Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 37
Vừa mở cửa bước vào, hương đào ngọt ngào đã thoảng qua nơi cánh mũi.
Không biết từ bao giờ, căn nhà cứ vương đầy mùi trái cây.
Chẳng phải trẻ con gì, vậy mà suốt ngày ôm ấp xoài, đào, dâu… Ăn mãi cũng không thấy béo lên, chỉ thấy quanh nhà toàn mùi ngọt như mùi kẹo.
Mà nghĩ lại, trong bụng đã có một đứa nhỏ vậy thì đúng là trẻ con thật.
Dù có cố ép ăn, đưa tận miệng, cô cũng chỉ bò dậy rồi chạy đến bồn rửa, nôn không còn gì.
Miệng không thể mở, cổ họng không thể nuốt.
Nhìn vậy mà anh cũng chẳng làm gì được.
‘Xin hãy kiềm chế những lời nói như vậy khi có đứa bé nghe thấy.’
Anh nhớ lại giọng nói trách móc, những lời lẽ bất lịch sự kèm theo cảnh báo gay gắt.
Trái ngược với móng vuốt sắc bén ấy, cánh tay cô mảnh đến mức chỉ cần nắm mạnh một chút cũng có thể gãy. Đôi mắt luôn mở to, tưởng như để trừng trừng nhìn đối phương, nhưng thực ra là để che giấu sự yếu đuối trong lòng, điều đó, anh không thể không nhận ra.
Vì anh biết rõ: con người càng yếu đuối, giọng nói càng lớn.
Suy nghĩ càng chất chồng, bước chân anh càng nhanh. Định đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng rồi anh khựng lại.
Joomi đang nằm cuộn người trên ghế sofa phòng khách, hai tay gối sau đầu, lưng cong nhẹ như con mèo nhỏ.
Trên bàn là một quả đào ăn dở và một quả dâu tây đã cắn một miếng. Bên cạnh là vài cuốn sách chất chồng, anh tiện tay vứt chiếc cà vạt vừa tháo xuống đó, rồi đưa tay cởi cúc áo cổ.
Dù biết cô không ăn được, anh vẫn mang đồ ăn về mỗi ngày, ép bằng được vài muỗng. Nhưng rốt cuộc, thứ duy nhất cô động vào chỉ là vài miếng trái cây vụn vặt.
“Thật là không nghe lời. Đúng là không nghe lời chút nào.”
Anh kéo chiếc chăn đang chênh vênh ở hông lên đắp ngang ngực cô ấy. Cô ấy khẽ cựa mình, môi lẩm bẩm. Thật là không phòng bị chút nào. Bị anh đối xử như vậy mà vẫn còn vô tư, không chút phòng vệ nào cả.
‘Hôm nay anh về lúc nào? Em chỉ muốn gặp anh thôi.’
Nói dối mà không chớp mắt. Gì cơ? Muốn gặp ư? Cô muốn lợi dụng ai đây.
Anh bật cười vì thấy vô lý, nhưng khi nhìn đôi môi đỏ mọng của cô ấy, một thứ dục vọng kỳ lạ lại trỗi dậy. Anh định bế cô ấy lên khi cô ấy vẫn đang đắp chăn, nhưng có lẽ vì mệt mỏi sau một lần ra ngoài hôm nay, cô ấy dụi mắt sưng húp bằng mu bàn tay rồi mở mắt ra.
“Ơ… anh về từ lúc nào vậy?”
Giọng nói khàn khàn, vỡ vụn vì còn ngái ngủ. Bàn tay cô ấy ấn nhẹ vào vai anh, bảo không sao, cứ đặt cô ấy xuống, nhưng lại nóng ran bất thường. Kể từ khi mang thai, cơ thể cô ấy luôn có một chút sốt nhẹ. Đôi mắt tròn xoe, hay buồn ngủ, cũng ửng hồng vì hơi nóng.
“Em làm gì ở đây?”
“Vì anh không về.”
“Đang đợi anh à?”
“Dạo này anh có vẻ bận rộn lắm.”
“Có vài việc cần ‘xử lý’.”
Đôi mắt cô ấy giật mình, cảnh giác trước từ “xử lý” mang ý nghĩa không lành mạnh. Nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn anh cởi cúc áo đang siết chặt, không hề bỏ chạy. Khi anh tháo đồng hồ và lần lượt mở cúc tay áo, cô ấy có lẽ đã đoán trước anh sẽ ngồi cạnh nên khép hai chân đang dang ra lại.
Anh tựa người vào chiếc ghế sofa nơi cô ấy vẫn nằm nghỉ. Trong phòng khách luôn tràn ngập mùi hương của anh, giờ đây mùi đào và hương oải hương thoang thoảng lại vừa xa lạ vừa khác thường. Việc có một người khác đang đợi anh ở nhà lại càng xa lạ hơn. Đối với anh, việc chia sẻ không gian sống với ai đó đã đủ phiền phức, vậy mà giờ đây lại có một người phụ nữ quấn quýt đến mức mùi hương cơ thể hòa quyện vào nhau. Dù dùng chung sữa tắm với anh, cô ấy vẫn có một mùi hương khác biệt. Như hai thứ có tính chất không thể hòa lẫn, mùi hương hỗn tạp tràn ngập căn nhà, mỗi khi anh hít thở đều ngửi thấy mùi của Choi Joomi.
“Vừa nãy anh gọi điện chắc em bất ngờ lắm nhỉ.”
Kim Jung Hyun, anh đã biết về người đàn ông đó từ sớm. Ngay khi cái tên đó thoát ra từ miệng cô ấy, anh đã hoàn thành việc điều tra lý lịch của anh ta. Thậm chí cả lý do anh ta bỏ học, Cheol Ju cũng đã tìm hiểu kỹ lưỡng và báo cáo lại cho anh.
“Không có gì.”
“…À, chắc anh đã nhận được báo cáo từ Kwang Myung rồi. Đó là triển lãm của bạn học đại học của em.”
“Tôi biết. Kim Jung Hyun. Thằng cha mà em từng sống chết vì nó đó.”
Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên, hỏi lại làm sao anh biết, như thể đó là chuyện gì ghê gớm lắm.
Chỉ có cô ấy là không biết rằng nếu anh muốn, anh có thể tìm hiểu bất cứ ai.
“Thằng cha đó là cái thá gì mà em phải vứt bỏ cả cuộc đời mình, vứt bỏ đi chứ.”
“…Không phải vậy.”
“Còn đính hôn nữa chứ. À, chưa kết hôn nên không phải ngoại tình, em tự trấn an mình vậy à?”
“…Em đã nói là không phải vậy mà. Đừng có nói bừa. Em chỉ muốn thể hiện sự tôn trọng với người mà em từng yêu quý…”
“Em tự thôi miên mình là đã quên rồi, nhưng thực ra em lại thèm khát vị trí bên cạnh thằng đó phải không?”
“…Không phải. Em thật sự…”
“Em muốn đâm ‘cái đó’ của thằng đó vào, muốn cho vị hôn thê của nó thấy. Em muốn phô bày ‘ngực’ ra và làm điều em giỏi nhất. Vừa lắc ngực vừa ‘phóng’, vừa ‘mút’, không phải sao?”
“Này, Jeong Yoongyo.”
“Giả vờ tốt bụng, giả vờ là người đau khổ nhất thế gian, nói không phải thì em cảm thấy khá hơn sao?”
Cô ấy nghiến chặt răng, tức giận. Joomi nắm chặt tay, đấm thùm thụp vào ngực anh, trút giận. So với việc cứ giả vờ tốt bụng, kìm nén cảm xúc và chịu đựng như một thằng ngốc, thì thế này tốt hơn nhiều. Anh muốn cô ấy ít nhất đừng che giấu gì khi ở bên anh. Nếu bị đánh, thà rằng đi lấy lại từng tay từng chân còn hơn là trốn đi mà rên rỉ. Kẻ đánh thì ngủ ngon, kẻ bị đánh thì trốn đi mà đau đớn. Chà, anh, kẻ đã vươn lên đến vị trí này bằng cách gây hại cho người khác, không có tư cách để nói điều đó. Cô ấy nghĩ anh cười khẩy là chế nhạo, nên những cú đấm nhẹ nhàng càng trở nên mạnh hơn.
“Anh là cái thá gì! Cái thá gì!”
Thùm thụp, cô đánh anh, rồi cắn mạnh vào vai anh, nhưng những trò quấy rối như trẻ con không có tác dụng, cuối cùng cô bất lực đổ sụp vào ngực anh.
“Cái gì mà cái gì, là người đàn ông khoan dung sẽ thay cha em thỏa mãn dục vọng của ông ta chứ sao.”
“Cái gì…?”
“Ngoài Giám đốc Choi ra, còn ai được lợi khi em mang thai nữa? Em sinh đứa bé đó không phải vì em muốn đâu.”
Cuối cùng, cô rơi nước mắt, cắn môi với đôi mắt tổn thương. Anh biết. Anh đang hành xử một cách trẻ con. Vì anh biết bản chất của cái cảm xúc khốn kiếp này là gì, nên Yoongyo càng khó chịu hơn. Anh lại tự hủy hoại mình vì một chút ghen tuông vớ vẩn. Thằng cha Kim Jung Hyun đó là cái thá gì chứ.
Anh không hề có ý định dồn ép cô đến mức này. Anh nhớ lại ngày đi xem mắt, khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy chìm trong nỗi buồn khi nhắc đến tên Kim Jung Hyun.
Suy nghĩ rằng trong những lần làm tình vô nghĩa trước đây, mà anh chỉ coi là giải tỏa dục vọng qua đêm, thực ra Kim Jung Hyun đã ở trong tâm trí cô; suy nghĩ rằng cô đã đến triển lãm với cái bụng mang con của anh để gặp Kim Jung Hyun; suy nghĩ về việc cô đã cố gắng cười nói “muốn gặp” một cách giả tạo qua điện thoại để không làm tổn thương trái tim đau khổ của mình; tất cả những suy nghĩ đó đã bao trùm lấy anh như dung nham phun trào xuyên qua lớp vỏ trái đất cứng rắn.
Anh tức giận với Kim Jung Hyun, kẻ đã chiếm trọn trái tim Choi Joomi trong suốt một thời gian dài, không chỉ chiếm trọn mà còn ghim sâu vào lòng cô ấy như một nỗi đau. Tại sao, rốt cuộc là tại sao. Anh quyết định bỏ qua việc truy hỏi lý do. Anh cũng đã trở thành một kẻ ngốc như Chủ tịch Kwon, vì bị một người phụ nữ cuốn hút. Cái cảm xúc quái dị này, lần đầu tiên anh trải qua, đã phá hủy lý trí vững chắc của anh trong chốc lát, nhưng cuối cùng lại quy về một cái tên khốn kiếp là tình yêu, trở thành lý do biện minh cho mọi thứ, khốn kiếp…
“Tôi đã tử tế xem xét hoàn cảnh gia đình em đến mức này, không có gì để đền đáp sao?”
Anh lạnh lùng hỏi, vừa nói vừa tháo cúc áo sơ mi của cô. Đó là một lời khẳng định hơn là một câu hỏi. Thực ra, đó là một câu hỏi đã có câu trả lời. Cô cũng biết điều đó.
“Tại sao… anh lại làm em tổn thương như vậy? Rốt cuộc là tại sao anh lại làm thế?”
“Lải nhải mệt lắm. Cởi quần lót ra rồi úp mặt xuống.”
‘Chị dâu đang đối mặt với Kim Jung Hyun. Cô ấy đang uống nước trái cây nhưng trông không vui vẻ gì.’
Giọng nói của Kwang Myung, nguyên nhân khiến tâm trạng anh tồi tệ đến mức chạm đáy. Kẻ gây ra nguyên nhân. Người phụ nữ dám đùa giỡn với cảm xúc của anh. Người phụ nữ nhỏ bé này. Cái cổ nhỏ bé có thể bị anh siết chặt trong một bàn tay lớn, gục xuống một cách thê lương sau lời nói của anh.
“Nếu muốn kết thúc chỉ một lần, thay vì nhìn chằm chằm như vậy, em nên cởi đồ ra thì hơn, Joomi à.”
Giọng anh chứa đựng đủ thứ tức giận. Khi thấy rõ vẻ mệt mỏi không muốn nói thêm nữa, cô ấy, người đã chịu đựng sự im lặng nặng nề trong một lúc lâu, cuối cùng không thể chịu đựng được sự áp bức của anh và mò mẫm cởi quần và quần lót. Đôi chân trắng ngần và vòng mông trắng nõn nhấp nhô khi cô ấy cởi đồ. Ngược lại, những sợi lông mu đen nhánh lấp ló giữa hai chân cô ấy rối bời như tâm trạng của cô ấy, trông thật tệ. Anh muốn cô ấy chửi rủa hoặc cào cấu anh, nhưng cô ấy lại chọn cách chịu đựng như đã làm suốt đời, nâng nhẹ mông lên để cởi bỏ những bộ quần áo vướng víu đang mắc ở mắt cá chân.
Bình luận gần đây