Tình Yêu Của Ik Seob Novel - Chương 1.2
Những ai lần đầu đặt chân đến đây thường bị cuốn hút bởi hàng cây tĩnh lặng. Những hàng thông và bách xếp thành vòng cung bao quanh dinh thự, tựa như bức tường xanh thẫm dựng nên một cõi biệt lập. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cũng trở nên chừng mực và nghiêm trang, như thể không dám xáo trộn bầu không khí trầm mặc nơi này.
Ngay từ lối vào, nơi đây đã khiến bất kỳ ai cũng phải dè dặt mà giữ lễ bởi đây không chỉ là một ngôi nhà, mà là hiện thân của cả lịch sử và hiện tại của giới tài phiệt Hàn Quốc: Songbaekjae.
Chủ nhân của Songbaekjae, Chủ tịch Tập đoàn TK Tae Sihwan, đang nở nụ cười điềm đạm, những nếp nhăn thanh tú hằn quanh đôi mắt đã phai màu thời gian. Đối diện với ông, nơi bàn làm việc trong thư phòng, người cháu trai cũng nheo mắt mỉm cười đáp lại.
Người đàn ông ấy là Tae Yiseob, cháu đích tôn của Chủ tịch Tae Sihwan. Anh từ lâu đã được đánh giá là bản sao của ông nội thuở trai trẻ cao ráo, dáng người mảnh dẻ, khuôn mặt mềm mại mà sắc nét. Tuy nhiên, nếu so thật kỹ, Yiseob cao hơn ông nội tám phân và làn da thì trắng đến mức gần như nhợt nhạt.
Lông mày thẳng, mắt dài, sống mũi cao và sắc sảo, nhân trung gọn gàng, đường quai hàm lạnh lùng mà cân đối, cùng đôi vai thẳng như kẻ chỉ Tae Yiseob mang tổng thể một khí chất nhạy cảm và sắc bén đến mức gần như xa cách.
Thế nhưng, chỉ một điểm duy nhất khiến diện mạo anh thoát khỏi sự hoàn hảo lạnh lùng ấy: đôi môi. Thừa hưởng từ bên ngoại, đôi môi đỏ mọng và thanh tú như của phụ nữ, mỗi khi anh mỉm cười, chúng lại rực lên như một nụ hoa vừa chớm nở.
Hôm nay, Yiseob đặc biệt chú ý đến phục sức. Tóc được vuốt ngược gọn gàng để lộ vầng trán sáng sủa; bộ vest xanh lam đơn sắc; cà vạt màu tím thẫm và đôi khuy măng sét khắc chữ cái đầu tên anh từng chi tiết đều phản chiếu phong cách của Tae Sihwan thời trai trẻ, như được lấy thẳng từ một bức ảnh đen trắng treo kín đáo đâu đó trong Songbaekjae.
Nói cách khác, hôm nay anh ăn mặc hoàn hảo theo đúng gu thẩm mỹ của Chủ tịch Tae Sihwan.
Chủ tịch vẫn giữ nguyên nụ cười nhè nhẹ nơi khóe mắt, rồi cất giọng hỏi.
“Vậy, cháu sẽ đi công tác vào ngày mai phải không?”
“Vâng, thưa Chủ tịch. Sau khi tham dự hội chợ ở London, cháu sẽ sang Paris thăm bố, rồi ghé Áo và Ý trước khi về.”
Yiseob ngừng lời giữa chừng và cười tươi rói. Anh ta nói năng rất thuyết phục, nhưng thực chất, hoàng tử Ả Rập Xê Út, bạn của bạn của bạn cùng lớp, chỉ là một mối quan hệ bên lề quyền lực, không mang lại lợi ích thực tế. Còn ở Ý, mục đích chính là xem trận bóng đá, cuộc gặp gỡ với các thành viên IOC chỉ là cái cớ.
Tất nhiên, còn có lịch trình gặp gỡ người cha, Phó Chủ tịch TK trên danh nghĩa, người đã bị trục xuất sang Paris vì đã gây ra một tai nạn lớn khiến Chủ tịch nổi giận. Nói cách khác, Yiseob đang nói rằng anh sẽ đi chơi ở châu Âu trong suốt chuyến công tác dài ngày.
Đôi mắt của Chủ tịch khẽ nheo lại.
“Yiseob à.”
“Và, cháu cũng định ghé Đức nếu sắp xếp được thời gian.”
Nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của Chủ tịch. Đúng là một quân bài quý giá, dùng đúng lúc. Yiseob hơi ngượng ngùng, dùng tay vỗ nhẹ lên môi.
Choi Hayoung, con gái của gia đình Choi Woon, được mệnh danh là trí tuệ hàng đầu Hàn Quốc. Người thừa kế cổ phần của TK đang miệt mài học tập tại Đức. Có vẻ như cô ấy đang trốn ở Đức để tránh cuộc hôn nhân đã định với cháu trai của TK theo di chúc hoặc lời hứa từ đời ông nội, nhưng Chủ tịch muốn bằng mọi cách Choi tiểu thư và Yiseob kết hôn để kết thúc mối quan hệ hợp tác giữa hai gia đình một cách tốt đẹp.
Chủ tịch gật đầu, hiểu lời của Yiseob có nghĩa là anh sẽ gặp Choi Hayoung ở Đức.
“Giờ sức khỏe ông đã tốt hơn nhiều rồi chứ?”
“Tốt chứ.”
“Mùa thu này cháu sẽ đưa ông đi. Ông thích Áo và Thụy Sĩ mà.”
“Thích chứ. Nhưng giờ chân ông không còn sức nữa rồi.”
“Cháu sẽ cõng ông.”
Yiseob nghiêng người, nắm lấy bàn tay gầy guộc của Chủ tịch.
“Ông ơi, cháu sẽ mua sô cô la ở Áo về cho ông. Loại có hình mặt Mozart ấy ạ. Sô cô la mà ông đã mua cho cháu hồi nhỏ ấy.”
“Được rồi, cảm ơn cháu.”
Chủ tịch lại cười.
Yiseob bước vào chiếc xe đang chờ sẵn ở bãi đậu xe, kéo nút thắt cà vạt xuống. Anh dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc đã được cố định chắc chắn, rồi ngả người ra sau.
Tài xế Kim nhìn sắc mặt anh rồi hỏi.
“Dạ… Giám đốc điều hành. Chúng ta ghé nhà chính một lát được không ạ? Phu nhân…”
“À.”
Yiseob khẽ nhíu mày và bấm nút điện thoại. Mẹ của Yiseob đang khá bối rối vì lần đầu tiên trong đời con trai mình lại hành động khác thường như vậy.
“Mẹ à?”
Yiseob gọi một cách dịu dàng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười. Khuôn mặt vừa thoáng vẻ khó chịu lập tức trở nên tươi tắn trở lại.
“Vâng, vâng. Con đang trên đường về sau khi gặp ông nội. Ừm… Vâng, con nghĩ có thể ghé qua một chút… Vâng, mai con phải đi công tác nên hơi bận. Ăn tối nhé. Không, không phải ở nhà, mà ở một nơi nào đó thật đẹp. Hai mẹ con mình ăn riêng nhé. Con sẽ đặt chỗ.”
Kết thúc cuộc gọi, Yiseob hạ điện thoại xuống và day day giữa hai lông mày.
“Đi đến căn hộ ở Cheongdam-dong.”
“Dạ? Nhưng… Giám đốc điều hành phải tham gia cuộc họp của phòng Kế hoạch Chiến lược ạ.”
“Không đi.”
“Giám đốc điều hành Tae Junseob nhất định phải đưa Giám đốc điều hành về.”
“Ai nói?”
Tài xế không trả lời, chỉ lặng lẽ rời mắt khỏi gương chiếu hậu. Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là Tae Junseob, người đứng đầu phòng Kế hoạch Chiến lược.
Tae Junseob, anh em họ cùng tuổi và cũng là đối thủ không đội trời chung của Yiseob. Trong cuộc cạnh tranh âm thầm nhưng khốc liệt giữa hai người, tỷ số hiện tại gần như là một thất bại áp đảo nghiêng về Junseob.
Thằng cha đó, chỉ nhìn mặt thôi đã thấy ngứa mắt. Giờ lại còn gọi đến họp mà lý do thì rõ ràng: công ty vật liệu mà Yiseob đang trực thuộc đang trong quá trình tái cơ cấu tổ chức và cắt giảm nhân sự.
Giám đốc điều hành vừa từ chức vì lý do sức khỏe, một số giám đốc khác bị điều chuyển mang tính kỷ luật, phó giám đốc cũng đã rời đi, còn giá cổ phiếu thì nhảy múa như đang trêu ngươi. Tóm lại, mọi thứ là một mớ hỗn độn khiến ai cũng phải đau đầu.
Thế nhưng, bất chấp tình hình đó, Yiseob chưa bao giờ có ý định tham dự cuộc họp nào của phòng Kế hoạch Chiến lược.
Anh quay sang hỏi tài xế, giọng nặng trĩu vẻ khó chịu.
“Anh thuộc phe Tae Junseob à?”
“À, không ạ. Không phải vậy, Giám đốc điều hành. Chuyện là… vừa nãy khi đang chờ, tôi nhận được cuộc gọi. Nên là…”
Tài xế đỏ mặt giải thích. Yiseob ngắt lời, dùng ngón trỏ vẽ một đường ngang trong không khí. Đó là lời cảnh báo rằng anh không muốn tranh cãi thêm nữa.
“Cheongdam-dong.”
“Vâng, thưa Giám đốc điều hành.”
Tài xế cúi đầu và đổi làn. Yiseob ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, thì chuông điện thoại lại réo ầm ĩ.
Người gọi hiện trên màn hình là:
[Tae Junseob]
Chính là Trưởng phòng Kế hoạch Chiến lược, cũng là anh em họ của Yiseob, và là một tên cực kỳ khó ưa.
Gọi điện làm gì chứ. Yiseob vừa từ chối cuộc gọi thì chuông lại reo. Lần này, anh lại nhanh nhẹn dùng ngón trỏ mảnh khảnh để từ chối cuộc gọi một cách dứt khoát. Chuông vừa ngừng lại thì lại reo tiếp.
“Sao mà dai thế không biết.”
Sau khi từ chối cuộc gọi thêm hai lần nữa, tổng cộng bốn lần, Yiseob cuối cùng nghiến răng tắt nguồn điện thoại. Vừa ném chiếc điện thoại đã tắt nguồn sang ghế bên cạnh, tiếng rung lại vang lên. Lần này là điện thoại của tài xế Kim. Tài xế hạ giọng nghe điện thoại.
“Vâng, vâng. À, vâng. Bây giờ… Vâng. Vâng. Chuyện đó thì hơi, vâng…”
Thấy tài xế ấp úng, Yiseob hỏi.
“Là phòng Kế hoạch Điện lực à?”
“Vâng, Giám đốc điều hành.”
“Trưởng phòng Tae Junseob gọi cho anh à?”
“Không phải ạ… là Trưởng phòng Kang Minkyung.”
“Kang Minkyung? À… người từ phòng Quan hệ Công chúng chuyển sang phòng Kế hoạch Điện lực và đang rất thành công đó à.”
Có lẽ nghe thấy giọng Yiseob, một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.
Trợ lý Kim Kicheon, anh đang ở trong xe của Giám đốc điều hành đúng không? Anh có thể bật Bluetooth hoặc loa ngoài được không? Tôi chỉ cần truyền đạt một câu thôi, không phiền phức đâu ạ.
Kicheon nghiêng đầu và chớp mắt. Vốn dĩ mắt anh đã to nên trông có vẻ yếu đuối, nhưng hôm nay lại càng to hơn.
“Dạ, Giám đốc điều hành, có nên kết nối Bluetooth không ạ? Trưởng phòng Kang nói có chuyện muốn nói…”
Yiseob nhất thời không nói nên lời trước lời đề nghị trơ trẽn của Kang Minkyung.
Bluetooth ư? Ý cô là bây giờ trong xe có anh, tài xế và cô sẽ kết nối điện thoại với hệ thống âm thanh trên xe để nói chuyện sao?
“Đưa đây.”
Yiseob đưa tay ra. Ngay khi anh áp chiếc điện thoại tài xế đưa vào tai, Minkyung dường như nhận ra và nói.
Giám đốc điều hành Tae Yiseob, tôi sẽ chuyển máy cho Trưởng phòng Tae Junseob.
Yiseob dứt khoát nói.
“Không có gì để nói nên tôi cúp máy đây. À, mà đừng gọi cho tài xế của tôi nữa, Trưởng phòng Kang Minkyung. Như vậy là chơi xấu đấy.”
Trước khi Yiseob kịp bấm nút kết thúc cuộc gọi, tiếng rung lại vang lên lần nữa.
Bình luận gần đây