Nữ Phụ Muốn Chạy Trốn Khỏi Gã Nam Chính Ám Ảnh Novel - Chương 49
Đội tình báo Argenta, đứng đầu là Rick, đã kịch liệt phản đối việc Diello đích thân đi rà soát toàn bộ người hầu từ tầng 3 trở xuống.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Bởi hành động này đồng nghĩa với việc anh sẽ hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh ‘vị Gia chủ yếu lòng’ mà Diello Argenta đã dày công duy trì bấy lâu nay.
“Tránh ra.”
Thế nhưng, khi nhận thấy ma lực đã kết tụ trong mắt Diello và việc anh đang trên đà bạo tẩu cảm xúc là sự thật hiển nhiên, họ đã lùi bước một cách dứt khoát. Chẳng còn cách nào để ngăn cản nữa. Ai có thể chặn đứng một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trên cánh đồng khô cạn chứ?
Dẫu nói là mất đi lý trí và trở về với bản tính nguyên thủy, nhưng Diello lúc này trông có vẻ tỉnh táo hơn bao giờ hết, dù cơn thịnh nộ bên trong đang sục sôi.
“Hầu hết người hầu ở tầng thấp sẽ không phải kẻ phản bội. Nhưng chắc chắn tin tức sẽ lọt ra ngoài.”
Anh nói với các thành viên đội tình báo trước khi bước vào không gian tập trung người hầu. Trên tay anh chỉ cầm một thanh kiếm duy nhất, chẳng biết bao kiếm đã bị vứt lại nơi nào.
“Vậy thì hãy truyền đi như thế này.”
Anh vừa mở cửa vừa thì thầm với thanh kiếm trên tay:
“Rằng ta… đã phát điên vì Croix đến nhường nào.”
Những kẻ khác ra sao không quan trọng. Ý nghĩ đó đột ngột nảy ra trong đầu anh. Giờ đây anh chẳng màng đến việc bọn chúng nhìn mình như thế nào nữa. Chẳng phải bấy lâu nay anh đã diễn vai kẻ yếu đuối đủ rồi sao?
Chỉ duy nhất một người.
‘Diello, để tôi dạy cho anh nhé.’
Anh chỉ cần Croix không biết đến bộ dạng này của mình là đủ. Vì nàng muốn một người hiền lành như cừu non mà.
Anh định nhân cơ hội này xoay chuyển tình thế. Không chỉ là tin đồn Diello Argenta mê muội vì Tân nương đến mất trí, mà anh còn muốn cho thiên hạ biết rằng ‘cái tên Diello Argenta đó’ sẽ nổi điên và tàn sát tất cả nếu có kẻ dám động vào Croix.
Để sau này nếu có kẻ muốn nhắm vào Argenta, chúng sẽ nhắm vào anh thay vì nàng.
— Kééét… Rầm.
Mũi kiếm lách vào khe cửa trước tiên. Diello đẩy mạnh cánh cửa lớn. Trước hình dáng vị Gia chủ như biến thành một người hoàn toàn khác, những người nhà Argenta bắt đầu run rẩy. Và tất nhiên, cả những kẻ gián điệp đang trà trộn trong số đó cũng vậy.
***
Lại là mơ.
Thuốc độc thì có nhiều loại, nhưng có vẻ loại này không quá nặng đô. Nếu không thì sao tôi cứ nằm mơ hết đêm này sang ngày khác thế này.
— Tách.
Trong mơ, tôi đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cũ kỹ bị vỡ màn hình. Đó có lẽ là chiếc điện thoại mà anh họ đã dùng 8 năm trước rồi mới đưa lại cho tôi. Đến tận lúc xuyên không vào đây, tôi vẫn chưa kịp đổi sang điện thoại mới để kỷ niệm việc độc lập.
Trên màn hình là cuốn tiểu thuyết mang tên <Ba Gia Tộc Công Tước>.
…Cuốn tiểu thuyết mà tôi đã xuyên vào. Đáng lẽ tôi phải đọc nó cho đến tận chương kết mới đúng!
Vì từ nhỏ đã phải sống nhờ nhà chú, vừa sống vừa phải nhìn sắc mặt người khác mà ăn cơm, tôi đã bỏ dở cuốn truyện này với lý do đơn giản: ‘Cuộc đời mình đã là một bộ truyện ngược luyến tàn tâm rồi, sao còn phải đọc thêm truyện ngược nữa?’
Biết thế này thì tôi đã đọc hết rồi!
Dù hối hận ngập tràn thì đây cũng chỉ là giấc mơ.
「Croix lại gặp ác mộng nữa rồi.」
Cái “tôi” trong mơ lên tiếng. Chắc chắn là đang nói về giấc mơ bị nhốt trong đám cháy của Croix nguyên tác. Giấc mơ đó, khi thực sự nhìn thấy thì ngọn lửa lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tiếng gỗ kẽo kẹt như thể tòa nhà sắp sụp đổ đến nơi thật sự rất bất ổn. Và cậu bé tóc đen đứng giữa đám cháy đó có vẻ mặt tuyệt vọng hơn bất cứ ai.
「Tại sao đứa trẻ này lại bị nhốt ở đây chứ.」
Cái tôi trong mơ tặc lưỡi, tình cờ đúng lúc đang đọc đoạn nói về cậu bé đó.
[Cậu bé tràn ngập sự tuyệt vọng. ‘Mình không thể làm được gì cả.’ ‘Ngọn lửa quá dữ dội. Lối thoát cũng đã bị chặn đứng rồi.’]
Trong lúc lướt qua nội dung cuốn sách, cái tôi trong mơ lên tiếng:
「Dù vậy thì cũng hãy thử một lần đi chứ.」
Phải rồi, hình như tôi đã từng nói những lời như thế.
「Đằng nào cũng sắp chết rồi thì phải làm gì đó rồi mới chết chứ. Còn hơn là chết mà chẳng thử làm gì cả.」
Rất đúng. Sau đó tôi còn nói thêm vài lời cổ vũ cậu bé, nhưng tất nhiên lời nói không thể chạm tới nhân vật trong sách.
— Vút!
Trong chốc lát, cảnh tượng trong mơ thay đổi. Lần này là ký ức của Croix.
‘Đồ vô dụng!’
Trước sự miệt thị của Công tước Aloze, kẻ chưa bao giờ che giấu bản tính tồi tệ của mình, Croix Aloze trong nguyên tác ban đầu dường như vẫn le lói một tia hy vọng. Với suy nghĩ rằng dù sao ông ta cũng là cha ruột, cô từng mong ông ít nhất sẽ đối xử với mình bằng thứ gọi là tình người tối thiểu.
Cảm xúc ấy truyền sang tôi, khiến tim bất giác thắt lại. Bởi tôi hiểu rất rõ cảm giác đau đớn của việc ôm giữ một lời hứa mang tên tình cảm, thứ được treo lơ lửng trước mắt nhưng rốt cuộc chưa từng được trao đi.
‘Nếu không vì món tiền mà cha mày đã mượn, mày đã chẳng có tư cách đứng ở đây đâu.’
Câu nói ghê tởm mà tôi đã nghe suốt cho đến tận trước lúc độc lập hiện về.
‘Có cái nhà để chui ra chui vào là tốt lắm rồi!’
Đó là những lời tôi đã nghe suốt hơn 20 năm. Tôi chưa bao giờ coi cái mái nhà nơi mình phải ăn cơm trong sự dè chừng là “nhà” cả. Tôi đã cố tự an ủi bản thân rằng không có gia đình cũng không sao, chỉ cần chờ đến ngày được tự do.
Nhưng có vẻ Croix hơi khác tôi một chút. Thay vì sớm từ bỏ thứ tình cảm không bao giờ có được, cô lại càng khao khát nó hơn. Cô đã chờ đợi cha mình nhìn nhận mình như một người con gái dù chỉ trong một khoảnh khắc. Mong muốn được cha chú ý dần bị bóp méo, khiến cô bắt đầu đi bắt nạt người khác. Nhờ đó mà cô có cái danh hiệu “ác nữ”.
‘Thưa tiểu thư Croix Aloze, Gia chủ gọi người.’
Đúng lúc đó, Công tước Aloze cuối cùng cũng gọi cô đến.
‘Cha gọi con sao?’
Croix được gọi đến đã mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi. Cô mong được nghe dù là lời quở trách ‘Tại sao con lại làm chuyện như vậy’. Chỉ cần nghe một câu ‘Dừng lại đi’, cô đã sẵn sàng quay về làm một người con gái ngoan hiền.
Thế nhưng, Công tước Aloze gọi cô đến chỉ để đóng một chiếc đinh vào tim cô.
‘Mày hãy trở thành Fero đi.’ ‘Dạ?’
Dù Croix khao khát tình thương của cha mẹ theo một cách lệch lạc, nhưng cô không phải kẻ ngu ngốc.
‘Ta sẽ đích thân khắc tên lên lưng mày.’
Từng lời nói như xé nát trái tim Croix. Trong ánh mắt của Công tước Aloze không hề có lấy một chút tình thương nào dành cho cô. Đó chỉ là ánh mắt của kẻ vừa tìm thấy công dụng của một món công cụ mà thôi.
‘Trói Croix lại.’
Và khoảnh khắc cái tên được khắc lên sau gáy cùng với cơn đau thấu trời, cô đã vứt bỏ mọi tình cảm và tia hy vọng cuối cùng dành cho cha mình. Cảm nhận nỗi đau như thể trái tim và cả thế giới này đang vỡ vụn.
Nỗi tuyệt vọng và thất vọng khi ấy dường như đang nuốt chửng tâm trí tôi. Đây thực sự là một cơn ác mộng mà.
Ngay khi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy ý thức của mình dần trở nên rõ ràng hơn.
‘…Có vẻ như sắp đến lúc quyết định rồi.’
Giọng nói của bác sĩ nghe rõ ràng hơn.
‘Croix.’
Giọng của Diello gọi tên tôi cũng thật rõ nét. Đó có phải là tiếng nói ngoài đời thực không?
— Bùm!
Tôi nhớ lại làn khói trắng tỏa ra đột ngột. Và cả Diello, người đã vội vàng ôm chặt lấy tôi.
…Anh ấy có sao không?
‘Croix…….’
Giọng nói lo lắng ngập ngừng ấy cứ xoáy sâu vào lòng tôi. Không phải là lúc để đi lạc trong giấc mơ nữa.
Chính khoảnh khắc đó. Một luồng khí kỳ lạ bùng lên trong cơ thể tôi. Đó là năng lực điều khiển nước mà tôi đang sở hữu.
‘……!’
Luồng khí vốn yếu ớt như một dòng suối bị chặn đứng bỗng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, rồi một cảm giác mát rượi, thanh khiết lan tỏa khắp toàn thân. Cứ như thể nó đang vận động để bảo vệ chủ nhân của mình. Nó đẩy lùi những tạp chất trộn lẫn trong máu và nhanh chóng phát tán thuốc giải vào cơ thể.
Rốt cuộc, máu cũng là nước. Chỉ cần là môi trường nước, nó sẽ không thể thoát khỏi sự chi phối của nhà Aloze. Nếu Argenta dùng lửa thanh tẩy để tiêu diệt độc tố, thì có vẻ Aloze cũng có thể làm được điều tương tự như thế này.
‘Tốt rồi.’
Tôi bắt đầu điều khiển sức mạnh theo bản năng một cách tinh vi hơn để xua tan chất độc đã cướp đi ý thức của mình. Và sau khi dồn sức một lúc lâu…
***
“A.”
Tôi thức dậy với một tiếng thở hắt nhẹ.
“Phu nhân?”
Hầu gái hốt hoảng tiến lại gần. Cô ấy là Liz, một trong những người của tầng 4 nhà Argenta. Có vẻ cô ấy đã chờ tôi tỉnh lại từ rất lâu.
“Liz.”
Tôi nhớ tên cô ấy là vậy. Liz gật đầu: “Vâng, là Liz đây ạ, thưa phu nhân.”
Nhưng dường như bên cạnh tôi chỉ có mỗi mình Liz.
“Những người khác đâu?”
Lẽ ra xung quanh phải có rất nhiều người mới đúng. Nhìn qua khe cửa đang hé mở, có lẽ để đón chút không khí trong lành, tôi bắt gặp bóng dáng các hiệp sĩ đứng canh bên ngoài. Tuy vậy, số lượng của họ rõ ràng ít hơn thường lệ.
“Hiện tại thì…”
Đúng lúc Liz cúi đầu, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử, một người nào đó đang nhanh chóng tiến về phía cửa phòng. Trên gương mặt ấy, nụ cười quen thuộc đã hoàn toàn biến mất, dù chủ nhân của nó vốn mang biệt danh là “Kẻ điên vui vẻ”.
Đó là Rick.
“Phu nhân, người đã tỉnh rồi sao.”
Với gương mặt nghiêm trọng, anh ta quỳ một chân trước cửa phòng. Một khi gương mặt người này đanh lại, nghĩa là đã có chuyện cực kỳ nghiêm trọng xảy ra. Tôi mở to mắt kinh ngạc.
Bình luận gần đây