Tình Yêu Của Ik Seob Novel - Chương 2
Lần này phát ra từ túi áo trong chiếc điện thoại phụ bí mật mà anh vẫn luôn giữ kín.
Không lẽ nào…?
Chưa kịp nhìn xem ai là người gọi đến, thì giọng nói điềm tĩnh, quen thuộc của Kang Minkyung đã vang lên, không phải từ điện thoại của anh, mà từ chiếc tai nghe kết nối với điện thoại của tài xế:
– Nếu thấy bất tiện, Giám đốc điều hành Tae Yiseob có thể nhận cuộc gọi từ số khác.
“Trưởng phòng Kang Minkyung.”
Mới đổi số không lâu mà sao cô lại biết được số này chứ. Yiseob nhăn mặt khó chịu.
“Cô định tiếp tục sao? Cô muốn đối đầu với tôi à?”
– Xin hãy cho tôi đúng 1 phút thôi, Giám đốc điều hành. Xin anh đấy.
Yiseob nhíu mày nói với tài xế đang nhìn anh đầy lo lắng.
“Dừng xe ở đâu đó một lát. Tôi cần nói chuyện điện thoại.”
Tài xế, vốn đã tinh ý từ nãy, nhanh chóng tấp xe vào lề đường và đáp.
“Tôi sẽ đợi ở ngoài.”
– Tôi sẽ chuyển máy cho Trưởng phòng Tae Junseob.
Trước khi giải thích tình hình, Minkyung nói.
Kang Minkyung, đó là vấn đề của cô đấy. Cô sống quá hiệu quả.
Yiseob đầy châm biếm.
“Cứ làm thế đi, Trưởng phòng Kang Minkyung. Nếu cô đã muốn vậy thì tôi sẽ nói chuyện.”
– Cảm ơn Giám đốc điều hành đã thông cảm.
Đó là một lời chào rất lịch sự. Ngón tay cầm điện thoại run lên vì khó chịu, nhưng không hiểu sao lời cảm ơn đó lại khiến cơn khó chịu của anh dịu đi một chút.
– Khó nói chuyện quá, Giám đốc điều hành Tae Yiseob. Đáng lẽ tôi nên nhờ Trưởng phòng Kang từ sớm.
Giọng Tae Junseob, không hợp với anh ta, lại pha chút ý cười.
“Tae Junseob, anh là kẻ bám đuôi à? Sao anh lại biết số điện thoại phụ của tôi?”
– Xin lỗi. Tôi cần phải xác nhận. Nghe nói ngày mai anh đi công tác, Giám đốc điều hành Tae Yiseob, anh sẽ tham dự cuộc họp của phòng Kế hoạch Điện lực hôm nay chứ?
Lời nói lịch sự hơn có nghĩa là áp lực đã tăng lên. Yiseob cũng dùng lời lẽ lịch sự để đáp trả, nhằm tăng cường độ châm biếm.
“Xin lỗi. Tôi không đi. Tôi cần chuẩn bị cho chuyến công tác, Trưởng phòng Tae Junseob.”
– Giám đốc điều hành nhất định phải tham dự. Chúng ta cần thảo luận và đưa ra quyết định về những vấn đề quan trọng.
Yiseob giơ ngón trỏ lên.
“Tùy anh. Dù sao TK cũng là của anh mà.”
– Tae Yiseob.
Giờ thì chuyển sang nói trống không sao? Yiseob vuốt tóc ra sau.
“À, thôi được rồi. Mọi thứ đều phiền phức. Anh cứ làm tốt công việc của anh đi. Tình hình công ty vật liệu chắc chắn sẽ được Trưởng phòng Kang Minkyung, người đã hỗ trợ Tổng Giám đốc công ty vật liệu, xử lý đâu vào đấy. Kang Minkyung là người giỏi nhất ở công ty vật liệu mà. Cứ dùng cô thoải mái đi. cô có cái đầu như máy móc ấy, không biết mệt đâu. Tôi thì muốn sống thoải mái, nghỉ ngơi một chút. Như vậy cũng tiện cho anh hơn phải không?”
Anh ta nói nhanh, và một tiếng thở dài ngắn ngủi lọt vào tai. Junseob nói với giọng kìm nén cảm xúc.
– Đừng đùa nữa.
Có lẽ vì đã cố gắng quá sức, giọng Junseob trở nên khàn đặc. Mặc kệ. Một người tài giỏi đã giành được cả công việc lẫn tình yêu thì sao chứ.
– Công ty vật liệu là việc của Yiseob, cháu phải làm. Ý của Chủ tịch cũng vậy.
“Vâng, cảm ơn nhưng cháu xin từ chối. Cả điện tử lẫn vật liệu, Trưởng phòng Tae Junseob cứ làm đi. Cháu chỉ muốn nhận cổ tức thôi.”
– Sao lại làm như trẻ con vậy. Một học sinh gương mẫu sao lại làm những chuyện chưa từng làm chứ.
Junseob hỏi với giọng cứng rắn. Yiseob cảm thấy khó chịu như đang bị mắng.
“Thôi đi. Cần gì phải sống vất vả. Mỗi ngày đều vô nghĩa, vô giá trị, và chán ngắt.”
Junseob cười khẩy, tiếng cười rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
– Sao tự nhiên lại thế. Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn mắc bệnh tuổi teen chán đời à?
Trước lời châm chọc của Junseob, Yiseob khẽ cắn rồi nhả răng.
“Tôi luôn cảm thấy anh thật khó ưa.”
Yiseob đơn phương cúp máy.
Tên khó ưa. Hắn ta là số một về độ khó ưa trong cả Tập đoàn TK. Không, có lẽ còn một người nữa.
Khuôn mặt vừa hiện lên trong đầu khiến Yiseob vô thức cau mày sâu thêm.
Người đã khiến cuộc gọi kia thành công, không ai khác chính là đồng nghiệp cùng khóa của anh Trưởng phòng Kang Minkyung.
Từng bước đi của cô luôn hoàn hảo đến khó chịu: thủ khoa đầu vào, rồi lại thủ khoa khóa huấn luyện. Trong mọi đợt đánh giá hiệu suất, cô đều chiếm vị trí đầu bảng. Và dĩ nhiên, thăng tiến cũng thần tốc. Từ trợ lý Tổng Giám đốc công ty vật liệu, cô được điều chuyển sang phòng Quan hệ Công chúng, rồi nay lại là nhân sự chủ chốt của phòng Kế hoạch Điện lực.
Nói cách khác, Kang Minkyung đang dẫn đầu trong lộ trình thăng tiến cán bộ của TK một lộ trình đã được ngầm định sẵn từ nửa năm trước.
À… Khó ưa thật.
Yiseob lắc đầu, gần như bản năng.
Phải tránh xa phòng Kế hoạch Điện lực mới được.
“Phù…”
Không hiểu sao, anh cảm thấy kiệt sức. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra nơi khóe miệng. Junseob từng cười nhạo anh là mắc “bệnh tuổi teen” muộn, nhưng cũng phải thừa nhận đúng là mọi thứ lúc này đều vừa vô nghĩa vừa phiền phức.
Kể từ khi cha anh bị Chủ tịch Tae Sihwan lạnh lùng gạt khỏi tập đoàn, căng thẳng trong anh không lúc nào nguôi. Trong khi đó, Tae Junseob người anh tưởng sẽ cùng anh vật lộn trong vũng lầy quyền lực ấy lại bất ngờ dùng số tài sản riêng bí mật để thỏa thuận với Chủ tịch.
Anh ta tuyên bố chọn người phụ nữ mình yêu, từ bỏ tập đoàn, rồi lập tức ném lại tất cả sau lưng mà ra đi không ngoảnh lại.
Vô lý.
Yiseob chưa từng ngờ tới.
Chết tiệt… Làm sao lại có người vừa tự do đến thế, vừa chơi xấu đến vậy, lại còn gây sốc theo cái kiểu cao ngạo ấy chứ?
Yiseob đã phải gồng mình xử lý đống hỗn loạn mà Junseob để lại suốt một thời gian dài. Những đêm trắng triền miên khiến mọi thứ trước mắt anh trở nên nhòe mờ. Thế giới, cuộc sống, hay cả chính con người anh đều dần mất nét, mơ hồ như thể phủ đầy sương mù.
Dù vẫn đang làm việc, dù bị lịch trình dồn đuổi đến nghẹt thở, nhưng trong đầu anh vẫn cứ như có một lớp khói âm ỉ trôi ngang, từng chốc lại khiến anh phải ngoái nhìn lại cuộc đời mình.
Kết quả là, sự đột phá của Junseob đã tạo ra một vết nứt trong bức tường kiên cố mà Yiseob đã xây dựng. Anh đã cố gắng bám trụ, nỗ lực và bảo vệ những gì vì mục đích gì chứ? Những câu hỏi không lời đáp cứ nghẹn ứ trong cổ họng.
Mình chỉ đang sống một cuộc đời trống rỗng sao?
Mọi thứ trong cuộc đời đều tầm thường, nực cười, và anh tự hỏi có ý nghĩa gì không. Anh cảm thấy xấu hổ về những ngày đã sống và những ngày sẽ sống như thế này. Không. Chỉ là mọi thứ trở nên phiền phức mà thôi.
May mắn thay, Junseob đã trở lại vị trí ban đầu, và Chủ tịch đã xác định cấu trúc kế nhiệm của Tập đoàn TK bằng cách bổ sung tài sản cá nhân của Tae Junseob. Công ty vật liệu thuộc về Yiseob, còn điện tử thuộc về Junseob. Bức tranh lớn là như vậy. Yiseob hiện đang thuộc công ty vật liệu và quy mô tài sản cũng không tệ. Dù đã mất một nửa khi cố gắng chiếm đoạt toàn bộ, nhưng anh cũng không quá ấm ức. Chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi. Anh chán ghét cuộc sống hàng ngày của một cháu đích tôn, một người thừa kế của TK, những sự lặp lại vô nghĩa.
Yiseob mở hé cửa sổ xe và gõ gõ. Anh vẫy tay gọi tài xế đang quay lại nhìn từ cách đó vài bước chân.
Ngay khi bật nguồn điện thoại, tiếng rung liên tục vang lên. Đó là thông báo tin nhắn.
[Dù Giám đốc điều hành Tae Yiseob có tham dự cuộc họp hay không, chúng tôi sẽ kết thúc và đưa ra quyết định cuối cùng về các vấn đề trong cuộc họp hôm nay. Nếu không có phản hồi, chúng tôi sẽ coi như anh đã đồng ý.]
Không cần đọc thêm tin nhắn cũng biết. Đây là lời của Kang Minkyung theo chỉ thị của Trưởng phòng Tae Junseob.
Cứ làm thế đi. Yiseob nhét điện thoại sâu vào túi quần.
“Đi thôi. Đến Cheongdam-dong.”
Điểm đến là căn hộ ở Cheongdam-dong, không phải nhà chính của Yiseob hay căn hộ chính thức được sắp xếp, mà là hang ổ riêng của anh.
Yiseob nghĩ rằng anh cần phải chui vào đó và ngủ một giấc.
Bình luận gần đây