Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 4
“Cứ ở cạnh bố rồi ngoan ngoãn lấy chồng là được, con bé này. Sao cứ khăng khăng đòi ra ngoài sống một mình? Con không biết thế giới này hiểm ác đến mức nào đâu. Nếu con mà than vãn là khó khăn, bố sẽ bán luôn cả quán cà phê ở Hannam-dong lẫn căn biệt thự đấy. Nếu con đã chuẩn bị tinh thần thì cứ việc ra riêng. Nhưng nếu không đủ ý chí, thì nên bỏ cuộc sớm đi. Đừng có gây chuyện rồi lại làm rối tung mọi thứ lên. Cứ ngoan ngoãn làm theo lời bố, thì cả đời con sẽ được đảm bảo. Có gì mà khó khăn đến mức phải vùng vằng như một con ngựa non bị đốt đuôi rồi cứ thế lao đầu chạy loạn khắp nơi. Đúng là đáng xấu hổ.”
Đó là sự “chấp thuận” mà cô đã phải cố gắng rất nhiều mới có được nhưng với tính khí của cha mình, cô thừa hiểu: ông có thể nuốt lời hàng trăm, hàng nghìn lần mà không chút do dự.
Nếu mọi chuyện có thể chắc chắn hơn… Không. Mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Chính là người đàn ông đó. Chính là anh ta.
Khả năng để ba lần tình cờ chạm mặt nhau là bao nhiêu, chứ? Kể từ khi chuyển ra sống riêng, cô chưa từng một lần quay về nhà. Vậy mà… vài ngày gần đây, có điều gì đó bất thường đang lặng lẽ diễn ra. Và cô bắt đầu cảm thấy nó.
“Có vẻ như con bé đã ăn tối nhẹ với bạn. Đây. Uống một ly rượu vang con thích đi.”
Người đàn ông ngồi đối diện cô đã thay đổi. Giờ đây, Jeong Yoongyo đang chiếm lĩnh không gian nơi cô từng hẹn gặp Lee Taejoo.
Như thể chế giễu những lời răn đe của cha cô, anh khẽ nhếch mép, nâng ly whisky lên. Đôi mắt vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt không chứa lấy một tia ấm áp, như thể cả đời chưa từng biết đến khái niệm ban phát lòng tốt. Nếu phải ví von, thì đó chính là kiểu ánh nhìn như thế: xa cách, lạnh lẽo, và hoàn toàn bất khả xâm phạm.
“Theo dõi à? Chuyện đó hơi rắc rối đấy. Nếu không có bằng chứng rõ ràng thì chẳng thể xử phạt gì được. Mà kể cả có bằng chứng rõ ràng, thì hình phạt cũng chẳng đáng là bao. Dù sao thì, cái hệ thống pháp luật này lúc nào cũng quá bất lợi cho phụ nữ.”
Lúc Hyeseon buông lời với tiếng tặc lưỡi đầy ngán ngẩm ấy, cô vẫn chưa quá lo lắng.
Một khách hàng thường xuyên lui tới quán cà phê. Người đàn ông đã chạm mắt với cô trong quán bar vào đúng đêm đính hôn của tiền bối Jeong-hyun. Và cả hôm nay nữa.
Tất cả đều là cùng một người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải… anh thực sự đang theo dõi mình?
Xác suất gặp cùng một người liên tục ở mọi nơi cô đến là bao nhiêu? Liệu có nên coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là cô đang quá nhạy cảm với chuyện không đâu vì trước đây cũng từng có chuyện như vậy?
Cô đang chìm sâu vào suy nghĩ thì cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh. Cô ngẩng đầu lên. Bố cô trừng mắt nhìn cô như thể sắp phun lửa. Đó là ý nói cô đang làm gì mà không tập trung. Khi cô lấy lại tinh thần, Yoongyo đang nhìn cô với vẻ mặt hơi khó hiểu. Chắc chắn người đàn ông này đã nói gì đó.
“À… anh vừa nói gì ạ?”
Cô thẳng người lên để lấy lại tinh thần, cái đầu đang nghiêng nghiêng.
“Tôi hỏi là cô có vẻ khá thân với người bạn đó, phải không?”
Người đàn ông đưa ly whisky lên môi đỏ mọng, cất giọng dịu dàng hơn bất cứ lúc nào trước đó, như thể anh đang cố tình lặp lại lời nói, đặc biệt là cho cô. Giọng nói ấy, cùng với vẻ mặt mang theo chút gì đó ẩn ý mà cô không thể đoán được, khiến cô vô thức căng người.
Dưới cằm anh, yết hầu khẽ chuyển động khi rượu trượt qua cổ họng. Một chuyển động chậm rãi và đầy chủ đích. Đó là một khoảnh khắc cô không chủ ý nhìn, nhưng ánh mắt đã bị kéo theo, như thể tự động. Trước hết, cô nhìn thấy đôi môi anh, dính ướt bởi men rượu.
Anh hơi ngẩng cằm, bắt gặp ánh mắt cô.
Rồi, như thể đọc được điều gì đó, anh hỏi một cách thản nhiên, nhưng không thiếu sắc bén: Ánh nhìn đó… có nghĩa là gì?
“À… vâng. Khá thân ạ. Rất thân.”
Đôi mắt giận dữ của bố cô lập tức bay đến. Trong cơn giận không lời, Joomi lập tức co rúm lại vì không trả lời đúng. Lý do là vì mẹ cô, bà Yoon, đang bị liên lụy. Cô cũng là một con cá đáng thương mắc lưới, nhưng dù sao thì cô cũng đã lừa dối bố và cùng bà Yoon chơi một ván bài go-stop, thế nên. Tại sao mẹ lại gây ra những chuyện không đâu thế này chứ.
“Tôi ra ngoài ăn tối nhẹ cho thoáng đầu óc, không ngờ lại gặp giám đốc ở đây. Giám đốc vẫn khỏe chứ? Tôi định liên lạc với giám đốc.”
Đương nhiên đó là một lời nói dối vô nghĩa. Jeong Yoongyo, người hiểu rõ điều đó hơn ai hết, cười khẩy như thể thấy nực cười. Gì chứ, anh có má lúm đồng tiền sao? Anh không cười thật lòng mà chỉ nhếch mép lên, nên làm sao mà thấy được. Má lúm đồng tiền khẽ lõm vào một bên má, không hiểu sao lại thấy đáng ghét. Một khuôn mặt lạnh lùng như vậy mà lại có má lúm đồng tiền. Thật là đủ thứ. Anh nhìn ly rỗng của Joomi và cầm bình decanter rượu vang lên. Cô nhận lấy ly rỗng khi anh ra hiệu muốn rót.
“Cô đã uống với bạn thân rồi, có uống thêm được không?”
“Không sao ạ.”
Người đàn ông nhấn mạnh từ “bạn thân” với vẻ mặt không tin lời cô nói, chắc chắn anh đang đoán được tình cảnh khó xử của cô.
Nhưng người đàn ông không nói thêm gì nữa. Lần trước cô cũng cảm thấy vậy, người đàn ông này có vẻ như thấu hiểu lòng người một cách kỳ lạ, nhưng lại không phải kiểu người hay vặn vẹo làm phiền. Không biết là anh thờ ơ với mọi thứ, hay là anh cho rằng biết mà im lặng thì tốt hơn.
Cuộc trò chuyện về công việc tiếp tục, những câu chuyện về thế giới mà cô không biết cứ thế trôi đi. Giám đốc Choi thỉnh thoảng lại rót đầy ly rỗng của cô, mong muốn con gái mình tham gia vào cuộc trò chuyện. Cô cũng đã quá mệt mỏi với buổi xem mắt trước đó nên không thể nhiệt tình hưởng ứng. Người đàn ông đó, người dường như cứ lảng vảng quanh cô mấy ngày nay, khiến cô khó chịu đến mức không thể uống thêm rượu. Hay là nhờ bà Yoon tìm hiểu giúp nhỉ. Xung quanh cô, khắp nơi đều là người của bố cô. Mà thôi, nếu bà Yoon biết thì bà ấy còn hơn cả bố, chứ không kém hơn đâu. Trong thâm tâm, bà Yoon cũng phản đối việc cô ra ở riêng. Trong khi cô chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, bộ đồ ăn trên bàn đã được thay đổi vài lần.
Tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện đều hướng về Giám đốc Jeong Yoongyo, nhưng cuộc trò chuyện chủ yếu là một bên nói thao thao bất tuyệt và một bên thỉnh thoảng trả lời. Anh uống whisky và thỉnh thoảng chỉ đáp lại vài lời, không, thực ra là anh lắng nghe lời đối phương tuôn ra với đôi mắt khô khan, thậm chí có vẻ chán nản. Đôi mắt anh sắc bén đến mức không thể nói là hời hợt, nhưng lại quá thờ ơ để gọi là chăm chú lắng nghe. Rồi cô chạm mắt với người đàn ông đang lặng lẽ cầm ly whisky.
Ngày hôm đó, anh cũng cầm ly như vậy. Đôi mắt anh không dữ dội như sóng dữ dội, cũng không tĩnh lặng đến mức không một tiếng động, mà như nhìn vào biển sâu thẳm chìm trong vực thẳm. Đôi mắt không thể dò được đáy, không thể nhìn thấu tâm can. Ánh mắt kiên trì kéo dài. Khác với cô, người không thể hiểu được anh, đôi mắt anh như một cái bóng đậm đặc, dán chặt vào cô, như thể nhìn thấu tâm can cô. Ánh mắt đối diện quá nặng nề, cô đành quay đầu đi.
Điếu thuốc cháy đỏ giữa những ngón tay thon dài của anh trông đến là uể oải, như chính sự buồn chán đang ngấm ngầm lan tỏa quanh anh. Tất cả những cuộc trò chuyện bên bàn tiệc ồn ào, sôi nổi, đầy hào hứng dường như chẳng liên quan gì đến người đàn ông ấy. Không ai nhận ra anh đã tách khỏi bầu không khí chung từ lúc nào.
Xung quanh anh, là một chiến trường lời nói và ánh nhìn, nhưng Jeong Yoongyo thì như thể đang đứng một mình trong một khoảng không biệt lậ, nơi chẳng có gì xảy ra, nên cũng chẳng cần phải phí sức thể hiện cảm xúc.
Một con người có vẻ như sẽ không buồn liếc nhìn bất cứ thứ gì nếu nó không mang một giá trị cụ thể. Với anh, mọi toan tính đều có vẻ sẽ được cân đo chính xác, không thừa, không thiếu.
Mà thôi… Dù người ấy là Hyeseon đi nữa thì còn hợp lý, chứ cô, một người gần như chưa từng trải qua mấy mối quan hệ với đàn ông, lại đang tự suy diễn những điều vô nghĩa thế này để làm gì?
Hơn nữa… với một kẻ thuộc thế giới ngầm, thì tất cả những điều đó… liệu có ý nghĩa gì chứ?
“Joomi à. Con có muốn tráng miệng không? Món phô mai nấm truffle con thích…”
“Không ạ. Rượu vang là đủ rồi.”
“Dạo này con chẳng về nhà gì cả. Bố có nhiều chuyện muốn nói với con lắm.”
Ông ta cười một cách lặng lẽ, và tiếp tục những lời chất vấn ngầm về việc cô đã không xuất hiện trong thời gian qua, cùng với lý do lúc nãy.
“Một chủ doanh nghiệp mới khởi nghiệp mà bận rộn thì mới thành công chứ ạ.”
Tiếng thở dài của Giám đốc Choi thật nặng nề. Điếu thuốc kẹp giữa răng tự nhiên lại đặt lên bàn. Ánh mắt cô lại vô thức chạm vào Jeong Yoongyo. Dù không có tội gì, nhưng cứ mỗi khi ánh mắt chạm vào anh, cô lại giật mình sợ hãi như một tội nhân trọng tội và vội vàng lảng đi.
“Nghe nói cô đã có một buổi gặp mặt vui vẻ.”
“Dạ?”
“Cô có nhiều buổi gặp mặt vui vẻ nhỉ.”
Một lúc sau, Joomi mới nhận ra anh đang nói với mình. Và anh đang ngầm mỉa mai cô, người đã nói dối vô lý rằng mình đã có một buổi gặp mặt vui vẻ với anh hôm đó, và hôm nay lại đến một buổi xem mắt khác.
“…À, tức là.”
“Con gái tôi hơi nhút nhát. Vốn dĩ cháu không nói nhiều và có tính cách trầm lặng…”
“Không nhút nhát chút nào đâu.”
“Dạ?”
Jeong Yoongyo dập điếu thuốc chưa hút hết vào gạt tàn, ra hiệu muốn kết thúc buổi gặp mặt. Những người đàn ông trên bàn hiểu ý anh, lập tức đứng dậy chuẩn bị cho anh ra về. Cô liếc nhìn anh đang khoác áo khoác. Không hiểu sao, có lẽ vì chiều cao vượt trội hơn những người đàn ông khác, hay vì bờ vai rộng, cô không thể nào kìm được ánh mắt cứ dán chặt vào anh mỗi khi cô quay đầu. Hóa ra đây là lý do người ta nói không biết đặt mắt vào đâu. Cô cũng muốn ra về càng sớm càng tốt. Thật khó chịu.
Trong đám đàn ông bước vào thang máy dành cho VIP, lần đầu tiên cô đứng nhìn bóng lưng anh. Ở đây, dù có đấm một cú, thì bờ lưng rộng lớn đó cũng chỉ như một cái gối bông của trẻ con thôi. Sự im lặng tĩnh mịch khiến cô cứ nghĩ vẩn vơ. Cơ thể mệt mỏi vì rượu đang tìm một nơi để tựa vào, nhưng trong thang máy chật ních những bờ vai, làm gì có chỗ nào như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển thang máy đang lao nhanh xuống sảnh. Cô cảm thấy như mình sắp nghẹn vì rượu. Khoảnh khắc tưởng chừng như vĩnh cửu trôi qua, cuối cùng cô cũng được đối mặt với không khí bên ngoài. Cô lẽo đẽo theo sau người đàn ông, đi về phía sảnh. Nếu không phải vì bố, cô đã bắt taxi về rồi.
“Bố, con xin phép về trước. Con có thể bắt taxi về.”
Cô thì thầm với Wooseok đang đi một cách trang nghiêm. Ngay từ đầu, cô đã là một vị khách không mời mà đến bất ngờ. Cô không muốn bị giữ lại nữa, nhưng cũng có thể cô sẽ phải ngồi xe của bố về nhà chính. Nghĩ đến việc phải đối mặt với bà Yoon và bố cùng lúc, cô đã thấy đau đầu rồi. Cô định lặng lẽ rút lui, nhưng bố cô thậm chí còn không đáp lại. Ánh mắt ông ta có vẻ như có nhiều điều muốn nói. Như thể ông ta không có ý định để cô đi như vậy. Chắc chắn nếu chỉ còn hai người, bố sẽ tra hỏi cô về chuyện hôm nay. Mà tra hỏi thôi thì còn may.
“Vậy xin phép về cẩn thận.”
Đám người đen sì cúi đầu chào Jeong Yoongyo. Joomi đứng cách đó một đoạn, mệt mỏi nhìn xuống đất. Cho đến khi anh, người đang đi về phía ghế sau đã mở cửa, dừng lại.
“Cô Choi Joomi.”
Nghe thấy tên mình rõ ràng đến thế, Joomi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nãy giờ vẫn dán xuống đất. Trong đêm tối, hòa mình vào bóng đêm tĩnh lặng, anh giống như một người đàn ông nguy hiểm như bóng đêm. Một người đàn ông nguy hiểm, ở bên cạnh chỉ có hại chứ không có lợi.
“Có vẻ như cô đang trên đường về, sao không lên xe đi?”
Cô không thể hiểu ngay đó là lời mời hay mệnh lệnh. Cô chớp mắt ngây ngốc, và hàng lông mày hơi cau lại của anh biểu lộ sự khó chịu vì phải chờ đợi. Joomi có thể hiểu ngay điều này. Người đàn ông này sẽ không hỏi lại lần thứ hai. Giống như lần trước.
“À, có Giám đốc Choi ở đây nên có lẽ không cần thiết. Chúng ta vào thôi.”
“Vâng. Giám đốc.”
Người đàn ông chôn vùi thân hình cao lớn của mình vào ghế sau. Nhìn thuộc hạ của anh đóng cửa xe như đã chờ sẵn, Joomi cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Cô nhanh chóng đi về phía chiếc xe. Không, cô gần như chạy. Cô không nghĩ đến việc mình trông sẽ thế nào. Dù sao thì cô cũng muốn về nhà một cách thoải mái hơn là phải về thẳng nhà chính và nghe bố mẹ cằn nhằn. Cô liếc nhìn lại, thấy Wooseok cũng không có vẻ gì là không thích việc cô về cùng xe với người đàn ông này.
“À, nếu tiện đường, anh có thể cho tôi về chỗ cũ được không?”
Anh khẽ gật đầu, ra hiệu lên xe, không muốn nói nhiều. Joomi ngồi xuống ghế bên cạnh anh. Cửa xe đóng lại, chiếc xe không chần chừ mà lập tức rời khỏi khách sạn. Một sự tĩnh lặng còn hơn cả màn đêm bao trùm trong xe.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về…”
“Cảm ơn phải lịch sự hơn chứ?”
“…Cảm ơn anh.”
Cô chỉ biết siết chặt chiếc túi xách vô tội trong lòng bàn tay, vò nát nó như một cách trút bỏ căng thẳng. Giữa hai con người xa lạ, chẳng có gì để nói với nhau và chính sự im lặng ấy khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Lời cảm ơn khó khăn lắm cô mới ép mình thốt ra rốt cuộc cũng không nhận được hồi đáp.
Ánh mắt cô vô tình bắt gặp ánh nhìn từ gương chiếu hậu: người đàn ông ở ghế lái đang lặng lẽ quan sát cô. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ khiến cô rùng mình.
Mà này… khác với lần trước, anh đã uống whisky. Anh đang say ư? Nhưng… đến mức đó sao?
Cô quay sang nhìn chỗ ngồi bên cạnh, không một tiếng thở nào vang lên.
“……!”
Đôi mắt người đàn ông nhìn cô đầy nghiêng ngả, như thể chếch khỏi thế giới thực tại, nhưng ngay từ đầu, ánh nhìn ấy đã không rời khỏi cô một giây nào. Một ánh mắt trống rỗng, không chứa lấy chút thiện cảm cũng chẳng biểu lộ cảm xúc.
Tựa như, trong anh không tồn tại bất kỳ thứ cảm xúc nào đủ để gọi là tử tế.
“Nhưng… tại sao anh lại giúp tôi?”
Chính vì vậy mà cô càng tò mò hơn. Tại sao?
“Tôi đã giúp sao? Tôi không biết.”
Nói dối. Ngay từ đầu, anh đã biết cô khó xử đến mức nào khi cô đi xem mắt với một người đàn ông khác và đột nhiên bị cuốn vào buổi gặp mặt của giám đốc Choi và anh. Đây chỉ là phỏng đoán của cô, nhưng anh còn biết cả buổi xem mắt đó không mấy thú vị.
“…Nói dối.”
Dù cô lẩm bẩm, anh chỉ mỉm cười. Anh lại im lặng. Thật là một người đàn ông ít nói. Không, không phải là ít nói, mà là anh chỉ nói phần thân, còn tay chân và đuôi thì không thêm vào. Cô không thích suy đoán, nhưng anh, người khiến cô phải vận dụng khả năng suy luận một cách bất ngờ, dường như không có ý định nói thêm gì nữa.
Mà thôi, có lẽ chỉ là suy diễn quá mức. Không, chắc chắn là vậy. Người đàn ông đó đâu có lý do gì để giúp cô. Nếu không, một tuần trước anh đã không đối xử lạnh lùng và thô lỗ đến mức đẩy cô vào thế khó như vậy. Trong khi bắt cô đợi 3 tiếng đồng hồ. Không được quá rộng lượng.
“Anh cứ dừng ở đây là được rồi.”
Phải về nhà thôi. Joomi lắc đầu.
“Váy.”
“Dạ?”
Cô gác lại những suy nghĩ ồn ào trong đầu, tựa lưng vào ghế, thì một lời nói bất ngờ khiến cô ngạc nhiên. Lời nói đó từ miệng anh nghe thật kỳ lạ, váy? Joomi theo ánh mắt anh, nhìn xuống và phát hiện ra vạt váy rộng của mình bị kẹt giữa ống quần vest của anh và ghế ngồi.
“À.”
Cô định mặc một bộ vest đơn giản thôi. Nhưng đó là sở thích của Kyung-ah, người đã dặn cô nhất định phải mặc váy.
Bình luận gần đây