Thời Hạn Cuối Cùng Đang Tràn Ngập Trên Cửa Sổ Trạng Thái Novel - Chương 36
“Thắng xe mà không chịu làm thắng, lại còn đứng bên cạnh chân ga hùa theo thì làm ăn gì! Cái đồ chim Én vô dụng này! Chim Én thì ít ra cũng xinh đẹp, dễ thương! Đồ như mày thì làm gì xứng là chim Én!”
“Ê, Evan! Ta không thể bỏ qua lời đó! Aten là chim Én duy nhất của ta! Cậu ấy đáng yêu và dễ thương y như chim Én vậy!”
“Chỉ trong mắt Hoàng nữ cô thấy dễ thương thôi, khách quan mà nói, Bạch Tông nhà tôi đáng yêu hơn ba tỷ rưỡi lần đấy, Hoàng nữ gây họa!”
“Hộc, gây, gây họa…!”
“Chưa từng nếm mùi cực khổ mà cô đòi là Hoàng nữ vì dân cái nỗi gì! Nếu thích dân thường đến thế, sao cô không thử sống một tháng với một triệu Crown xem nào!”
“Hự! Bằng tiền ăn vặt hai ngày của ta!”
“Cô có biết thuê xe ngựa một ngày bao nhiêu không?! Giá của năm cái bánh rùa – món ăn vặt quốc dân là bao nhiêu?!”
“Hự hự hự! Làm ơn đừng hỏi những câu không có trong bài diễn văn…!”
Những câu hỏi của tôi đã chạm đến nỗi ám ảnh của Hoàng nữ, khiến Sera Crowell co ro trong góc tối, tự vấn về cuộc đời mình. Chim Én, có lẽ vì bị tôi nói là không dễ thương nên cũng rảm rạp nước mắt, vuốt lưng Hoàng nữ. Nhìn cái cảnh đó, Seiyon lại thấy đắc ý đến mức ôm bụng cười lăn.
“……”
Khoan đã. Seiyon làm quái gì ở đây?
“Cái cục nợ này tại sao lại ở đây?”
“Gì cơ? Được nuông chiều một chút mà đã ngông cuồng đến thế à. Cục nợ?”
“Kẻ chỉ biết ăn, ngủ, chơi, chưa từng nhấc vật gì nặng hơn cái muỗng thì gọi là cục nợ chứ còn gọi là gì.”
“Cái, cái đồ hỗn xược này!”
“Thường ngày tôi chỉ đánh vì mày dễ thương thôi, hãy nhận ra điều đó đi, tên đần độn này! Cái sự tinh ý mà mày học được ở Hoàng cung đã bị mày thải ra hết thành phân rồi sao!”
Trong tình trạng căng thẳng đã đẩy lên đến cực hạn, Seiyon còn khiêu khích khiến tôi tức điên, tôi vặn cổ tay Seiyon, quăng một vòng. Một tiếng “Rắc” vang lên từ cánh tay Seiyon, rồi người đàn ông bị động xoay người giữa không trung, rơi xuống sàn bằng lưng.
“Á Á ÁC!”
Cánh tay của Seiyon mềm nhũn như con mực. Chắc là trật khớp rồi. Tôi quắc mắt tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
“Này, này tôi chưa làm gì cả.”
“Tôi ghét cô! Tôi không muốn hít thở chung không khí trong cái nơi chật hẹp này với cô, con khỉ đột rác rưởi!”
“Ưỡ ưỡ ưỡ!”
Khi tôi thành thật hét lên rằng mình ghét Raina, cô gái tóc đỏ cao kều đó liền ngồi xổm xuống và khóc rống lên. Người cuối cùng là Eugene, đàn em Đại Công tước Phương Bắc chăng. Người đàn ông rụt rè tỏ vẻ sợ hãi, nhưng khi nghĩ lại một cách lý trí, Eugene không phải kiểu người dựa dẫm vào kỹ năng và khả năng sinh tồn có vẻ mạnh, nên cậu ta có vẻ hữu ích cho việc công lược hầm ngục.
“Cậu ổn đấy. Cậu có ích.”
“……Thật, thật sao?”
“Hoan nghênh. Ước gì chỉ có mình cậu được truyền tống cùng tôi.”
“Phù……”
Bây giờ thì dễ chịu hơn rồi. Căng thẳng phải được giải tỏa kịp thời thì mới không sinh bệnh trong người.
Tôi hít thở sâu để điều chỉnh cơn giận, tự nhủ mình đã lấy lại bình tĩnh và kiểm soát tinh thần, rồi thực hiện một bài thể dục buổi sáng (Aerobic Ma thuật) thật mạnh mẽ.
Tôi không muốn tiêu hao hơi nước vô ích như đổ mồ hôi trong tình huống này, nhưng nếu không làm thế, tôi sợ mình sẽ khản cổ vì la hét. Mà khản cổ thì lại càng thiếu nước hơn.
Tôi hoàn thành một hiệp Bài thể dục Aerobic Ma thuật rồi gõ cạch cạch cây giáo móc xuống sàn.
“Lũ ăn cướp sắp sửa cướp nước và thức ăn của tao. Tập hợp ở đây.”
Có lẽ vì tôi vừa xả stress một trận ra trò, các thành viên câu lạc bộ nhanh chóng tập hợp theo lệnh tôi.
“Đầu tiên, tôi cần công bố một điều. Nhìn cái bộ dạng của tôi thì mọi người cũng hiểu, tôi biết có hầm ngục ở đây nên mới đến.”
“Này! Cậu luôn luôn lén lút bỏ tôi ra chơi một mình có vui không hả?!”
“Im miệng đi, con khỉ đột đỏ, nếu còn muốn uống nước.”
“Xìii!”
Vì phải cùng nhau sống sót mà ra ngoài, tôi giải bày tất cả những gì mình biết. Những điều tôi biết chỉ là lý do nơi này được tạo ra, thứ gì đang ở cuối đường, và cách để trở về mà thôi.
……Nghĩ lại thì, tôi cũng chỉ nắm toàn bộ trọng tâm nhỉ. Dù sao thì, sau khi giải thích xong, mọi chuyện về việc tại sao tôi lại ở đó, và tại sao tôi lại mang vác nhiều đồ đạc đến thế, đều được sáng tỏ.
“Ban đầu tôi mang nước và thức ăn cho bốn ngày, phòng trường hợp bị lạc, nhưng trong tình hình này, chỉ còn cách chia làm bốn phần và chạy nước rút trong một ngày.”
Mặc dù có buff của cặp đôi nhân vật chính, họ có thể tình cờ tìm thấy cái hang nhũ đá đó lần nữa, nhưng tính đến tình huống bi kịch nhất sẽ có lợi hơn cho việc sinh tồn.
Nhắc mới nhớ, trong nguyên tác, cả nhóm đã khổ sở vì mất nước, rồi vô tư uống nước từ hồ trong hang nhũ đá. Tất nhiên, sau khi thoát ra, họ đồng loạt bị đau bụng và phải nhập viện. Uống nước vôi (nước đá vôi) trực tiếp thì đương nhiên rồi.
“Trước hết, tôi sẽ phân phát nước uống. Raina và Eugene, mỗi người một chai.”
Số còn lại, một chai cho cặp đôi Hoàng nữ – Chim Én, và một chai cho tôi với Seiyon. Khi tôi phân phát công bằng theo chủ kiến của mình, Seiyon đương nhiên là bật lại.
“Này! Sao bọn họ một người một chai, còn tụi mình hai người một chai?”
“Vì Eugene và Raina cần dùng sức nhiều hơn.”
“Nếu là dùng sức, tôi cũng có thể!”
“Đừng có nói nhảm nhí. Không cần kỹ năng, tôi có thể đánh bại cậu chỉ bằng ngón tay út.”
Điều này thì cậu ta vừa được nếm trải rồi. Vì vật phẩm gây nhiễu loạn sử dụng kỹ năng đang hoạt động, nên kỹ năng Siêu Nhân của tôi cũng chập chờn. Việc tôi hạ gục Seiyon lúc nãy hoàn toàn là kết quả của thể lực và tuyệt kỹ tự vệ của tôi. Nếu đang kích hoạt kỹ năng Siêu Nhân, thì không phải trật khớp mà là gãy tay rồi.
Tôi thầm cảm thán Seiyon, người đang đau chết đi được nhưng vẫn cực kỳ ích kỷ, tôi lắp lại cánh tay cho Seiyon với tiếng “Rắc” rồi tiếp tục giải thích.
“Theo điều tra của tôi, khu vực này đang kích hoạt một vật phẩm gây cản trở việc sử dụng kỹ năng. Nếu dùng kỹ năng có mức độ nguy hiểm cao…”
“Kỹ năng. Hỏa Diễm!”
“Thằng điên này, nghe tôi giải thích trước đã!”
Ngọn lửa Raina sử dụng bay đến từ phía trước khiến chúng tôi hoảng hồn mà né tránh, và Raina đã bị cả nhóm đánh vì cái tội thử nghiệm không báo trước.
Ngay cả Eugene, người hiếm khi động thủ với kẻ yếu, cũng không chút do dự khóa cổ và đấm vào đầu cô nàng, có lẽ vì cậu ta đã có kinh nghiệm chiến đấu trước đó và biết cô nàng này là một con khỉ đột đáng sợ đến mức nào. Một hiện tượng tốt.
“Tóm lại, như vừa thấy, không nên phụ thuộc vào kỹ năng. May mắn là không có Ma vật trong mê cung này, nên chỉ cần cẩn thận bẫy là được.”
Sau đó, tôi giải thích lý do tại sao chúng tôi phải coi bốn chai nước này là nguồn sống. Tôi đã thử nghiệm ngoài sân tập, nghĩ rằng nếu ma thuật băng của mình có thể thay thế nước uống thì sẽ mạo hiểm sử dụng, nhưng đáng tiếc là ngay cả ma thuật băng bắt đầu từ quá trình tạo ra nước cũng có vị mặn chát gần giống nước muối sinh lý.
Đây có lẽ là tác dụng phụ do tôi hình dung về nước là biển cả. Khi tôi thêm suy đoán này, Raina gật đầu và nói với vẻ bất đắc dĩ.
“À thì, Evan, cậu là người xuất thân từ Il-ram (vùng biển) mà.”
“Ý cô là sao, tiểu thư Letem? Evan là em trai của cô, đó là……”
Hoàng nữ Đậu Đen (Seoritae), cô vừa định nói gì đấy. Tôi trừng mắt nhìn cô như một con linh miêu, Sera Hoàng nữ vội bịt miệng lại và liếc nhìn tôi. Tôi bảo những người khác đợi một lát, rồi kéo Sera một mình vào góc tối.
Tuy có cảm giác như đang bắt nạt học sinh tiểu học, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc dùng hai tay chặn Hoàng nữ lại và gặng hỏi một cách đáng sợ.
“Cô lấy thông tin đó ở đâu?”
“Không, cái đó…”
“Nói mau. Có phải là cơ quan của Hoàng gia không?”
“Không phải là cái đó……”
Hoàng nữ biểu cảm lạ lùng, rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Nhìn kiểu gì thì cũng chỉ thấy là Michael Neftis, với tàn nhang và kính cận mà thôi.”
“……”
“Thậm chí, ta mới là người muốn hỏi đấy. Bằng cách nào mà cậu chưa bị lộ cho đến giờ?”
“……”
“Ta nghĩ cậu muốn che giấu thân phận, nên ta chỉ giả vờ đối xử như Evan Raif mà thôi.”
Hoàng nữ Sera quả thật là… Nhanh mắt, nhanh nhạy nắm bắt tình hình, và rất đa tài nhỉ. Thảo nào mà con gái lớn còn sống sờ sờ ra đó, cô ta vẫn được chú ý là Hoàng đế kế nhiệm.
“Dù sao, chuyện này phải giữ bí mật.”
“Ta biết rồi! Kín miệng là ưu điểm của ta!”
Điều đó tôi cũng biết. Cô ấy kín miệng đến mức biết Chim Én là người sử dụng ma thuật dịch chuyển, nhưng vẫn im lặng cho đến giây phút thật sự nguy hiểm.
Ôi chà, thật là cảm động biết bao. Khi Long Vương giáng lâm xuống Học viện, Sera cảm thấy nguy cơ tử vong nên đã bảo Aten hãy sử dụng dịch chuyển để tự mình trốn thoát, nhưng Chim Én vẫn kiên quyết ở bên Hoàng nữ đến cùng.
Có thể nói đó là khoảnh khắc Hoàng nữ và Chim Én lại một lần nữa phải lòng nhau. Cờ ru ô ô ô, cái cảnh tượng đó lúc đó thật là, cờ ru ô ô ô.
Tôi nhai đi nhai lại sự xúc động của chương đó, khoác vai Hoàng nữ và quay lại với mọi người. Tuy có cảm giác như đang tạo ra không khí ‘Này, cười lên đi’ với Hoàng nữ, nhưng những người khác lại không hề có suy nghĩ gì.
“Vậy. Dùng sức có nghĩa là gì? Chắc chắn không phải là xách hành lý rồi.”
Đương nhiên rồi. Hành lý của tôi thì tôi tự xách. Ngoài ra, còn có vấn đề chí mạng là trong số những người khác, chỉ có Chim Én là người có thể được giao phó việc quản lý nguồn lương thực quan trọng.
Tôi lấy sổ tay và bút chì từ ba lô ra để chuẩn bị vẽ bản đồ, rồi đặt Raina và Eugene đi tiên phong.
“Tôi cũng chưa học cách vẽ bản đồ đàng hoàng, nên tôi sẽ coi một đoạn đường thẳng là một khu vực, một ngã rẽ là một khu vực, và vẽ lại con đường đã đi qua. Vai trò của hai người là bảo vệ lương thực và bảo vệ tôi.”
“Ý cậu là……”
À. Vừa nói là đã xảy ra rồi. Eugene dẫm cạch lên một hòn đá trên sàn, mũi tên bắn ra từ tường, đá rơi xuống, lửa và dầu phun ra, hai người đã tiến được khoảng 100 mét với đủ trò như thế.
“Ý cậu là tụi tôi phải làm bia đỡ đạn!”
“Evan, cái tên điên này Á Á ÁC!”
Đã lấy một chai nước thì phải có giá trị tương xứng chứ. Nhìn hai người có thể chất tốt và phản xạ nhanh đang nhảy tưng tưng đi trước, Seiyon ôm chặt chai nước của mình vào lòng và nói với tôi.
“Tôi nghĩ nửa chai nước là đủ cho tôi rồi. Có thể nhịn không uống một ngày cũng được.”
Nhìn cái cách cúp đuôi ngay lập tức kìa, nói chung là Seiyon đáng yêu thật.
Bình luận gần đây