Tình Yêu Của Ik Seob Novel - Chương 4
Chợt tự hỏi liệu mình có đang cười quá mức chỉ vì tin chắc rằng Minkyung hoàn toàn không hấp dẫn anh, trên phương diện một người phụ nữ?
Nhưng đúng lúc đó, Minkyung nở nụ cười tươi rói.
Không một chút bối rối, không mảy may bận tâm đến tiếng cười vang rền của anh. Nụ cười ấy tự nhiên như thể đã quá quen với kiểu phản ứng này từ Yiseob, hoặc đơn giản là… chẳng đặt nó vào đâu cả.
“Tôi cũng thấy giám đốc điều hành rất thoải mái và dễ chịu. Anh chào đón tôi bằng nụ cười như thế này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút căng thẳng. Còn 10 phút. Nếu anh không thể rửa mặt, tôi có cần chuẩn bị khăn ướt không?”
Yiseob giơ hai ngón tay lên chào kiểu quân đội.
“Đợi xem. Tôi sẽ cho cô thấy. Tắm rửa sạch sẽ trong 5 phút.”
“À.”
Kang Minkyung thoáng lộ vẻ bối rối. Biểu cảm đó thật hả hê, khiến Yiseob ngửa cổ cười lớn.
“5 phút. Đúng không?”
Yiseob vừa chỉnh sửa mái tóc vừa nói với Minkyung. Giọng anh tràn đầy tự hào. Đã hơn 8 phút rồi. 5 phút gì chứ.
“Tắm mất 4 phút. Lau khô và mặc đồ lót mất 1 phút 30 giây, mặc áo sơ mi và quần mất 2 phút.”
“À, vâng.”
“Tôi đã cố gắng hết sức rồi đấy?”
“Vâng, xuất sắc lắm, giám đốc điều hành.”
Minkyung nhếch mép khen ngợi. Trong gương, đôi mắt của Yiseob tràn đầy sự mãn nguyện. Không có gì đáng ngạc nhiên. Thiếu gia TK Tae Yiseob là người nhất quán từ khóa huấn luyện nhân viên mới. Anh ấy không bao giờ bỏ qua bất cứ điều gì dù nhỏ nhặt hay tầm thường. Anh ấy luôn cần được xác nhận về sự cao quý và ưu việt của mình.
Trong suốt khóa huấn luyện nhân viên mới, khi làm việc nhóm, Minkyung đã sớm nhận ra đặc điểm đó. Cô ấy không thể không nhận ra. Khi thảo luận, Minkyung thường đảm nhận vai trò tổng hợp ý kiến, điều phối và đưa ra kết luận. Mỗi khi Yiseob đưa ra một ý tưởng và Minkyung nhanh chóng nhắc đến rồi bỏ qua, Yiseob chắc chắn sẽ nhắc lại một lần nữa.
“Vậy, ý kiến của thành viên Kang Minkyung là gì?”
Ban đầu, cô nghĩ yêu cầu này là thái độ tôn trọng đối phương.
“Thì ra là vậy. Tôi đã thiếu sót. Có những khía cạnh tôi đã bỏ qua.”
Những câu nói kiểu này cũng được coi là tư duy cởi mở. Nhưng Minkyung nhanh chóng nhận ra mô hình cuộc trò chuyện. Dù cuộc trò chuyện diễn ra theo cách nào, cuối cùng, Minkyung vẫn phải thêm vào những lời công nhận và khen ngợi dành cho Yiseob thì mới kết thúc.
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Đó là một ý tưởng hay.”
“Không phải. Đó là một ý kiến xuất sắc.”
Và rồi cô nhận ra.
‘Khát khao được công nhận không ngừng của thiếu gia TK.’
Không phải ai cũng vậy. Ít nhất là trong suốt khóa huấn luyện, khát khao được công nhận của thiếu gia chỉ hướng về Minkyung. Cô không biết tại sao lại là Minkyung, nhưng chắc chắn rằng Tae Yiseob luôn nghiêm túc và dai dẳng.
Khi khóa huấn luyện sắp kết thúc, mỗi khi Yiseob nhìn Minkyung với thái độ tự tin và ánh mắt tự hào, cô ấy gần như phản xạ mà nói, “Thành viên Tae Yiseob, xuất sắc lắm.”
Minkyung dành lời khen quen thuộc cho Tae Yiseob, người đã tắm xong trong 8 phút 30 giây, rồi đi vào vấn đề chính.
“Tôi nghe nói trong thời gian giám đốc điều hành đi công tác, các vấn đề hiện tại của Mulsan đã được báo cáo qua email theo thời gian thực. Mặc dù anh đã nắm rõ nội dung, nhưng tôi có nên tóm tắt lại không?”
Tiếng máy sấy tóc kêu vù vù vang lên. Yiseob đang chỉnh sửa kiểu tóc, dường như không nghe thấy câu hỏi của Minkyung.
“Trước hết, về việc điều chuyển nhân sự của Mulsan…”
“Á, nóng quá…”
Nhiệt độ máy sấy tóc có lẽ quá cao, Yiseob khẽ kêu lên một tiếng rồi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng. Trong gương, đôi mắt không hài lòng của Yiseob lộ rõ vẻ nhạy cảm và cáu kỉnh. Khi bỏ đi vẻ dịu dàng giả tạo thường ngày, Tae Yiseob trông như một người khác.
Thiếu gia khó chịu và trẻ con.
Dù vậy, Minkyung vẫn nghĩ rằng Yiseob với biểu cảm gần với bản chất thật của anh ấy thì hấp dẫn hơn. Có một sức hút con người và gợi cảm mà không thể cảm nhận được ở Tae Yiseob với hình ảnh lịch thiệp và ấm áp.
‘Cô đang nhìn gì đấy, nhìn tôi à? Không nhìn xuống đi?’
Yiseob nheo mắt, như thể muốn nói điều gì đó mà cuối cùng lại thôi.
Anh cắn nhẹ môi, ánh mắt vẫn nheo lại nhìn về phía Minkyung. Hôm nay, Tae Yiseob mang theo một vẻ gợi cảm khó gọi tên. Có thể là do mái tóc còn ướt nước, rủ rượi xuống trán, khiến toàn bộ khí chất anh trở nên mềm mại và… nguy hiểm hơn thường ngày.
Dù sao thì về ngoại hình, Tae Yiseob hoàn toàn là gu của Minkyung.
Một thực tế mà cô thừa nhận với chính mình, lặng lẽ ghi nhận nó như một ưu điểm không thể bỏ qua trong danh sách lý do có thể chấp nhận được khi trở thành thư ký riêng của Tae Yiseob.
Minkyung giữ kín suy nghĩ đó, chỉ đơn thuần báo cáo công việc bằng giọng đều đều, máy móc. Nhưng trong lúc ấy, ánh mắt cô đôi lúc vẫn liếc nhanh qua gương chiếu hậu, nhìn trộm gương mặt người đàn ông ngồi sau lưng.
Kỳ lạ thay Tae Yiseob dường như không hề thay đổi. Cả gương mặt, vóc dáng, khí chất… và cả cái cách khiến người khác vừa tò mò vừa dè chừng ấy trong suốt mười một năm qua, vẫn giữ nguyên như ngày đầu họ gặp nhau.
Ký ức lặng lẽ trôi về khoảng thời gian trước khi chính thức bước vào công ty. Khi đó, toàn bộ tân binh đều phải trải qua một khóa huấn luyện nhập môn tại trung tâm đào tạo.
Không ai xác nhận điều gì, nhưng ngay trong ngày đầu tiên, tin đồn đã lan nhanh như lửa bén rơm: Có cháu trai cả của Chủ tịch Tae Sihwan trong khóa huấn luyện này.
Ai? Là ai nhỉ?
Những ánh mắt tò mò, ngập ngừng, mang theo cả lo lắng lướt qua từng gương mặt trong căn phòng.
‘Có phải cậu không?’
‘Là cậu à?’
‘Không lẽ người đó?’
Mỗi ánh mắt chạm nhau đều hỏi như vậy. Những ánh mắt di chuyển không đồng nhất và những tiếng thở hổn hển đầy phấn khích tạo ra một làn sóng quá lớn và rõ ràng. Đến mức có cảm giác như không khí đang cuộn lại. Cuối cùng, khi cảm giác say nhẹ bắt đầu xuất hiện, đột nhiên hướng nhìn của mọi người đồng loạt được sắp xếp lại. Cuối cùng của ánh mắt và sự ngưỡng mộ, một người đàn ông đang bước vào.
Không cần kiểm tra thẻ tên đeo trên cổ, cô cũng chắc chắn. Người đàn ông đó chính là cháu trai cả của Chủ tịch Tae Sihwan. Người đàn ông có dáng đi giống hệt Chủ tịch Tae, cao ráo và da trắng, bản thân ngoại hình đã rất nổi bật. Khi những hơi thở thô ráp không giấu nổi sự phấn khích và những ánh mắt ngưỡng mộ đồng loạt bao quanh người đàn ông, một cảm giác xa cách rõ rệt hình thành.
Một sinh vật ưu việt ở cùng không gian nhưng ở một chiều không gian khác. Đột nhiên vào khoảnh khắc đó, Tae Yiseob mỉm cười với những ánh mắt đổ dồn về phía mình. Đó là một nụ cười tự nhiên, không kiêu ngạo cũng không ngượng ngùng. Yiseob khẽ cúi đầu và nở nụ cười với đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp đó. Cứ như thể những bóng đèn nhỏ đang bật sáng xung quanh khuôn mặt Yiseob.
Con cái nhà tài phiệt đều có vầng sáng trên đầu như vậy sao? Trong số những lần nhìn thấy Yiseob suốt 11 năm qua, chỉ khoảnh khắc đó là trái tim Minkyung hơi rung động.
“Trưởng phòng Kang, cô nói lại xem?”
“Dạ?”
Máy sấy tóc vẫn kêu vù vù. Mái tóc dày nhưng mềm mượt, óng ả là điều kiện lý tưởng nhất để tạo kiểu. Mái tóc ngoan ngoãn chỉ cần vài lần sấy đã có dáng vẻ như vừa bước ra từ tiệm làm tóc.
Minkyung chỉ nhìn những ngón tay dài của Yiseob vuốt nhẹ mái tóc mái thay vì dùng lược, Yiseob khẽ cười.
“Lúc nãy, cô nói gì đầu tiên ấy nhỉ?”
“Tôi nghe nói trong thời gian anh đi công tác, các vấn đề liên quan đến Mulsan đã được báo cáo qua email theo thời gian thực.”
“Tôi đã nói là không kiểm tra. Điện thoại, email, SNS đều tắt hết. Thế nên trưởng phòng Kang mới đến tận đây vào giờ này chứ.”
“Việc điều chuyển nhân sự và tái cơ cấu của Mulsan…”
“Không phải cái đó.”
Yiseob vừa thắt cà vạt vừa chỉ thị.
“Nói lại xem?”
Chuyện hiếm khi xảy ra, nhưng Minkyung lại cứng họng. Trong gương, Yiseob nhìn thẳng vào Minkyung và hỏi.
“Không phải sao, hay là cô chưa nói gì cả? Tôi cứ tưởng mình nghe không rõ…”
Cuối câu nói mềm mại. Nụ cười trên môi cũng dịu dàng. Rõ ràng là có yêu cầu gì đó… Nhìn Yiseob mặc áo vest và quay lưng đi, Minkyung vẫn không tìm thấy câu trả lời.
“Cô đã làm được rồi. Đúng giờ đấy.”
“À, xuất sắc…”
“Không phải.”
Minkyung chạm mắt với Yiseob. Không lẽ lại trẻ con đến mức đó… Nhưng miệng Minkyung, vốn đã quen với hệ thống cấp bậc trong tổ chức, lại nhanh hơn đầu óc cô.
“Cảm ơn.”
Giọng điệu rất lễ phép.
“Ừm.”
Yiseob nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Nếu không phải trưởng phòng Kang thì dù tài xế Kim có vào hay trời có sập, tôi cũng sẽ không dậy. Không đưa tôi đến Songbaekjae đúng giờ thì có phải là rắc rối không? Thế nên cô mới đích thân đến đây.”
“Vâng.”
“Cô thì biết ơn, còn tôi thì khó chịu. Chuyện này sẽ tiếp tục mãi sao?”
“Xin lỗi.”
“Cô giỏi nhất mà. Hãy phát huy năng lực ở bộ phận Điện tử đi. Dưới quyền tôi, cô sẽ chỉ gặp những chuyện khó chịu như thế này thôi.”
Minkyung giả vờ không nghe thấy lời Yiseob, cúi nhìn máy tính bảng.
“Tôi chưa bao giờ có thư ký riêng đúng nghĩa. Chỉ có thư ký hợp đồng từ công ty dịch vụ, cứ 4 tháng lại thay đổi.”
“Vâng, nhưng giờ anh đã được thăng chức giám đốc điều hành…”
Yiseob cắt ngang lời Minkyung.
“Tại sao lại là trưởng phòng Kang?”
“Như tôi đã nói…”
“Trưởng phòng Kang là nhân tài của TK thì tốt. Năng lực làm việc cũng xuất sắc nhất.”
“Cảm ơn.”
Lần cảm ơn này, Tae Yiseob không cười. À, có cười không nhỉ. Khóe môi anh kéo dài ra một cách xiên xẹo. Đôi môi đỏ mọng, khi kéo dài ra thì trông mỏng và sắc sảo.
“Tôi ghét thư ký riêng kiểu bám sát. Nhưng tôi ghét hơn là trưởng phòng Kang.”
Đôi mắt Yiseob có màu đó sao? Cứ tưởng là màu đen, nhưng dưới ánh đèn vàng, đôi mắt anh gần như là màu xám đậm pha xanh lam. Thế nên không khí mới kỳ lạ đến vậy. Minkyung chỉ nghĩ vậy khi nhìn khuôn mặt Yiseob tiến lại gần. Đôi mắt Yiseob hơi sẫm lại, đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp hé mở.
“Nói cách khác, Kang Minkyung, tôi ghét cô. Từ giây phút phân nhóm đầu tiên của khóa huấn luyện, tôi đã ghét cô rồi.”
Yiseob nói với giọng chậm rãi và rõ ràng. Minkyung hít một hơi, chôn vùi cả cảm xúc lẫn lý trí. Và cô phó mặc khoảnh khắc này cho cái miệng đã quen với tổ chức.
“Tôi sẽ cố gắng. Để anh hài lòng.”
Yiseob nheo mắt nhìn Minkyung.
Bình luận gần đây