Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 22
Dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể tìm được câu trả lời nào khiến lòng nhẹ nhõm hơn. Những câu hỏi cứ thế xuyên qua tủy sống, dội ngược lên đỉnh đầu, không cách nào gạt bỏ.
Joomi lặng lẽ đưa tay vuốt ve bụng mình, như một phản xạ vô thức. Khi quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang tựa vào ghế, im lặng dõi theo.
Khoảnh khắc đó, cô giật mình như thể có luồng điện chạy dọc sống lưng.
Ánh nhìn của anh chậm rãi lướt qua cô – từ mái tóc, làn da cổ, bờ ngực, đến vòng eo thon – rồi dừng lại ở bụng dưới, nơi bàn tay cô vẫn đang che lại một cách bản năng.
Đôi mắt anh như bị hút vào điểm đó, như thể cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó đã vô tình được hé lộ. Một ánh nhìn không đơn thuần là quan sát, mà như đang xác định mục tiêu.
“Sao vậy?”
“Cái gì.”
“Sao anh lại nhìn tôi?”
“Cô cũng đang nhìn tôi mà.”
“Tôi đói bụng.”
“Ai nói gì đâu?”
Nếu anh chịu nói một lời, dù là lạnh nhạt hay buộc tội, cô còn có thể viện lý do để biện minh. Nhưng chính cái im lặng ấy—bầu không khí nặng nề đến mức nghẹt thở—mới khiến cô không thể mở miệng.
Jeong Yoongyo thong thả quay cổ tựa vào ghế, hít một hơi sâu như thể đang lấy lại sự kiên nhẫn.
Cheol Joo, dường như đọc được suy nghĩ của anh, đã chuẩn bị sẵn bật lửa và khẽ xoay người lại.
Quả nhiên, người đàn ông rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi lại thong thả gỡ ra, kẹp giữa hai ngón tay dài.
Trong chiếc xe tĩnh lặng như mặt nước trước cơn giông, Joomi chỉ dám thở từng nhịp nhẹ và ý thức rõ rệt về sự hiện diện áp đảo của anh.
Cô cảm thấy mình như một con cá nằm trên thớt—không có lựa chọn nào, không còn đường lui.
Liệu cô có nên mở cửa sổ để thở dễ hơn không?
…Không. Nếu cô tự ý mở cửa sổ, anh nhất định sẽ nói gì đó. Không phải một lời nhẹ nhàng.
Cô nín thở, từ từ lùi ra xa anh hết mức có thể, và ánh mắt anh dán chặt vào khoảng cách mà cô đã di chuyển. Ánh mắt ngầm, không tiếng động, giống như một khẩu súng đã lên đạn. Mắt anh là vậy. Dù không nói gì cũng đầy đe dọa và bùng nổ. Trong bóng tối im lặng, nó sáng lên một cách đáng sợ, giống như ánh mắt của một con mãnh thú. Cô nuốt nước bọt. Đôi mắt đó, dường như không thể bị lừa bởi bất kỳ âm mưu nào của người khác, chỉ cần chạm vào cũng đủ để đẩy cô vào thế bí và nguy hiểm nhiều lần. Vì vậy, cô sợ hãi khi ở bên anh. Cứ như thể một cơn sóng thần khổng lồ sắp ập đến mặt nước phẳng lặng của cô, người chỉ mong mọi chuyện trôi qua yên bình cho đến khi cô bỏ đứa bé đi, khiến cô khó thở.
“Anh cả, em châm lửa cho ạ.”
“Thôi. Mất hứng hút thuốc rồi.”
“Dạ?”
“Trên đường đi, nếu có chỗ nào nghỉ được thì cho nó ăn gì đi. Nhìn nó ôm ấp được thì cũng tạm được, nhưng trông nó tệ quá. Thế thì làm sao mà xoay eo cho đúng được. Lúc có hứng thì cũng khá lắm mà.”
Anh nói gì vậy? Joomi chớp chớp mắt nhìn điếu thuốc lá bị vò nát rơi từ tay anh xuống, rồi không lâu sau cô hiểu ra ý nghĩa. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng anh vốn không phải là người quan tâm đến cảm xúc của cô. Cheol Joo, người chắc chắn không thể không hiểu ý nghĩa, im lặng và chỉ nhìn thẳng về phía trước.
“Giám đốc.”
“Cứ ăn đi. Có da có thịt mới có hứng chứ. Cái khoản lắc mông thì cô ta tuyệt đỉnh, nhưng nếu mất cả cái hứng đó thì sao được.”
“Đồ khốn….”
Những lời định tuôn ra bị nuốt ngược vào trong. Nếu cô lỡ lời ở đây, có ba người đàn ông có thể giết cô ngay lập tức. Anh chậm rãi nhắm mắt rồi mở ra, không nói gì. Vì vậy, cô càng rụt rè hơn.
“Lời nói phải đẹp thì mạng mới dài, đúng không?”
Cô gật đầu theo phản xạ trước câu hỏi rùng rợn. Anh nói những lời đó mà vẫn cười, điều đó còn đáng sợ hơn.
“Thật là vô lương tâm. Ai mới là kẻ tồi tệ hơn chứ.”
“Dạ?”
“Phải chọn chỗ để nằm chứ, Joomi à. Không phải sao?”
Trước lời nói của anh rằng cô phải chọn chỗ để đùa giỡn, Joomi lặng lẽ quay đầu đi.
Anh lại lấy thuốc lá ra, bẻ gãy điếu thứ hai. Không, cô có lỗi gì đến mức đó chứ. Cô trừng mắt nhìn anh, anh lại cười và mắng cô “Nhìn gì đấy?”. Cô định quát “Đừng cười nữa” nhưng lại thôi. Đáng tiếc, cô chỉ có một mạng. Đáng tiếc hơn, cô còn có hai mạng cần bảo vệ, bao gồm cả đứa bé đang bám víu vào mẹ nó.
Người có nhiều thứ để mất thì không thể không yếu đuối. Cô nín chặt môi, quay phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe lăn bánh trên tuyết đọng, trượt đi một cách quá đỗi tĩnh lặng.
Cô đã thuê thêm một nhân viên mới cho cửa hàng. Cô dự đoán rằng mình sẽ vắng mặt ở cửa hàng nhiều hơn bình thường trong tương lai. Ngay khi trở về nhà ở Seoul, một lịch trình khổng lồ tại phòng khám phụ khoa đã chờ sẵn.
“Cô Choi Joomi.”
“Vâng.”
“Cô mang thai rồi. Thai nhi được 5 tuần. Tử cung của cô hơi yếu một chút, nhưng hiện tại không có gì đáng lo ngại, nên chúng ta sẽ theo dõi kỹ lưỡng trong khi cô chăm sóc cơ thể thật tốt. Hai tuần nữa cô đến khám lại nhé. Lúc đó chúng ta sẽ xem túi thai và mọi thứ khác. Chúng tôi sẽ liên hệ với cô mỗi lần khám định kỳ, nên cô nhớ đến đầy đủ nhé.”
“Thưa bác sĩ.”
Trước vị bác sĩ đang mỉm cười nói cô mang thai, Joomi không thể thốt ra lời muốn bỏ đứa bé, cô bóp chặt chiếc cốc giấy đang cầm trong tay. Nỗi dằn vặt đã bắt đầu từ khoảnh khắc cô kiểm tra que thử thai. Cô cần thời gian để đưa ra quyết định và đến đây. Một thai kỳ không mong muốn. Cô sợ hãi khi phải mở miệng. Cứ như có một quả mận mắc kẹt trong cổ họng, cô khó khăn lắm mới mở miệng được. Nếu cô cất tiếng, chắc chắn đó sẽ là tiếng khóc, nên cô chỉ cào cào đáy chiếc cốc giấy. Bác sĩ chắc đã gặp nhiều người không thể mở mắt khi nghe tin mang thai ở phòng khám phụ khoa. Anh dường như ngay lập tức nhận ra rằng tình huống này không phải là điều cô mong muốn. Joomi càng trở nên im lặng hơn.
Trong phòng khám phụ khoa, thoang thoảng mùi hoa oải hương dịu nhẹ. Một mùi hương giúp cơ thể thư giãn và ấm áp.
“Cô muốn phẫu thuật sao?”
“Từ khi sinh ra, tôi chưa làm được mấy việc mà tôi thực sự muốn. Chỉ là, chỉ là việc này cũng là một trong số đó thôi. Một trong số đó.”
Joomi chỉ nhận ra chiếc cốc sữa trong tay đã đổ ra, làm ướt đẫm đùi cô, sau khi buổi khám kết thúc.
“Giám đốc, cô ra rồi ạ?”
“Từ giờ tôi có thể sẽ vắng mặt thường xuyên. Anh Kyung Hoon mới đến là một chuyên gia trong lĩnh vực này, có lẽ anh ấy sẽ giúp ích nhiều hơn cả tôi nữa. Cứ nhờ anh ấy giúp đỡ nhé. Nếu có vấn đề gì hay khó khăn gì, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Giám đốc không có chuyện gì chứ ạ? Dạo này cô trông không được khỏe lắm….”
“Không, tôi ổn. Mọi người cứ về đi, hẹn gặp lại ngày mai.”
Cô quyết định về sớm. Cô đã mở quán cà phê và luôn ở lại quán đến tận khuya, nhưng tình hình thay đổi cũng kéo theo cuộc sống của cô thay đổi. Cô lên ghế lái và khởi động xe thì điện thoại đổ chuông.
“Ừ, Hye Seon à. Là tớ đây.”
“Cuối tuần này cậu rảnh không? Đi ngắm biển Sokcho với tớ đi.”
“Cậu lấy đâu ra thời gian mà đi?”
“Ừ. Tớ xin nghỉ phép rồi. Trước khi cưới phải chơi cho đã chứ. Tớ sẽ đi từ thứ Sáu và nghỉ ngơi cả cuối tuần. Sao?”
“Thứ Sáu tuần này thì… xin lỗi. Tớ có hẹn trước rồi.”
Ngày cô phải chia tay với cái sinh linh bé nhỏ mới chiếm một góc trong cơ thể mình chưa lâu.
“Sao vậy. Cậu là CEO, là chủ mà sao không được. Cậu còn tuyển thêm người mà.”
“Bận rộn nên mới tuyển thêm chứ. Rảnh rỗi thì tuyển làm gì.”
“Đồ keo kiệt thật. Kệ, tớ sẽ đi một mình. Đổi ý thì gọi điện ngay nhé.”
Cô ước gì mình cũng có thể rảnh rỗi để đi ngắm biển như vậy. Cơn buồn ngủ lại ập đến. Mí mắt cô cứ nặng trĩu, đầu cũng nặng nề theo, cứ đặt đầu xuống là buồn ngủ, nên cô không thể tập trung làm việc được. Cô cảm thấy cay đắng khi phải vội vàng về nhà vì sợ làm phiền nhân viên.
Về đến nhà, cô ngồi xuống sàn nhà ấm áp và lấy những quả quýt mua trên đường về. Trái cây, cô không thích lắm, nhưng hôm kia là dâu tây, hôm nay là quýt, cứ thay phiên nhau hành hạ cô đủ kiểu.
Đằng nào thì triệu chứng này cũng sẽ biến mất sau vài ngày thôi, nên dù không thích cô cũng phải ăn để chịu đựng, nhưng vừa cho vài quả vào miệng, cơn buồn nôn đột ngột trào lên. Cô bịt miệng lại và chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn ra những thứ vừa ăn chưa được bao nhiêu. Mọi thứ đều không vừa ý, từ đầu đến cuối. Dù sao thì cũng chỉ vài ngày nữa thôi, nhưng sao lòng cô lại đau nhói và kỳ lạ đến vậy chứ. Tại sao.
Cái sinh linh bé nhỏ đó cứ như thể muốn nói rằng “Tôi ở đây này”, dù chỉ cần im lặng rồi biến mất. Nó nhẹ nhàng len lỏi vào một góc yếu mềm trong trái tim cô, cố gắng nắm lấy bàn tay cô đang liên tục đẩy ra. Đi đi. Dù cô có đẩy ra bao nhiêu lần, đứa bé còn nhỏ hơn hạt đậu đã biết rồi. Rằng trái tim của mẹ nó thực ra đã được định sẵn ngay từ đầu. Cái sinh linh bé nhỏ đó cứ chọc chọc cô, như thể muốn mẹ nó nhận ra sự tồn tại của mình.
“Năm nay có vẻ là một ngày lễ trắng nhỉ. Giám đốc, hôm nay chúng ta đi uống rượu vang không?”
Tin nhắn xác nhận đặt phòng Sokcho Pension hiện lên. Cô bảo đặt phòng nào tốt một chút, vậy mà Hye Seon lại cố tình đặt phòng rẻ nhất vì có khuyến mãi. Thật là Hye Seon, cô đã nói là mình sẽ trả tiền phòng mà.
Cuối cùng, cô không thể dập tắt được ý muốn của cái sinh linh bé nhỏ cứ liên tục xác nhận sự tồn tại của mình. Có lẽ cô đã liên tục tìm kiếm lý do để không bỏ đứa bé. Cứ như thể không có ai trên thế giới này là đứng về phía cô. Thật buồn khi nghĩ rằng đứa bé sẽ ra đi mà không ai chào đón, giống như số phận của mẹ nó, dù nó đã nảy mầm sự sống. Lòng cô đau nhói khi nghĩ rằng không ai biết đến sự tồn tại của mình, dù là ở đâu.
Một người quý giá chỉ vì sự tồn tại của mình. Khi cô quyết tâm bảo vệ đứa bé, cô nảy sinh một mong muốn, khác với bản thân mình, muốn cho đứa bé một cuộc sống như vậy. Tại sao người ta lại nói cha mẹ mong muốn những điều mình không có cho con cái? Đối với Joomi, điều đó là như vậy. Trong một cuộc đời không có nơi nào để dựa dẫm hay nương tựa, việc tạo ra một người như vậy cũng được thôi. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, cô sẽ làm theo ý mình, không phải theo ý cha mẹ.
Đã đến nước này, cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của Hye Seon, vừa sắp xếp lại tâm trí vừa đi hóng gió.
Điện thoại cô rung lên. Cô nghĩ là bạn Hye Seon, nhưng một người gọi không ngờ tới đã làm cô khó chịu. Dù có nghe máy thì… Joomi nắm chặt điện thoại, chặn cái vòng cổ đang siết chặt cổ mình.
Trước cuối tuần, cô dọn dẹp sớm một chút và nhân viên vội vã chuẩn bị tan ca.
“Giám đốc. Vậy chúng tôi xin phép về trước ạ.”
“À, được rồi. Eun Joo, In Ho. Về đi nhé.”
Nhân viên chào và rời khỏi quán cà phê. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết đang rơi, chờ Hye Seon đến đón, thì một chiếc xe dừng lại ngay giữa lối vào quán cà phê. Chiếc sedan đen dừng lại một cách thô bạo, nó tinh tế như chủ nhân của nó nhưng lại khiến cô nghẹt thở vì áp lực, và một bàn tay sắc nhọn thò ra từ cửa sổ ghế sau hơi mở, ngay cả điếu thuốc lá bị vứt đi cũng có một cái bóng sắc bén. Đó là bàn tay đó. Bàn tay đã vồ vập, lay động cô trong lúc làm tình, cuối cùng đẩy cô vào vực sâu khoái lạc. Bàn tay đã trao cho cô đứa con.
Bình luận gần đây