Trời Sinh Địch Thủ Novel (Hoàn) - Chương 6
Hình bóng người đàn ông phản chiếu trong khung cửa kính. Ánh mắt anh hướng ra ngoài trời, nhưng giọng nói vẫn tập trung vào cuộc gọi.
Dù mắt họ chạm nhau qua lớp kính mỏng, anh chẳng hề nhận ra hoặc cố tình không để ý. Anh chỉ dán mắt vào ô cửa sổ đang phản chiếu thứ ánh sáng hỗn loạn, như thể trong cơn bão đang giằng xé kia, chỉ một mình anh là không gục ngã.
Còn cô, như đang tan vỡ từng chút một giữa cơn mưa xối xả.
Sao anh lại có thể kiêu ngạo đến thế, như thể thế giới này chẳng liên quan gì đến anh. Dù sao đi nữa… cũng chỉ là một tên xã hội đen thôi mà.
Câu nói ấy mắc kẹt trong cổ họng, không thể bật thành lời. Cô chỉ lẩm bẩm trong đầu — vừa mỉa mai, vừa cay đắng và vẫn dõi theo bóng lưng anh, ánh mắt đầy bất an.
“Tìm được thì liên lạc lại. Ừ, giữ mạng cho nó rồi đưa về.”
Kết thúc cuộc gọi, anh quay lại đối mặt với cô, người nãy giờ vẫn đứng quay lưng, bất động như một bức tượng im lìm.
Chiếc điện thoại bị anh vứt xuống như vứt một mẩu thuốc lá đã tàn, không một chút do dự. Nhưng rồi, trái ngược với hành động đó, anh rút ra một cuốn sổ ghi chú và đưa cho cô, một cách bất ngờ đến kỳ lạ.
Trong đôi mắt cô đang ngước nhìn, yết hầu anh khẽ động đậy lặng lẽ, còn đôi môi thì mím chặt như ngăn lại điều gì đó đang trào lên từ đáy lòng. Không một tiếng thở dài, không một hơi thở thừa thãi nào thoát ra từ kẽ răng.
Với một người đàn ông tỉ mỉ đến mức không lãng phí đến cả một nhịp hít thở, hành động vừa rồi, hẳn là điều phiền phức hơn mức cần thiết.
Cô lặng lẽ nhận lấy thứ anh đưa, không nói gì. Rồi anh quay đi, bước thẳng ra cửa, không ngoảnh lại.
“À, tôi, tôi…!”
Cô giật mình, vội vàng nắm lấy vạt áo khoác của anh.
“Anh, anh đi sao?”
“……”
“Không, anh đã đến rồi mà lại đi nhanh vậy sao?”
“Tôi không thích những lời tán tỉnh vớ vẩn như thế này.”
“Không phải tán tỉnh… Lỡ tên đó lại đến tìm thì sao.”
“Vậy, cô muốn tôi canh gác cả đêm sao?”
“Không, không phải vậy…”
Ánh mắt anh liếc xuống vạt áo khoác bị cô siết chặt, một ánh nhìn lạnh đi, như thể chứa đựng sự khó chịu khó lường. Nhưng Joomi không còn tâm trí để bận tâm. So với kẻ tội phạm đang bám theo ngoài kia, cô cảm thấy an toàn hơn khi ở cạnh người đàn ông này. Một sự thật vô lý đến mức chính cô cũng phải bật cười trong im lặng.
Joomi đưa mu bàn tay lau vội những giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mắt, cố gắng dập tắt cảm xúc đang lặng lẽ tuôn rơi.
Một tiếng thở dài khẽ khàng rơi xuống gáy cô đang cúi gằm, lạnh buốt mà lại rất thật. Không nói gì, anh xoay người, bước thẳng vào bếp.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ dõi theo anh một cách tò mò.
Anh mở tủ rượu, lấy ra một chai vang đỏ, rút nút chai bằng một động tác dứt khoát.
“Cộp, cộp, cộp.” Tiếng ly va vào mặt bàn khi anh đặt xuống một chiếc bất kỳ. Rượu được rót đầy, màu đỏ như máu lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh đưa ly rượu đến tận mũi cô, không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt không thể đọc vị.
“Uống đi.”
Với giọng điệu như ra lệnh cô phải ngoan ngoãn uống mà không nói nhiều, Joomi dùng bàn tay tái nhợt nhận lấy ly rượu vang và uống cạn. Khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu nào bỗng chốc nóng bừng. Cô nhắm chặt mắt, mở cổ họng cho đến khi ly rượu cạn. Giọt nước mắt đọng lại trên cằm rơi xuống.
“Một ly nữa.”
Vẻ mặt kinh ngạc của anh khi cô nói muốn rót thêm một ly nữa cũng đáng để xem như vẻ mặt của cô.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, giám đốc…”
“Nếu xin lỗi thì đừng làm.”
Joomi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với sự từ chối. Lòng dũng cảm của cô tăng lên một chút khi có chút rượu vào. Trong lúc đó, giọt nước mắt vẫn chảy dài trên khóe mắt nhòe lệ.
“Nếu anh đã giúp rồi, làm ơn giữ bí mật với bố tôi trước đã.”
Ánh mắt anh càng kinh ngạc hơn. Anh thậm chí còn nhìn cô một cách đáng thương. Vẻ mặt như thể nói rằng cô vẫn còn nghĩ đến chuyện đó trong lúc này. Nhưng…
“Tôi lo bố sẽ lo lắng. Đây là lời thật lòng.”
Trước lời đề nghị lẩm bẩm của Joomi, anh sau một hồi lâu mới rót đầy ly rỗng, như thể đáp lại.
“Anh có thể ở lại với tôi cho đến khi tôi uống hết ly này không?”
“Tôi sao?”
Anh kéo lại lời nói của cô, trách móc cô vì đã nói trống không. Cô sợ bị khiển trách, nhưng một cách vô thức, cô lại cảm thấy an tâm như thể anh đang đứng về phía mình, và một lòng dũng cảm không rõ từ đâu cứ trỗi dậy.
“Không… không phải vì tôi sợ đâu ạ.”
“Cô làm phiền đấy.”
“…Nếu anh đã giúp rồi.”
“Tôi ghét bị mất thời gian.”
“Nhưng anh đã giúp rồi mà. Anh nói đừng báo cảnh sát mà. Vậy thì anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
“Cô cũng đủ thứ chuyện nhỉ. Tôi trông rảnh rỗi lắm sao?”
“…Thật ra tôi sợ. Trước đây cũng từng có chuyện như vậy rồi.”
Anh thở dài thườn thượt, như thể muốn nói hãy uống nhanh rồi kết thúc đi. ‘Ực’, cô nuốt nước bọt như nuốt nước mắt. Rượu có vị mặn như nước mắt.
“Tôi không nguy hiểm sao?”
“Tôi biết anh là người xấu, nhưng dù sao cũng đã quen mặt rồi nên cũng đỡ hơn. Dù sao anh cũng là người quen của bố tôi nên tôi cũng yên tâm hơn.”
Dù miệng gọi anh là kẻ xấu, Joomi cũng không biết mình vừa nói gì. Đầu óc cô rối như tơ vò, lời lẽ buột ra theo bản năng hơn là ý thức.
Đôi mắt người đàn ông đối diện mở to kinh ngạc, ánh nhìn sắc bén xoáy thẳng vào cô.
Cái cách anh nhìn, như đang quan sát một đứa trẻ chưa đủ khôn ngoan để hiểu thế giới, khiến cô thấy nhục nhã và khó chịu. Nhưng trớ trêu thay, trong tình huống nguy hiểm này, người duy nhất cô có thể dựa vào… lại chính là anh.
Nực cười thật. Một nghịch lý cay đắng.
Người đàn ông ấy với ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt không để lộ chút cảm xúc nào, có lẽ còn nguy hiểm hơn cả kẻ theo dõi kia. Nhưng dù vậy… cô vẫn cảm thấy an toàn hơn khi ở cạnh anh.
“Thư giãn quá chẳng phải là nguy hiểm nhất sao?”
“Dạ?”
“Uống đi.”
Joomi uống rượu liên tục để lấy lại tinh thần đang lơ mơ như mất một con ốc.
“Gì? Cho tôi thời gian bỏ trốn à? Anh là cái thá gì mà cho tôi thời gian.”
Joomi trút cạn ly cuối cùng, mắt lườm nguýt chiếc cà vạt của người đàn ông. Cô dốc ngược chai rượu gần cạn, uống cho bằng hết. Lưỡi cô liếm những giọt rượu chảy dài trên môi. Anh bảo không uống mà cuối cùng chai rượu dành cho anh cũng gần hết. Lúc nãy anh cũng uống khá nhiều whisky, vậy mà uống hết chừng đó rượu vẫn tỉnh bơ. Đúng là thứ whisky mạnh mà.
“Gì, anh là giám đốc thì ghê gớm lắm à? Tôi ở quán cà phê của tôi cũng là chủ, là giám đốc đấy.”
Cô đã bảo anh ngồi xuống đi cho đỡ mỏi cổ, vậy mà anh cứ đứng sừng sững như cây thông, dựa nghiêng vào tường, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Thực ra, do hơi men bốc lên, tầm nhìn của cô trở nên nhòe nhoẹt, lảo đảo. Từ nãy đến giờ, có tiếng rung phát ra từ đâu đó. Dường như nó phát ra từ sâu trong túi áo của anh. Thế nhưng người đàn ông vẫn không nghe điện thoại.
“Choi Joo…”
“Anh là cái thá gì, là cái thá gì mà lại…”
Cô lắc lư chai rượu đang cầm, như thể sắp làm rơi xuống sàn.
“Là cái thá gì mà làm tôi tổn thương. Anh là cái thá gì.”
“Nếu không tỉnh táo lại, tôi sẽ lột sạch đồ rồi tống cổ cô ra ngoài đấy.”
“Lột à? Được thôi, lột đi. Đồ khốn…”
Thực ra, cô hối hận rồi. Lẽ ra cô không nên đến buổi lễ đính hôn đó. Anh ta là người cô đã xóa bỏ khỏi ký ức rồi. Điều đó không phải là giả dối. Cô đã nói với Hye Seon rằng cô không còn vương vấn gì, nhưng không phải là trái tim cô không đau. Cô đến đó, ưỡn ngực kiêu hãnh bước ra, nói rằng không có họ cô vẫn sống tốt, nhưng thực ra, cái vỏ bọc cứng rắn kia không phải là Choi Joomi kiêu hãnh mà cô vẫn nghĩ, điều đó khiến cô khó chịu đựng nổi.
Có phải mình đã sống sai lầm rồi không? Cuộc đời không hề ngắn ngủi, 28 năm nhìn lại cũng chẳng có kỷ niệm đẹp nào. Tất cả những kỷ niệm đẹp duy nhất… Tình yêu, thứ dễ dàng nhất trên đời, mà cũng không theo ý muốn. Đồ ngốc. Người ta ai cũng yêu được mà.
Cô định đưa miệng chai rượu lên môi thì cổ tay bị giữ lại.
“À…”
Cô ngước nhìn Jeong Yoongyo đang giữ tay mình. Anh có vẻ tỉnh táo, nhưng lại có một sự mơ hồ kỳ lạ trong ánh mắt, lẽ nào người đàn ông này cũng say rồi sao? Bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô nóng ran.
“Tôi bảo mỏi cổ mà… Anh bảo anh cao mà. Gì chứ, cái này cũng… không theo ý tôi.”
Cô chớp mắt thật sâu, đôi mắt nóng bừng vì hơi men. Thế nhưng người đàn ông trước mặt vẫn chao đảo như sóng biển.
“Cô Choi Joomi. Đừng làm những điều mà sau này phải hối hận.”
“Tôi không hối hận. Tôi hối hận cả đời rồi. Giờ thì không thế nữa đâu, à.”
Cơ thể cô loạng choạng đổ về phía trước, má áp vào lồng ngực rộng rãi của anh. Cả người cô buông lỏng, như thể mọi sức lực đều tan biến trên lồng ngực vững chãi ấy.
Hương nước hoa nồng nàn thấm dần qua da thịt, quấn lấy cô trong một cơn mê mị mơ hồ. Không biết là do thân nhiệt anh vốn cao, hay bởi hơi men vẫn còn vương lại, mà vòng tay ôm lấy cô ấm áp đến kinh ngạc.
Trái tim nơi lồng ngực anh đập thình thịch dưới lớp áo sơ mi mỏng, rõ ràng, mạnh mẽ, và ấm áp hơn cô tưởng. Không… phải nói là rất nhiều.
Đầu cô ong ong, như thể ai đó đang nắm lấy gáy cô, nhấc bổng lên giữa không trung. Cảm giác chông chênh kéo dài bất tận.
Cô dần chìm xuống, nhẹ tênh như một nhánh rong mềm yếu giữa đáy nước sâu.
“Lạnh… Ấm quá. Ấm…”
“Choi Joo…”
“Sao ngực anh rộng thế này. Anh là Thái Bình Dương hay sao vậy?”
“Tỉnh táo lại đi.”
Những tiếng thở dài ngắt quãng của anh pha lẫn chút bực tức, nhưng anh không bùng nổ. Sau tiếng thở dài của người đàn ông, tiếng rung lại vang lên. Lồng ngực vững chãi của anh khẽ nhúc nhích sau đó. Lần này, anh đã bắt máy.
“À, Kwang Myung đấy à.”
Mỗi khi anh thốt ra một lời, lồng ngực cô lại rung lên sâu và nặng như tiếng còi tàu. Với cảm giác ấm áp và dễ chịu này, cô vươn tay ôm chặt hơn vòng eo của người đàn ông. Tiếng tim đập đều đặn, không quá nhanh cũng không quá chậm, làm dịu đi trái tim đang loạn nhịp. Toàn thân cô, bị hơi men xâm chiếm dữ dội, đang tựa vào sự cộng hưởng ấm áp, dịu dàng của lồng ngực kia.
“Tôi bây giờ…”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng lan tỏa. Ngay cả sự rung động tinh tế đó cũng khiến cơ thể đẫm rượu của cô run rẩy một cách dễ chịu.
“Không phải là không thể, nhưng… được rồi. Tôi biết rồi.”
Bình luận gần đây