
“Em thấy giám đốc thật sự sống rất chăm chỉ.”
“Làm sao bằng Han Soeun được.”
Taejun đùa lại. Soeun không hiểu câu nói đó. Taejun hỏi Soeun trước khi vào tắm:
“Giờ chúng ta làm gì đây?”
“Trời mưa to quá, chắc mình không đi xa được.”
Trong khi Taejun gật đầu, mắt Soeun sáng lên.
“Tầng trên có hồ bơi đấy. Em nghe nói nếu ở phòng suite thì được vào miễn phí.”
“Em thích bơi lội lắm à?”
Trước câu hỏi của Taejun, Soeun chỉ mỉm cười mà không nói một lời nào.
Niềm tự hào duy nhất của bà Kim Malhee chính là cậu con trai Heewook. Khi còn theo học ở trường luật, hắn từng gây ra vài chuyện khiến bà phải vất vả lo toan, nhưng tấm bằng luật sư mà hắn đạt được đã xóa nhòa tất cả những muộn phiền đó. Bà đã nghĩ rằng từ nay cuộc đời sẽ yên ổn và hạnh phúc, cho đến khi bệnh tật bất ngờ ập đến.
Bác sĩ chẩn đoán bà bị ung thư và cho biết phương pháp duy nhất để cứu chữa là ghép gan. Là người mẹ cả đời hy sinh cho gia đình, bà tin chắc rằng các con sẽ tranh nhau bày tỏ nguyện vọng hiến gan cho mẹ. Thế nhưng, Heewook viện cớ khác nhóm máu, còn Heejin – đứa con gái cùng nhóm máu – lại lấy lý do thiếu máu vốn chẳng có thật. Chồng bà thì đã sớm được chẩn đoán mắc gan nhiễm mỡ, không thể hiến.
Bà tin rằng cái chết là điều chắc chắn. Giữa lúc ấy, Heewook dẫn bạn gái về nhà. Đó là Han Soeun. Một thời gian sau, hắn thẳng thừng nói với mẹ rằng hãy đối xử thật tốt với Soeun. Rằng con bé có thể là người cứu sống bà. Dù chẳng có cha mẹ, chẳng có tài sản, nhưng con bé hiền lành và nhân hậu, chắc chắn sẽ biết đền đáp công ơn nếu được gia đình yêu thương.
Thực ra, bản thân Malhee cũng không muốn phải cắt xẻ cơ thể người thân để kéo dài sự sống cho mình. Nghĩ vậy, bà gật đầu đồng thuận với ý định của Heewook. Từ đó, cả gia đình cùng nhập cuộc. Họ giấu bệnh tình của bà, rồi đồng loạt đối xử với Soeun còn ấm áp hơn cả người nhà. Kết quả là sau tám tháng, gia đình đã nhận được lời hứa hiến gan từ chính miệng Soeun.
Ca phẫu thuật thành công. Cơ thể dần hồi phục, nhưng cũng từ đó, suy nghĩ trong bà bắt đầu thay đổi. Việc hiến gan chỉ là một nỗi đau tạm thời, còn hôn nhân của con trai lại là chuyện cả đời. Sự tính toán ấy, bà chợt thấy, không hề hợp lý. Một cách vô thức, bà bắt đầu trở nên lạnh nhạt với Soeun. Giờ đây, trong lòng bà vẫn còn vương một chút áy náy vì đã đối xử như thế, nhưng nếu không làm vậy, Heewook sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chọn một mối hôn sự xứng đáng hơn để đổi đời.
Bà Kim Malhee không hối hận. Nhưng vấn đề lại nằm ở cậu con trai.
“Mẹ sắp chết vì buồn phiền thằng Heewook đây, khổ quá đi mất.”
Malhee than thở với con gái Heejin, người mỗi ngày đều gọi điện cho bà sau khi huyên thuyên về tiền ảo.
[Heewook bị sao vậy mẹ.]
“Thì là vì con bé Han Soeun ấy.”
[Sao. Giờ Han Soeun đòi tiền bồi thường à?]
“Không, Han Soeun nó có người yêu rồi, Heewook nó lại thế đấy.”
[Ôi trời ơi, thế là nó thấy ghen tị à? Hay còn vương vấn tình cũ? Ôi Yang Heewook đúng là một tên ngốc. Đần độn thật sự.]
“Không phải. Em con đâu phải đứa ngốc? Han Soeun nó hành hạ Heewook nhà mình chứ.”
[Nó hành hạ bằng cách nào?]
“Con bé Han Soeun đấy độc lắm. Chính vì độc như thế nên nó mới hiến gan cho mẹ đấy.”
“…”
“Chắc con bé đó đến tìm Heewook và khoe khoang, so sánh rồi. Cho nên thằng bé nhà mình mới nhụt chí như vậy. Đứa trẻ thật thà, chất phác ấy mấy ngày nay chẳng đâu vào đâu. Không khéo Heewook nhà mình xảy ra chuyện gì, không cưới được vợ thì chúng ta phải làm sao đây?”
Ban đầu, Heejin tỏ ra thờ ơ, nhưng sau khi nghe Malhee than vãn đến đó, cô mới thay đổi thái độ.
[Hừm. Ngay từ đầu, con đã không ưa Han Soeun rồi. Chỉ vì nó hiến gan cho mẹ nên con mới tạm tha. Nhưng mà nó lại hiến gan không ra gì, khiến mẹ phải nằm viện mấy tháng trời, còn khoe khoang như mình làm được chuyện gì to lớn lắm, hừm…]
Tiếng thở dài nặng nề của Heejin vang lên qua điện thoại. Đây mới chính là tình cảm gia đình. Malhee cảm thấy vững tâm hơn, như thể nỗi lo đã được sẻ đôi.
[Được rồi, mẹ. Chuyện này để con lo. Mẹ đừng lo lắng gì cả. Con sẽ dạy cho Han Soeun một bài học, để nó không bao giờ dám bén mảng đến trước mặt Heewook nữa. Để xem. Con sẽ khiến nó không thể đi làm được nữa.]
Ba ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng.
Soeun đã tận hưởng trọn vẹn những ngày cuối tuần trong làn nước xanh mát của hồ bơi, từ thứ Bảy đến Chủ Nhật, vừa vui đùa vừa học thêm nhiều kiểu bơi khác nhau từ Taejun. Sau khi trả phòng khách sạn, khi thời tiết dịu lại, hai người ghé thăm ngôi nhà cổ Hanok mà cô hằng mong muốn, cùng nhau khám phá từng ngóc ngách. Đó là một buổi hẹn hò hoàn hảo, điều mà trước kia Soeun chỉ dám mơ tưởng.
Thế nhưng, xen giữa những niềm vui, lòng cô vẫn thấp thỏm khi nhận ra gương mặt Taejun đôi lúc trở nên u ám. Anh giống như người đang chìm trong những suy nghĩ sâu kín, dù vẫn gượng cười theo cô, rồi nhanh chóng trở lại vẻ vô cảm hoặc lặng lẽ quay đi. Taejun vốn không phải kiểu người sôi nổi, nhưng giờ đây anh càng trở nên trầm mặc hơn.
Trong khi đó, anh lại tập thể dục một cách chăm chỉ lạ thường. Sáng Chủ Nhật, Taejun dậy sớm một mình, đến trung tâm thể hình. Soeun tỉnh dậy sau khi anh rời đi, thử tính giờ. Phải mất đến hai tiếng anh mới trở về phòng.
Soeun nghĩ rằng Taejun đã thay đổi, nhưng ban đầu chỉ cho rằng có lẽ anh quá bận công việc, mang trong lòng nhiều nỗi lo. Thế nhưng đến chiều Chủ Nhật, linh cảm của cô không dừng lại ở sự lạ lùng nữa, mà trở nên đáng ngờ.
Anh ấy chỉ ngủ!
Trong suốt ba ngày bên nhau, tất cả những gì họ làm chỉ là nằm cạnh nhau và ngủ. Người đàn ông từng kiên trì theo đuổi, từng trêu chọc cô không ngừng, thậm chí cho đến buổi bình minh rực rỡ cách đây một tuần, giờ lại bỗng chốc trở nên như một tu sĩ, giữ mình trong trắng, không hề gửi lấy một tín hiệu quyến rũ nào. Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có phải anh quá mệt mỏi đến mức một số chức năng đã gặp vấn đề? Nhưng nếu vậy, anh phải nghỉ ngơi chứ, sao lại lao vào tập thể dục miệt mài? Hay là anh đã chán cô rồi? Sống quá lâu với cảm xúc mạnh mẽ nên dễ nhanh chóng chán nản? Hoặc có lẽ anh đã nói chuyện với Yang Heewook, biết được về ca phẫu thuật của cô, rồi từ đó nảy sinh ghê sợ cơ thể cô?
Nếu không phải tất cả những điều đó… thì có phải ở Mỹ anh đã có một người phụ nữ khác? Không, không thể nào.
Lòng Soeun rối bời như cuộn chỉ rơi xuống nền gạch, càng gỡ càng rối.
“Chắc em mệt rồi, anh sẽ đưa em về nhà.”
Trên đường trở về, Taejun lên tiếng. Anh nhắc nhở cô rằng buổi hẹn hò cuối tuần đã kết thúc, và họ sẽ chia tay trước cửa nhà.
“Em có một điều muốn hỏi, giám đốc.”
Soeun không thể chịu đựng thêm nữa. Không hẳn là vì cô nhất quyết phải hỏi, nhưng sự im lặng giờ đây đã trở thành một gánh nặng quá lớn trong lòng.
Dù sao thì cô cũng muốn biết lý do.
“Ừ, nói đi.”
“Tại sao dạo này anh không làm thế nữa?”
Em cũng là người có ham muốn mà.
Bình luận gần đây