Nóng Lòng Muốn Giày Vò Em Novel - Chương 68 Chuyện này chẳng là gì cả
Trước câu hỏi của Jaeyoung, Soeun không trả lời ngay.
[Vậy thì chị nên giải thích một chút đi. Em đang rất khó xử. Em sắp kết hôn, mà bạn bè của bạn trai em cũng làm việc ở công ty này, nên em thật sự bối rối…]
Jaeyoung than phiền về sự khó chịu khi bản thân vô tình bị cuốn vào một vụ bê bối, rồi vội cúp máy.
Trong phần bình luận, một cuộc tranh luận sôi nổi đang diễn ra. Có người tin hoàn toàn vào bài viết và buông lời chỉ trích thô lỗ, lại có người không tin, cho rằng đó chỉ là tin đồn thất thiệt. Một số khác nhận định đây có thể là âm mưu, và bày tỏ mong muốn được nghe lời giải thích từ chính người trong cuộc.
“Thôi nào. Chúng ta chỉ cần xóa nó đi là được.”
Taejun, sau khi cuối cùng cũng mở trang Blah Blah trên điện thoại và đọc bài viết, cất giọng trấn an Soeun.
“Đừng lo. Anh sẽ lo hết.”
“Không. Chuyện này quá…”
Soeun nhấn vào một bài viết khác, rồi nhận ra tin phỉ báng đã lan từ diễn đàn ẩn danh nội bộ ra khắp các diễn đàn công cộng trên Internet.
“Nếu cứ cố tình xóa bài viết thì sao?”
Nếu tác giả thực sự là một kẻ ác ý, hắn có thể trở nên kích động hơn. Như thế chẳng khác nào ném mồi cho thú dữ. Hơn nữa, trong bài có nhiều thông tin sai lệch, càng khiến người theo dõi thêm nghi ngờ.
Trước hết, cần phải làm rõ sự thật.
“…Giám đốc, em rất cảm ơn anh. Nhưng cách tốt nhất để giải quyết là em phải tự mình nói ra.”
Taejun lắc đầu.
“Yang Heewook hoặc gia đình cậu ta chắc đã có được tài khoản Blah Blah. Anh sẽ tìm ra kẻ đã đăng và trừng trị hắn.”
“Không. Giám đốc không được dính vào chuyện này. Yang Heewook cũng biết về anh.”
“…”
“Đây là việc của em. Nếu em tự lên tiếng, mọi người sẽ tin hơn là nghe qua người khác.”
Quả thật, tiếng nói của người trong cuộc là con đường ngắn nhất và hiệu quả nhất để giải quyết.
“Nhưng em thì…”
Taejun lo lắng, sợ rằng Soeun sẽ lại bị tổn thương trước sự khắc nghiệt của thế giới này.
“Đầu tiên, hãy để em làm chuyện này, giám đốc.”
Dù anh vẫn còn do dự, Soeun không hề nhượng bộ. Cô còn mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ, như thể chính cô đang là người trấn an anh.
“Trong 3 năm làm việc ở đây, em chưa từng có rắc rối với đồng nghiệp nào. Em nghĩ mọi người đều quý mến em. Nếu em nói ra, em tin là mọi người sẽ ủng hộ em.”
Taejun sững sờ nhìn nụ cười của cô giữa lúc nguy nan. Anh tự hỏi làm sao cô có thể làm được điều đó.
“Em vẫn cười. Em vẫn tin tưởng mọi người.”
Trước nụ cười kiên định đó, Taejun đành chịu thua. Anh cảm thấy mình không nên ngăn cản cô. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ kế hoạch của cô để nó được hoàn hảo.
“Nếu bài viết đó lan truyền, nó sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn. Nhất là khi cả những người ngoài cuộc cũng bắt đầu quan tâm.”
Nhưng Taejun vẫn không quên lời khuyên của mình.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm và đảm bảo mọi thông tin cá nhân của Han Soeun được xóa sạch. Nhưng em vẫn có thể bị tổn thương. Sẽ có những người công kích em.”
“Vậy anh sẽ cùng chiến đấu với em chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Thế thì đủ rồi. Em ổn mà.”
Soeun đáp lại bằng giọng đầy mãn nguyện, như thể cô vừa có cả một đội quân hùng hậu đứng sau lưng.
“Em làm được.”
Ngực anh dâng lên niềm ấm áp, rồi lại đau nhói. Người anh yêu hóa ra lại mạnh mẽ đến nhường này. Em, người không gục ngã mà luôn đứng dậy như búp bê lật đật, mạnh mẽ hơn tất cả những gì anh có thể tưởng tượng. Chính vì em quá kiên cường, một con người mà anh không bao giờ có thể đánh bại, nên anh buộc phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt em. Lúc này Taejun mới nhận ra rằng mình đã đánh giá quá thấp Han Soeun.
「Xin chào. Tôi là nhân viên đã gây ra tranh cãi từ hôm qua, kỹ sư ở bộ phận trung tâm.」
Soeun mở đầu bài viết bằng một lời giới thiệu ngắn gọn. Cô biết nữ nhân viên phòng tiếp nhận đã bị liên lụy, nên muốn xác nhận rõ ràng danh tính của mình.
「Tôi đã đọc bài viết gây tranh cãi, cũng như tất cả các bình luận. Và tôi quyết định lấy hết can đảm để làm rõ lập trường của mình trước những thông tin sai lệch ấy.
Tháng Tư vừa qua, tôi xin nghỉ một tháng để hiến 65% gan cho mẹ của bạn trai cũ.
Những ai chưa từng trải qua phẫu thuật sẽ không thể hiểu hết quyết định và sự dũng cảm đó. Tôi nghĩ việc chia sẻ một phần thân thể quý giá cho người mình yêu không đáng bị chỉ trích bởi bất cứ lý do nào.
Khi quyết định phẫu thuật, tôi không mong cầu bất kỳ điều gì. Bài viết nói rằng tôi đòi tiền bồi thường là hoàn toàn sai sự thật. Sau ca phẫu thuật, mối quan hệ của chúng tôi rạn nứt và rồi tan vỡ, nhưng tôi chưa từng đòi hỏi gì từ họ. Tôi đã từng khát khao được yêu thương, nhưng tôi hiến gan không phải để đổi lấy tình yêu. Tôi làm điều đó vì tình yêu, nên tôi không hối hận.
Bởi tấm lòng tôi khi ấy, mong người mình yêu và cả gia đình họ được khỏe mạnh, hạnh phúc, là thật. Tôi đã thật sự hạnh phúc khi họ có cơ hội sống khỏe mạnh trở lại. Với tôi, chỉ vậy thôi cũng đủ để hoàn thành ước nguyện.
Xin đừng thương hại tôi vì một cuộc chia tay.
Không phải ai cũng có cơ hội dũng cảm để cứu lấy mạng sống của người mình yêu thương. Tôi biết rằng mình đã sống như một người tuyệt vời cho đến phút cuối cùng. Và một con người tuyệt vời như thế, mãi mãi thuộc về tôi. Tôi nghĩ đó là tất cả những gì tôi nhận được.
Không ai có quyền bôi nhọ tôi.
Cảm ơn vì đã kiên nhẫn đọc bài viết dài này. Mọi người sẽ biết nó có phải sự thật hay không vào sáng thứ Hai, khi đến công ty.」
Đầu ngón tay cô căng cứng khi chạm vào nút đăng bài. Soeun đã đọc đi đọc lại hơn hai mươi lần, rồi thêm một lần nữa, trước khi khẽ xoa ngực mình.
Việc nhấn hoặc không nhấn chính là hai con đường hoàn toàn khác biệt. Cuộc đời của Soeun từng giản đơn đến mức hạnh phúc chỉ gói gọn trong lựa chọn giữa mì Jajangmyeon và Jjambbong. Cô chưa bao giờ phải đối diện với những quyết định nặng nề đến thế. Có lẽ mọi sự dũng cảm trong những lựa chọn nhỏ bé trước đây chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Cô lo lắng không biết số phận mình sẽ rẽ hướng nào, dồn hết sức vào đầu ngón tay đang run rẩy. Tiếng “cạch” vang khẽ, và bài viết chính thức được đăng.
Bài viết chỉnh chu, nhưng buồn. Trong đó gói trọn những trăn trở đã tích tụ, những lựa chọn từng khiến tim cô thắt lại, một mối tình đớn đau và cả câu chuyện phía sau, tất cả gói ghém trên một trang giấy.
Nghĩ rằng đây chính là một phần đời mình, Soeun không thể ngăn nổi giọt lệ rơi xuống.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Cô không hề muốn điều này.
“Không, Soeun. Em không thất bại.”
“Em đã đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Bài viết đó là thật. Em thực sự là một người tốt. Em đã cố gắng rất nhiều.”
Soeun tự an ủi bản thân, rồi lau nước mắt.
Cốc cốc cốc. Taejun gõ vào cánh cửa đã mở sẵn để báo hiệu sự hiện diện của mình. Anh đã ở phòng khác và ngay lập tức kiểm tra bài viết mà Soeun vừa đăng.
Soeun vội nở nụ cười, rồi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt của Taejun rất sắc bén.
“Em khóc đấy à?”
“Không.”
“Khóc mà, khóc mà. Đồ mít ướt.”
“Em không có khóc.”
Soeun nhăn mũi, phủ nhận một sự thật quá rõ ràng.
“Hừm. Đồ thỏ con.”
“Hả? Cái gì…”
“Đồ thỏ con, lại bỏ gan ở đâu đó rồi.”
“Hừ. Anh quá đáng lắm.”
Soeun thấy lời đùa của Taejun đã đi quá giới hạn, liền trợn mắt nhìn anh đầy giận dữ. Thế nhưng anh vẫn tiếp tục chọc ghẹo.
“Thỏ con. Thỏ con mít ướt.”
“Wow. Có điểm yếu của người ta rồi thì…”
Nước mắt vừa chực trào bỗng biến mất. Soeun bực mình đứng dậy, nhưng Taejun nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô. Những lời định buông ra tiếp theo liền bị anh nuốt gọn bằng một nụ hôn.
Anh trêu chọc quá khứ của cô, rồi trao cho cô một cái chạm môi ngọt ngào khiến tâm trí Soeun rối bời. Cô vừa dùng tay đấm anh như trút giận, vừa ngập ngừng đón nhận nụ hôn ấy.
“Giỏi lắm. Em đã vất vả rồi.”
Nụ hôn ngọt ngào như thể anh đang thưởng thức cú đấm đầy tức tối mà cũng chẳng kém phần dễ thương của cô.
“Han Soeun đã làm tất cả những gì có thể, bây giờ em có thể yên tâm rồi.”
Trước lời khen ngợi và động viên ấy, trái tim Soeun bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều. Nước mắt lại trực chờ trào ra.
“Chuyện này chẳng là gì cả. Chúng ta chỉ cần rũ bỏ nó và bước tiếp thôi.”
“…”
“Sau này, nó sẽ chỉ là một kỷ niệm ngớ ngẩn để chúng ta cùng nhau cười.”
Dù vẫn còn khó chịu khi bị gọi là thỏ con, nhưng rõ ràng cách trêu chọc ấy đã trở thành một liệu pháp sốc khá hiệu quả.
“Vâng. Em cũng mong là như vậy.”
Mong sao những gánh nặng của quá khứ rồi cũng chỉ còn là một câu chuyện cười nhẹ tênh, một câu chuyện mà mỗi năm họ chỉ cần nhắc lại một lần, cười xong rồi để nó trôi qua.
Đúng lúc bầu không khí trở nên ấm áp và nước mắt lại sắp lăn dài, Taejun lại không kìm được mà chọc ghẹo thêm lần nữa.
“Nhưng mà, em mất bao lâu để viết một bài như thế?”
“Anh nghĩ em là người thiên về văn học sao…”
“Anh không hiểu nổi tại sao em lại mất đến bốn tiếng chỉ để viết một bài. Thật sự không thể hiểu nổi.”
“Vậy giám đốc có biết định luật nhiệt động lực học thứ nhất không?”
“Người học văn thì không học cái đó. Viết văn thì người học văn hay người học khoa học cũng học như nhau mà.”
“Vậy còn công thức nghiệm bậc hai thì sao? Anh có nhớ không?”
Taejun lại đột nhiên nắm lấy cằm Soeun. Hơi thở của anh dồn nén lại trong miệng cô. Anh đang tỏ ra hờn dỗi. Rõ ràng là anh đã quên công thức nghiệm bậc hai.
Soeun cười và thoát ra khỏi sự đeo bám của anh, rồi hỏi.
“Giám đốc đã bao giờ vướng vào một vụ bê bối như thế này chưa?”
“Chưa.”
“Làm sao mà chưa được?”
“Vì anh đã xóa sạch hết rồi.”
“Xóa được sao? Những người tung tin đồn vẫn sẽ xuất hiện mà.”
“Thì phải xóa luôn cả những người đó.”
“Xóa ư? …Anh không có ý giết họ đấy chứ?”
“Anh chưa bao giờ làm thế.”
Nụ cười trêu chọc của anh có vẻ rất đáng sợ.
“…Còn sau này thì sao?”
“Tương lai là điều không thể biết trước.”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Soeun, Taejun phì cười.
“Đùa thôi. Sao anh có thể giết người được.”
Nhưng những lời người đàn ông này nói, dù là đùa cũng nghe như thật.
Bộ não của cô vẫn nhớ từng cách anh đã hành hạ cô, dù anh nói rằng anh yêu cô. Cô do dự không muốn cười theo anh.
Taejun nhìn cô chằm chằm, rồi lại khéo léo chuyển chủ đề.
“Mà này, anh có nhớ công thức nghiệm bậc hai.”
Người đàn ông này thật là để bụng lâu thật đấy.
Bình luận gần đây