Nữ Phụ Muốn Chạy Trốn Khỏi Gã Nam Chính Ám Ảnh Novel - Chương 7
Lễ cưới có sự tham gia của ba gia tộc Công tước: Aloze, Argenta và Cartiel, luôn có sự độc đáo riêng. Vì vậy, hôn lễ của họ luôn là chủ đề nóng bỏng trong giới quý tộc.
“Không biết lễ cưới lần này sẽ lộng lẫy đến mức nào.”
Lễ cưới của ba gia tộc điều khiển Nước, Lửa và Gió, mỗi bên đều có nét đặc sắc riêng.
Nhưng lần này, hai trong số ba gia tộc tổ chức hôn lễ cùng nhau, nên chắc chắn nó sẽ còn lộng lẫy hơn nhiều.
— Phụt!
Phòng tiệc nơi cặp đôi sắp cưới chuẩn bị bước vào chỉ được thắp sáng bằng ánh đèn dịu nhẹ.
Ngọn lửa mờ ảo từ những cây nến treo ngược tạo nên một bầu không khí huyền bí.
Đó hẳn là ngọn lửa của Argenta.
“Ôi chao…”
“Quả nhiên là Gia tộc Argenta.”
Giữa những vị khách đang trầm trồ thán phục, cũng có vài người chỉ lặng lẽ đứng quan sát. Đó là những người thân thiết với Gia tộc Cartiel, gia tộc thuộc nguyên tố Gió, cũng là gia tộc duy nhất không liên quan đến cuộc hôn nhân này trong số ba gia tộc Công tước.
Những người tụ tập quanh Công tước Cartiel vẫn im lìm dõi theo diễn biến của buổi lễ.
Trong khoảnh khắc ấy, nước bắt đầu chảy dọc theo hai bên lối đi rộng rãi. Những dòng nước trong suốt len nhẹ vào các rãnh dẫn đã được chuẩn bị từ trước, tựa như hai dải lụa chuyển động. Đương nhiên, tất cả đều là kết quả của sức mạnh Gia tộc Aloze. Người điều khiển chúng không ai khác ngoài Công tước Aloze, đang ngồi ở khu vực dành cho gia đình cô dâu.
“Chúc mừng Công tước Điện hạ. Ngài quả thật đã có được một mối lương duyên tốt đẹp.”
“Đúng là một tin mừng hiếm có…”
Mọi người kéo đến, cố tìm cách ghi lại chút ấn tượng trong mắt Công tước Aloze dù chỉ một thoáng. Ông ta lãnh đạm đáp lại những lời chúc mừng, còn ánh mắt thì không rời khỏi lối đi nơi cô dâu sắp bước vào.
Croix Aloze.
Ông ta lẩm nhẩm cái tên ấy trong lòng. Đứa con gái ngoài giá thú của mình. Tất cả mọi việc từ trước đến nay đều đã diễn ra suôn sẻ cho đến lễ cưới này. Chỉ cần cô ta có thể mê hoặc Diello Argenta sâu thêm một chút, khiến anh ta đánh mất tiềm năng thực sự của mình…
Ánh mắt Công tước Aloze thoáng lóe sáng.
Nếu có thể loại bỏ hoàn toàn Argenta hiện tại, kẻ thậm chí còn không biết sử dụng sức mạnh một cách đúng đắn, và sức mạnh Lửa của Argenta rơi vào tay người của Aloze. Khi ấy, Aloze sẽ trở thành gia tộc vĩ đại nhất, danh xứng với thực hơn bao giờ hết.
Một nụ cười thầm lặng, không tiếng động, len qua khóe môi ông ta.
***
— Cạch.
Chân tôi trong đôi giày trắng muốt đặt lên bậc thang.
Tôi thấy hàng ghế khách mời ồn ào đang xôn xao bàn tán.
Vì lễ cưới được tiến hành bằng cách cô dâu và chú rể bước ra từ hai đầu lối đi rồi gặp nhau ở giữa, nên Công tước Aloze chắc chắn…
Ông ta ở đó.
Không khó để tìm thấy ông ta.
Ông ta đang nhìn về phía tôi với ánh mắt sắc lạnh.
Dù lớp mạng che mặt cô dâu khiến ông ta không thể nhìn rõ mặt tôi từ xa, nhưng tôi lại thấy rõ khuôn mặt Công tước Aloze.
‘Phải thành công.’
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ông ta khẩu hình nói như vậy rồi quay đi.
Có vẻ ông ta nghĩ mọi chuyện vẫn đang diễn ra suôn sẻ.
Nói cách khác, kế hoạch của Diello và tôi vẫn chưa bị bại lộ.
Bên cạnh Công tước Aloze còn có Pentas Aloze, Tiểu Công tước Aloze và là anh trai của Croix Aloze.
Họ ngồi đó với vẻ mặt vô cùng hân hoan.
Với người ngoài, họ trông như những người cha, người anh đang mỉm cười trong lễ cưới của cô con gái, em gái yêu quý.
Nhưng trong đầu họ chắc chắn chứa đầy những mưu mô đen tối.
Đúng như Aloze, những kẻ không ngần ngại làm điều ác để nắm quyền lực, không chỉ nhắm vào Argenta mà còn lăm le Cartiel.
Vì nguyên tác được kể chủ yếu qua góc nhìn của cô hầu gái Gia tộc Aloze theo dõi sự tranh chấp quyền lực giữa ba gia tộc Công tước, nên không lý nào tôi lại không biết.
“Nhưng chỗ ngồi gia đình chú rể…”
Khuôn mặt họ đã khó chịu, nhưng còn một điều khác khiến tôi bận tâm.
Dù đây là một cuộc hôn nhân hợp đồng.
“…Đây là lễ cưới cơ mà.”
Đây là nơi mà nhân vật chính xứng đáng được chúc mừng. Là dịp trọng đại, phúc lành của cả gia đình.
Thế nhưng, hàng ghế gia đình chú rể lại lạnh lẽo trống rỗng.
Trên chiếc ghế, nơi theo luật Đế quốc chỉ có thành viên trực hệ được phép ngồi, là một bó hoa cúc.
Họ đã không còn trên thế gian này.
Vấn đề là, người đã giết Công tước phu nhân và Công tước Argenta lẽ ra phải ngồi ở đó, lại chính là Công tước Aloze đang ngồi ở hàng ghế đối diện.
Thật là một bi kịch.
Liệu Diello có biết điều đó không?
“…”
Tôi nhớ lại khuôn mặt tươi tắn của Diello.
Nhìn thế nào anh ấy cũng không biết.
Ngay cả trong phần đầu nguyên tác khi mô tả về Diello, cũng không có chi tiết nào ám chỉ anh biết về cái chết của cha mẹ mình.
Hơn nữa, nếu biết con gái của kẻ thù giết cha mẹ mình đến đây để kết hôn hợp đồng, liệu anh có thể chào đón người đó bằng một khuôn mặt ôn hòa như vậy không?
“Chắc chắn là không…”
Tôi lẩm bẩm nhỏ.
Tất nhiên, ngay cả khi Diello biết sự thật bây giờ, anh cũng không thể hủy bỏ hôn lễ được.
Thật đáng thương.
Tôi cắn môi, rồi lấy lại sự kiên định.
Được rồi, Diello! Tôi sẽ giúp anh một tay khi anh giết Công tước Aloze!
Tôi chắc chắn có thể giúp anh trả thù.
Vì vậy, dù lễ cưới này có bi thảm đến đâu… mong anh hãy cố gắng chịu đựng.
Tôi siết chặt nắm tay và bước tiếp.
— Cộc.
Khoảnh khắc đôi giày trắng của tôi đặt chân lên lối đi.
— Xoàaaaa…
Nước trong các kênh dẫn đã dâng lên, phản chiếu ánh đèn dịu nhẹ và bắt đầu lấp lánh.
“…”
“…”
Và từ phía đối diện của lối đi, nơi ánh sáng bắt đầu tỏa rạng dần, hình bóng Diello xuất hiện.
Theo từng bước chân anh, những chùm đèn chùm trang trí dọc lối đi như những cây dây leo cũng bắt đầu bừng sáng nhờ sức mạnh Lửa của Argenta.
— Cộc, cộc.
Giữa sự im lặng của khách mời, chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang lên.
Diello bước đến từ phía đối diện với vẻ ngoài chỉnh tề.
Đôi má hơi ửng đỏ và nụ cười có phần căng thẳng dường như thể hiện trọn vẹn tính cách của anh.
‘Đừng quá lo lắng.’
Tôi chỉ mấp máy môi, thì thầm với anh.
Tôi không biết liệu lời nói có đến được với anh không. Và cũng không biết người khác có thấy không.
Nhưng việc người khác có thấy hay không không quan trọng.
Bởi vì một câu nói như thế này, ngay cả những cặp vợ chồng ngọt ngào không phải kết hôn hợp đồng cũng có thể nói.
“…”
Có lẽ anh đã hiểu lời tôi nói, biểu cảm của Diello trở nên thư thái hơn.
Và ngay sau đó, ánh mắt của tôi và Diello gặp nhau trước mặt Công tước Aloze.
“Xin long trọng cử hành hôn lễ của Công tước Điện hạ Diello Argenta và Tiểu thư Công tước Croix Aloze.”
Giọng của vị chủ hôn vang lên.
Những lời tiếp theo đều là những lời sáo rỗng.
“Chúa sẽ chứng giám cho lời thề nguyền của hai linh hồn cao quý…”
Không ai quan tâm đến những lời đó. Ánh mắt của khách mời chỉ đổ dồn vào chúng tôi.
Họ thực sự kết hôn sau một tình yêu cuồng nhiệt sao?
Lễ đính hôn lần trước có phải là giả dối không?
Chắc chắn có những người mang trong mình sự nghi ngờ đó.
Không thể không nghi ngờ khi hai trụ cột của Đế quốc, vốn đối địch nhau, lại kết hôn.
“…”
Hơn hết, tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Công tước Aloze.
Những vị khách này, và cả Công tước Aloze, đều là những người mà tôi và Diello phải lừa dối.
Chúng ta, từ giây phút này, thực sự là đồng phạm.
“…Vậy thì, xin hãy dành những lời chúc mừng nồng nhiệt nhất cho tân lang và tân nương.”
Lời cuối cùng của vị chủ hôn sau một bài diễn văn dài vang lên.
Ngay lập tức, ánh sáng bừng lên rực rỡ khắp phòng tiệc.
Không chỉ những chùm đèn chùm bao quanh lối đi, mà cả những ngọn đèn tưởng chừng như không tồn tại trên tường cũng bùng cháy rực rỡ nhờ sức mạnh của Argenta.
— Xào xạc…
Và từ kênh dẫn nước phía sau chúng tôi, những chồi non bắt đầu nảy mầm.
Những chồi non này hấp thụ ma lực Nước của Aloze và lớn lên nhanh chóng, bao phủ lấy chúng tôi thành một mái vòm hình vòng cung.
— Tách, tách.
Những bông hoa giống hoa loa kèn rủ xuống, gần như chạm vào đầu Diello.
Và những giọt nước lấp lánh rơi xuống từ trên đầu chúng tôi, bao bọc lấy hai người.
— Tách.
Một giọt nước lạnh chạm vào vai trần của tôi khiến tôi khẽ rùng mình.
Lạnh hơn tôi nghĩ.
Ngay lúc đó.
“…!”
Ở khoảng cách gần, tôi có thể thấy rõ.
Một thứ gì đó màu trắng bắt đầu phát sáng qua lớp áo sơ mi gần xương quai xanh của Diello.
Đó có lẽ là biểu tượng hoa loa kèn đen. Biểu tượng ngăn chặn khả năng của Gia chủ khai mở hoàn toàn.
Nếu Ferro lấy nó đi và xóa bỏ, năng lực của Gia chủ sẽ tăng vọt.
Nhưng nếu không phải Ferro mà lấy đi, năng lực của Gia chủ sẽ ngừng phát triển.
Thứ mà tôi và Diello phải bảo vệ chính là bông hoa loa kèn đó.
“Cô dâu đáng yêu của tôi.”
Dưới ánh đèn, đôi mắt xanh của Diello lấp lánh như mặt nước khẽ rung động. Như muốn trấn an tôi, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào tấm mạng che mặt, vuốt ve một thoáng trước khi từ từ vén nó lên. Nếu trong lễ đính hôn, anh chỉ khẽ nhấc mạng và trao một nụ hôn được che chắn bên trong, thì lần này hoàn toàn khác.
Âm thanh sột soạt nhẹ vang lên khi Diello tháo hẳn tấm mạng khỏi đầu tôi, rồi theo chuyển động ấy, cánh tay anh vòng qua ôm trọn lấy vai tôi. Những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống bị cánh tay anh gạt ra như vô nghĩa.
“A…!”
Nụ hôn lần này không còn lớp che đậy nào. Chính vì thế, nó là nụ hôn không cho phép mắc một sai sót nhỏ nhất. Và dường như nhận thức rõ điều đó, Diello chủ động đến mức khiến tôi thoáng sững người, dù tôi đã biết anh sẽ tiến tới.
Nhưng nụ hôn không kéo dài.
“Ha.”
Anh khẽ thở ra một hơi, và chúng tôi đối diện nhau ở khoảng cách gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là mũi sẽ chạm vào nhau. May mắn thay, lối đi đủ rộng để chúng tôi có thể thì thầm những lời rất nhỏ mà không ai nghe thấy.
“Cần phải ngọt ngào hơn, phải không?”
Lời thì thầm ấm nóng phả vào khiến má tôi như ngứa ran. Dù biết tất cả chỉ là diễn xuất, nhưng tai tôi lại nóng lên, có lẽ vì hơi thở của anh không giấu được sự nhiệt thành đang lan ra. Cảm giác nóng bừng này là điều tự nhiên. Là bản năng. Và nó sẽ giúp ích rất nhiều cho màn diễn của chúng tôi.
“Vâng.”
Đương nhiên rồi. Tôi khẽ gật đầu. Nếu anh không đủ tự tin, em sẽ dẫn dắt.
Tôi kiễng chân, vòng tay ôm lấy eo anh. Ngay khoảnh khắc đó—
“Vậy thì, lần này để tôi dẫn dắt nhé.”
Diello thì thầm.
Hả?
Khoảnh khắc tôi mở to mắt…
Anh ta hôn lên môi tôi như một người khác, hoàn toàn khác với lúc nãy.
Bàn tay anh ôm chặt vai và eo tôi, quấn lấy tôi như dây leo.
“…!”
Chân anh chen vào giữa chiếc váy cưới của tôi.
Tôi không còn kịp quan sát phản ứng của khách mời nữa.
Mắt tôi dần mờ đi vì thiếu hơi. Cảm giác tê dại truyền đến từ những nơi chúng tôi chạm vào và quấn lấy nhau bao trùm toàn thân.
Thịch, cơ thể tôi suýt khuỵu xuống được anh đỡ lấy.
Và đột nhiên,
“Ôi trời!”
“Kiyaaa!”
Anh đỡ lấy đầu gối tôi và bế bổng tôi lên.
Một tiếng thán phục ngắn vang lên từ hàng ghế khách mời.
“Cảm ơn em, cô dâu đáng yêu của tôi.”
Vì đã kết hôn với tôi.
Anh thì thầm, mặt ửng đỏ.
Sự ửng đỏ đó chắc là sự ngại ngùng vì màn diễn xuất xa lạ.
Anh làm tốt lắm!
Dù anh thì thầm hơi nhỏ, nhưng nhìn phản ứng của khách mời, rõ ràng là một số người đã nghe thấy lời anh nói.
Thà tự nhiên như bây giờ còn hơn là nói lớn để người khác nghe thấy.
Tôi ôm lấy cổ anh, ý khen ngợi.
Chụt, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“Woaahhh!”
Một lễ cưới lộng lẫy chưa từng có trong nhiều thập kỷ, cùng với màn trình diễn ấn tượng.
Đó là một lễ cưới đủ để làm hài lòng khách mời.
Tiếng reo hò và tràng pháo tay chúc mừng vang lên như mưa.
Bình luận gần đây