Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 36
Yoongyo dán mắt vào màn hình điện thoại vừa ngắt kết nối, ánh nhìn không rời.
“Thưa Giám đốc Jeong, Giám đốc Lee Sang Mu đã đến ạ.”
“Tôi biết rồi. Tôi đã nói trước mà.”
Muốn gặp ư?
Đó là phản ứng lạnh nhạt của anh khi gọi cho Kwang Myung, ngay sau khi nhận được báo cáo về người mà Choi Joomi đang hẹn hò, một bạn học thời đại học.
‘Cô ấy học cử nhân ở Đại học Y. Bỏ dở khóa thạc sĩ, hiện đang điều hành một quán cà phê tên là Boncha. Dù sao thì, nếu người mai mối có hỏi, cô ấy cũng phải có câu trả lời thôi.’
Ngày hôm đó, khi đi xem mắt, cô bắt máy với vẻ mặt như đang gánh cả thế giới. Và cái tên bật ra trong cuộc gọi tiền bối Jung Hyun, bạn học cũ.
Yoongyo khẽ gõ ngón tay lên màn hình điện thoại đen sì như mất điện. Một nhịp. Rồi lại một nhịp. Sau đó, anh ngậm điếu thuốc vào môi.
Đúng lúc đó, Kim Hyung Jun đẩy cửa bước vào. Có vẻ như anh ta xông vào hơi quá đường đột, đến mức Cheol Ju, người đang đứng canh bên ngoài phản ứng như sắp ra tay giết người.
Chỉ khi Yoongyo khẽ ra hiệu “không sao”, Cheol Ju mới chịu lùi lại, cúi đầu rồi trở về vị trí.
“Gì vậy?”
“Gì mà gì, đến gặp anh chứ. Ôi, thật tình, tôi chỉ muốn đến nhìn mặt anh rồi đi thôi mà Cheol Ju của chúng ta cũng khó tính quá.”
“Cậu thấy tôi có vẻ khoan dung lắm à?”
“Làm gì có. Có mấy thằng đệ của tôi đã đi đời nhà ma chỉ vì lỡ lời với anh rồi.”
“Nói thẳng vào vấn đề rồi đi đi. Giờ tôi đang cố gắng gom góp chút kiên nhẫn còn sót lại đây.”
“Anh à, nhưng mà…”
“Sao lại đến bệnh viện?”
“Anh biết rồi sao? À, tôi có việc nên đến đó, nhưng nghe nói anh đến khoa sản với một người phụ nữ. Mà cái con nhỏ đang ‘làm tình’ với anh là ai vậy? Tiếng rên của con nhỏ đó nghe thật quyến rũ. Cứ chạm vào là tan chảy ra, rên rỉ ‘anh ơi’ không ngừng. Đúng là lũ con gái một khi đã nếm mùi ‘cái đó’ của đàn ông thì không thể dứt ra được. Huống hồ gì, nếu đã nếm thử ‘cái đó’ của anh thì coi như xong phim. Mà sao lại là khoa sản? Con của anh sao? Dạo này anh bận rộn nhỉ, vừa làm con, vừa kinh doanh. Nghe nói anh cả đã mai mối, chắc Chủ tịch sẽ thích lắm đây.”
“Giữ mồm giữ miệng. Lỡ lời là bị nhổ lưỡi đấy.”
Anh đã biết Kim Hyung Jun là người đàn ông đang đi lại bên ngoài phòng bệnh viện.
“Biết chứ. Có phải là Cheong Myeong Industrial không? Thằng cha bị anh ‘xử lý’ đó.”
“Đến đây làm gì?”
“Anh biết tôi đang nghi ngờ anh mà.”
“Tôi chưa nói gì cả.”
Hyung Jun chưa hỏi gì, nhưng anh ta đã vội vàng chối bỏ. Anh ta giơ cả hai tay lên, cười đùa như thể đầu hàng.
“Cứ coi như tôi giải thích trước là tôi không liên quan đi. Tôi không muốn bị nghi ngờ một cách khó chịu. Với tính cách của anh, rõ ràng là anh sẽ cắt bỏ tất cả những mầm mống đáng nghi, lỡ mà bị vạ lây thì chỉ có tôi là đau thôi.”
Nghi ngờ thì có, nhưng anh ta là kẻ tạm thời bị xếp ra khỏi danh sách khả năng. Anh ta là kẻ hiểu rõ quy luật của thế giới này, dù sao vẫn đang được Chủ tịch Kwon tin tưởng tuyệt đối, và anh ta tin chắc rằng kẻ kế nhiệm thực sự sẽ không tấn công anh một cách sơ hở như vậy. Anh ta không phải là kẻ ngu ngốc đến mức đó. Kim Hyung Jun mang trong mình một điểm yếu chí mạng là cháu trai của Chủ tịch Kwon. Việc không có máu mủ trực tiếp với Chủ tịch Kwon đồng nghĩa với việc vị trí của anh ta có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào. Về mặt đó, để đối đầu với anh, người đã được công nhận và vươn lên đến vị trí này, thì Kim Hyung Jun đúng ra là đang ôm một điểm yếu.
Khác với thế giới bên ngoài, trong giới này, huyết thống là vậy. Nếu không chắc chắn, nó có thể trở thành đối tượng bị loại bỏ bất cứ lúc nào, một thứ lằng nhằng và gánh nặng, không ra gì cả.
“Chủ tịch cũng từng nhắc đến tôi là ứng cử viên kế nhiệm, nhưng đó chỉ là nhắc đến thôi, anh biết rõ mà đừng có làm căng. Mà thôi, nói thêm về người phụ nữ đó đi. Ai vậy? Con gái của Giám đốc Choi Woo Seok mà anh đi xem mắt lần trước à? Ngực cô ta ngon thật.”
“Lưỡi dài quá đấy, Hyung Jun. Dừng lại đi.”
“Anh của chúng ta có vẻ nghiêm túc thật rồi, được rồi. Lời nói về chị dâu xin rút lại.”
Anh biết. Kim Hyung Jun, vì vị trí huyết thống khá mơ hồ, thuộc nhánh phụ không phải dòng chính, nên dù được nhắc đến là người kế nhiệm, nhưng anh ta không có đủ tài năng cũng như quyền lực. Anh cũng biết rằng Chủ tịch Kwon đã kéo Kim Hyung Jun vào là vì lý do đó. Có lý do để kéo vào, nhưng lại không đủ để đưa lên vị trí cao nhất, nói một cách dễ hiểu, là một thằng nhóc hoàn hảo để cảnh cáo.
Người phụ nữ giả vờ là Kim Hyung Jun để tấn công anh.
Kẻ biết về giới này nhưng không hiểu rõ tường tận, nên đã dùng những thủ đoạn nông cạn và mắc những sai lầm ngớ ngẩn.
Song Ha Young – kẻ dám rút dao không một chút do dự.
Cuối cùng, cái gai mà anh từng bỏ mặc đã quay lại, nhắm thẳng vào cổ họng anh mà đâm tới.
Choi Joomi đang gặp nguy hiểm.
Dù anh đã cử người bảo vệ cô chặt chẽ đến mức có thể, nhưng với đứa trẻ đang lớn dần trong bụng, cơ thể và tinh thần cô đang ở vào giai đoạn mong manh nhất.
Người ta nói, khi mang thai, chỉ một sự thay đổi hormone thôi cũng đủ khiến cảm xúc trở nên dễ tổn thương. Một cú sốc tâm lý, dù rất nhỏ, cũng có thể để lại hậu quả khó lường.
Cheol Ju đã liệt kê hàng loạt rủi ro, nghe có vẻ cường điệu, nhưng đáng tin.
Anh nhớ lại dáng vẻ cô khi bị chính mẹ ruột ruồng bỏ. Cô bò lê dưới đất, chỉ biết ôm chặt lấy bụng mình như thể đó là tất cả những gì cô còn lại.
“Hãy bảo vệ con…”
Giọng cô nức nở, ánh mắt ướt nhòe run rẩy tìm lấy một chốn để dựa vào, tìm lấy anh.
Một người phụ nữ không có nơi nương tựa. Dù là con gái của Giám đốc Choi, dù có người mẹ vẫn còn sống tất cả đều không có nghĩa gì.
Cô là người thừa kế của không ít tòa nhà do Choi Woo Seok đứng tên. Trừ khi từ trên trời rơi xuống một đứa con khác mang dòng máu của ông ta, tài sản ấy rồi cũng sẽ thuộc về cô.
Nhưng Choi Joomi chưa từng quan tâm đến tiền bạc.
Thứ khiến mắt cô nặng trĩu, không phải tham vọng, mà là nỗi cô đơn do cái bóng quá lớn bao trùm cả đời cô.
Cô đã giấu mình trong một quán cà phê nhỏ bé, tưởng như mong manh nhưng lại mang dáng dấp của một pháo đài.
Không phải nơi để bán cà phê, mà là nơi côi cô độc – đã tự tay dựng lên để tồn tại.
Một pháo đài với những bức tường im lìm mà kiên cố.
Có lẽ vì thế mà anh cứ bận tâm đến cô ấy. Đôi mắt có vẻ cô đơn đó. Đôi mắt mà anh cứ thấy mình trùng lặp trong đó.
Có lẽ anh cứ để mắt đến người phụ nữ đó khi cô ấy bộc lộ tình cảm của mình.
Có lẽ anh muốn thấy Choi Joomi bước ra khỏi pháo đài và bộc lộ bản thân bằng cách nào đó… dù là bằng cách tàn nhẫn đi chăng nữa.
“Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai. Tốt nhất là đừng có ý định làm điều gì ngu ngốc. Nếu muốn sống lâu.”
“À, đương nhiên rồi. Làm gì có chuyện tôi lại tấn công anh. Mà này, anh có định nói với Chủ tịch không?”
“Cậu đừng bận tâm nữa, đi đi. Tôi mệt mỏi khi phải cãi vã với cậu rồi.”
Chủ tịch Kwon đã biết rồi. Ông ta có vẻ khoan dung với người của mình, nhưng không biết khi nào sẽ gây ra chuyện gì. Ông ta đang chìm đắm trong cái cảm xúc thấp kém gọi là tình yêu, giả vờ mù quáng dù vẫn nhìn thấy. Vậy thì chỉ còn cách tự mình xử lý.
Nếu muốn được đảm bảo lòng trung thành, Chủ tịch Kwon cũng phải đóng vai trò lá chắn vững chắc cho những người đã thề trung thành. Nhưng có vẻ ông ta không thể làm được điều đó, nên cuối cùng người của Yoongyo sẽ bị tổn thương. Ví dụ như Choi Joomi.
Đã đến lúc anh phải tự mình ra tay, vì Chủ tịch Kwon khó có thể chọn giữa người phụ nữ mà ông ta yêu quý và cấp dưới mà ông ta quý trọng.
Chìa khóa cuối cùng để kết thúc mọi thứ một cách chắc chắn, cuối cùng, người đã đưa mọi chuyện đến nước này chính là Chủ tịch Kwon.
Cửa thang máy mở ra. Giám đốc Choi và các thuộc hạ của ông ta, những người đã ở trong thang máy, cúi đầu.
Khi Yoongyo bước vào thang máy, Woo Seok làm bộ định bước ra.
“Xin mời anh đi trước. Tôi sẽ xuống.”
“Không, mời anh đi cùng.”
Anh không thể quên được vẻ mặt của Giám đốc Choi khi anh báo tin cô ấy mang thai. Không phải là vui hay buồn, mà là một khuôn mặt đan xen đủ thứ cảm xúc, với một chút vị đắng nhàn nhạt. Ông ta không nói gì ngoài một câu hỏi xã giao “Vậy sao?”.
“Choi Joomi.”
Khi anh nhắc đến tên cô ấy, Woo Seok, người đang đứng nhìn thẳng, quay đầu lại nhìn anh.
Khuôn mặt của Woo Seok phản chiếu trên hai cánh cửa thang máy có vẻ hơi cứng đờ.
“Tôi nghĩ chúng ta nên bán căn biệt thự Youngil mà cô ấy đang sống. Giám đốc Choi nghĩ sao?”
“Vâng. Con gái tôi không còn ở đó nữa, nên đương nhiên là phải bán rồi. Nhưng sao đột nhiên anh lại nói vậy…”
“Vì nó chướng mắt.”
“Vâng?”
“Nghe nói anh rất yêu thương đứa con duy nhất của mình, nhưng có vẻ anh chẳng quan tâm gì đến vấn đề an ninh cả.”
Mặt Woo Seok tái mét. Có phải ông ta đang đối mặt với một vấn đề không ngờ tới? Chà, nếu một kẻ bám đuôi có chủ đích bám theo đứa con gái mà ông ta gần như đã cắt đứt quan hệ, thì việc bỏ qua cũng là điều dễ hiểu. Không biết ông ta có biết rằng vì chuyện đó mà đã có một trận cãi vã lớn, và con gái ông ta đã bị hành hạ đến mức toàn thân bầm dập, và đã có những cuộc tình dục bừa bãi với anh không.
Anh chợt tự hỏi liệu ông ta có thể giữ được vẻ mặt thờ ơ như vậy không, nếu ông ta tận mắt chứng kiến cái lỗ ‘cô bé’ của con gái mình, nơi đã bị ‘cái đó’ của anh đâm vào và rên rỉ không ngừng, tràn ngập tinh dịch như vỡ đê. Nếu có cơ hội, thực hiện điều đó cũng không tệ. Khi anh nhếch mép cười một cách tàn nhẫn, khuôn mặt của Woo Seok cũng hiện lên những suy nghĩ.
Đứa con của Jeong Yoongyo mà Choi Joomi sinh ra là người kế nhiệm chính thống, nên Giám đốc Choi Woo Seok coi như đã mua được một bảo hiểm huyết thống vững chắc nhất. Anh cũng thấy buồn cười khi bản thân không thể buông Choi Joomi ra, dù biết rõ lòng tham của Woo Seok muốn lợi dụng con gái mình để một lần nữa sống dựa vào quyền lực của anh. Một người đàn ông có nhiều tiền như vậy mà vẫn khao khát quyền lực, giả vờ lịch sự nhưng lại đầy tham vọng quyền lực. Vì thế, anh không thích Woo Seok.
“Vậy là tôi có thể hiểu là sẽ xử lý trong hôm nay hoặc ngày mai phải không?”
“…Vâng. Tôi sẽ làm như vậy.”
“Tốt. Dễ nói chuyện.”
Đinh! Cửa thang máy, đúng lúc đưa anh đến đích, mở toang như một cái miệng.
“Đừng để tôi thấy bất kỳ căn nhà nào mà Choi Joomi có thể tự mình chui vào nữa. Vậy nhé, làm tốt.”
Dù anh chế nhạo, Woo Seok vẫn cúi đầu. Anh thích điều đó ở ông ta, một người không bao giờ làm những điều liều lĩnh, không biết lượng sức mình mà cứ cố gắng trèo lên. Nhìn thế nào cũng thấy ông ta hoàn toàn khác với cha mình.
“Ồ, Giám đốc Jung!”
Khi anh định bước vào xe, Song Ha Young, người vừa bước xuống xe, có lẽ đang trên đường vào công ty, nhanh chóng tiến lại gần.
“Giám đốc Jung…!”
Ngay khi Yoongyo ngồi vào xe, Cheol Ju đã đóng cửa lại. Anh không có tâm trạng để đối đáp với cô ta.
Bình luận gần đây