Nữ Phụ Muốn Chạy Trốn Khỏi Gã Nam Chính Ám Ảnh Novel - Chương 38
Bầu không khí tại yến tiệc đã trở nên dịu bớt phần nào.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Gia chủ của ba gia tộc lớn sẽ ngồi lại vây quanh nhau để tán gẫu cười đùa. Có chăng chỉ là người của các gia tộc khác nhau đã không còn nhìn nhau bằng ánh mắt quá đỗi sắc lạnh mà thôi.
“… Đây là lần đầu tiên tôi được nếm thử hải sản của Argenta đấy. Không ngờ Biển Vô Tận cũng sản sinh ra được những thức quà này.”
“Dĩ nhiên rồi. Cũng giống như lương thực được thu thập từ ‘Khu rừng trải dài bất tận’ của Aloze vậy.”
Tôi nghe thấy tiếng các hiệp sĩ đang trò chuyện như thế. Nếu gặp nhau ở nơi khác, họ chắc chắn sẽ đối đầu và canh chừng lẫn nhau, nhưng lúc này là kỳ Hội nghị. Người ta bảo rằng, không tấn công lẫn nhau trong kỳ Hội nghị là một luật bất thành văn. Thậm chí trong thời kỳ chiến tranh giữa ba gia tộc, luật lệ này vẫn được tôn trọng; những kẻ vừa mới ngày hôm qua còn vung kiếm vào nhau thì nay cũng sẽ cụng ly để tận hưởng không khí lễ hội.
Chính vì vậy, trong thời buổi thái bình như hiện tại, bầu không khí lại càng thêm phần hòa nhã.
“Tiểu thư Croix Aloze, à không, Phu nhân Croix Argenta!”
Thế nhưng, có một người còn mang theo bầu không khí náo nhiệt hơn hẳn. Một cô bé đang chạy về phía tôi với đôi mắt lấp lánh.
“… Cô bé lúc nãy đứng sau Gia chủ Cartiel sao?”
Đúng là cô bé ấy rồi. Mái tóc màu xanh lục bảo bừng sáng theo từng nhịp chạy, trông cô bé thực sự ngây thơ và rạng rỡ.
“Đúng rồi ạ. Em là Elin Cartiel.”
Cô bé nắm lấy hai tà váy, khẽ nhún người hành lễ. Nhưng lễ tiết cũng chỉ là thoáng qua, nhìn vào đôi mắt sáng rực kia, tôi có thể nắm bắt được tính cách của cô bé ngay lập tức. Đây là một cô nhóc nghịch ngợm, chẳng hề phù hợp với những buổi tiệc tùng quy củ như thế này.
“Rất vui được gặp em.”
“Em cũng vậy ạ! Thật ra từ lúc nãy em đã có chuyện muốn hỏi rồi…”
Tôi chớp mắt nhìn cô bé. Không biết Elin có nhận ra mình đang thu hút mọi ánh nhìn khi rời khỏi bàn tiệc của nhà Cartiel để chạy tận sang đây không nữa.
“Chuyện gì vậy em?”
Tôi vừa đáp vừa quan sát xung quanh. Người nhà Cartiel thì lắc đầu ngao ngán như thể đã bỏ cuộc, còn người nhà Argenta thì nhìn Elin bằng ánh mắt nửa cảnh giác, nửa tò mò. Và dường như trong số họ, không có một cô bé nào cùng lứa tuổi để Elin có thể trò chuyện cùng. Người có độ tuổi gần nhất với cô bé… chắc là tôi chăng?
Thảo nào cô bé lại chạy đến chỗ tôi. Chẳng có ai để chơi cùng ngoài tôi cả.
“Em hỏi thật nhé?”
Elin lặp lại câu hỏi một cách đầy thận trọng. Tôi chẳng hiểu cô bé định hỏi chuyện gì mà lại ngập ngừng đến thế.
“Tất nhiên rồi.”
Trừ những chuyện không thể trả lời, còn lại chị sẽ đáp hết!
Trước câu trả lời của tôi, Elin thở phào nhẹ nhõm, rồi buông ra một câu hỏi “bom tấn”:
“Phu nhân thực sự yêu Ngài Công tước Argenta sao?”
Diello đang ngồi cạnh tôi khựng lại, và vô số ánh mắt đang dõi về phía này cũng ngay lập tức đổ dồn vào tôi. Tất nhiên, những người có mặt ở đây đều biết tôi và Diello kết hôn vì lợi ích chính trị, vì họ tin rằng tôi là Fero của anh. Nhưng có vẻ cô bé này vẫn chưa biết chuyện đó.
“Nhà Argenta và nhà Aloze vốn đâu có thuận hòa. Chú em bảo rằng dù hai người có kết hôn đi chăng nữa, thì việc nảy sinh tình yêu cũng cần phải có thời gian.”
Vừa nói, Elin vừa ngoái nhìn về phía Gia chủ nhà Cartiel. Siete Cartiel lúc này không còn vẻ ung dung như ban nãy, gương mặt ông ta đanh lại. Chắc chắn ông ta không ngờ Elin lại chạy đi rêu rao cả lời mình nói như vậy.
“Nhưng nếu không yêu nhau thì sao có thể sống như vợ chồng được ạ? Chẳng lẽ… không thấy bất tiện sao?”
Nhìn cô bé đỏ mặt khi huyên thuyên về việc dùng chung phòng ngủ và đủ thứ chuyện khác, tôi thấy rõ sự thuần khiết của một thiếu nữ. Lúc này, tôi cảm nhận được không chỉ nhà Cartiel mà cả người nhà Aloze cũng đang chăm chú dõi theo.
Dù ai cũng biết đây là hôn nhân chính trị, nhưng chắc hẳn họ cũng tò mò. Rằng liệu đôi vợ chồng nhà Argenta có thực sự rơi vào lưới tình hay không? Có phải vì thế mà đóa bách hợp mới biến mất?
Elin có lẽ không biết, nhưng câu hỏi của cô bé chẳng khác nào một bài kiểm tra. Ngay lúc đó, Diello vòng tay ôm lấy vai tôi.
“Nếu không yêu nhau, thì việc ở gần nhau như thế này hẳn đã rất khó chịu rồi.”
Giọng nói ôn hòa của anh vang lên bên tai tôi. Elin ngước nhìn anh, cô bé chớp mắt rồi bật cười khúc khích, đôi gò má ửng hồng.
“Trông hai người còn thân thiết hơn cả chú và dì em nữa!”
Không cần đoán cũng biết “chú và dì” mà cô bé nhắc tới là ai. Hẳn là đang ám chỉ vợ chồng Siete Cartiel rồi.
“Ha ha ha…”
“Ngài Công tước Cartiel, người ta nói vậy kìa, Ngài nghĩ sao?”
Tiếng cười rộ lên giữa đám đông. Ngay cả Công tước Aloze cũng bật cười và bắt chuyện với Công tước Cartiel.
“… Chẳng phải trong đời sống vợ chồng có nhiều chuyện mà trẻ con không nên thấy sao?”
Công tước Cartiel vừa nói vừa nắm lấy tay Fero của mình. Đó là bàn tay mà từ nãy đến giờ ông ta chưa từng chạm tới.
Nhưng tại sao Elin lại gọi Siete là chú nhỉ? Nếu mang họ Cartiel thì hẳn phải có quan hệ huyết thống chứ. Chẳng lẽ là con cháu dòng thứ xa hơn tôi tưởng?
“Cảm ơn em.”
Trong lúc đó, Diello mỉm cười dịu dàng. Elin cười hì hì đáp lại:
“Nhưng mà hai người làm sao để thân thiết được với nhau vậy ạ?”
Cô bé kiễng chân lên, thì thầm nhỏ xíu:
“Thật ra em cũng đang thích một anh trai nọ. Em muốn được thân thiết hơn với anh ấy.”
Hóa ra là đến để xin bí kíp hẹn hò.
“Làm thế nào để… có thể yêu nhau ạ?” Elin bẽn lẽn hỏi.
Giá như đây chỉ dừng lại ở một câu hỏi ngây ngô của trẻ con thì tốt biết mấy, nhưng nó buộc phải là một bài kiểm tra khác. Đối với những kẻ đang đứng xung quanh, câu hỏi này đồng nghĩa với việc dò xét xem: ‘Liệu họ có thực sự yêu nhau không?’, và ‘Nếu có thì lý do là gì?’. Nói cách khác, đây là cơ hội tuyệt vời để họ xác nhận xem liệu chúng tôi có thực sự yêu nhau đến mức đóa bách hợp có thể biến mất khỏi cơ thể Diello hay không.
Trong căn phòng này, người duy nhất ngây thơ chỉ có mỗi mình Elin.
“Ừm… Chị không biết Elin có thể thân thiết với anh trai đó bằng cách nào, nhưng mà—”
“Vậy còn Phu nhân Croix thì sao ạ?”
Rốt cuộc ý cô bé là muốn tôi kể chuyện tình đầu chứ gì. Trước câu hỏi dồn dập, tôi bắt đầu xoay chuyển bộ não. Đáng lẽ tôi phải lường trước được những câu hỏi như thế này mới phải.
“Chúng ta…”
Hay là cứ bịa ra một câu chuyện tình đầu thật ly kỳ nhỉ?
Ừm, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu tôi chính là dáng vẻ Diello đứng giữa biển cả. Tất nhiên, lúc đó anh đang ở trên chiến trường. Dù nơi ấy ngập tràn quái vật, máu và những tiếng thét, nhưng dường như trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Hồi tưởng lại mới thấy đúng là vậy. Những giọt nước đọng trên mái tóc đen, đôi mắt xanh biếc mở to đầy kinh ngạc. Và hình bóng tôi phản chiếu trong đôi mắt ấy.
“Ta đã phải lòng anh ấy khi ở trên mặt nước.”
Tôi vô thức trả lời, rồi chợt giật mình. Nếu nói là “chúng ta” thì chẳng hóa ra Diello cũng phải lòng tôi cùng lúc sao? Nhưng may thay, Diello vẫn đang lắng nghe với một nụ cười dịu dàng, như thể câu chuyện tình đầu mà chính anh cũng không biết này thực sự đã xảy ra vậy.
“Trên mặt nước ạ?”
“Phải.”
Cũng may tôi không phải là kẻ thiếu kỹ năng thêu dệt, tôi bắt đầu nói tiếp những gì nảy ra trong đầu.
“Như em biết đấy, Diello là người nhà Argenta của lửa mà. Vì anh ấy điều khiển lửa nên chị cứ ngỡ anh ấy sẽ ghét nước lắm chứ.”
Tôi quay sang nhìn anh mỉm cười. Tất nhiên, hoàn toàn là diễn kịch. Một nụ cười ngọt ngào! Ánh mắt của một kẻ đang yêu! Thật may là nụ cười nhạt của Diello cũng đủ mê hồn để giúp tôi phối hợp diễn sâu hơn.
“Vậy mà anh ấy đã sẵn sàng cùng chị xuống nước để dành thời gian bên nhau.”
— Tách.
Trong trận chiến lúc đó, dường như tôi cũng nghe thấy tiếng nước rơi từ mái tóc của Diello. Tôi nhớ lại khoảnh khắc ấy và nói:
“Cảm giác như nơi đó chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
Dù chuyện khác có là giả, thì điều này vẫn là sự thật. Việc tôi bị anh thu hút hoàn toàn là có thật.
“Oa…” Đôi mắt Elin lấp lánh. Nhưng rồi cô bé lại thoáng hiện vẻ thất vọng: “Không có quái vật gì sao ạ? Kiểu như anh ấy cứu chị khỏi nguy hiểm chẳng hạn…”
Có chứ. Nhưng mà là chị cứu anh ấy cơ.
Thay vì nói thật, tôi lắc đầu:
“Tình yêu đâu chỉ nảy nở giữa những biến cố dữ dội như thế. Đúng không anh?”
Tôi quay lại nhìn Diello. Anh dùng bàn tay đang ôm vai tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu tím sẫm của tôi.
“Phải. Ngày hôm đó, ta cũng lần đầu tiên biết được rằng nước lại có thể xinh đẹp đến nhường ấy.”
Diello nói. Đối với một người không giỏi diễn kịch, lời thoại này quả là hơi dài. Cái người này, không lẽ vừa mới luyện tập xong đấy chứ?
“Argenta mang thiên mệnh phải ngăn chặn Biển Vô Tận. Chính vì vậy, đối với ta, đại dương hay mặt nước vốn dĩ chỉ là kẻ thù.”
Khóe môi anh khẽ cong lên. Một giọng nói trầm ấm và chân thành đến mức không ai nghĩ là đang diễn kịch vang lên:
“Thế nhưng đó là lần đầu tiên ta được thấy làn nước rạng rỡ đến thế.”
Lời thì thầm của anh chạm vào tai tôi. Tôi vô thức đỏ mặt.
“Rực rỡ và xinh đẹp đến nỗi, ta không thể nào rời mắt được.”
Từng lời Diello nói sao mà nghe ngứa ngáy tâm can đến vậy. Dẫu biết là diễn kịch, nhưng trong phút chốc tôi vẫn bị mê hoặc. Đây không chỉ là tiến bộ vượt bậc nữa, mà đúng là “trò giỏi hơn thầy” rồi!
“Aaa!” Elin lấy hai tay che mặt. Một tràng cười nhẹ nhàng lan tỏa khắp yến tiệc.
“Nào, vì cặp đôi mới cưới ngọt ngào của chúng ta!”
Công tước Aloze giơ cao ly rượu với vẻ mặt thỏa mãn. Gương mặt lão ta không hề có một chút giả tạo nào. Điều đó chứng tỏ chúng tôi trông thực sự giống một cặp đôi đang đắm chìm trong tình yêu. Công tước Aloze chắc hẳn đang tin rằng kế hoạch để tôi quyến rũ Diello đã thành công mỹ mãn.
Tốt rồi. Là chuyện tốt mà…! Nhưng tại sao ngay cả mình cũng suýt bị lừa thế này!
Tôi vội cúi đầu che giấu gương mặt đang nóng bừng, rồi chậm một nhịp mới nâng ly lên.
— Keng.
Ly của Diello khẽ chạm vào ly của tôi, phát ra tiếng kêu thanh mảnh.
Bình luận gần đây