Tình Yêu Của Ik Seob Novel - Chương 14
Có vẻ hài lòng với vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Minkyung, anh cười lớn hơn một chút. Cùng lúc Minkyung cúi đầu, Yiseob nghiêng đầu thêm. Môi anh gần như chạm vào tai Minkyung. Có lẽ cô đã nín thở. Một giọng nói trầm và nhỏ xíu lướt qua vành tai, len lỏi vào tai cô một cách ngứa ngáy.
“Vậy thì… vất vả rồi.”
Má cô co giật không kiểm soát, vành tai tê rần như bị điện giật. Khi Yiseob sải bước rời khỏi phòng, Minkyung đấm mạnh xuống bàn, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.
Yiseob đứng trước cửa, bật cười khẽ. Qua khe cửa cố tình không khép kín, anh nghe rõ tiếng rên nho nhỏ: “Auuuk…” Chỉ cần tưởng tượng đến đôi má đang cứng đờ và vành tai ửng đỏ của cô là lòng bàn tay anh ngứa ran khó tả. Anh siết tay lại, đưa lên che miệng, cố kiềm tiếng cười bật ra.
Chắc hẳn Kang Minkyung lúc này đang nghiến răng, nguyền rủa anh trong lòng, tay vẫn nắm chặt như muốn nện thêm cú nữa. Có lẽ cô còn dậm chân vì uất ức. Một hình ảnh thật khó tưởng tượng ở người như Kang Minkyung, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến anh không nhịn được cười. Yiseob cứ thế đi dọc hành lang, thỉnh thoảng lại đưa tay che miệng, nhướng mày cười như thể vừa bắt gặp một điều thú vị lắm.
Tối hôm qua, slide mà Minkyung đã cặm cụi làm thêm giờ, như thường lệ, không chê vào đâu được. Chỉ tiếc là tình hình của bộ phận thời trang hiện tại lại đang rơi vào thảm trạng.
Thời trang, thời trang, thời trang…
Yiseob nhíu mày và ngả đầu ra sau. TK Fashion & Apparel, có nguồn gốc từ TK Textile, đã phát triển lớn mạnh qua hàng thập kỷ rồi sáp nhập với bộ phận thương mại, còn các bộ phận công nghiệp tương lai thì được tách ra và lần lượt sáp nhập vào các công ty con của tập đoàn TK. Khác với kế hoạch tập trung vào lĩnh vực thời trang thuần túy còn lại để tăng trưởng mạnh mẽ, hiệu suất thấp đang là một vấn đề đau đầu.
Slide được chiếu lên màn hình.
“Cuối cùng là xu hướng doanh thu của TK Fashion. 1,817.6 tỷ won, 1,842.3 tỷ won, 1,732.5 tỷ won, 1,435.6 tỷ won, và doanh thu dự kiến quý 1 năm nay là 443.5 tỷ won. Chiếm 4.7% trong tổng doanh thu theo từng bộ phận của công ty thương mại.”
Trong bóng tối, Yiseob cảm nhận được ánh mắt của Minkyung đang dò xét khuôn mặt anh. Yiseob tặc lưỡi khó chịu.
Minkyung hít một hơi.
“Thưa Giám đốc, nếu nhìn vào xu hướng doanh thu của top 3 công ty thời trang niêm yết trong nước, mức tăng trưởng trung bình cùng kỳ là 147%, đặc biệt là thương hiệu K dự kiến sẽ vượt 1 nghìn tỷ won trong quý 1 năm nay. Thương hiệu C đang mở rộng sang lĩnh vực mỹ phẩm và phong cách sống, dự kiến tăng trưởng doanh thu 300% trong 5 năm tới…”
“Mở rộng và dự kiến thì ai mà chẳng làm được. Nếu chúng ta cũng theo dự kiến thì giờ đã phải đạt doanh thu 3 nghìn tỷ rồi.”
Yiseob ra hiệu, Minkyung bật đèn phòng giám đốc. Mắt Yiseob nheo lại vì chói mắt do đã quen với bóng tối, anh nhìn Minkyung.
Minkyung nói bằng giọng dịu dàng.
“Ngay cả trong cuộc họp điều chỉnh của Tập đoàn Điện lực, và cả ý của Song Baek-jae nữa. Có vẻ như ngài khó mà trì hoãn được.”
“Cái gì?”
Minkyung cười một cách duyên dáng. Anh biết hết rồi mà, đừng trẻ con như vậy. cô nhìn anh bằng ánh mắt khuyên nhủ và nói.
“Hiện tại, vị trí Giám đốc bộ phận thời trang đang bị bỏ trống. Người tiền nhiệm đã từ chức tháng trước. Đây là thời điểm quan trọng để giải quyết bằng hệ thống đại diện. Giám đốc phải kiêm nhiệm chức vụ COO tổng quản lý và Giám đốc điều hành của bộ phận thương mại thì bộ phận thời trang mới có thể phát triển mạnh mẽ.”
“Có khi tôi còn bị bay chức thay vì giúp nó phát triển mạnh mẽ ấy chứ?”
“Không đời nào. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
“Sao cô tự tin thế?”
“Tôi có vài đề xuất đang cân nhắc.”
“Là gì?”
“Vẫn chưa phải lúc để nói ra. Đó là những điều chỉ có thể thực hiện được khi ngài trở thành Giám đốc…”
“Điều gì mà tôi phải trở thành Giám đốc mới có thể thực hiện được?”
Minkyung khéo léo tránh trả lời.
“Thưa Giám đốc, còn 5 phút nữa là đến cuộc họp Hội đồng quản trị công ty thương mại.”
Yiseob đứng dậy. Minkyung bước lên trước một bước và mở cửa phòng giám đốc. Khi Yiseob lướt qua Minkyung, anh dừng lại.
“Cô định bán tôi đi đâu nếu tôi trở thành Giám đốc?”
Đó là một câu nói đùa, nhưng Minkyung không cười. Gì vậy, sau khoảng 2 giây im lặng khó xử, Minkyung bắt đầu cười gượng gạo “À ha ha”.
“Cô, cô thật sự bán tôi sao?”
“Ngài nói gì vậy. Ai mà mua được ngài chứ.”
Anh nhăn mặt vì nghe như thể cô đang nói: “Ai mà mua được loại người như cô chứ.”
“Tôi thì sao? Tôi có chỗ nào không ổn?”
“Không, không phải vậy ạ.”
Minkyung vẫy vẫy hai tay.
“Vậy thì.”
“Vì đắt quá…”
Ha, anh bật cười một cách ngớ ngẩn.
“Trưởng phòng Kang, cô đang đùa tôi đấy à?”
“Xin lỗi ngài, Giám đốc.”
Minkyung cúi đầu rồi mở cửa rộng hơn một chút. Biểu cảm của cô vẫn kỳ lạ. Có vẻ hơi đỏ mặt vì cố nhịn cười, hoặc có vẻ đang có ý đồ gì đó. Có vẻ như cô đang bảo anh nhanh chóng biến đi, nhưng Yiseob vẫn đứng yên.
“Giám đốc.”
“Vậy tôi đáng giá bao nhiêu? Đắt đến mức nào?”
Anh không nói những lời sáo rỗng như: “Tôi có thể giảm giá cho cô một chút.”
“Ít nhất 1 nghìn tỷ?”
cô nói gì vậy chứ.
“Chắc chắn là hơn thế nữa.”
Minkyung nhìn Yiseob với vẻ mặt trầm tư như thể đang thực sự định giá anh.
Phù, Minkyung thở dài và ngả đầu ra sau. Khi nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng của Yiseob vang lên như tiếng vọng trong tai cô.
“Trưởng phòng Kang, tôi muốn nhờ cô chuẩn bị tài liệu về tình hình các hợp đồng xây dựng ở nước ngoài. Kế hoạch mở rộng nhà máy nhiệt điện ở Ả Rập Xê Út, tình hình tiến độ nhà máy nhiệt điện tổng hợp ở Bangladesh, nếu cô có thể xác nhận với các bộ phận liên quan và cập nhật thì tôi rất cảm ơn. À, cả tình hình tiến độ các dự án tái thiết trong nước nữa. Tập trung phân tích các yếu tố có thể gây ra vấn đề nhé.”
“Trưởng phòng, bộ phận thương mại cần sắp xếp lại mảng năng lượng. Nếu xem xét cùng với dự án nhà máy điện mà bộ phận xây dựng đang thực hiện, tôi nghĩ chúng ta có thể chỉ ra những điểm còn thiếu sót, cô thấy sao?”
Rõ ràng đó là những tài liệu cần thiết cho công việc, và thái độ yêu cầu của Yiseob thì dịu dàng và lịch sự. Minkyung không muốn suy đoán về ý đồ ẩn giấu sau nụ cười của anh. Có lẽ anh muốn Minkyung bỏ cuộc và rời đi.
Mỗi khi Minkyung thúc đẩy công việc cho Yiseob, cường độ công việc mà Yiseob giao lại cho Minkyung lại tăng gấp đôi.
Tên khốn xảo quyệt.
Minkyung tháo kính và xoa xoa đôi mắt mệt mỏi.
Tiếng rung rè rè khiến cô buộc phải mở mắt ra kiểm tra, đó là một số lạ.
“À.”
Minkyung ngồi thẳng dậy và kiểm tra lại người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại.
[Phu nhân SA]
Đó là một cuộc gọi bất ngờ đến mức cô suýt bật dậy khỏi chỗ ngồi. Những thông tin mà phòng PR đã cung cấp về mẹ của Yiseob, Lee Seon-ae, tức là phu nhân của Phó Chủ tịch Tae Seo-woo, nhanh chóng được tái hiện trong đầu cô.
Loại bỏ tất cả những từ ngữ hoa mỹ và chỉ lọc ra những điểm cần lưu ý thì, đó là một người cầu toàn tỉ mỉ. Một người con dâu 100 điểm mà ngay cả Chủ tịch Tae Sihwan cũng đánh giá là không có gì để chê. Một người không bao giờ mắc lỗi với những người xung quanh, không chỉ trong gia đình mà còn với cả những người làm việc cho mình, và cũng không dung thứ cho lỗi lầm. Và một tình yêu đặc biệt dành cho Tae Yiseob.
Khi cuộc gọi được kết nối, Minkyung vô thức cúi đầu và chào phu nhân qua điện thoại.
Đây là số của Trưởng phòng Kang Minkyung phải không? Tôi là mẹ của Tae Yiseob.
“Vâng. Phu nhân, tôi là Kang Minkyung.”
Bận lắm phải không? Có thể nói chuyện một lát không? Hoặc cho tôi biết thời gian tiện, tôi sẽ gọi lại.
Minkyung kiểm tra đồng hồ và nói.
“Bây giờ được ạ. Có chuyện gì vậy ạ?”
– Yiseob nói hôm nay sẽ về nhà. Vậy thì ngày mai, trước khi Trưởng phòng Kang đi làm, cô sẽ đến đây đúng không? Vậy thì, trước khi Yiseob ăn sáng, cô có thể đến sớm một chút và ghé qua nhà được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng và có việc muốn nhờ. Xin lỗi, làm cô bận rộn vào buổi sáng.
“Không sao đâu ạ, Phu nhân. Ngày mai gặp lại ạ.”
Cúp điện thoại, cô nghĩ xem nên đến đợi vào khoảng mấy giờ. Phu nhân nói có việc muốn nhờ và muốn nói riêng, nên cô nên dành khoảng 20 phút, và có vẻ như phu nhân không muốn Yiseob thấy, nên cô phải gặp phu nhân rồi đi trước khi anh ta xuống ăn sáng. Tức là sáng mai, cô phải dậy sớm hơn bình thường 1 tiếng 10 phút. À… Minkyung vỗ vỗ vai mệt mỏi.
Dù đã quá giờ tan sở, ngón tay Minkyung vẫn di chuyển nhanh trên bàn phím. Cô không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cúi đầu bao nhiêu lần để thu thập tài liệu từ bộ phận xây dựng và thương mại. Ngay cả tài liệu cuối cùng đôi khi cũng có lỗi, huống chi là tài liệu được yêu cầu gấp.
Cô ăn trưa chỉ bằng hai thanh sô cô la và một hộp sữa, rồi lặp đi lặp lại công việc nhàm chán là kiểm tra lại tiêu chuẩn, nhận tài liệu gốc và đối chiếu từng chút một. Ngay khi cô vừa nhấn nút lưu tệp, cửa sổ KakaoTalk trên điện thoại nhấp nháy. Là Hyunseong.
[Minkyung à. Tan làm chưa? Nói chuyện được không?]
Nhắc mới nhớ, cô chưa liên lạc với Hyunseong kể từ sau buổi xem mắt giả với Jeong Jongwoo. Trong mười ngày qua, công việc của Tae Yiseob cũng tăng lên, và khối lượng công việc mà Tae Yiseob giao cho Minkyung như để trả đũa cũng vô cùng lớn. Cô phải làm việc quần quật đến cuối tuần để giải quyết công việc.
Dù có biện minh rằng không có thời gian để nhìn xung quanh, nhưng việc không một lần liên lạc cảm ơn Hyunseong gần như là mất hết nhân tính. Nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ 20 phút, Minkyung nhấn nút gọi. Cô nói với giọng đầy hối lỗi.
“Anh Hyunseong. Minkyung đây. Vâng. Em xin lỗi. Em bận việc công ty suốt cả cuối tuần nên định liên lạc mà quên mất. Em còn chưa chào hỏi, cũng chưa giải thích về chuyện hôm đó…”
Hyunseong cười hiền lành.
Không giải thích anh cũng biết mà. Là Se-ah gây ra phải không.
“Đúng là vậy, nhưng anh Jeong Jongwoo, bạn của anh, có bị khó xử không?”
Chuyện đó Se-ah tự lo liệu thôi. Jongwoo không nói gì với anh cả. Se-ah đột nhiên đi công tác châu Âu, cô ấy về tốt đẹp chứ?
“Vâng, hình như thứ Năm tuần trước đi, hôm qua thứ Ba thì về rồi. Dù sao thì, may quá anh không khó xử với anh Jeong Jongwoo. Anh dạo này vẫn nhiều việc chứ?”
Minkyung định kết thúc cuộc gọi thì Hyunseong vội vàng nói.
Hôm nay thì không phải làm thêm giờ. Nếu có thời gian, mình đi ăn tối cùng nhau nhé?
“Ăn tối? Em phải mất 40, 50 phút nữa mới xong việc.”
Minkyung nhìn màn hình máy tính và ước tính khối lượng công việc.
“Nếu hơi muộn một chút cũng được thì hôm nay em mời ăn tối. Anh muốn ăn gì? Em thì… hôm nay còn chưa ăn trưa nên đói lắm. Vâng, vâng. Vậy thì anh đến đây, mình đi nhà hàng Trung Quốc gần đây nhé? Ở đây có món gà rán sốt chanh ngon lắm…”
Bình luận gần đây