Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 46
Một cô giúp việc đến từ sớm để bắt đầu công việc trong nhà. Nhưng Joomi hiểu, đại khái là anh ta không thích giao phó mọi thứ cho người khác. Cô giúp việc này chỉ được gọi đến sau khi cô chuyển tới đây, nên suy đoán ấy có lẽ không sai.
Joomi phẩy nhẹ chiếc áo sơ mi anh vừa thay ra. Mùi nước hoa nồng nặc, đậm chất đàn ông, vẫn còn bám sâu trong từng sợi vải. Cô cởi chiếc áo khoác của mình, đặt gọn gàng lên chồng quần áo của Yoongyo, như thể muốn lặng lẽ đánh dấu một thứ gì đó không tên.
“Song Ha Young… người phụ nữ đó. Cô ta thích giám đốc, đúng không?”
Ngay từ lần đầu gặp, cô đã mơ hồ cảm nhận được điều ấy. Trong ánh mắt của Song Ha Young, có điều gì đó rất giống với ánh nhìn mà Jung Hyun từng dành cho ai đó. Một thứ ánh nhìn chỉ những người từng trải qua nỗi đau tột cùng mới có thể mang.
Cô không biết điều gì đã khiến người phụ nữ kia đau đến thế. Chỉ có thể đoán, khi bao nhiêu hình ảnh lướt qua trong tâm trí. Nhưng cô chắc một điều, ánh mắt mà Song Ha Young dành cho Yoongyo… không thể mang ý nghĩa nào khác.
“Mặc kệ cô ta đi. Cô ta là người không đáng để bận tâm.”
“Anh Yoongyo biết mà. Nhưng vì cô ta là vợ của Chủ tịch… Song Ha Young đã lợi dụng vị trí của mình sao. Khoan đã, vậy nên Chủ tịch mới sắp xếp cho tôi gặp anh sao.”
Chủ tịch là một người kiên nhẫn nhỉ. Chắc là ông ấy quý anh Yoongyo lắm. Tôi có thể đoán được ông ấy đã phải đắn đo bao nhiêu. Cô nuốt những lời đó vào trong mà không thốt ra được.
“Nhưng Song Ha Young vẫn còn để ý đến anh Yoongyo, đúng không?”
Cô nắm chặt chiếc áo sơ mi như thể trái tim đang run rẩy và hỏi. Có lẽ đó là một câu hỏi quá phận.
‘Con không cần hỏi, không cần làm gì cả, chỉ cần đi theo bố là được. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Mọi chuyện đã được sắp đặt như vậy rồi. Choi Woo Seok này là ai chứ.’
Bố cô luôn nói rằng nếu cô cố gắng tìm hiểu thì đó là điều quá phận. Cô đã nói sẽ không sống theo ý bố, đã mở quán cà phê, nhưng cuối cùng mọi thứ lại diễn ra theo ý bố sao? Không, lần này ít nhất cô cũng có ý chí của riêng mình. Tức là bố cô không phải là người quyết định cuối cùng.
“Tất cả những gì tôi nói…”
“Có phải là lòng trắc ẩn không?”
“Lòng trắc ẩn sao?”
“Kiểu như, sự đồng cảm ấy. Sự đồng cảm giữa những người từng yêu đơn phương không thể có được ấy, kiểu như vậy.”
“…Dù tôi có nói không phải thì anh cũng sẽ không tin đâu. Cứ coi là vậy đi. Đồng cảm.”
Cô biết rằng dù có nói không phải thì anh cũng sẽ không tin, nên kinh nghiệm cho cô biết rằng nói thẳng sự thật với người đàn ông này sẽ dễ chịu hơn.
“Young Jin Industrial sao, công ty của bố người phụ nữ đó.”
Young Jin Industrial, tên công ty của bố Jo Yumi. Cô nghĩ anh ta đại khái sẽ biết, nhưng không ngờ anh ta lại biết chi tiết đến vậy…
“Chắc anh sẽ không làm hại Yumi chứ?”
Anh ta nhăn mặt rõ rệt khi nghe từ “làm hại”.
“Làm hại?”
“Vâng.”
“Tại sao tôi phải làm hại?”
“Vì cô ấy là bạn đã làm phiền tôi rất lâu…”
“Cô cũng thấy nực cười phải không?”
Thật đáng ghét. Cái khuôn mặt đáng bị đánh đó đang trêu chọc người khác một cách trơ trẽn.
“Tại sao cô lại nghĩ tôi sẽ làm hại cô ấy chỉ vì cô ấy đã làm phiền cô?”
“…”
“Tôi không phải là người tùy tiện làm hại bất cứ ai đâu.”
“Đáng ghét.”
Cheol Ju chẳng từng nói rằng người đàn ông này hiếm khi cười đó sao? Joomi nhớ lại lần đầu gặp anh trong buổi xem mắt, nụ cười duy nhất hôm ấy là một cái cười khẩy, lạnh và xa cách. Thật kỳ lạ khi giờ đây, anh lại dễ dàng nhếch môi khi đối diện với cô.
Dù rằng, gọi đó là một nụ cười thì không đúng. Nó lẫn giữa khinh miệt, trêu chọc và chút gì đó như thách thức.
Anh chẳng buồn để tâm đến việc cô đang lẩm bẩm gì đó, mà nhận cuộc gọi vừa đến. Có điều gì đó không bình thường trong giọng nói và sắc mặt của anh, nhưng Joomi không cố xen vào hay hỏi han.
Giọng người ở đầu dây bên kia nhỏ dần trong không gian yên tĩnh, cô đoán đó là Kwang Myung. Dựa vào bầu không khí, có vẻ họ đang nói về chuyện vừa xảy ra, vụ rượt đuổi ban nãy. Nhưng anh gần như chỉ im lặng lắng nghe, để mặc Kwang Myung tường thuật, nên cô cũng chỉ có thể đoán mò.
Khi thấy anh kết thúc cuộc gọi, Joomi bỗng sực nhớ đến món đồ mình đã mua ở hiệu thuốc trước đó.
“Anh sẽ tắm chứ?”
“Sao?”
“Không, thì…”
Cô nghĩ đến tuýp thuốc mỡ và giả vờ lảng tránh. Không biết có nên đưa tuýp thuốc này cho anh không. Không phải tính cách của cô khi nhìn vết thương mà giả vờ không biết. Có nên nói là nhặt được không? Chắc chắn anh sẽ không tin đâu.
“Muốn tắm cùng à?”
“Không.”
“Dứt khoát thế.”
Cô cần đưa thuốc cho anh, cô tiếp tục suy nghĩ một cách rụt rè, nhưng Yoongyo đã cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của cô.
“Sẽ đi tiểu đấy, nếu muốn đi cùng thì đi.”
Cái thời mà cô còn sợ hãi ánh mắt lườm nguýt của anh đã qua rồi. Anh có thể buông những lời đe dọa kiểu như: “Gan cô to bằng trời rồi sao?” nhưng cô biết, anh không phải kiểu người sẽ thật sự động tay động chân.
Mà điều đó, dĩ nhiên, đồng nghĩa với việc… cô có thể nghịch một chút cũng không sao.
“Để tôi xem. Có vẻ sẽ ra nhiều hơn đấy.”
“Tôi đã bảo không phải mà. Đồ biến thái.”
“Sao lại đột nhiên ngại ngùng thế. Bị thương nên lười cởi quần thì tốt quá rồi.”
Dự cảm xấu chưa bao giờ phản bội cô.
Một bàn tay bất ngờ nắm chặt lấy tay cô. Cô vùng ra, từ chối, nhưng vẫn bị kéo lại.
Anh thúc giục cô nhanh chóng cởi quần, trong khi cắn chặt điếu thuốc chưa châm. Có vẻ như anh đang rất bực mình vì chẳng thể tìm được lửa.
“Nếu ra quần lót thì cô có chịu trách nhiệm không? Nhanh cởi ra đi. Cái đó sắp nổ tung rồi.”
“Hôm qua anh vẫn tắm rửa bình thường mà sao tự nhiên cởi quần lót lại khó khăn thế?”
“Vết thương thì không biết lúc nào sẽ bị nhiễm trùng đâu.”
Toàn…
“Cứ đi thôi vậy.”
“Ưa! Được rồi!”
Anh chắc chắn sẽ làm theo lời mình nói. Lời đó cũng không phải là giả dối.
Anh cứ nũng nịu như một đứa trẻ cố tình giấu đi tay chân lành lặn. Bất đắc dĩ, cô kéo chiếc quần đùi đang vướng vào xương chậu rắn chắc của anh xuống, và cái cái đó to lớn đang che giấu uy lực khổng lồ bên trong chiếc quần lót liền bật ra. Cái cái đó với những đường gân xanh nổi rõ, đang nhúc nhích như muốn được giải tỏa.
Đó là thứ cô đã mút nhiều lần và đã nhét vào nơi sâu kín của mình.
Nó có to bằng cánh tay cô không? Có vẻ còn hơn thế nữa. Sao cái quy đầu lại to bè và xấu xí đến vậy. Cô tự hỏi làm thế nào mà trước đây cô có thể nhét nó vào miệng để mút. Cô giật mình kinh hãi trước hình dạng đáng sợ của nó, một tiếng thở khẽ lọt vào tai cô.
“Sao lại ngẩn người ra nhìn thế?”
“…Anh đi vệ sinh đi.”
“Đứa bé đã ổn định chưa. Bụng vẫn chưa to lên thì phải.”
“Vâng, may mắn là đã ổn định rồi. Mỗi người mỗi khác, nhưng con đầu lòng thì thường chậm lộ bụng hơn. Người ta nói khoảng 5 tháng thì bắt đầu lộ ra.”
Cô nói với vẻ mặt hơi phấn khích, anh chỉ nhìn Joomi mà không nói thêm gì.
“Người ta nói khi ổn định rồi, việc bố mẹ làm tình sẽ có lợi cho đứa bé.”
“Cái đó anh nghe ở đâu vậy?”
“Cái này là kiến thức cơ bản mà.”
“Thật trơ trẽn.”
Yoongyo hạ nắp bồn cầu xuống và đặt cô ngồi lên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến mức Joomi không kịp phản ứng. Trước khi kịp ngạc nhiên, chiếc váy len cô đang mặc đã bị cởi ra dưới chân, và chiếc quần lót trắng bị kéo sang một bên. Dù giờ đây cô đã quen với việc để lộ vùng kín trước mặt anh, nhưng mỗi khi anh đột ngột và bất ngờ làm vậy, cảm giác xấu hổ vẫn không hề biến mất.
Quần áo trên người cô bị lột sạch, vùng kín trần trụi tự động lọt vào tầm mắt Joomi. Đó là ánh mắt bản năng muốn kiểm tra tình trạng của chính mình.
Lông mu rối bời khắp nơi, cùng với âm vật sưng lên như hạt đậu và môi bé che kín lỗ như một chiếc nắp… Điều đó có nghĩa là trong tầm mắt anh cũng đang…
“À…”
Phỏng đoán của cô biến thành sự chắc chắn, và một quả pháo hoa bỗng nổ tung trên mặt cô. Không chỉ má cô đỏ bừng, mà cả “cái đó” của anh cũng vậy, căng phồng đến mức nếu chạm vào, nó có thể phun ra dòng nước tiểu mạnh mẽ bất cứ lúc nào.
“Anh, anh nói là đi tiểu mà. Sao đột nhiên lại…”
“Ăn rồi thì phải tè chứ. Nhu cầu đi tiểu và nhu cầu tình dục đi đôi với nhau mà. Điều khiển tốt vào. Chỉ cho tinh dịch ra thôi. Không khéo bàng quang nổ tung đấy.”
Cô không biết đó là lời nói đùa hay thật. Càng không thể đoán được khi biểu cảm của anh không có gì thay đổi đáng kể.
“Bố mẹ mà không làm tình thì con cái sao mà thích được.”
“Không, cái đó cũng phải vừa phải chứ cái này…”
Đúng lúc đó, cái đó của anh đột nhiên chĩa ra trước mặt Joomi. Cô xấu hổ chết đi được vì đã ướt át, nhưng điều đáng ngại hơn vẫn còn ở phía trước. Cái quy đầu đã cương cứng đến mức hoàn toàn có thể phun nước tiểu ra, liền xới tung kẽ môi bé ẩm ướt và tiến vào. Phần đầu hình bán cầu thăm dò lỗ, như thể đang thử xem có thể đi vào sâu và ngon lành hơn nữa không. Cái cái đó đang rình rập cơ hội để làm sao có thể tiến vào sâu và thỏa mãn hơn nữa.
Nếu anh cứ đưa vào như vậy, chỉ cần áp lực trong nơi ấy thôi cũng đủ để nước tiểu trào ra. “Cái đó” của anh quá lớn nên giả định đó không hề vô lý. Cô bối rối đến mức không nói nên lời, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Một cú đánh có lẽ sẽ đưa anh xuống địa ngục.
“Cái đó, tôi làm sao mà điều khiển được. Vô lý.”
“Kết thúc trong một lần là việc của em. Tôi đã từng nói rồi phải không?”
“Không, khoan đã. Đứa bé…”
“Chúng ta làm cẩn thận để không làm đau con nhé, hả?”
Trong lúc cô nắm chặt hai cánh tay rắn chắc của anh, cái đó với sức bền khác thường cuối cùng cũng đưa đầu vào và xuyên qua cửa nơi ấy.
“Ưm, a!”
Bình luận gần đây