Tình Yêu Của Ik Seob Novel (Hoàn Thành) - Chương 45
Minkyung nhanh chóng trở lại trạng thái của một cỗ máy, quay lưng lại để Yiseob chỉ còn thấy tấm lưng thẳng tắp của cô. Anh lặng lẽ dõi mắt nhìn theo. Dáng người mảnh mai ấy, từ phía sau, lại toát lên sự kiên định và cứng cỏi đến mức tưởng chừng không có kẽ hở. Một vẻ đẹp hoàn hảo, lạnh lùng. Liệu có còn khoảng trống nào để anh len vào, dù chỉ là một khe hẹp?
Yiseob nhẹ nhàng ngồi xuống phía sau cô, tay khẽ chạm lên bờ vai. Cô hơi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục lau người, không dừng lại.
“Kang Minkyung.”
Cô không đáp. Nhưng Yiseob vẫn nói, như thể gửi lời vào tấm lưng im lặng ấy:
“Tôi sẽ làm thêm lần nữa đấy.”
Đôi mắt vừa quay lại nhìn anh lập tức mở to.
“Không phải hôm nay.”
“À.”
“Tất nhiên, làm hôm nay thì tốt hơn.”
“Không ạ. Như tôi đã nói, hôm nay không được đâu.”
“Được thôi, ngày mai.”
“Vâng?”
Yiseob kéo người lại gần, ngồi sát vào lưng Minkyung. Anh kẹp cô giữa hai chân mình, rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ ngực mảnh dẻ ấy.
Thịch chiếc khăn rơi khỏi tay Minkyung.
Yiseob vươn tay nhặt lấy, rồi đưa tay luồn qua sau đầu gối cô, nhẹ nhàng tách đôi chân ra. Tay còn lại vẫn chậm rãi mơn man nơi bầu ngực còn in hằn những vết đỏ. Minkyung khẽ ngửa người ra sau như muốn tránh né, nhưng càng lùi, cô lại càng rơi sâu hơn vào vòng tay anh.
Khi Yiseob đặt chiếc khăn vào khoảng trống giữa hai chân đang mở rộng, cả người Minkyung khẽ run lên.
“Lạnh à?”
“Không ạ.”
“Đau à?”
“Hơi… vâng.”
“Em ghét tôi đúng không?”
Minkyung không trả lời.
“Chắc là ghét rồi.”
Yiseob lẩm bẩm.
“Không hẳn là thích…”
Trước tiếng lẩm bẩm nhỏ đó, Yiseob khẽ cười khúc khích. Anh vuốt ve ngực Minkyung một cách nghịch ngợm rồi nói:
“Cô nên nhìn nhận tình hình một chút đi chứ? Cô sẽ bất lợi đấy.”
“À.”
Minkyung quay đầu lại, nhìn Yiseob. Kang Minkyung thông minh là thế nhưng cô sẽ không bao giờ biết rằng chính sự lúng túng ánh lên trong đôi mắt trí tuệ kia lại khơi dậy bản tính bạo liệt ẩn sâu trong con người Yiseob.
Anh khẽ bật cười, bất lực. Rồi đặt chiếc khăn xuống, buông cô ra.
“Mặc quần áo vào đi. Nếu không muốn bị đâm thêm lần nữa.”
Trước những lời thô lỗ ấy, ánh nhìn của Minkyung càng trở nên lúng túng. Yiseob lập tức quay mặt đi, tránh khỏi đôi mắt đó. Anh thực sự muốn đè cô xuống một lần nữa… nhưng rồi lại vội vã bước xuống giường, cúi xuống nhặt từng món đồ của Minkyung bị vứt vương vãi trên sàn.
Minkyung, đang trốn trong chăn, chỉ mặc nội y, lặng lẽ vươn tay ra lấy chiếc áo hoodie. Yiseob cũng mặc vào chiếc áo thun ngắn tay và áo khoác hoodie đã để sang một bên.
“Tôi đưa em về.”
Minkyung nhìn chằm chằm vào Yiseob. Phần giữa thân thể anh vẫn còn cương cứng dở dang. Có lẽ lần này được phép rồi Minkyung khẽ gật đầu.
Trên đường chậm rãi bước về khu căn hộ của cô, cả hai giữ một khoảng cách gượng gạo. Yiseob muốn đưa tay khoác lấy cô, nhưng Minkyung hoàn toàn không để lộ ý định nào đáp lại. Ngoại trừ nhịp chân có phần chậm hơn thường lệ, Kang Minkyung vẫn giữ nguyên vẻ sắc sảo thường thấy.
“Đi bộ có ổn không?”
Trước câu hỏi của Yiseob, Minkyung suy nghĩ một lát rồi trả lời rành mạch:
“Tốt hơn hôm qua rồi ạ.”
Anh tự hỏi liệu cô có cần phải tính toán chính xác mức độ khó chịu đến vậy không.
“Tôi định cõng em, nhưng không cần nữa rồi.”
Yiseob nói một cách hờn dỗi, Minkyung khẽ cười.
Dưới ánh đèn đường, trông cô xanh xao đến lạ. Có phải vì cảm giác tội lỗi đang dằn vặt?
Yiseob dừng lại, lặng lẽ nhìn Minkyung. Giờ chỉ cần rẽ qua tòa nhà khu căn hộ phía trước là sẽ đến lối vào.
“Em phải làm sao đây, cứ phải ngủ với người đàn ông mà em ghét?”
Minkyung không phản bác theo kiểu “Ai là người đã khiến mọi chuyện thành ra thế này chứ?”. Cô cúi đầu, vẻ mặt trầm tư.
“Tôi đã quên mất một lúc.”
“Quên gì?”
“Việc Giám đốc ghét tôi.”
Khuôn mặt Minkyung cúi xuống nên không nhìn rõ hoàn toàn. Chỉ có hàng lông mày nhíu lại là đặc biệt rõ ràng. Minkyung từ từ ngẩng đầu lên. Hàng lông mày nhíu lại cũng đã thẳng ra.
“Làm tình vốn là như vậy đúng không?”
Gì? Hành vi gì? Yiseob nghi ngờ tai mình, chỉ nhìn chằm chằm vào môi Minkyung.
“Có điều tôi chưa nói với anh.”
“Điều gì?”
“Chuyện tôi từ chối khi anh hôn lúc nãy.”
Thấy Yiseob có vẻ không hiểu, Minkyung giải thích thêm:
“Anh đã tức giận mà. Anh còn chửi thề nữa…”
Môi Minkyung mím lại thành hình tròn, vẻ khó xử.
“Anh hỏi tôi có ghét hôn với người như vậy không.”
À, anh ta đã nói là thằng khốn nạn.
“Tôi nghĩ điều đó không hợp lý. Nếu đã ghét hôn thì làm sao có thể làm tình được.”
Yiseob chỉ biết há miệng, lời nói nghẹn nơi cổ họng.
Em không thích, đúng không? Vậy mà tôi lại ép buộc… Không phải sao? Hay là… em thích? Em cũng thích chuyện đó, thích làm tình với tôi sao? Thật vậy à?
“Lúc đó tôi quá hưng phấn. Là lần đầu tiên trong đời tôi rơi vào trạng thái như vậy, nên chưa biết cách kiểm soát. Khi ấy tôi cứ nghĩ mình sẽ cắn bất cứ thứ gì đưa vào miệng. Dù khả năng xảy ra rất thấp… nhưng nếu chẳng may cắn trúng lưỡi hay môi của Giám đốc thì… không được.”
“Vậy thì.”
Yiseob cố gắng sắp xếp lại những lời vừa nghe. Anh ta không muốn suy diễn hay phóng đại để làm trò lố.
“Vậy ý em là, em thích sao?”
“Vâng.”
“…Hôn?”
Giọng anh ta hơi run rẩy.
“Cả những thứ khác nữa.”
“Haizz.”
Khi vừa quá thích thú vừa quá xấu hổ, người ta có lẽ sẽ chửi thề. Nuốt tiếng “chết tiệt” vào trong, Yiseob kéo Minkyung vào lòng.
“Bên ngoài đấy, người ta có thể nhìn thấy…”
Minkyung cứng người, cố đẩy anh ra, nhưng vô ích. Lý trí của Yiseob đã từ lâu đánh mất chức năng, và lúc này, ánh mắt anh gần như đảo ngược, làm sao còn có thể nhìn thấy người qua đường.
Anh thô bạo siết lấy gáy cô, áp môi mình lên môi cô, cưỡng ép đưa lưỡi vào. Minkyung vùng vẫy dữ dội trong vòng tay anh. Chiếc lưỡi điên cuồng của Yiseob cọ sát lưỡi cô, khuấy đảo khoang miệng, ngấu nghiến niềm khoái cảm không thể kìm nén rồi dần rút lui.
Đó là lúc Yiseob cố gắng kéo mình khỏi cơn mê, tìm lại chút lý trí để buông cô ra.
Anh đưa hai tay ôm lấy gương mặt Minkyung, nhìn sâu vào mắt cô và nói:
“Lần tới cắn đi, Minkyung à.”
“Làm sao…”
“Chỉ cần đừng cắn đứt là được.”
Lần này, Yiseob chỉ hôn nhẹ rồi ngẩng đầu lên.
“Ngủ ngon nhé.”
Minkyung vô thức đáp lại:
“Giám đốc cũng vậy ạ.”
Không phải lời chào của Kang trưởng phòng. Đến mức này thì thật phá cách. Môi Yiseob hé mở vì vui sướng. Anh vuốt má cô thêm một lần nữa rồi cố gắng gỡ bàn tay không muốn rời đi.
“Lên đi.”
Minkyung cúi đầu chào. Nhìn Minkyung quay lưng bước đi, Yiseob lo lắng cắn môi.
Đáng lẽ anh phải nói rằng ngày mai sẽ làm tốt hơn. Đêm mai dường như xa vời vợi.
Sau khi chia tay Yiseob, lên thang máy, cẩn thận mở khóa cửa nhà… Trên suốt đường về nhà, Minkyung chỉ tập trung vào một suy nghĩ.
Làm thế nào để đối phó với việc làm tình với Yiseob trong tương lai. Liệu cô có thể thiết lập một mối quan hệ mà việc làm tình không ảnh hưởng đến công việc công ty không. Mối làm tình như thế này sẽ kéo dài bao lâu.
Minkyung, đang chìm trong suy nghĩ, mở cửa phòng, bật đèn rồi khẽ thở dài.
“À… Anh ta còn gửi quần áo nữa chứ.”
Minkyung chỉ nhận ra mình chưa hỏi về những bộ quần áo treo trên giá khi bước vào phòng. Cô nhìn chằm chằm vào giá treo một lúc, rồi khẽ thở dài và bước vào phòng tắm.
Cô kiểm tra tin nhắn Yiseob gửi sau khi tắm xong và trước khi nằm lên giường.
[Mặc mỗi ngày một bộ.]
Có vẻ là một câu nói rất ngắn gọn nhưng cô hiểu ý anh ta muốn nói gì.
[Vâng, Giám đốc. Tôi sẽ mặc luân phiên và tổng hợp lại những cảm nhận để báo cáo.]
Yiseob không trả lời sau khi kiểm tra tin nhắn của Minkyung. Đã muộn rồi nên Minkyung cũng nghĩ mình nên đi ngủ sớm và tắt đèn. Điện thoại rung nhẹ.
[Tôi mua ở trung tâm thương mại đấy.]
Lần này cô không biết phải trả lời thế nào nên chỉ gõ một chữ “Vâng.” nhưng không gửi đi. Điện thoại lại rung.
[Không có giảm giá nhân viên, tất cả đều bằng tiền túi của tôi.]
Phụt, cô bật cười.
[Cảm ơn anh.]
Cô nghĩ đó là một câu trả lời khô khan nhưng tin nhắn đã được gửi đi rồi. Cô nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, cảm giác như bị đẩy xuống thác nước của giấc ngủ. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, Minkyung nghe thấy tiếng rung và mở mắt.
[Ừ.]
“Ừ” cái gì chứ. Minkyung mỉm cười và chìm vào giấc ngủ.
Bình luận gần đây