Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 51
“Tôi có cần biết không?”
Cô ta ngậm điếu thuốc vào miệng rồi ngồi xuống ghế cạnh bàn bar nơi anh đang ngồi.
“Tôi bất hạnh thế này mà sao chỉ có anh hạnh phúc? Lại còn bên cạnh người phụ nữ khác nữa chứ.”
Móng tay cô ta được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ. Đó là sở thích của Chủ tịch Kwon. Điều gì ở người phụ nữ này đã thu hút trái tim của Chủ tịch Kwon? Anh không muốn biết, nhưng cũng không thể biết được, Song Hayoung chỉ là một người phụ nữ không khác gì những người phụ nữ tràn ngập xung quanh Chủ tịch Kwon. Anh ta thoáng nghĩ rằng có lẽ bầu không khí u buồn đặc trưng của cô ta đã khiến Chủ tịch Kwon phát điên. Cô ta là một người phụ nữ có bầu không khí khác hẳn Joomi. Sự cô độc của một người phụ nữ sinh ra và lớn lên trong cống rãnh, đã cố gắng đào bới để vươn lên. Cô ta là một người phụ nữ ẩn chứa một loại độc ác khác hẳn Joomi. Có lẽ vì vậy mà cô ta đã chiếm được cảm tình của Chủ tịch Kwon, người đã có nhiều phụ nữ bên cạnh và làm tình nhưng không trao đi trái tim mình.
Thôi bỏ đi tất cả, thật phiền phức và khó chịu.
Hai ly rượu vang đỏ sẫm được đặt trước mặt mỗi người, nhưng cả hai đều không chạm vào một ngụm nào.
“Tốn tiền học đại học làm gì, khi xung quanh tôi toàn là vũng lầy. Được Chủ tịch chiếu cố, tôi nghĩ thế là đủ rồi. Ông ấy là người duy nhất có thể cứu tôi khỏi cái vũng lầy này. Anh có biết không? Chủ tịch quan hệ rất giỏi. Nên tôi cũng không tệ. Dù sao thì chuyện tình yêu tôi đã vứt bỏ từ khi tôi nghĩ đến việc chiếm lấy Woosung. Tôi còn nghĩ, cứ thế này mà có con, rồi trở thành bà chủ Woosung là xong.”
“Chán quá, tôi phải nghe đến bao giờ nữa.”
“Cứ thế tôi phục vụ Chủ tịch Kwon cả đêm, thân tàn ma dại bước ra khỏi phòng khách sạn, và đúng lúc đó, tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh. Jeong Yoongyo, chính là anh.”
Người phụ nữ vứt điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc và châm một điếu thuốc mới.
“Buồn cười thật. Thật sự. Đã trao tất cả cho người đàn ông mà tôi nghĩ là sợi dây cứu sinh, vậy mà trên đường ra lại gặp Jeong Yoongyo và yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên. Thật ấm ức.”
Người phụ nữ dập điếu thuốc thứ hai còn chưa hút hết.
“Từ khi biết anh, tôi càng bất hạnh hơn. Tất cả là lỗi của anh. Vì anh, người đã đứng ở khởi đầu hạnh phúc của tôi, tôi lại rơi vào vòng xoáy bất hạnh. Bởi vì tôi ghê tởm bản thân mình khi phải rên rỉ dưới trướng Chủ tịch Kwon. Bởi vì tôi ngày ngày nghĩ rằng giá như người đàn ông đó là Jeong Yoongyo khi tôi phải dạng chân dưới trướng Kwon Seungho. Tôi đã ước rằng cái đó của người đàn ông đó là cái đó của Jeong Yoongyo. Dù anh không thèm nói chuyện với tôi, dù anh nhìn tôi như thể khinh bỉ tôi, tôi vẫn muốn ôm anh vào lòng.”
Người phụ nữ dùng tay vuốt khóe mắt, lau đi nước mắt.
Anh không gọi Chủ tịch Kwon đến để nghe những chuyện như thế này, nhưng có lẽ như vậy cũng tốt.
“Vậy là cô đã biển thủ sao. Thời gian qua cô bận rộn lắm nhỉ.”
“Anh nói gì cơ?”
“Giả vờ không biết gì. Là số tiền đen mà cô đã biển thủ sau lưng Chủ tịch Kwon ấy.”
Đó là lúc khóe mắt người phụ nữ, vốn không hề thay đổi sắc mặt, bắt đầu run rẩy. Có lẽ cô ta đã nghĩ rằng anh không biết ý đồ của cô ta. Có lẽ cô ta đã nghĩ một cách chủ quan. Ngay cả anh cũng phải mất một thời gian để tìm ra. Cô ta đã che giấu một cách kỹ lưỡng đến mức nào.
“Cô chắc hẳn đã nghĩ rằng Chủ tịch Kwon có thể giết cô. Bởi vì cô không thật lòng với Chủ tịch Kwon. Bất cứ đứa trẻ con nào cũng biết rằng một khi đối phương biết được sự thật đó, cái mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm. Đó là bản năng. Loài vật theo bản năng sẽ nhận ra kẻ sẽ chặt đầu mình.”
“…Đúng vậy. Bởi vì lòng tôi chỉ hướng về anh.”
Ngay lập tức, ánh mắt người phụ nữ tràn ngập vẻ đau buồn. Như thể muốn nói rằng đó thực sự là tấm lòng của cô ta. Nhưng Hayoung không cúi đầu, lại nhướn đôi mắt sắc sảo lên. Vẻ mặt đó mới đúng là cô ta.
“Tôi chưa bao giờ để Chủ tịch Kwon vào lòng dù chỉ một khoảnh khắc. Tôi đã biển thủ số tiền đó để trốn thoát khỏi Chủ tịch Kwon, và nếu cần, tôi đã định giết chết cả Chủ tịch Kwon và mọi thứ. Nhưng giờ thì số tiền đó không cần nữa rồi. Tôi không thể rời đi khi thấy anh hạnh phúc bên người phụ nữ khác. Dù sao thì đó là chuyện khi không có ai bên cạnh anh thôi.”
Người phụ nữ vuốt mái tóc dài, cười chua chát.
“Buồn cười thật. Giờ đây, tôi và anh đối mặt nhau một mình thế này. Thật buồn cười khi bên cạnh anh, bên cạnh Chủ tịch Kwon, không còn chỗ cho tôi nữa. Uống đi. Đây là chai rượu vang tôi đặc biệt mang đến cho anh đấy, tôi thấy buồn quá.”
Chai rượu vang đỏ như máu mà Hayoung đưa ra sóng sánh trong ly.
Yoongyo nhìn ly rượu vang đang sóng sánh, rồi cầm ly rượu lên. Và anh ta từ từ rót rượu của mình vào ly của cô ta. Ly của Hayoung đầy lên khá sâu khi rượu của anh ta được đổ vào. Giống như cái chết đã kề đến tận cổ.
“Chị dâu có vẻ cần rượu hơn, nên chị cứ uống đi.”
Hayoung, người chưa bao giờ sụp đổ, lại có vẻ mặt như muốn khóc khi nghe xưng hô “chị dâu”.
“Sao, có độc sao?”
Không phải vì ly rượu có độc mà cô ta đã pha, mà vì cách xưng hô của anh ta, rạch ròi ranh giới một cách triệt để.
Khoảnh khắc Joomi – gương mặt tái nhợt vì kinh hãi trước kẻ bám đuôi – vụt hiện trong tâm trí anh là điều hoàn toàn ngoài dự tính. Khi ấy, anh cũng đã rót rượu như thế này, trao cho Joomi đang thất thần vì cố giữ nhịp tim cuống cuồng, mong cô lấy lại chút bình tĩnh. Hồi tưởng lại gương mặt cô khi ngửa cổ uống cạn ly một cách vội vã, lòng anh bỗng ấm lên như thể chính mình đã uống hết chén rượu ấy mà chưa hề nhấp môi. Không rõ có phải Hayoung đã nhận ra anh đang chìm trong dòng ký ức khác hay không, mà khóe mắt cô chợt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Tại sao anh không đưa Choi Joomi đến? Tôi muốn gặp cô ấy. Anh có biết không? Tôi sẽ giết người phụ nữ đó. Nếu tôi không có được thứ gì, thì cả anh, và cả Choi Joomi đang bám lấy anh, tôi sẽ giết chết tất cả để không nhìn thấy họ nữa. Ngày đó, tôi đã cử người đi giết anh cũng vì lý do đó. Nếu anh biến mất khỏi mắt tôi, ít nhất tôi có thể chấm dứt sự bất hạnh này. À, anh đã đưa cô ta trốn ở Sokcho à? Làm sao đây, có lẽ cô ta đã chết rồi. Nếu mang thai thì phải ăn uống đúng bữa để tốt cho đứa bé chứ, phải không?”
Anh ngay lập tức hiểu được những lời đầy ẩn ý của Hayoung. Anh là người đàn ông đã sống cả đời với nghề nghiệp trong giới đầy rẫy những cảnh tượng tàn khốc.
Nhìn cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu đầy ắp, Yoongyo gọi điện thoại. Chết tiệt, sao lại không nghe máy. Sau vài tiếng chuông, Heedong bắt máy.
“Chặn tất cả những gì Choi Joomi định ăn.”
“Vâng?”
“Hỏi cái gì mà hỏi mãi! Nếu đã nhai rồi thì thò tay vào mà móc ra!!”
Nghe thấy tiếng Heedong vội vàng mở cửa xông vào. Rầm rầm, tiếng gì đó bị xô đổ, rơi vỡ. Tim anh ta đập điên cuồng. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Hayoung, người đang bình thản nhìn ly rượu.
Điện thoại bị ngắt. Anh gọi lại nhưng đối phương không nghe máy, có lẽ điện thoại đã bị vỡ. Heedong, người đang thực hiện mệnh lệnh của anh ta là không rời Joomi dù chỉ một giây, lại không liên lạc được. Anh, người hiếm khi mất bình tĩnh, đặt tay lên hông và hít thở sâu. Đó không khác gì một cuộc đấu tranh với chính mình để kiểm soát lý trí đang lung lay đến mức tối đa.
“Uống đi.”
Anh ta nắm chặt cổ tay cô ta, người chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, và đưa ly rượu đến sát mũi Hayoung.
Nước mắt cô ta lăn dài trên má. Anh đưa ly rượu đến miệng cô ta. Cô ta nhắm mắt lại và định ngửa đầu để chất lỏng màu máu chảy xuống cổ họng thì…
“Song Hayoung.”
“Anh, anh yêu.”
Là Chủ tịch Kwon. Hayoung ngạc nhiên khi không biết rằng Chủ tịch Kwon đã nghe cuộc trò chuyện của hai người từ nãy đến giờ. Nhưng cô ta không hề bào chữa, không hề xin lỗi, không hề nói một lời nào. Yoongyo lúc đó mới nhận ra. Song Hayoung đã đoán trước được cái chết của mình ngay từ đầu. Khuôn mặt cô ta cho thấy cô ta đã đoán được rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.
Song Hayoung đứng đó với khuôn mặt bình tĩnh đến kinh ngạc. Trong tay cô ta là ly rượu vang.
“Bắt cô ta lại.”
Lệnh của Chủ tịch Kwon vang lên, và khi những người đàn ông tiến đến gần Hayoung, cô ta nâng ly lên. Và cô ta uống cạn hết ly rượu vang đó trong một hơi. Người đàn ông nhanh chóng lao đến giật lấy ly rượu và ném đi, nhưng anh không thể bẻ gãy ý chí của người phụ nữ muốn thoát khỏi bàn tay của Chủ tịch Kwon.
“Lần cuối cùng, tôi sẽ làm theo ý mình. Lần cuối cùng, tôi sẽ theo ý mình. Tôi sẽ không chết dưới tay Kwon Seungho.”
Chất rượu vang chưa kịp nuốt hết chảy ra từ khóe môi, treo lủng lẳng ở cằm. Cô ta đang khóc.
Mỗi người đều mang trong mình nỗi đau riêng. Cách thể hiện khác nhau. Có người như Song Hayoung, nếu không có được thì sẽ tìm cách giết chết tất cả, hay như Jeong Yoongyo, sẽ không nhân nhượng mà loại bỏ tất cả những mầm mống có thể gây hại cho người mà anh ta muốn bảo vệ.
“Dù sao thì lần cuối cùng, ực, khụ, theo ý tôi.”
Song Hayoung thì thầm dù đang nôn ra máu.
“Bởi vì như vậy sẽ ít thảm hại hơn. Ít nhất, tấm lòng của tôi.”
Hoặc là tự mình kết liễu nếu không thể giết chết người mình yêu như Song Hayoung, hoặc là chịu đựng mọi gánh nặng một mình và mong đối phương hạnh phúc như Choi Joomi đã làm với Kim Jung Hyun. Lựa chọn là của mỗi người.
Người phụ nữ đã mơ ước được ở bên người mình yêu ngay cả khi chết, cứ thế ôm chặt lấy ngực. Thứ cô ta uống là ly rượu vang vốn dĩ dành cho Yoongyo.
“Làm sao đây? Tôi không thể chết.”
Người phụ nữ đang hấp hối. Chỉ nhìn biểu cảm của Chủ tịch Kwon thì không thể biết được tâm trạng của ông ta. Chỉ có thể đoán qua đôi môi ông ta đang run rẩy rất nhẹ.
“Tôi đã hứa rồi.”
Cuối cùng, khi tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại, Chủ tịch Kwon mới đối mặt với thực tế.
“Đại ca!!”
Hyunsik, người thân cận nhất của Chủ tịch Kwon, cùng các thuộc hạ khác vội vàng ùa đến. Hayoung nằm trên sàn nôn ra máu, ly rượu vỡ, Yoongyo và Chủ tịch Kwon đứng ở trung tâm sự việc. Ai nhìn cũng thấy Jeong Yoongyo đã làm hại vợ của Chủ tịch Kwon. Hyunsik, mặt tái mét hơn cả Chủ tịch Kwon, rút dao ra.
“Đại ca, tên Giám đốc Jeong, Jeong Yoongyo đã… đã… chị dâu!”
“Mày ăn nói vô lễ quá, Hyunsik của chúng ta.”
“…Yoongyo à.”
Mắt Chủ tịch Kwon đỏ ngầu. Ông ta đang cố gắng không kích động, nhưng Chủ tịch Kwon đang chìm trong sự xáo trộn sâu sắc. Có lẽ ông ta không ngờ mọi chuyện lại đến nước này. Rốt cuộc, tất cả những vết thương đã sưng tấy như một quả bóng đầy áp lực, đã vỡ mủ và dẫn đến tình trạng này, lẽ nào ông ta lại không đoán trước được. Thực ra, ông ta đã mất tất cả vì lựa chọn không thành thật của mình. Lựa chọn không bỏ Song Hayoung dù biết cô ta là người như vậy, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ dù biết cô ta đã cử người đi hại Jeong Yoongyo, lựa chọn cuối cùng là bỏ mặc dù biết Jeong Yoongyo đã biết điều đó.
“Nếu tôi đã giết.”
“……”
“Lần này ông định làm gì?”
“…Yoongyo à.”
“Sao vậy? Tình hình quá lớn để ông cứ im lặng sao?”
Cái ông già đã im lặng dù biết Song Hayoung đã rút dao định giết anh ta, tại sao bây giờ lại…
“Làm đi.”
Yoongyo tiến đến chỗ Hyunsik đang cầm dao. Và anh ta đưa eo mình đến chỗ mũi dao đang chĩa vào.
“Gì, gì, gì đang…!”
Anh cảm thấy lưỡi dao đang run rẩy. Hyunsik đang run. Sợ điều gì chứ. Anh không biết.
“Song Hayoung, không, chị dâu, mỗi khi nhìn tôi, không phải cô ta đều muốn giết tôi sao?”
“Jeong Yoongyo.”
Bắt đầu công việc này và cả đời cúi đầu thề trung thành với ông ta, nhưng cái giá phải trả không hề ngọt ngào. Yoongyo vô cảm nhìn ngón tay út không còn dấu vết của Chủ tịch Kwon, ngón tay đã bị cắt thay cho anh. Lòng tin đã bay đi như hạt bồ công anh và biến mất không dấu vết như ngón tay út của ông ta.
Bình luận gần đây