Tình Yêu Của Ik Seob Novel - Chương 15
Minkyung đang tìm nhà hàng trên thanh tìm kiếm thì mắt mở to. Cửa mở từ lúc nào vậy?
“Anh ơi, đợi em một chút.”
Minkyung đặt điện thoại xuống bàn và vội vàng đứng dậy. Yiseob, người nói rằng sẽ ghé qua Tập đoàn Điện lực rồi về, không hiểu sao lại quay lại văn phòng.
“Giám đốc, ngài có chỉ thị gì không ạ?”
“Tôi định làm thêm giờ.”
“Vâng?”
“Tôi chưa nói sao? Rằng tôi sẽ điều phối toàn bộ các dịch vụ giải pháp liên quan đến năng lượng của bộ phận thương mại và dự án nhà máy điện của bộ phận xây dựng.”
Yiseob bước đến trước mặt Minkyung và lạnh lùng hỏi lại. Minkyung không thể trả lời “Vâng”.
“Và ngày mai tôi phải điều chỉnh lịch trình. Cuộc họp ở Tập đoàn Điện lực ngày mai…”
Yiseob dừng lời và dùng cằm chỉ vào điện thoại của Minkyung vẫn đang trong cuộc gọi. Minkyung hơi cúi đầu và áp điện thoại vào tai. cô nói nhỏ giọng xin lỗi.
“Anh ơi. Em xin lỗi. Tối nay chắc không được rồi. Em sẽ gọi lại cho anh sau khi xong việc. Vâng. Em xin lỗi.”
Khi cô đặt điện thoại xuống, Yiseob hỏi.
“Anh trai đó à?”
Minkyung không trả lời, nhưng Yiseob như chờ đợi, anh nói móc.
“Ồ, có vẻ như cô đã hẹn ăn tối với anh trai rồi? Vậy thì Trưởng phòng Kang cứ về đi. Cô đã nhận được tất cả tài liệu yêu cầu từ các bộ phận liên quan rồi chứ? Chuyển nó cho tôi.”
“Tôi vẫn chưa hoàn thành ạ.”
“Chỉ cần đưa tài liệu thôi. Trưởng phòng Kang cứ về đi, Giám đốc sẽ làm thêm giờ.”
Ôi, đáng ghét thật.
“Thưa Giám đốc, không thể như vậy được. Tôi sẽ làm ạ.”
Minkyung cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt đang nghiến chặt răng và trả lời.
Yiseob mỉm cười tươi tắn.
“Được thôi, làm cho gọn gàng nhé.”
Anh bước đi nhẹ nhàng, lướt qua Minkyung và đi vào văn phòng của mình. Minkyung chỉ nhìn chằm chằm vào lưng anh ta, rồi nhìn cánh cửa đã đóng một lúc lâu.
Cô ngồi xuống nhưng cảm thấy mất hết sức lực, những con số không còn lọt vào mắt cô nữa. Làm thêm giờ thêm một ngày cũng không sao, nhưng có lẽ vì vừa nói chuyện về thực đơn bữa tối, cô bỗng nhiên thấy đói bụng.
Thanh sô cô la dự trữ cũng hết rồi, ăn gì bây giờ…
Bụng cô kêu réo ầm ĩ.
Yiseob lần lượt bật máy tính xách tay và máy tính để bàn, rồi ngả người ra sau ghế, thả lỏng cơ thể trong lúc chờ màn hình sáng lên. Điều chỉnh lịch trình ngày mai chỉ là cái cớ. Anh hoàn toàn có thể gửi tin nhắn hoặc email là xong, nhưng vẫn chọn quay lại văn phòngnơi Minkyung đang một mình hoàn tất nốt công việc trong im lặng.
Tối qua, cô ấy đã ăn bữa tối với món risotto còn lại mà anh cố tình buông lời chê bai. Chi tiết nhỏ ấy cứ ám ảnh anh mãi. Lý tưởng nhất là giảm bớt khối lượng công việc để Minkyung không cần ở lại làm thêm giờ. Nhưng thật không dễ dàng gì trong hoàn cảnh công việc của anh liên tục bị kéo giãn, không có điểm dừng. Sự hỗ trợ mà Minkyung mang lại đã trở thành một phần không thể thiếu trong guồng quay đó.
Trên đường quay về, cảm giác khó chịu âm ỉ dâng lên từng đợt không phải vì công việc, mà là vì chính mình lại đi lo lắng xem cô thư ký ấy đã ăn gì hay chưa. Thật phiền phức đến mức anh muốn cắt đứt.
“Thôi thì chuyển công việc này cho người khác đi, Kang Minkyung. Hãy sống hiệu quả hơn. Cô hãy vào đội kế hoạch, tiếp tục hỗ trợ như hiện tại. Còn vị trí thư ký? Để người khác ngồi vào là xong.” Anh tự nhủ, cố thuyết phục bản thân.
Dù vậy, chính anh lại viện cớ điều chỉnh lịch trình để quay lại đây, rồi còn định gọi món risotto từ nhà hàng nổi tiếng, món mà hôm trước cô đã ăn phần còn thừa. Đầu bếp ở đó nổi tiếng linh hoạt, sẵn sàng điều chỉnh món ăn theo yêu cầu khách quen. Và rõ ràng, anh không phải quay lại văn phòng chỉ vì công việc.
Cơm risotto phải mềm, giảm lượng thịt bò, thay vào đó tăng lượng phô mai Parmesan, dùng nhiều bơ hơn kem tươi. Salad chỉ làm bằng mozzarella cỡ hạt nho và cà chua bi cắt đôi. Nước sốt thì bỏ balsamic, trộn với sốt pesto húng quế và giấm rượu trắng.
Món risotto được đặt như vậy dù nguội vẫn ngon, và salad cũng ngon đến mức Yiseob, người ghét rau, có thể ăn hết một bát. Anh đã định gọi món risotto, nhận được rồi thì viện cớ có hẹn gấp để đưa cho Minkyung rồi đi ra ngoài, nhưng chết tiệt…
‘Vậy thì anh đến đây, mình đi nhà hàng Trung Quốc gần đây nhé? Ở đây có món gà rán sốt chanh ngon lắm…’
Khoảnh khắc nghe thấy Minkyung đang nói chuyện điện thoại hẹn ăn tối với anh trai, những lời nói của anh đã tự động bật ra. Vì cái tên anh trai chết tiệt đó mà Yiseob cũng phải làm thêm giờ một cách bất đắc dĩ.
Anh đang phân vân không biết có nên gọi hai suất risotto cho bữa tối không, hay nên yêu cầu làm nhiều hơn vì chắc chắn cô sẽ thẳng thừng từ chối nếu anh gọi hai suất, thì Yiseob mở cửa.
“Trưởng phòng Kang. Chuyện bữa tối ấy mà.”
Yiseob bước đến chỗ Minkyung đang ngồi thẳng lưng gõ bàn phím và đưa cho cô một tờ giấy ghi tên nhà hàng và món ăn.
“Nói tên tôi thì họ cũng tự biết cách chế biến phần nào rồi, nhưng tôi cứ viết ra phòng hờ.”
Minkyung đọc tờ giấy ghi chú với ánh mắt thờ ơ.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Lần sau đặt hàng tôi cũng sẽ tham khảo. Cảm ơn Giám đốc.”
Anh muốn tìm cơ hội để nói gọi hai suất, nhưng Minkyung không nhìn Yiseob mà nhanh chóng kết nối điện thoại. Việc đặt hàng diễn ra suôn sẻ đến mức cuối cùng Yiseob không có cơ hội nói thêm về việc gọi nhiều hơn hay hai suất. cô ngước nhìn Yiseob vẫn đang đứng lúng túng.
“Tôi đã đặt đúng rồi chứ?”
“Ờ, đúng rồi.”
“Họ nói mất khoảng 30 phút.”
Đó là chuyện đó, Yiseob vừa đáp, và rồi cô nói, “Và tôi…”
“Cô nói trước đi.”
Minkyung đứng dậy, mặc áo khoác và cầm túi xách.
“Tôi sẽ đi ăn một lát.”
Có lẽ cô cho rằng vẻ mặt bàng hoàng của Yiseob là dấu hiệu của sự bất mãn, nên cất giọng lạnh nhạt giải thích.
“Tôi sẽ quay lại trong vòng 30 phút, nên bữa ăn có thể được nhận tại quầy lễ tân mà không có vấn đề gì.”
“Tùy cô.”
Yiseob quay người đi thẳng vào phòng. Cửa đóng lại hơi mạnh.
À, chết tiệt.
Mặt anh nóng bừng. Yiseob vò mặt để xua đi sự xấu hổ.
Minkyung đứng trước quầy hàng gần như trống trơn của cửa hàng tiện lợi, do dự hồi lâu. Không hiểu vì lý do gì, hôm nay cửa hàng lại chẳng còn lấy một miếng cơm nắm hay cơm cuộn – những món có thể lấp đầy chiếc bụng đói một cách nhanh chóng. Cuối cùng, cô đành cầm lấy một cây xúc xích nóng. Vị ngọt mặn đậm đà của lớp gia vị bao phủ khiến cô phải cố gắng lắm mới có thể nhai và nuốt trôi. Cảm giác ngon miệng biến mất, Minkyung lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ sáng đèn của cửa hàng tiện lợi.
Cuộc sống của một nhân viên văn phòng vất vả biết bao.
Cô muốn ăn một cây kem để cải thiện tâm trạng uể oải, nhưng nếu ngồi một mình trong cửa hàng tiện lợi và mút kem thì cô sẽ cảm thấy thảm hại hơn. Cuối cùng, cô chỉ tính tiền hai chai Perrier vị chanh. Mấy ngày nay Yiseob cứ uống liên tục nên vừa hết sạch.
Cô đeo túi ni lông đen đựng hai chai Perrier và rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nhưng cái đói khiến bước chân không thể mạnh mẽ như thường. Minkyung lê từng bước chậm rãi, cơ thể rã rời như thể mọi năng lượng đã bị rút cạn, chỉ còn lại sự mỏi mệt lặng lẽ bao trùm.
Cô cố tình đi vòng vèo, và đúng lúc đó, bữa tối của Yiseob cũng vừa được giao đến. Cô nhận bữa tối được đóng gói khá lớn của Yiseob từ quầy lễ tân và quay trở lại văn phòng.
“Bữa ăn đã sẵn sàng.”
Món risotto và salad được làm theo yêu cầu tỉ mỉ của anh, nhưng Yiseob chỉ lướt qua những món ăn được bày trên bàn một cách thờ ơ. Thay vào đó, anh dùng cằm chỉ vào màn hình máy tính và nói.
“Cái này cô phải giải thích cho tôi.”
Minkyung bước đến bên cạnh Yiseob và cúi người về phía màn hình máy tính. Yiseob liếc nhìn khuôn mặt Minkyung đang đến gần rồi hỏi.
“Cô đã ăn gì mà trông đói hơn vậy?”
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Yiseob không hỏi mà như đã biết, anh xác nhận.
“Cơm nắm? Mì ly?”
Hôm nay ngay cả cửa hàng tiện lợi cũng phản bội tôi. Tôi chưa ăn gì cả. Minkyung không trả lời như vậy. Cô mím chặt môi và quay đầu để kiểm tra các con số chi tiết trên biểu đồ đang hiển thị trên màn hình, thì tay Yiseob che biểu đồ lại. Ngón trỏ của anh gõ gõ vào màn hình.
“Lấy một cái ghế lại đây. Cả tài liệu cô đang sắp xếp nữa. Có vẻ như phải đối chiếu.”
“Ở đây sao?”
Minkyung quay đầu về phía Yiseob và giật mình lùi lại. Khuôn mặt anh ta đến gần hơn một chút, mũi cô suýt nữa thì chạm vào. Yiseob lặng lẽ nhìn xuống Minkyung. Khi cô hé môi thở ra hơi thở mà cô đã nín giữ, môi Yiseob cũng mở ra mỉm cười.
“…Ghế.”
“Vâng.”
Minkyung bừng tỉnh và đi ra ngoài.
Khi cô đẩy chiếc ghế có bánh xe vào, anh dịch vào trong một chút và gõ gõ vào bàn. Minkyung làm theo, đẩy ghế vào và không hiểu sao còn khép cả đầu gối lại khi ngồi xuống. Yiseob lật nhanh những bản in mà Minkyung mang đến.
“Báo cáo kế toán chi phí 3 năm. Chi phí theo từng dòng sản phẩm.”
Anh dùng miệng mở nắp bút dạ quang rồi gạch xoẹt xoẹt vào các con số.
“Sao lại không khớp?”
Minkyung lại giật mình một lần nữa. Vì Yiseob đột nhiên chuyển ánh mắt từ bản in sang Minkyung. Anh ta thậm chí còn chống khuỷu tay và nghiêng mặt nhìn Minkyung.
“Trưởng phòng Kang?”
Yiseob hỏi lại.
“À, tôi sẽ kiểm tra lại dữ liệu thô. Có lẽ tiêu chuẩn phân loại của bộ phận thương mại là…”
Yiseob cắt lời Minkyung và hỏi.
“Đói không?”
“Vâng?”
“Trông cô như người mất hồn vậy.”
Yiseob cầm thìa lên và đưa cho Minkyung.
“Ăn đi.”
“Tôi đã ăn tối rồi. Đây là bữa ăn của Giám đốc.”
Lần này, Yiseob dùng thìa chia đôi món risotto.
“Ăn mỗi người một nửa đi. À không, cô đã ăn tối rồi thì chỉ một phần ba thôi.”
Yiseob vừa nói vừa kéo đĩa risotto về phía mình.
“Không sao đ…”
“Đừng có ăn đồ thừa rồi làm người ta bối rối nữa.”
Minkyung kéo ghế lùi lại và đứng dậy, rồi dừng lại một cách lúng túng. Yiseob cắm một chiếc thìa riêng cho Minkyung, rồi bóc gói thìa dùng một lần mới.
“Vậy thì tôi sẽ dùng thìa dùng một lần…”
Minkyung vươn tay, nhưng Yiseob không nhìn Minkyung mà bắt đầu ăn. Cảm thấy lúng túng hơn khi chỉ đứng đó, Minkyung cũng cầm thìa lên. Cô kéo đĩa phụ lại, múc phần đã chia ra và bắt đầu ăn từng chút một.
“Cái này nữa.”
Yiseob múc salad vào đĩa phụ của Minkyung và đặt xuống. Salad mozzarella cà chua bi ngọt ngào, tươi mát và dai.
Một lúc lâu, cả hai không nói gì, chỉ thỉnh thoảng cử động thìa và dĩa. Có lẽ vì quá yên tĩnh, hoặc chỉ vì ngồi cạnh nhau ăn risotto, các giác quan của Minkyung ngày càng trở nên nhạy bén. Mọi thứ về Yiseob bắt đầu được cô nhận thức rõ ràng. Mùi nước hoa của Yiseob, nhiệt độ cơ thể của Yiseob, hướng hơi thở của anh ta tản ra, tiếng nhai thức ăn, tiếng nuốt nước… tất cả đều được cô ghi nhận rõ ràng, nhưng mắt Minkyung nhất quyết không nhìn Yiseob. Vì anh ta quá gần. Minkyung cố chấp giữ đầu mình theo một hướng.
“Lẽ ra nên gọi gà rán sốt chanh.”
Minkyung lúc đó mới quay mặt lại nhìn Yiseob.
“Hay là, tôi mua kem cho cô nhé?”
“Vâng?”
“Trông cô như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy.”
“Sao tôi lại vậy chứ. Tôi chưa bao giờ như thế.”
Minkyung thu lại ánh mắt và chỉ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đang cầm thìa của mình.
“Lạ thật, món này chắc chắn ngon hơn gà rán sốt chanh mà? Tôi đã khó tính đến mức nào cơ chứ.”
Lời nói của Yiseob như một phép màu, sự căng thẳng tan biến và cô bật cười khúc khích.
Vâng, ngài đã rất khó tính.
“Ngon lắm ạ. Cảm ơn ngài đã cho tôi ăn.”
Minkyung múc một thìa risotto lớn.
Bình luận gần đây