Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 1.1 Lời Mở Đầu: Mọi Sự Kiện Đều Có Lý Do Của Nó.
Ngoài cửa sổ, tuyết bất ngờ rơi trắng xóa. Cơn tuyết này không hề xuất hiện trong bản tin thời tiết, khiến không khí tại quán Boncha Café trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết.
“Có vẻ năm nay sẽ là một mùa lễ hội tuyết trắng rồi. Sếp ơi, tối nay mình đi uống ly rượu vang chúc mừng nhé?”
Eunjoo, người vừa dọn xong chiếc bàn cuối cùng, lên tiếng một cách tự nhiên và thẳng thắn. Một buổi tối tuyết rơi, một ly rượu vang đỏ. Cảnh tượng ấy thoáng qua như một thước phim lãng mạn. Nhưng với Joomi, đó không phải là điều gì đáng mong đợi.
Chiếc điện thoại trong túi đã rung lên từ nãy giờ. Ban đầu cô nghĩ là Hyeseon – cô bạn thân – nhưng cái tên hiện lên màn hình lại khiến toàn thân cô căng như dây đàn. Cảm giác ấy chẳng khác gì một cây roi vụt thẳng vào lưng, ép cô phải rời khỏi những suy nghĩ dễ chịu. Không còn nến thơm sưởi ấm, không còn rượu vang mềm mại làm dịu cổ họng, càng không thể có được tâm trạng thảnh thơi.
Cô lặng lẽ nhét điện thoại lại vào túi xách, như muốn phong ấn nó, chôn giấu nó khỏi mọi tầm mắt và suy nghĩ.
“Hôm nay hai em cứ đi chơi vui vẻ. Không cần sếp theo đâu. Tôi mà chen vào thì chỉ phá hỏng cuộc vui thôi.”
“Ối dào.”
Khuôn mặt Eunjoo, dù tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng nhanh chóng rạng rỡ trở lại. Giờ tan ca đã cận kề.
“Sếp ơi. Vậy chúng em xin phép về trước ạ.”
“À, được rồi. Eunjoo, Inho. Về đi nhé.”
Tối thứ Sáu, quán cà phê bắt đầu dọn dẹp sớm hơn thường lệ, chuẩn bị đón một cuối tuần đông khách. Màn đêm cũng kịp buông xuống, như nhắc nhở rằng mùa đông vẫn chưa chịu rút lui. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh một người đàn ông hiện lên trong tâm trí Joomi lạnh lùng, sắc bén, mang theo khí chất băng giá. Anh như thể sinh ra để hòa vào bóng đêm tĩnh mịch này.
Nhưng cô lập tức gạt bỏ hình ảnh ấy, kéo mạnh tấm rèm cửa cuối cùng. Chỉ cần nghĩ đến anh thôi cũng đủ khiến ngực cô tức nghẹn. Và nếu cứ tiếp tục để tâm trí mình trôi dạt về phía đó, người duy nhất chịu khổ vẫn là cô mà thôi.
Hương cà phê thơm nồng thường ngày bỗng trở nên nồng gắt đến khó chịu. Joomi mở hé lại cửa sổ đã đóng. Đầu cô nóng ran, hai má đỏ bừng như lên sốt. Thực ra, tình trạng này đã kéo dài mấy ngày nay. Cô tắt bản nhạc nhẹ đang phát trong quán. Khi những âm thanh êm dịu nhưng ám ảnh biến mất, một sự yên tĩnh kỳ lạ lập tức bao trùm. Nếu không vì tiếng rung ù ù từ chiếc điện thoại phía sau, có lẽ cô đã để mình thả trôi trong khoảng lặng ấy.
Dạo gần đây, cô thường như vậy. Chỉ cần một khoảnh khắc trống rỗng ập đến, tâm trí cô lại chệch hướng. Ánh mắt trở nên vô định, cảm giác thăng bằng như bị lấy mất. Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán.
Dù lòng cô hỗn loạn đến đâu, ngoài kia, xe cộ vẫn lăn bánh. Thế giới vẫn quay. Không có gì thay đổi. Đó là một lẽ hiển nhiên, giản đơn, nhưng trong sự bình lặng đó, Joomi lại cảm thấy bản thân như đang trôi tuột đi. Một mình chới với giữa dòng nước siết mang tên hiện thực. Một hình ảnh thật đáng thương.
Chiếc điện thoại trong túi vừa im bặt lại rung lên không ngừng. Cuối cùng, cô đành thở dài, đưa tay lấy nó ra khỏi túi xách.
Nhìn thấy tên người gọi, cơn giằng xé trong lòng Joomi lại trỗi dậy. Dù cô có bắt máy… thì cũng chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Cô siết chặt điện thoại trong tay, như muốn bóp nát sợi dây đang siết cổ mình.
Joomi quay lưng, định tiếp tục dọn dẹp thì bất ngờ, một chiếc xe dừng lại ngay trước cửa quán. Một chiếc sedan màu đen, sang trọng nhưng đầy áp lực, trượt vào lối vào một cách thô bạo. Chiếc xe toát ra vẻ nặng nề như chính chủ nhân của nó khiến cô cảm thấy khó thở chỉ trong thoáng chốc.
Từ khung cửa sổ hạ xuống, một bàn tay thò ra, cầm điếu thuốc lá đã cháy dở. Cả cái bóng đổ xuống từ tay ấy cũng sắc lạnh như một nhát dao.
Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống từ ghế phụ. Anh ta vội vàng mở cửa ghế sau. Tiếp theo là đôi giày tây bóng loáng. Đôi chân dài. Sơ mi trắng. Vest chỉnh tề. Áo khoác khoác ngoài. Một chiếc đồng hồ sáng lấp lánh trên cổ tay trái.
Joomi chỉ thực sự lùi bước khi người đàn ông ấy xuất hiện hoàn toàn trước mắt. Cô vô thức lùi lại một bước. Và lúc ấy, hàng lông mày của anh ta hơi nhíu lại.
Đôi giày da dừng lại ngay trước mũi giày cô. Bước chân của anh không hề ngập ngừng hay do dự. Đơn giản vì anh là kiểu người như vậy.
Thế giới nơi anh sống cái tổ chức ấy, vận hành bằng mệnh lệnh. Chỉ cần một cái phất tay, người ta phải quỳ gối. Với anh, phục tùng là điều hiển nhiên. Một thói quen ăn sâu như hơi thở.
Và cô biết rõ. Trong thế giới của người đàn ông đó, cô chẳng là gì. Chỉ là một hạt cát nhỏ bé lạc lõng giữa sa mạc quyền lực.
Anh đứng sát lại gần. Hương nước hoa mạnh mẽ tràn ngập không gian, khiến cô phải nuốt khan vì căng thẳng.
“Tại… sao?”
“Sao ư?”
Rõ ràng, tâm trạng anh không tốt. Dù khóe môi có nhếch lên, nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp. Nó lạnh lùng và sắc như dao, một kiểu giễu cợt rất khó nắm bắt.
Anh vừa như đang tức giận, lại vừa như sắp bật cười. Một biểu cảm lạ lùng, khiến người khác không thể đọc vị. Nhưng có một điều chắc chắn: anh không vui.
Chỉ cần ánh mắt hẹp đi, vầng trán nhíu lại một chút… thế là đủ. Với anh, từng biểu cảm đều mang theo một mệnh lệnh, một lời đe dọa vô hình.
Joomi liếc nhìn ra sau lưng anh. Những người đàn ông mặc vest đứng sừng sững trước cửa quán. Tất cả đều đang bảo vệ anh. Không cần nói, cũng đủ hiểu anh là ai.
“Em còn tâm trí mà nhìn ngang ngó dọc à, em.”
Chỉ vừa mới quay ánh mắt đi nơi khác, giọng nói sắc lạnh của anh đã vang lên, như một lưỡi dao nhọn cắm thẳng vào cô.
“À, nếu là vì buổi tiệc tối lần này, tôi sẽ nói chuyện với bố. Anh không cần bận tâm đâu.”
Cô chớp mắt liên tục, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cố gắng khiến anh tin rằng cô thật sự nghiêm túc. Nhưng hương cà phê nồng nặc quanh quẩn không khí khiến dạ dày cô quặn lên. Cơn sốt dường như càng lúc càng tăng. Một tay cô siết chặt lấy cánh tay còn lại, cố gắng giữ vững cơ thể.
“Vậy còn đứa bé trong đó thì sao?”
Cô chết lặng. Ánh mắt hoảng sợ của cô dõi theo hướng anh đang nhìn nơi đứa bé đang nằm, nhỏ như một hạt đậu, mong manh đến mức chỉ một ánh nhìn sắc như dao kia thôi cũng như có thể giết chết con.Nhưng rồi, như bị bỏng, cô buông tay ngay lập tức.
Ngẩng đầu lên, cô đối diện với ánh mắt anh.
Anh vẫn đứng đó. Không một cử động. Lạnh lùng và sắc bén, như đang mổ xẻ cô chỉ bằng ánh nhìn.
Bàn tay cô bắt đầu run rẩy. Sự bất ổn không thể che giấu nữa. Cô đưa tay lên bịt miệng, cố kiềm chế cơn buồn nôn dữ dội cứ cào cấu trong bụng. Một tay cô vô thức bấu lấy ống tay áo sơ mi của anh để giữ thăng bằng.
“Sao… sao anh biết? Sao…?”
Câu hỏi nghẹn lại nơi cổ họng. Giọng cô yếu ớt, ngắt quãng, đầy xấu hổ. Cô không còn đủ sức để giấu đi sự run rẩy trong tim.
“Trong thời gian tôi vắng mặt, em lại ngủ với thằng nào nữa?”
“Anh đang nói cái quái gì vậy….”
“Tôi đang hỏi cái đứa trong này có phải con tôi không.”
Lần này, tay anh đặt xuống bụng phẳng lì của cô. Bàn tay to lớn, ấm áp ấy nắm lấy eo cô, kéo mạnh cô lại. Phải nói là cô bị kéo đi thì đúng hơn. Cơ thể cô áp sát vào anh không một kẽ hở, hệt như đêm hôm đó. Bàn tay kinh ngạc của cô níu lấy cánh tay anh. Nhiệt độ cơ thể anh nóng bỏng, hệt như đêm hôm đó.
“Xem ra em không có ý định trả lời à?”
“……”
Để trả lời một cách bình thản thì lòng tự trọng của cô không cho phép. Cô nghiến chặt môi.
Dù cô có ngước nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, anh cũng không phải là người sẽ thông cảm. Nếu anh là người biết thấu hiểu và khoan dung cho hoàn cảnh của người khác, thì ngay từ đầu anh đã không thể đạt được vị trí mà anh đang nắm giữ. Cô chỉ cảm thấy đau đớn nhận ra rằng, cô càng thảm hại bao nhiêu, thì đối với người đàn ông đang ngự trị trên những kẻ sống sót trong thế giới của kẻ mạnh, mọi lời nói đều không thể làm tổn thương anh.
Cô dùng hết sức đẩy anh ra và lùi lại. Dù vậy, cũng chỉ cách anh có hai bước chân mà thôi.
Joomi đang thở hổn hển thì chợt thấy In-ho đứng ngoài cửa sổ quán. Không biết đã bỏ quên thứ gì, anh đứng đó với vẻ mặt khó xử, bị chặn lại bởi những người đàn ông đang đứng canh trước cửa quán.
Anh quay đầu về phía ánh mắt cô hướng tới. Đôi mắt sắc bén, gần như dữ dội của anh quay sang nhìn In-ho. Trong ánh mắt lạnh lùng chưa từng thấy ấy, không có chút lòng trắc ẩn nào. Anh là một người như vậy.
“Xem ra em không định biện minh đó là con của thằng khốn đó à?”
“Giám đốc…”
“Căng thẳng gì chứ. Không phải em đã đoán trước rồi sao?”
“…Tôi.”
Cô không còn sức để đáp trả lại lời châm biếm cay độc của anh. Nhưng để không bị khuất phục, cô dồn hết sức lực còn lại để đối đáp lại ánh mắt lạnh lùng đó.
“Không. Không phải con của giám đốc. Không, thực ra tôi cũng không biết là con của ai nữa. Sau đó, tôi cũng đã ngủ với không ít đàn ông.”
“Vui lắm sao?”
“Gì chứ, anh nghĩ tôi chỉ làm thế với mỗi mình anh thôi sao?”
“Nếu em nói dối, dù là em đi nữa, tôi cũng sẽ hơi tức giận đấy.”
“Đứa bé này…”
“Cái suy nghĩ em đã dang chân ra cho thằng khác, vẫy cái mông kiêu hãnh đó, ờ. Không hề có.”
“Đó là sự nhầm lẫn của anh… Dù sao thì, đứa bé này là con của ai cũng không liên quan gì đến giám đốc cả, đúng không? Dù tôi có bỏ hay nuôi đứa bé, tôi sẽ tự lo liệu, vậy nên… giám đốc cứ về đi.”
“Thu dọn đồ đạc rồi ra đây.”
Trước mệnh lệnh của anh, nước mắt cô suýt trào ra.
“Chẳng lẽ tôi lại mang một người phụ nữ đang mang thai đi bán sao. Ra đây.”
Anh quay gót giày, rời khỏi quán. In-ho đã biến mất từ lúc nào, có lẽ đã đi rồi. Anh tựa người vào chiếc xe đang đỗ, châm điếu thuốc và nhìn về phía này.
“Ugh…”
Ngay cả khi đang thu dọn túi xách, cô vẫn bị ốm nghén. Cô loạng choạng, cố gắng giữ thăng bằng trên đôi chân mình. Anh, người vừa dập tắt điếu thuốc bằng mũi giày, thở dài một tiếng nhè nhẹ rồi lại bước vào quán. Mùi thuốc lá thoang thoảng chạm vào khứu giác, nhưng cô không còn tâm trí để bận tâm vì tình trạng sức khỏe quá tệ. Cô định từ chối chiếc khăn tay anh đưa ra, nhưng cơn buồn nôn dâng trào khiến cô đành phải nhận lấy và bịt miệng lại. Ngay cả chiếc khăn tay đang bịt miệng cô cũng thoảng mùi hương của anh. Mùi nước hoa và mùi dưỡng da nồng nàn. Cuối cùng, nước mắt cô tuôn rơi. Cô cảm thấy tủi thân. Cô không muốn mọi chuyện thành ra thế này, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần cô đều suy sụp theo cơ thể yếu ớt. Trái tim cô, vốn dĩ đã cố gắng gượng, giờ lại trở nên yếu ớt và tan rã như lâu đài cát ngấm nước. Cô muốn ẩn mình sau những lời biện hộ như do ảnh hưởng của việc mang thai, hay do thay đổi hormone, nhưng cô biết rõ rằng đối mặt với sự thật là cách duy nhất để giải quyết vấn đề lúc này.
Dù cô có phủ nhận thế nào, người đàn ông này vẫn tin chắc rằng sinh linh trong bụng cô là con của anh. Anh không phải là người sẽ đưa khăn tay cho một người phụ nữ mang thai con của người đàn ông khác. Anh không phải là người sẽ quay lại một cách tử tế, cũng không phải là người sẽ dành thời gian để đối mặt như thế này. Không, ngay cả khi đó là con của chính anh, anh cũng không phải là người sẽ liếc mắt một cái. Cô cũng biết rằng anh không có tài vỗ lưng an ủi ai. Cô không thể nắm bắt được suy nghĩ và lời nói của anh.
Cô lắc đầu, không muốn để lộ thêm chút xấu hổ nào nữa. Nhưng dù cố gắng đến đâu, cô cũng không thể ngăn được nỗi tủi thân đang dâng trào trong lòng, như thể chỉ chờ một cái chạm nhẹ là sẽ vỡ òa.
Joomi cúi đầu, lúng túng thu dọn túi xách. Cô vội vã bước ra khỏi quán, từng cử động đều toát lên sự gượng gạo. Khi lướt ngang qua anh, cô cố ý không nhìn, như một cách phản kháng thầm lặng.
Nhưng anh không mảy may dao động.
Trái lại, anh bình thản bước ra theo, chậm rãi và tự tin. Rồi khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho thuộc hạ phía trước. Cửa xe phía sau lập tức được mở ra, sẵn sàng đón cô lên xe như thể mọi chuyện đã nằm trong kế hoạch, và anh chưa bao giờ cho cô quyền từ chối.
Joomi chậm rãi bước lên ghế sau, như thể bị nuốt chửng bởi cánh cửa xe đang há ra như miệng một con quái vật. Và rồi, anh Jeong Yoongyo cũng bước lên, ngồi xuống ngay bên cạnh. Không khí trong khoang xe như đông lại khi anh ra hiệu, và chiếc sedan lập tức lăn bánh.
Cô ôm chặt lấy chiếc túi xách, lấy đó làm cái cớ để che đi bụng mình. Một hành động bản năng, như thể đang cố bảo vệ điều gì đó vô cùng mong manh. Ngay từ đầu, cô chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ đứa bé. Dù những lời trước đó có phũ phàng đến đâu, lòng cô vẫn day dứt. Vì thế, cô siết nhẹ vòng tay, như muốn vỗ về sinh linh nhỏ bé kia — đứa trẻ vẫn còn đang ẩn mình trong bụng mẹ, chưa biết thở, chưa biết khóc.
Và rồi, ánh mắt cô chạm phải anh.
Jeong Yoongyo đang tựa người vào ghế, đôi mắt dõi thẳng về phía cô. Anh không nói gì. Nhưng chỉ cần sự im lặng ấy thôi cũng đủ khiến không khí trong xe trở nên đặc quánh, ngột ngạt đến khó thở. Ánh nhìn của anh giống như một sợi dây vô hình siết chặt lấy cổ cô, từng chút một.
Mùi hương mạnh mẽ, quen thuộc từ người đàn ông đó lại len lỏi trong không gian — thứ mùi hương từng khiến cô choáng ngợp, nay đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Nhưng chính vì vậy, nó lại càng khiến cô cảm thấy mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng.
Joomi lặng lẽ đưa chiếc khăn tay đang nắm trong tay ra, trả lại anh. Một cử chỉ nhỏ, đầy ý nghĩa. Nhưng anh không nhận lấy.
Anh vẫn ngồi yên, vắt chéo chân, ánh mắt không hề rời khỏi cô. Im lặng. Nhưng là thứ im lặng nặng nề, sắc bén hơn bất kỳ lời nói nào.
“Đừng lo. Dù tôi có sinh ra, tôi cũng sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.”
“Chắc thế.”
“Này… Không. Thôi được rồi.”
Cô ngậm miệng lại, không muốn nói thêm lời nào nữa.
“Choi Joomi.”
“……”
Cô nghĩ rằng lòng tự trọng đã bị vứt vào thùng rác từ lâu rồi. Cô đã cố gắng không bận tâm đến những điều nhỏ nhặt, nhưng cái thân thể đáng nguyền rủa này cứ liên tục trút ra nỗi tủi thân. Joomi hít một hơi thật sâu để nuốt nước mắt vào trong.
“Không trả lời à?”
Cuối cùng, với tâm trạng phản kháng, cô nhìn anh chằm chằm. Khóe mắt cô đong đầy nước mắt hờn giận.
“Ai mà thèm cưới em chứ.”
Anh bật cười khẩy, như thể đang xem trò trẻ con. Cô dùng bàn tay gầy guộc, tưởng chừng có thể gãy vụn trong tay anh, lau đi nước mắt lần nữa, và anh khẽ thở dài.
“Dừng xe lại.”
Chiếc xe tưởng chừng không thể dừng lại, bỗng chốc tấp vào lề đường theo một mệnh lệnh của anh. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô.
“Đi mua gì đó cho con bé ăn đi. Trước khi sinh đã thế này thì làm sao chịu nổi.”
“Vâng, đại ca.”
“Tôi không cần đâu. Tôi ổn.”
Lời nói ‘tôi ổn’ tan biến vô nghĩa. Mặc kệ cô, người đàn ông xuống xe theo lệnh của đại ca mình, dần biến mất khỏi tầm mắt.
Anh theo thói quen ngậm điếu thuốc vào giữa hai hàm răng, nhưng rồi phát hiện Joomi đang im lặng nhìn mình, liền rút điếu thuốc ra. Ngay khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy buồn nôn, nước mắt lưng tròng. Bàn tay vứt điếu thuốc hơi bực bội vuốt tóc. Một bàn tay vươn tới. Bàn tay vẫn còn hơi thô ráp ấy vỗ nhẹ vào lưng cô. Cô thấy mình thật ngốc khi cứ dựa dẫm vào cái vỗ về vô tâm đó.
Cô đưa ngón tay anh lại gần rồi cắn mạnh. Anh không hề nhíu mày, nhìn cô như thể hỏi ’em đang làm gì vậy?’ rồi bật cười một cách khó hiểu. Dù sao thì cũng không đánh được cô. Giờ đây cô mới nhận ra điểm yếu của anh.
Joomi dùng bàn tay tái nhợt ôm lấy cái bụng sắp tròn như núi Namsan.
Cái giá cho một đêm quá đỗi nghiệt ngã.
Nếu chúng ta không gặp nhau, liệu chuyện này có xảy ra không? Không, có lẽ chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau, như một nghiệt duyên không thể tránh khỏi. Không theo ý anh, cũng không theo ý cô.
Chắc khoảng hơn một tháng rưỡi rồi. Hay có lẽ còn hơn thế nữa. Cô dựa vào đứa bé trong bụng để tính toán lần đầu gặp anh, rồi lại gạt bỏ đi. Đứa bé đã trở thành tiêu chuẩn cho mọi thứ.
Việc gặp anh là sự giao thoa giữa ngẫu nhiên và định mệnh. Có lẽ là định mệnh. Nếu nhớ lại ngày đó, đó là một trong những ngày đầu đông lạnh giá, và vì thế, tâm trạng cô không được tốt.
Bình luận gần đây