Nữ Phụ Muốn Chạy Trốn Khỏi Gã Nam Chính Ám Ảnh Novel - Chương 40
Sau khi yến tiệc kết thúc.
Chúng tôi tự nhiên bước vào chung một căn phòng. Tuy không phải phòng ngủ quen thuộc ở dinh thự Argenta nên có chút lạ lẫm, nhưng căn phòng này đã được những người hầu sắp xếp rất chu đáo để không gây ra bất kỳ sự bất tiện nào. Xung quanh phòng, các kỵ sĩ Argenta bậc 4 cũng đang canh gác nghiêm ngặt, không để một kẽ hở nào.
“Tạm thời yến tiệc đã qua rồi, nhưng mà…”
Trước lời nói của tôi, Diello quay lại nhìn.
“Có vẻ Công tước Aloze bước đầu đã không nghi ngờ việc khí tức bách hợp bị che giấu.”
Giọng nói ôn hòa của Diello vang lên. Tôi gật đầu tán thành.
“Nhưng ông ta là kẻ đa nghi như tào tháo, chắc chắn sẽ tìm cách trực tiếp kiểm chứng cho xem.”
Tuy chưa biết ông ta sẽ làm bằng cách nào. Ngay khi tôi khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến bị che khuất bởi một bóng đen. Diello đã cúi người xuống trước mặt tôi từ lúc nào không hay.
“…Việc bách hợp của ta thì không vấn đề gì, nhưng ta lo cho Croix hơn.”
“Lo cho tôi?”
Lo cái gì cơ? Khi tôi còn đang chớp mắt ngơ ngác, bàn tay anh khẽ vuốt ngược mái tóc tôi ra sau, rồi chạm nhẹ vào gáy.
“…A.”
Khoảnh khắc tôi mở to mắt vì cảm nhận được hơi ấm râm ràn quá đỗi rõ rệt, anh khẽ nói:
“Lão ta có thể sẽ lại gọi Croix đi. Đặc biệt là gọi ra để làm chuyện đó lần nữa…”
Nhưng anh không nói hết câu. Bàn tay anh tiến lại gần như muốn chạm vào sau gáy tôi rồi khựng lại. Nơi cái tên Diello Argenta được khắc lên. Ngay trên vết thương mà Công tước Aloze đã giày xéo lúc ban nãy.
“Tôi ổn mà.”
Nhìn ánh mắt lo âu của anh, tôi nắm lấy tay anh kéo xuống. Vết thương chỉ bị kích ứng một chút chứ không đến mức phải điều trị, dù giờ vẫn còn hơi nhói. Cảm giác ấm lòng bỗng chốc lan tỏa. Việc được ai đó lo lắng cho mình khiến tâm hồn tôi trở nên ấm áp hơn tôi tưởng.
“Thật sự không sao đâu. Ông ta sẽ không gọi tôi đi vì chuyện cái tên đó nữa đâu. Vì cái tên chắc chắn vẫn chưa biến mất mà.”
“Không chỉ có chuyện đó đâu.”
Diello khẽ lắc đầu. Anh tháo chiếc cà vạt đang vướng víu trên cổ xuống rồi thở dài.
“Chuyện cô nói mình đã dùng Sức mạnh Cội nguồn ấy.”
Diello nhìn tôi đầy lo lắng.
“Để dùng Cội nguồn thì phải đổ máu. Lão ta chắc chắn sẽ tìm cách xem xét liệu cô có vết thương lớn nào không.”
“À, chuyện đó hả.”
Chuyện đó thì không vấn đề gì! Tôi đã tính toán cả rồi! Tôi nở một nụ cười rạng rỡ. Thấy tôi thong dong ngoài dự đoán, Diello có chút ngỡ ngàng chớp mắt. Đôi mắt xanh nhạt thuần khiết ấy chớp chớp trông thật đáng yêu.
Tôi giơ bàn tay mình lên trước mặt anh. Đó là ngón tay tôi đã tự làm đứt để lấy máu cho khế ước với Nirua hôm trước.
“Tôi định dùng cái này.”
“Cái này là…”
Ánh mắt Diello dừng lại ở ngón tay quấn băng của tôi.
“Như anh biết đấy, vết thương này sâu hơn tôi tưởng.”
Suốt một thời gian dài tôi còn chẳng cầm nổi bút lông vũ. Dẫu biết mình không quen dùng vật sắc nhọn, nhưng tôi cũng không ngờ mình lại tự cắt sâu đến thế. Lúc đó tôi từng nghĩ hay là cứ nhờ người khác cho xong, nhưng… ngay lúc ở yến tiệc ban nãy, suy nghĩ đó đã thay đổi hoàn toàn.
Sức mạnh Cội nguồn. Argenta thiêu đốt chính cơ thể mình, còn Aloze thì sử dụng nước trong cơ thể, tức là máu. Vì vậy, một khi vận dụng Cội nguồn với quy mô lớn, việc phải gánh chịu những vết thương chảy máu nghiêm trọng là điều không thể tránh khỏi. Tôi dự định sẽ để Công tước Aloze tận mắt chứng kiến vết cắt sâu hoắm này.
Con đã dùng Sức mạnh Cội nguồn lớn đến nhường này đây! …Kiểu vậy. Dù thực tế tôi chẳng dùng tí Cội nguồn nào cả.
“Không lẽ cô đã tính toán đến tận bước này rồi sao?”
Diello thốt lên đầy cảm thán. Đôi mắt anh lấp lánh như muốn hỏi: ‘Rốt cuộc cô có thể nhìn xa đến mức nào vậy?’.
Tôi tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ từ anh chồng quá đỗi ngây thơ của mình một lúc, rồi cuối cùng không thắng nổi lương tâm mà thú nhận:
“…Không đâu, cái đó chỉ là do tôi không quen dùng kiếm nên lỡ tay thôi.”
“Hả?”
Diello chớp mắt trước lời thú thực của tôi. Rồi anh bật cười trầm thấp, như thể không còn cách nào với tôi nữa. Anh khẽ thở hắt ra một hơi, đứng thẳng người dậy sau khi đã bao phủ tôi trong bóng tối của mình. Anh đưa hai tay lên che mặt. Có vẻ chính anh cũng thấy ngượng ngùng.
“Lần tới nhất định, hễ dùng đến vật sắc nhọn thì hãy mượn tay ta.”
Khi bàn tay che mặt bỏ xuống, lộ ra một biểu cảm đầy bối rối.
“Dù lần này may mắn tận dụng được, nhưng nếu lần sau lại bị thương nặng thì sẽ rắc rối lắm.”
Biết chưa hả? Anh vừa hỏi vừa mân mê đầu ngón tay tôi. Tôi gật đầu đáp:
“Tôi biết rồi.”
Ngay lúc đó.
— Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa khiến cả hai chúng tôi đồng loạt quay ra phía cửa.
“Giờ này mà còn ai…?”
Trong lúc tôi định đứng dậy, Diello chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi tiến về phía cửa.
“Có chuyện gì vậy?”
Trước câu hỏi của anh, một giọng nói đầy vẻ bối rối vang lên từ bên ngoài.
“Thưa… thưa Gia chủ.”
Nghe giọng thì không phải người của Argenta bậc 4, chắc là người hầu bậc 3.
“Bộ lễ phục Ngài định mặc ngày mai đã biến mất rồi ạ. Rõ ràng chúng tôi đã cất giữ cẩn thận, rõ ràng đã mang đến đây, vậy mà giờ lại không thấy đâu!”
Giọng người hầu như sắp khóc đến nơi. Diello tay vẫn nắm nắm cửa, quay lại nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Ngày cuối cùng của kỳ Hội đồng có một truyền thống lâu đời. Để thể hiện ý nghĩa rũ bỏ những hiềm khích cũ và bắt đầu với một tâm thế mới, mọi người sẽ mặc những bộ y phục mới may để tham dự. Vậy mà bộ y phục đó lại biến mất?
“…Vùng lân cận này có thợ may bậc thầy nào không?”
Để quay về dinh thự chính Argenta tìm thợ cũ thì đã quá muộn. Phải tìm được kẻ có thể may ra một bộ đồ trông như lễ phục nhanh nhất có thể, dù chỉ là đồ may tạm.
“Tôi sẽ đi tìm ngay lập tức ạ.”
Tiếng nữ hầu cuống cuồng chạy đi vang lên.
— Cạch.
Cánh cửa đóng lại, Diello quay lại với gương mặt nan giải.
“Từ trước tới nay chưa từng có chuyện thất lạc lễ phục cả.”
Trước lời của anh, tôi lắc đầu:
“Không đời nào có chuyện mất đồ ở Argenta đâu. Chắc chắn là có kẻ đã nhúng tay vào.”
“Chắc chắn họ biết rằng nếu lễ phục biến mất trong đêm nay, ta sẽ buộc phải gọi thợ may mới đến…”
Diello nói với vẻ khó xử.
“Có vẻ như họ định thông qua những thợ may mới này để kiểm tra xem đóa bách hợp của ta đã biến mất hay chưa.”
Đúng là một phương pháp rất đặc trưng của nhà Aloze.
***
Nhờ ơn nhà Aloze mà chúng tôi mất ngủ cả đêm. Gã thợ may vùng lân cận được gọi đến gấp gáp trong tình trạng kinh hoàng khi biết mình phải may lễ phục cho ngày cuối của kỳ Hội đồng ba gia tộc. Tất nhiên, gã chẳng có thời gian mà há hốc mồm kinh ngạc.
“Tôi… tôi không thể nào may được bộ đồ như thế…”
Gã thợ may bị kéo đến với gương mặt mếu máo.
“Xin hãy… xin hãy cho tôi gọi thêm những thợ phụ ở xưởng của mình đến giúp!”
“Chúng tôi đã liên lạc nhưng không tìm thấy họ, nên đã đưa những người ở xưởng bên cạnh đến đây.”
Người trả lời là mật báo viên của Argenta. Một gã thợ may bị kéo đến như tù binh chiến tranh đáng thương. Diello nhìn gã với vẻ mặt đầy hối lỗi dù chính mình là người ra lệnh đưa gã đến. Và cả những người Argenta vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh từ đầu đến cuối. Ba kiểu người tập hợp lại tạo nên một màn hài kịch không hơn không kém.
Nghe nói Fielle đã phải rời đi vì một chuyện đột xuất. Chắc chắn chuyện đó cũng do nhà Aloze dàn dựng.
“Chắc chắn đám thợ phụ đã bị nhà Aloze mua chuộc rồi.”
Mục đích của Aloze hẳn là muốn xác nhận xem bách hợp đen trên người Diello đã mờ đi đến mức nào. Chúng định mượn cớ đo đạc để lột áo anh ra cho bằng được. Vấn đề là nếu chúng ở quá gần và nhận ra dấu vết của việc ngụy trang thì sẽ hỏng bét.
“Nếu chỉ là may tạm thì tôi có thể xoay xở kịp trước khi tiệc bắt đầu, nhưng mà…”
Gã thợ may sau khi nghe tình hình thì nói:
“Vấn đề là đã 20 năm rồi tôi chưa động tay vào loại lễ phục lộng lẫy như thế này…”
Chắc chắn gã đang mắc bệnh “tự ti tay nghề” rồi. Tôi vỗ vỗ vào lưng gã:
“Nghĩa là ông đã làm nghề này hơn 20 năm rồi đúng không?”
Gã thợ may lập tức đính chính:
“Dạ là 47 năm ạ.”
“Vậy là đủ rồi.”
Gừng càng già càng cay, không đời nào ông ta lại làm ra thứ gì kỳ quặc được. 47 năm sống bằng nghề này cơ mà.
“Dạ… dạ? Khôôông!”
Trong khi gã thợ may còn đang nghi ngờ chính mình, tôi bồi thêm một đòn quyết định:
“Tất nhiên, ta sẽ trả thù lao xứng đáng cho tay nghề đó.”
Chẳng có ai trên đời lại từ chối một món hời cả.
“…!”
Khi tôi thì thầm con số vào tai gã, gương mặt gã thợ may lập tức rực rỡ sắc màu.
“Tôi… tôi sẽ dốc hết sức mình ạ!”
Và thế là gã thợ may đột ngột khỏi bệnh tự ti, hét vang đầy quyết tâm. Ừm, đúng là một số tiền quá lớn để chối từ nhỉ?
Lúc này, những người khác tiến lại gần. Dĩ nhiên không phải nữ hầu của Argenta.
“Chúng tôi là người từ xưởng may bên cạnh đến…”
Họ nhìn nhau với vẻ mặt bối rối.
“Chúng tôi đến để phụ giúp việc đo đạc lễ phục ạ.”
Đúng như dự đoán. Nhưng bằng mọi giá phải ngăn chúng tiếp cận và nhìn trực tiếp cơ thể Diello.
“Khoan đã.”
Cuối cùng tôi lên tiếng ngăn cản. Diello và người mật báo quay lại nhìn tôi.
“Dù không có áo, nhưng chắc chắn phải có số đo đã từng lấy ở dinh thự chứ. Không có giấy tờ lưu lại hay ai đó nhớ được sao?”
Trước câu hỏi của tôi, người mật báo cúi đầu:
“Như Ngài đã biết, mọi thứ liên quan đến Gia chủ đều là cơ mật nên không lưu lại văn bản ạ.”
Tôi hiểu là bí mật, nhưng có cần bí mật đến tận số đo ba vòng của Diello không vậy?
“Vậy ai là người nhớ?”
“Ngài Fielle có lẽ nhớ rõ, nhưng Ngài ấy hiện đang vắng mặt ạ.”
Tôi cảm nhận được ý chí sắt đá của chúng trong việc nhất định phải kiểm tra tình trạng bách hợp của Diello. Vậy thì ít nhất, phải khiến chúng không thể nhìn gần đến mức nhận ra việc ngụy trang. Cách duy nhất là…
“Chẳng còn cách nào khác nhỉ. Vậy thì.”
Ngay khi đám thợ phụ—những kẻ chắc chắn đã bị Aloze mua chuộc—định tiến lại gần Diello, tôi vẫn chưa nói hết câu.
“Để tôi đo.”
“Dạ?”
Đám thợ phụ khựng lại thấy rõ. Có vẻ chúng quá rành tính cách của Croix nên trở nên căng thẳng quá mức. Chính xác là tính cách của Croix trong nguyên tác. Nhờ thế mà việc thuyết phục(?) có vẻ sẽ dễ dàng hơn. Croix vốn nổi tiếng là một ác nữ chuyên quyền, tùy tiện và có tính chiếm hữu cực cao. Đối với những thứ thuộc về mình.
Tôi nheo mắt lại, khoanh tay nhìn lượt qua bọn chúng.
“Chúng ta đang là vợ chồng son mà.”
Tôi vừa nói vừa liếc nhìn Diello. Diello đang chớp mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
“Dù là vì công việc đi chăng nữa.”
Không ngờ tôi lại phải nói những lời này trước đôi mắt thuần khiết kia. Nhưng đây cũng là diễn kịch thôi. Tôi nở một nụ cười đúng chuẩn ác nữ.
“—Ta không thích bàn tay người phụ nữ khác chạm vào chồng mình đâu.”
Trước lời tôi nói, Diello mở to mắt kinh ngạc.
Bình luận gần đây