Nữ Phụ Muốn Chạy Trốn Khỏi Gã Nam Chính Ám Ảnh Novel - Chương 35
Trong lúc Croix đang được Nias, ngự y của Argenta, chăm sóc vết thương, Nirua bị để lại một mình cùng Diello.
Một vị Gia chủ yếu đuối, kẻ thừa kế Argenta khi tuổi đời còn quá trẻ. Đó là những gì Nirua từng nghe thấy. Và giờ đây, đôi mắt hắn lặng lẽ quan sát người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Kể từ khoảnh khắc Croix Aloze, người mà hắn đã lựa chọn làm chủ nhân, bắt tay với kẻ này, Nirua hiểu rằng bản thân buộc phải nhìn thấu con người mang tên Diello Argenta.
— Cạch.
Diello là một người tĩnh lặng đúng như lời đồn. Thế nhưng, khí chất tỏa ra từ y tuyệt nhiên không hề dịu dàng như thiên hạ vẫn tưởng. Nirua khựng lại khi nhìn Diello thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.
Chỉ là một ánh mắt vô tình hướng về phía này, tại sao lại khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng đến thế?
Khi ba bốn chiếc cúc áo được tháo mở, đóa bách hợp đen khắc trên xương quai xanh của Diello hiện ra rõ nét. Ánh mắt Nirua dán chặt vào đóa hoa đang tỏa ra một luồng ma lực huyền bí.
“Đây chính là đóa bách hợp của Gia chủ sao.”
Đóa bách hợp của Gia chủ, thứ chỉ có thể phai tàn từng cánh một khi trái tim thực sự đồng điệu với Fero. Xuất thân là sát thủ của Aloze, Nirua hiểu rõ năng lực cùng các loại ấn ký của những vị Gia chủ hơn bất kỳ ai trong ba đại gia tộc thông thường.
“Thế nào? Ngươi có che giấu được nó không?”
Giọng nói của Diello vang lên. Dẫu là Gia chủ Argenta, gia tộc nắm giữ hỏa thuật, thanh âm của y lại lạnh lẽo đến thấu xương. Nirua vô thức nín thở, ánh mắt trở nên dè dặt khi dõi theo đóa bách hợp trước mặt.
Việc che giấu hình dáng vốn chẳng có gì khó khăn. Vấn đề nằm ở luồng ma lực không ngừng rò rỉ ra từ đóa hoa kia. Nirua nhớ lại bí thuật truyền thừa của gia tộc mình rồi khẽ gật đầu.
“Hoàn toàn có thể, thưa Ngài.”
“Vậy thì tiến hành ngay đi. Ta cần biết nó được che đậy đến mức độ nào.”
Diello tựa lưng vào ghế, ra hiệu cho hắn muốn làm gì thì làm.
Dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, người trước mặt hắn cũng chẳng có chút gì liên hệ với hình ảnh Diello Argenta mà thế gian vẫn truyền tụng. Dịu dàng ư? Là kẻ này sao? Nếu không phải chính miệng chủ nhân mới của hắn, tiểu thư Croix, đích thân giới thiệu, thì cho dù tận mắt chứng kiến, hắn cũng khó lòng tin nổi đây chính là Diello Argenta.
Rõ ràng vài năm trước, khi hắn từng nhìn thấy y, Diello không hề mang vẻ lạnh lùng đến thế. Chẳng lẽ tất cả những gì trước kia chỉ là ngụy trang? Một dáng vẻ ung dung, bình thản của kẻ săn mồi thượng đẳng. Nirua vô thức nuốt khan. Dù đang căng thẳng, hắn vẫn cảm nhận rất rõ ràng rằng mình đang đứng trong lãnh địa của một kẻ săn mồi thực thụ.
“Trên đường đến đây, chắc hẳn Tân nương của ta đã giải thích cho ngươi rồi nhỉ.”
Từ “Tân nương” qua lời y bỗng trở nên dịu dàng một cách lạ kỳ khiến Nirua khẽ nhướng mày.
“Argenta không chào đón người ngoài. Đó là lý do ngươi phải lập khế ước… và cuối cùng, ngươi đã có được sự tin tưởng vừa đủ để ở lại nơi này. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi.”
Ánh mắt sắc lạnh của y hướng thẳng về phía Nirua.
“Ta không biết Tân nương dựa vào căn cứ nào để tin tưởng ngươi, nhưng ta sẽ kiểm chứng ngươi theo cách của riêng ta. Và nếu như ngươi…”
Diello ghé sát tai Nirua thì thầm:
“Nếu ngươi là kẻ gây hại cho Tân nương và Argenta, ta sẽ không ngần ngại mà cắt đứt cổ họng ngươi.”
Luồng sát khí lộ ra trong thoáng chốc ấy là thật. Nirua cam đoan rằng, tất cả những hình ảnh về Diello Argenta mà bên ngoài biết bấy lâu nay đều là giả dối.
“… Đây mới là bộ mặt thật của Công tước Argenta sao?”
Trước câu hỏi của hắn, Diello chỉ cười lạnh.
“Ngươi thừa hiểu rằng việc này lộ ra sẽ chẳng tốt đẹp gì cho ai cả, đúng chứ?”
Y không hề phủ nhận. Lời nói đó chính là một mệnh lệnh giữ kín miệng. Giữa bầu không khí sát khí nồng nặc đến mức người thường có thể ngất lịm đi, Nirua vẫn buộc phải hỏi một câu:
“… Chủ nhân của tôi, liệu Người có biết bộ mặt này của Ngài không?”
Dòng máu của Ảnh Kiếm gia luôn đặt sự an nguy của người mà họ công nhận làm chủ lên hàng đầu. Hiện tại, rõ ràng Diello Argenta đang che giấu bản chất trước mặt Croix. Nirua không biết Diello sẽ phản ứng ra sao nếu hắn tiết lộ chuyện này cho Croix. Để chuẩn bị cho mọi tình huống, hắn bắt buộc phải hỏi. Rằng chủ nhân của hắn đã biết, hay là… vẫn đang bị lừa dối.
“Hừm.”
Nghe vậy, Diello thoáng mở to mắt, rồi đuôi mắt y khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng.
***
Diello nhìn Nirua bằng ánh mắt đầy hứng thú. Thế nhưng, nơi sâu thẳm trong lòng, y lại cảm thấy một gợn sóng khó gọi thành tên. Không chỉ vì bản chất thật đang dần lộ ra trước mắt Nirua, mà bởi ngay khoảnh khắc ấy, y chợt nhận ra mình đang lừa dối một người.
Tân nương của y, người vẫn luôn tin rằng y là kẻ thuần khiết. Việc lừa dối cô khiến y thấy bứt rứt đến khó chịu. Thật kỳ lạ. Từ trước đến nay, y đã lừa dối không biết bao nhiêu người, vậy mà giờ đây trái tim lại sinh ra cảm giác cắn rứt. Nghĩ đến thôi cũng thấy nực cười.
Ngoại trừ những người Argenta thực thụ ở tầng bốn, y đã lừa dối tất cả trong suốt hơn mười năm qua. Từ những kẻ ở tầng ba trở xuống, nơi gián điệp dễ dàng trà trộn, cho đến cả thế giới bên ngoài. Thậm chí, y còn biết rõ sự hiện diện của gián điệp, nhưng vẫn thản nhiên giả vờ như không hề hay biết.
‘Một Gia chủ Argenta yếu đuối.’ ‘Argenta sắp tàn đến nơi rồi.’ ‘Hạng người như thế mà cũng làm Gia chủ sao…’
Dù biết mình bị khinh thường, y vẫn nhẫn nại chờ đợi cơ hội. Mỗi khi nghe thấy những lời đàm tiếu sau lưng, y lại càng cố tình diễn vai một kẻ nhu nhược và hiền lành hơn. Chưa một lần y cảm thấy cắn rứt lương tâm, bởi y coi việc lừa dối là một phần bản chất của mình.
Thế nhưng.
‘Ta là Croix Argenta.’
Kể từ khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy dường như đã nứt vỡ một vết sâu hoắm.
“Croix Argenta.”
Y vô thức lặp lại cái tên ấy, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng mà chính y cũng không nhận ra. Đây là một nụ cười chân thật, không phải là thứ y vẫn luôn thêu dệt nên.
Croix Argenta. Có nghĩa là chính cô đã tuyên bố mình không thuộc về Aloze mà thuộc về Argenta. Dẫu đó là chuyện đương nhiên vì hai người đã kết hôn, nhưng giọng nói đầy kiêu hãnh của cô vẫn khắc sâu trong tâm trí Diello. Tiếng của Croix nghe thật ngọt ngào, như tưới mát chút ít nỗi khát khao trong lòng y.
Chỉ cần cô tự thân nói rằng mình mang họ Argenta, mang cùng một cái họ với y, rằng cô là Tân nương của y, Diello đã cảm thấy một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Và ngay sau đó, một cơn khát mãnh liệt hơn lại ùa tới.
Một lần nữa. Ta muốn có cô nhiều hơn. Ta muốn được gần gũi cô hơn.
Thế nhưng.
“Chủ nhân của tôi, liệu Người có biết bộ mặt này của Ngài không?”
Giọng nói lạnh lùng của Nirua đã kéo y quay về với lý trí. Đôi mắt Nirua nhìn y chằm chằm như thể sẵn sàng nói ra sự thật bất cứ lúc nào. Diello thầm tán thưởng đức tin bảo vệ chủ nhân của hắn, ngay cả khi đối mặt với sát khí của y. Tuy nhiên, bí mật này tuyệt đối không được tiết lộ. Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu Diello.
Nếu Nirua mở miệng thì sao? Chẳng lẽ y nên lừa dối cả hắn? Nhưng để “kiểm chứng” xem kẻ này có xứng đáng ở bên cạnh Croix hay không, y không còn cách nào khác. Diello khẽ nheo mắt.
Nếu kẻ này mở miệng… Nếu hắn nói với Tân nương rằng tất cả những gì Diello Argenta thể hiện ra bên ngoài đều là giả dối, rằng bản chất của y tàn nhẫn đến tột cùng. Không được.
Nội tâm Diello gào thét, trái tim y như thắt lại.
‘Em yêu anh, Diello.’
Dù biết lời thì thầm ấy của Croix chỉ là diễn kịch.
‘Thưa Gia chủ. Phu nhân có ý định mua lại khu rừng Daisy. Ngài tính sao ạ?’ ‘Khu rừng? Nếu vậy thì…’
Dù biết cô chỉ luôn nung nấu ý định rời bỏ y.
‘Diello!’
Dù biết rằng kẻ duy nhất si mê dáng vẻ rạng ngời của cô bên bờ biển chỉ có mình y. Y vẫn khao khát có được cô. Một nỗi sốt ruột bỗng chốc dâng trào.
Nếu y cứ dùng bộ dạng này để cầu ái, liệu cô có chấp nhận y không? Cô hẳn đang coi y là một kẻ yếu đuối, một người đàn ông vô hại. Dẫu dáng vẻ đó dễ dàng để tiếp cận, nhưng… y vẫn nảy sinh lòng tham.
Ta muốn được yêu thương với tư cách là chính mình. Ta muốn được quyến rũ cô với tư cách là chính mình.
Với bản chất thực sự của một Diello Argenta, không còn là những lời dối lừa. Một suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với sự tự huyễn hoặc bấy lâu nay bỗng chốc nảy mầm. Nhưng dù vậy, lúc này vẫn chưa thể tiết lộ.
“Hiện tại thì là như thế. Nhưng mà,” Diello cất lời. Khi Nirua định lên tiếng cảnh giác, y tiếp tục: “Tân nương của ta cũng chẳng khác gì ta đâu.”
Cô cũng đang che giấu bản chất thật sự của mình.
“…”
Nirua dường như cũng đồng tình với lời đó.
“Kẻ nào đã bảo cô là một ác nữ chỉ biết cậy quyền cậy thế mà hành động thiếu suy nghĩ?”
Diello khẽ nghiêng đầu. Chẳng phải dáng vẻ của cô ở nơi này hoàn toàn khác biệt sao?
Nirua căng thẳng thấy rõ. Hắn dường như đang nghi ngờ liệu Diello có ý định thù địch với Croix hay không. Đó chính là lòng trung thành mù quáng mà ‘một bộ phận sát thủ Aloze’ sở hữu sao? Với một đội ngũ mật báo tinh nhuệ của Argenta, Diello cũng đã nghe danh về những kẻ dâng hiến lòng trung thành tuyệt đối cho Aloze vì những lý do bí ẩn.
Một kẻ ở trong Argenta nhưng lại đặt người khác lên trên cả y sao? Đáng lẽ y phải cảm thấy khó chịu. Một thanh kiếm không chỉ vì Argenta mà vì một kẻ khác đã trà trộn vào đây. Vậy mà tại sao y lại trở nên khoan dung đến thế?
Quan trọng hơn hết. Rõ ràng y đã bị Croix lừa dối. Chính y cũng từng nghĩ cô chỉ là một ác nữ tầm thường. Thế mà tại sao cảm giác bị lừa dối lại không nhiều bằng khoái cảm khi được gặp gỡ một “phiên bản mới” của cô? Tại sao việc chỉ mình y nhìn thấy bản chất thực sự của cô, thứ mà những kẻ khác không hề hay biết, lại khiến y cảm thấy tuyệt vời đến nhường này?
“Đó là một cuộc thăm dò thôi. Nhưng có một điều chắc chắn, Tân nương và ta cần có nhau. Ngay từ đầu,” y nhìn thẳng vào mắt Nirua, “người đề nghị giao dịch này trước chính là cô. Vì vậy,”
Ánh mắt của hai người đàn ông chạm nhau.
“Ngươi hãy cứ theo khế ước mà bảo vệ chủ nhân của mình đi.”
“Tôi sẽ loại bỏ tất cả những gì gây hại cho chủ nhân.”
Giọng nói đanh thép của Nirua vang lên. Diello khẽ gật đầu.
“Ngay cả khi kẻ đó là Công tước Argenta đi chăng nữa.”
Trước lời tuyên bố đó, Diello vẫn chẳng mảy may dao động. Y nghĩ một cách vô cùng tự nhiên: Kẻ này chắc chắn sẽ không gây hại cho ta. Bởi lẽ, y tuyệt đối sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến cô.
Cứ như thế.
Bình luận gần đây