Thời Hạn Cuối Cùng Đang Tràn Ngập Trên Cửa Sổ Trạng Thái Novel - Chương 2
“Thì ra là thế này…”
“…”
Dù sao đi nữa. Dù có là gì đi chăng nữa, thì cái giọng cổ trang này thật không ổn. Sống như thế này thì tôi khổ sở quá. Để đỡ khổ hơn, tôi thử thay đổi cách nói chuyện của mình.
“Cứu ta với! Cứu ta với! Cứu tôi với! À, chắc là được rồi! Cứu tôi với! Này! Không có ai à?!”
À, thì ra nói trống không thì được. Đúng là Mitchell Neftis, người mà muốn tìm chút lễ độ trong người cũng khó khăn.
“Nàyyyyy! Mấy đứa kia điếc hết rồi à?! Tao muốn sống! Gọi Công tước Neftis đến đây! Ra khỏi sổ hộ khẩu là được chứ gì!”
Tôi đá mạnh vào chấn song, rồi dùng kỹ năng Ném Xa làm chấn song cong oằn vào chiếc giường. Các cai ngục lập tức trấn an tôi, và sự náo loạn trong ngục đã được báo cáo lên đến Hoàng đế.
Theo lệnh của Hoàng đế, tôi bị tước danh hiệu quý tộc, bị đánh năm roi, và trạng thái “Sắp chết” cũng được gỡ bỏ. Và tôi nhận được kinh nghiệm một cách kỳ lạ.
Cốt truyện đã thay đổi một chút. Tặng 1.000 điểm kinh nghiệm.
◇ ◆ ◇
Dù sao thì cũng từng là người thừa kế của Công tước Neftis, Hoàng gia đã cấp cho tôi một chiếc xe ngựa để về nhà và thuốc trị thương. Sau khi được các thị nữ giúp bôi thuốc lên tấm lưng đẫm máu, quấn băng kín mít, tôi khoác vội chiếc áo đã rách bươm và bước lên xe ngựa.
Đau thì vẫn đau, nhưng tôi mở bảng trạng thái ra và cẩn thận phân bổ điểm.
Mitchell Neftis
Trạng thái: Sự bảo hộ của Ursh
Kinh nghiệm: 100
- N) Đóng Băng Lv.5 – Cần 500 để lên cấp tiếp theo
- N) Ném Xa Lv.3 – Cần 300 để lên cấp tiếp theo
- N) Khỏe Mạnh Lv.5 – Cần 122 để lên cấp tiếp theo
- R) Phẩm Chất Quý Tộc
- UR) Hợp Nhất
Bây giờ là lúc phải dồn hết điểm vào Đóng Băng. Phẩm Chất Quý Tộc và Hợp Nhất là kỹ năng bị động nên không cần đầu tư điểm. Kỹ năng Normal cần 100 điểm kinh nghiệm để lên từ Lv.1 lên 2, 200 điểm để lên từ 2 lên 3, và 300 điểm để lên từ 3 lên 4.
Cấp độ kỹ năng tối đa là 10, nên chắc là đến lúc đó nó sẽ chuyển hóa thành kỹ năng cấp cao hơn. Trước hết, tôi phải dồn hết điểm để có được Ma pháp Băng giá. Nếu có thể sử dụng ma pháp, tôi sẽ kiếm sống được trên lục địa này. Dù là người vô quốc tịch, không có thân phận, tôi vẫn có thể kiếm tiền bằng cách làm mạo hiểm giả, tiêu diệt ma vật.
Trước tiên là tiền. Hiện tại tôi là nỗi ô nhục của Công tước gia, nên chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mà không có một xu dính túi. Việc cấp bách là tìm cách kiếm tiền.
“Đã đến nơi.”
Nhà phố của Neftis thật gần Hoàng cung. Đúng là gia đình giàu có và quyền lực của chúng ta. Phải sống trong một nơi như thế này mới có thể uy hiếp được Hoàng tử Saeyoung chứ.
“Tạm biệt! Đi mạnh giỏi nhé!”
Tôi lịch sự chào người đánh xe ngựa lớn tuổi và đường hoàng bước vào nhà. Chuyện tôi gây ra đã lan truyền khắp dinh thự Công tước, nên các hầu gái nhìn tôi rồi xì xào bàn tán. Phải nhanh chóng thu dọn hành lý rồi chuồn trước khi Công tước và phu nhân kéo đến. Ít nhất, nếu tôi lấy được vài món trang sức, có lẽ sẽ đủ tiền thuê trọ một thời gian.
Để sống sót, tôi nhẫn nhịn và nhét tất cả những thứ có thể quy đổi ra tiền vào túi hành lý. Tốt hơn trang sức là vàng. Phải có vàng để dễ dàng quy đổi. Tên khốn tôi này, sao từ trước đến nay cứ chăm chăm sưu tập trang sức làm gì không biết, điên mất thôi.
“Cô chủ! Cô chủ, chuyện gì đã xảy ra thế này!”
Hư… ứ! Là vú nuôi!
Người phụ nữ chạy đến khi nghe tin tôi trở về chính là vú nuôi của tôi. Đúng nghĩa là người mẹ cho Mitchell bú, là người đã nuôi nấng Mitchell từ thuở nhỏ, và là người mẹ hơn cả mẹ ruột.
Nước mắt tôi trào ra nghẹn ngào. Cả Mitchell và tôi đều yếu lòng trước vú nuôi. Dù sao thì bà ấy cũng như mẹ của tôi mà.
“Ư… ư… Vú… Nuôi… ơ… ơ…”
“Cô chủ! Ôi trời ơi cô chủ! Chuyện gì đã xảy ra thế này! Máu me thế này là sao!”
“Đau… ư… Vú nuôi… ư…”
Tôi khóc nức nở, đưa lọ thuốc trị thương Hoàng đế ban cho vú nuôi, rồi vén áo lộ tấm lưng ra. Vừa nãy còn chịu đựng được, nhưng giờ thuốc mất tác dụng hay sao mà cơn đau nhức càng lúc càng dữ dội.
“Đau… ư… Bôi cái này… đi… ư…”
“Ôi chao cô chủ! Ôi cái lòng tôi! Ôi cái lòng tôi!”
Thấy tôi khóc vì đau, vú nuôi cũng rơm rớm nước mắt, tháo băng ra. Tay vú nuôi run rẩy khi lau máu và bôi thuốc lại cho tôi.
À mà, nếu tôi rời khỏi nhà, sẽ không thể gặp được vú nuôi nữa. Công tước và phu nhân thì gặp lại hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng không gặp được vú nuôi thì thật buồn quá. Đối tượng là vú nuôi cơ mà, làm sao có thể sống xa mẹ được chứ.
Tôi lại khóc òa lên khi nghĩ đến việc phải sống thiếu vú nuôi. Chợt nhớ đến món ăn Mitchell thường thích ăn. Dù có đi đâu chăng nữa, tôi cũng phải ăn món đó lần cuối.
“Vú nuôi, vú nuôi ơi, con…”
“Vâng. Cô chủ. Người cứ nói đi ạ.”
“Con muốn ăn món borscht vú nuôi nấu.”
Khi tôi tìm món borscht trong tình trạng nước mắt nước mũi tèm lem, vú nuôi vội quấn băng lại, rửa tay rồi chạy đi hâm nóng. Bà ấy nói đã linh cảm tôi sẽ tìm món đó ngay khi về từ trong tù, nên đã nấu một nồi chờ sẵn từ hôm qua.
Có vẻ thuốc trị thương cũng có tác dụng giảm đau, tôi nín khóc và suy nghĩ. Sao tự dưng tôi lại cứ thấy vị canh kim chi trong miệng nhỉ. Tôi đang tự hỏi sao đột nhiên thèm canh kim chi, thì khi ăn món ăn vú nuôi dọn ra, tôi đã hiểu. Món borscht đặc biệt chỉ vú nuôi mới nấu được, có vị y hệt canh kim chi.
“Ngon quá. Ngon quá vú nuôi.”
Tôi vừa ăn ngấu nghiến vừa lầm bầm, vú nuôi dỗ dành bảo tôi ăn chậm thôi kẻo nghẹn. Nhưng món này thực sự rất ngon. Ngon nhất trong tất cả các món canh kim chi tôi từng ăn.
“Ngonnnn, thật sự, thậttt sự ngonnnn Vú nuôi… ư…”
“Nín đi. Cái đống hành lý này là sao. Tôi có nghe nói có chuyện lớn xảy ra, cô chủ bị phạt cấm túc ạ?”
Không phải, tôi vừa từ cõi chết trở về.
Tôi kể hết mọi chuyện, rằng tôi suýt bị xử tử hình vì cố chiếm đoạt Saeyoung, bị cắt đứt quan hệ với Công tước gia, bị tước danh hiệu quý tộc và giờ phải sống cuộc đời vô quốc tịch, không thân phận. Vú nuôi kinh hoàng, định đánh vào lưng tôi rồi lại nắm chặt tay lại.
Nghĩ đúng rồi đấy vú nuôi. Giờ mà đánh vào lưng tôi là tôi đau chết đấy.
“Cô chủ tính làm gì! Cô chủ tính làm gì đây!”
“Dù là người vô quốc tịch thì cũng phải làm thêm để sống thôi. Con người không nhất thiết phải chết đâu vú nuôi.”
Tôi phát biểu dựa trên kinh nghiệm đã qua, vú nuôi lại định đánh vào lưng tôi rồi nắm chặt tay, nhắm mắt lại.
“Cô chủ, một người chưa từng làm việc vất vả bao giờ! Làm sao cô chủ có thể đi làm được!”
“Con biết làm nhiều thứ lắm. Không sao đâu.”
Tuy tôi là tôi, nhưng tôi bây giờ không phải là tôi trước kia. Mitchell là tiểu thư quý tộc lớn lên trong Công tước gia, nhưng tôi thì không.
Sau khi cha mẹ qua đời khi còn nhỏ, tôi sống một mình trong căn nhà còn sót lại, và sau khi người giám hộ là cô ruột mang hết tài sản của cha mẹ tôi trốn ra nước ngoài, tôi đã làm đủ mọi công việc.
Rửa chén, phục vụ thì khỏi nói, tôi còn từng lăn lộn ở công trường, thuần sư tử ở sở thú và cả tổ chức show cá heo nữa.
Việc làm việc và sinh tồn thì tôi là chuyên gia.
Thời còn nghèo khó, tôi từng chia nhỏ gói mì tôm mà tổ chức phúc lợi hỗ trợ mỗi tháng một lần để ăn, và khi vẫn đói, tôi còn bắt cả ve sầu về ăn thử. Ve sầu trông ghê gớm thật, nhưng nếu bẻ đầu và moi ruột ra ăn, nó có vị như tôm.
So với lúc đó, tình cảnh hiện tại chẳng là gì cả. Tôi bây giờ có kinh nghiệm làm việc, và quan trọng là chỉ cần 3 năm nữa là tôi sẽ đủ tuổi thành niên hợp pháp. Người trưởng thành khỏe mạnh thì bằng cách nào đó cũng sẽ sống sót được, đó là quy luật của đời.
Tôi lớn tiếng tuyên bố và dùng bánh mì trắng vét sạch món borscht còn lại. Vú nuôi tức giận, đấm thùm thụp vào ngực và bảo tôi chờ.
Ăn xong rồi, tôi muốn chuồn đi trước khi Công tước và phu nhân quay về và làm loạn. Khi tôi nói điều đó, vú nuôi bảo sẽ không mất nhiều thời gian, rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng và nhanh chóng quay lại.
Đúng như lời vú nuôi nói, chỉ mất vài phút, vú nuôi đã mặc áo khoác, gói ghém hết hành lý và đưa ra một quyết định lớn.
“Cô chủ đi đâu, tôi đi đó!”
“… Gì cơ?”
“Cô chủ chưa hiểu đời đâu! May vá hay làm gì cũng được, tôi sẽ làm! Tôi sẽ nuôi cô chủ! Về quê hương, căn nhà chị tôi từng ở chắc chắn vẫn còn trống!”
Tôi vẫn luôn nghĩ vú nuôi là người bốc đồng, nhưng sao bà lại đưa ra một tuyên bố chấn động dễ dàng như thế. Chính vú nuôi mới là người không hiểu về cuộc sống của giới quý tộc.
Dù tôi có bị tước khỏi gia tộc, vú nuôi, người đã nuôi dưỡng một tiểu thư Công tước, vẫn sẽ nhận được tiền lương hưu đều đặn cho đến hết đời. Số tiền bà ấy tích cóp bấy lâu có thể mua được một căn nhà nhỏ ở thủ đô, và với chi phí sinh hoạt do Công tước Neftis cấp, bà có thể sống thoải mái đến cuối đời.
Không cần thiết phải tăng thêm một người chịu khổ nữa. Tôi đã cố gắng thuyết phục vú nuôi bằng suy nghĩ đó, nhưng bà ấy lại cầm nốt hành lý tôi đã gói, tỏ vẻ giận dữ.
“Cô chủ không ở đây thì tôi sống làm gì! Không có cô chủ thì không có tôi, cô chủ chết thì tôi cũng chết! Đi nhanh đi!”
Vú nuôi ơi, sao bà lại làm tôi muốn khóc nữa rồi. Tôi cố nén nước mắt đang chực trào, môi run rẩy, rồi chia sẻ ý tưởng chợt nảy ra với vú nuôi.
“Vú nuôi, dù có đi đâu chăng nữa, thì mình cứ trộm cổ vật rồi đi. Con có chìa khóa kho báu.”
“Ôi chao, may quá. Tôi còn tưởng cô chủ của tôi sau khi chết đi sống lại thì tính nết tệ hại đã thay đổi rồi chứ.”
Tôi là người đã từng uy hiếp cả Hoàng tử của Đế quốc cơ mà. Có gì là không thể. Tôi lau mắt bằng tay áo, rồi lấy ra chiếc chìa khóa kho báu mà chỉ những người thừa kế chính thức của Neftis mới được dùng. Đây là chiếc chìa khóa chung có thể sử dụng cho kho báu ở dinh thự chính và kho báu ở nhà phố. Và trong kho báu ở nhà phố, chắc chắn có thứ đó đang ngủ yên.
Cổ vật đó có giá trị có thể mua được cả trăm căn nhà phố như thế này một cách dễ dàng, và tùy vào cách sử dụng, nó sẽ vô cùng hữu ích cho tôi lúc này. Bán nó đi thì chắc chắn sẽ bị bắt ngay tại chỗ, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự mình sử dụng nó một cách hiệu quả.
Tôi quên cả cơn đau ở lưng, cùng với vú nuôi vội vàng chạy đến kho báu, đánh cắp cổ vật dịch chuyển, rồi bỏ trốn. Với số tiền vú nuôi có, bà đã thuê một chiếc xe ngựa và người đánh xe để đưa chúng tôi về quê hương của bà.
Bình luận gần đây