Thời Hạn Cuối Cùng Đang Tràn Ngập Trên Cửa Sổ Trạng Thái Novel - Chương 11
Cốc cốc cốc.
“Thấy chưa, nói là đến mà.”
“Tiểu thư đúng là chọn bạn cũng chọn những người kỳ lạ.”
Mẹ tôi đóng tấm ván vào cửa sổ bị vỡ và đóng đinh cộc cộc. Gió thổi ghê rợn quá. Tôi mở cửa, hứng trọn cơn mưa đang tạt ngang, rồi mời Gelt vào trong. Tôi định đưa cho gã cái khăn để lau khô, nhưng Gelt khô ráo hoàn toàn, như thể không dính một giọt mưa nào. Chắc là gã có kỹ năng liên quan nào đó.
“Ăn mặc chỉnh tề quá nhỉ.”
“Con trai ta cứ nhất quyết bảo ta phải mặc cái này khi đi thăm.”
“Cậu thanh niên trẻ tuổi thế mà đã có con trai rồi sao?”
Mẹ tôi, sau khi đóng đinh xong, lau tay vào tạp dề và chào đón Gelt. Tự cười khúc khích vì đã ngu ngốc nghĩ bạn tôi hiển nhiên phải là con người về mặt sinh học, mẹ tôi hết lời khen ngợi Gelt đẹp trai, rồi nhìn chằm chằm vào tay gã.
“Cái này. Con trai ta bảo mang đến làm quà.”
“Ôi trời, khách sáo quá đi!”
Mẹ, từ lúc Gelt bước vào nhà là mẹ đã nhìn chằm chằm vào cái giỏ quà rồi còn gì. Mẹ tôi bỏ qua lời trêu chọc của tôi, mời Gelt ngồi vào bàn và pha trà đãi khách. Sau khi dọn xong bàn trà, mẹ tôi vội vã mở giỏ quà và lấy ra cuộn vải bên trong.
“Ôi chao, chất vải đẹp quá đi thôi. May đồng phục cho tiểu thư là chuẩn luôn!”
“Con không mặc quần áo nếu không phải đồ may từ xưởng may của Ronell.”
“Bộ đồ tiểu thư đang mặc là giẻ rách sao?”
“Thành thật mà nói, con nghĩ nó gần giống giẻ rách.”
Mẹ tôi định dùng cuộn vải đập tôi nên tôi nhanh chóng nghiêng đầu né. Dù là bộ đồ mẹ tôi cố công may cho, nhưng so với đồ mặc ở Dinh thự Công tước ngày xưa thì cái này đúng là… không phải quần áo. Nó là một bao tải có hình dạng quần áo.
“May mắn thật. Tính cách không khác gì Evan.”
“Anh thú nhân, anh vừa nói cái gì?”
“Ta lỡ lời. Ta không nói gì cả.”
Gelt vờ như không hề nói gì, mẹ tôi cười nói gã là người thú vị và mời gã ở lại qua đêm vì thời tiết không tốt.
“Không được. Con trai ta đang chờ.”
“Ôi chà, con trai anh còn nhỏ lắm sao?”
“Đúng vậy. Nó chỉ mới trưởng thành.”
“Anh thật sự… Dù là thú nhân đi nữa. Trông anh trẻ kỳ diệu đấy.”
Mẹ tôi hỏi Gelt bí quyết chăm sóc da là gì, Gelt cười nói Evan cũng đã hỏi câu y hệt.
“Anh có ăn được đồ cay không? Tiểu thư nhà tôi không thèm động đũa nếu không phải đồ cay, chua, mặn.”
“Ta sẽ cố gắng.”
Ngay cả lời xã giao “ăn được” cũng không nói. Đó là điểm tốt của Gelt. Thích ghét rõ ràng nên tôi không cần phải đoán ý gì cả.
Mẹ tôi nhấp nháp hết tách trà và đứng dậy chuẩn bị bữa tối, thì Titi, có lẽ đã tắm rửa xong, rũ hết nước trên người rồi nhón chân đi về phía mẹ tôi. Gelt, người thoáng nhìn con chim sẻ to bằng đầu người vì tò mò, bỗng nhớ ra điều gì đó và trịnh trọng nói với mẹ tôi:
“Ta chậm trễ rồi. Xin được giới thiệu chính thức. Ta là Thú Vương Gelt.”
“Ôi, tôi đãng trí quá. Tôi là Eleanor Raif.”
“Mẫu thân của Evan Raif, Eleanor Raif à. Ta đã ghi nhớ.”
“Chééééét!”
Trong giây lát tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn Titi đang ngất xỉu trong tư thế mở mắt thì có vẻ như Gelt đúng là đã tự xưng là Thú Vương.
“Thú Vương?”
“Đúng vậy. Là Thú Vương.”
“Thú Vương, một trong Tứ Đại Ma Vương?”
“Evan thật uyên bác. Trong số Vua của Ma vật là Cơ Giới Vương, Minh Vương, Long Vương, Thú Vương, ta là Thú Vương.”
Thì ra là vậy… Gelt là Thú Vương à…
Tôi có cảm giác như mình sắp bị thiếu máu dù không hề có bệnh.
“Cái… Thưa Ngài.”
“Sao ta lại là Thầy của Evan?”
Woa, lạ lùng thật. Vừa nghe thấy tiếng Vương là kính ngữ tự động tuôn ra. Kỹ năng Phong Thái Quý Tộc hay cái quái gì đó của tôi có phải là kỹ năng mạnh hiếp yếu không nhỉ? Vừa biết là người có địa vị là lời lẽ kính trọng tuôn ra như suối vậy.
“Thú Vương, ngài… chẳng phải là thú nhân cáo trắng sao?”
“Đó là con trai ta, Hubert. Ngươi cũng đã gặp nó lần trước rồi mà.”
“À… Ngài nói đến vị Cáo đẹp trai và dễ thương đó ạ.”
“Evan. Giọng điệu hiện tại của ngươi khó nghe quá.”
Thì ra là vậy. Kẻ bị cặp đôi nhân vật chính đánh bại không phải là Thú Vương, mà là con trai của Thú Vương. Bảo sao tôi thấy có gì đó sai sai. Khi Cơ Giới Vương bị đánh bại, Đảo Thiên Không lơ lửng bằng sức mạnh của Cơ Giới Vương đã rơi xuống, nhưng khi thú nhân cáo trắng tự xưng là Thú Vương bị tiêu diệt thì không có chuyện gì xảy ra cả.
“Này, Thưa Ngài. Theo những gì Hội Thám Hiểm Gia điều tra được, Thú Vương là thú nhân cáo trắng…”
“Có lý do cả. Nếu ngươi không thay đổi giọng điệu khó nghe đó, ta sẽ không nói.”
“Được rồi. Kể đi.”
“Đó là chuyện khoảng 200 năm trước.”
Gelt nhắm chặt màng mắt và chìm vào hồi tưởng. Tôi từng lo gã bị khô mắt vì gã không chớp mắt, hóa ra gã cũng có màng mắt như thằn lằn khác. Thành thật mà nói, trông ghê quá.
“Ngươi đã biết về sự tồn tại của Long Vương rồi chứ.”
“Vâng.”
“Ngươi có biết Long Vương thuộc chủng loài gì không?”
“Long Chủng. Dragon. Loài thằn lằn khổng lồ.”
“Chính xác là vậy.”
Sao lại “Chính xác là vậy” ở chỗ đó chứ? Dù tôi đã quen với giọng điệu của Thú Vương (Giả), nhưng lần này tôi không hiểu ngay được. Sau khi suy nghĩ khoảng ba mươi giây thì câu trả lời mới xuất hiện.
“Khoan đã. Chẳng lẽ.”
“Chính là chẳng lẽ đó.”
“Không, dù gì đi nữa.”
“Hắn nói nhân vật bị trùng lặp. Rồi hắn gây rối tận Tháp Thú Vương.”
Cái loại người gì thế này?
Khoan đã, thật sao? Một kẻ là Ma Vương, lại bảo Thú Vương chuyển nghề vì trùng lặp nhân vật thằn lằn ư?
“Hắn nói giọng điệu của ta có tính độc đáo nên cứ giữ nguyên mà dùng.”
“Sao tên đó lại ám ảnh với tính cách nhân vật đến thế?”
“Vì thế, ta đã dùng máu thịt của mình trong gần 100 năm để tạo ra Hubert.”
“Không, ý tôi là, sao hắn lại ám ảnh với tính cách nhân vật đến thế cơ chứ?”
Trước những câu hỏi liên tiếp của tôi, Gelt lại nhắm chặt màng mắt và hồi tưởng. Nhưng ngay cả Gelt cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác lần này.
“Có lẽ là, cuốn sách mà hắn thường đọc đã khiến hắn lệch lạc….”
“Sách?”
“Đúng vậy. Kể từ khi tiếp xúc với sách của loài người thì hắn trở nên kỳ lạ. Nào là tô đỏ toàn thân.”
“……”
“Ban đầu là Rồng Vàng, nhưng hắn tô đỏ khắp người rồi gọi là Carse,”
“Dừng lại.”
Chuyện đó có vấn đề bản quyền nên đừng nhắc đến nữa.
Tôi bình tĩnh cắt ngang lời Gelt. Thú Vương cáo trắng thực chất là con trai của Thú Vương Gelt, chuyện trùng lặp nhân vật, hay vị cáo trắng mắt híp vừa trưởng thành đang giả giọng cha để duy trì hình tượng. Tôi không nghe thấy gì cả.
Đúng. Gelt là Cat Daddy mà tôi gặp khi đi khai thác đá ma thuật. Thế là đủ rồi. Bạn tôi, Gelt. Giọng điệu kỳ lạ, thực ra đã già nhưng lại trẻ trung và đẹp trai!
“Gelt! Ăn cơm thôi!”
“Được.”
Tôi hoàn toàn tự tẩy não và dùng bữa với Ngài Thú Vương Gelt. Điện hạ Thú Vương đã dõng dạc nói rằng sẽ cố gắng, nhưng có vẻ thức ăn quá cay, gã liên tục tìm nước uống.
“Mặc dù nó gần như thuốc độc chứ không phải thức ăn. Nhưng ta đã ăn no.”
“Ôi chao anh thú nhân, tôi hiểu rõ tại sao anh lại kết bạn được với tiểu thư nhà tôi rồi.”
“Cảm ơn lời khen.”
“Đó không phải lời khen đâu.”
“Ngươi chửi rủa ta thì ngươi được lợi lộc gì?”
“Tiểu thư, tôi đánh tên này được không?”
“Không được, mẹ.”
Mẹ làm thế là chết đấy. Đối thủ là Điện hạ Thú Vương cơ mà.
Đúng là người mẹ nổi nóng là đánh cả Công tước, Elenor Raif lập tức cầm lấy chổi rơm trong tay. Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn, tôi vội vàng định tiễn Gelt về và hẹn gặp lại lần sau, nhưng Gelt lại như nhớ ra điều gì đó, nhíu mày, gật đầu và nói với mẹ tôi.
Đúng là bản gốc của Thú Vương, người biết quan sát nhưng cố tình chỉ nói điều mình muốn.
“Nhắc mới nhớ, con trai ta dặn là phải tấn tới không lùi bước.”
“Cái anh này đúng là nghe lời con trai ghê.”
“Ta muốn chính thức đề nghị hẹn hò với Evan Raif.”
“……”
“……”
Cái lời hẹn hò này là hẹn hò bạn bè hay là hẹn hò ở mức độ cao hơn đây. Tôi ngay lập tức ngăn mẹ tôi đang vung vẩy chổi và hỏi Gelt:
“Hẹn hò, ý anh là bạn bè sao? Hay là hẹn hò như người yêu?”
“Đúng vậy. Con trai ta không nói rõ điều đó.”
“Nhưng tôi đã coi Gelt là bạn rồi. Đề nghị này là không cần thiết.”
“May mắn thật. Mục tiêu cuối cùng của ta là muốn giao phối với Evan.”
“……”
“……”
Gelt thanh lịch cắt miếng tráng miệng sau bữa ăn và nhấp một ngụm trà. Ừm… đúng rồi. Giao phối là một hoạt động quan trọng đối với động vật mà. Gã ăn mặc chỉn chu là có lý do. Đây là cùng một hệ thống với việc con đực cố gắng tô điểm và tán tỉnh con cái.
Ngay khi tôi đưa ra nhận định đó, Giọng nói từ trên trời vang lên bên tai tôi.
Cốt truyện đã thay đổi một chút. Thưởng 10.000 kinh nghiệm.
Thú Vương đề nghị giao phối với tôi mà cốt truyện chỉ thay đổi một chút thôi sao? Phán quyết này quá keo kiệt rồi!
“Này, tên kia!”
“Ta không phải tên kia. Ta là Thú Vương Gelt.”
“CÚT ra khỏi nhà taaaa!”
Mẹ tôi cực kỳ tức giận. Mẹ tôi vung chổi đánh Gelt, và Gelt, dù bị đánh bằng chổi rơm, vẫn kiên cường tuyên bố với tôi rằng lần sau gã sẽ lại đến chơi. Mẹ tôi gào thét và thở hổn hển, bảo Điện hạ Thú Vương đừng bao giờ bén mảng đến nữa.
“Cái gã góa vợ có con kia! Phải biết nhắm vào người mà tơ tưởng chứ!”
Mẹ tôi tức điên lên, sau khi đuổi Gelt đi thì uống ừng ực nước lạnh, rồi đe dọa tôi không được gặp cái thằng trộm cắp đó nữa.
Mẹ tôi đánh bại Thú Vương bằng chổi rơm, chuyện này không ảnh hưởng đến cốt truyện sao.
…
Cửa sổ hệ thống không có bất kỳ bình luận nào thêm.
Bình luận gần đây