Tình Yêu Của Ik Seob Novel (Hoàn Thành) - Chương 50
Thời gian trôi nhanh như cắt. Lịch trình dày đặc đến mức chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ khiến mọi thứ sụp đổ như một hàng quân cờ domino. Trong lúc hỗn loạn ấy, một tờ lịch nữa lại bị xé đi chỉ còn mười lăm ngày nữa là Patrick Fauvert sẽ đặt chân đến Hàn Quốc. Đồng hồ đếm ngược cho buổi chụp hình của Yiseob, dự kiến vào đầu tháng, đã bắt đầu khởi động.
Buổi chụp được giữ tuyệt mật trong nội bộ công ty, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, số người biết đến cũng không ít. Các đồng nghiệp ở phòng PR, cũng như những người bạn thân thiết cùng khoá, đôi khi lại bày tỏ nỗi lo lắng với Minkyung.
Thường là trong lúc cùng ăn trưa ở căng tin, họ cẩn trọng lựa chọn từng lời khi nói rằng dự án lần này quá sức, và chân thành lo ngại cho sự an nguy của cô.
Trưởng phòng Tae Junseob vẫn giữ đúng lời hứa, xử lý êm thấm những bất mãn từ phía bộ phận điện tử. Một đề xuất chính thức đã được gửi đến GV, thông qua cấp trưởng phòng, về việc có nên bổ sung một sản phẩm từ TK Fashion với thiết kế đồng bộ cùng dòng đồng hồ thông minh hay không.
Minkyung đã gánh trên vai một nhiệm vụ nặng nề: vừa phải giữ đúng cam kết không gây ảnh hưởng tiêu cực đến phía điện tử, vừa tận dụng cơ hội vàng có lẽ là lần thứ hai trong đời cho ngành thời trang.
Có lẽ vì vậy mà cô gần như thuộc lòng từng chi tiết lịch trình, ngay cả khi nhắm mắt. Nhưng đổi lại, những việc khác bên ngoài công việc đôi khi lại rối tung lên, không theo thứ tự nào cả.
Sáng sớm tinh mơ, Minkyung đứng đợi Yiseob ở bãi đỗ xe. Trong làn gió sớm còn vương hơi sương, cô lặng lẽ nhớ lại những mẩu đối thoại vụn vặt cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như thể chúng chưa từng rời khỏi đó.
“Mà này, sao cô biết tôi gặp Fauvert ở châu Âu? Trưởng phòng Tae Junseob nói cô còn biết cả sự kiện mà tôi chưa từng kể nữa?”
Không biết Yiseob hỏi câu đó khi nào nhỉ. Minkyung nhớ mình đã căng thẳng hơn một chút khi nghe đến tên Trưởng phòng Tae Junseob.
“Sau khi có tin đồn về sự hợp tác giữa GV và TK Electronics, tôi đã nghiên cứu về GV. Khi tôi được điều động làm trợ lý cho giám đốc, tôi nghe nói Patrick Fauvert sẽ đến Hàn Quốc và phỏng vấn với tạp chí W, sau đó tôi tập trung nghiên cứu về Fauvert thì…”
Minkyung mở tài khoản SNS trên máy tính bảng và cho Yiseob xem.
“Tôi đã tìm thấy giám đốc ở các buổi tiệc xã giao và buổi đấu giá từ thiện của phu nhân Fauvert.”
“Nhìn cái này mà em biết à?”
Yiseob chỉ vào hình ảnh của mình mờ nhạt trong nền, hoặc một bức ảnh cụng ly chỉ thấy bàn tay trong một buổi tiệc riêng tư, rồi hỏi.
“Vâng.”
Miệng Yiseob hé mở một cách đáng yêu.
“Chắc là em đã nhìn tôi rất kỹ.”
“Vì đó là công việc mà.”
“Không, ý tôi là bình thường em nhìn tôi ấy.”
Minkyung suy nghĩ “Mình có làm vậy không nhỉ?” rồi lặng lẽ nhìn Yiseob.
“Kang Minkyung.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, cứ trả lời như thế.”
“Vâng?”
“Nếu tôi nói ‘Bình thường em nhìn tôi rất kỹ’, thì đừng có suy nghĩ tìm câu trả lời đúng mà cứ nói ‘Vâng’ là được.”
Minkyung không hiểu tại sao lại phải như vậy, cô lại lặng lẽ nhìn Yiseob.
“Thế thì em sẽ thấy tôi vui đến chết mất thôi.”
“À…”
Minkyung gật đầu, rồi mỉm cười. Không rõ đó có phải là niềm vui đến mức nghẹt thở hay không, nhưng Yiseob đã ôm chầm lấy cô trong chớp mắt, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn ngắn ngủi nhưng nồng nàn.
Minkyung khẽ lắc đầu, như muốn xua đi những hình ảnh không phù hợp đang lấp đầy tâm trí.
Đã năm phút trôi qua kể từ khi cô đứng đợi Yiseob ở bãi đỗ xe. Khối lượng công việc ngày càng dày đặc, căng thẳng chồng chất, lại thêm chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt để chuẩn bị cho buổi chụp hình có lẽ vì thế mà số lần Yiseob bỏ qua thói quen tập thể dục buổi sáng, vốn được duy trì không lời than vãn, đã tăng lên đáng kể.
Anh không nghe điện thoại. Cuối cùng, Minkyung quyết định lên nhà tìm anh.
Trước cửa căn hộ của Yiseob, cô bấm chuông vài lần, rồi nhập mật khẩu và bước vào trong.
“Giám đốc, tôi đến rồi.”
Cô gọi lớn, nhưng không có tiếng đáp lại.
Minkyung đi thẳng vào bếp, lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh và rót ra một ly. Cô đặt ly nước lên khay, cùng với một chiếc khăn giấy, rồi bước về phía cánh cửa đang khẽ hé cánh cửa ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ.
Dừng lại trước ngưỡng cửa, cô nhẹ nhàng gõ.
“Giám đốc.”
“Ưm…”
Một tiếng ngái ngủ nặng nề vang lên.
“Tôi vào nhé.”
Minkyung đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Cô đặt ly nước lên bàn cạnh giường, rồi đi thẳng tới cửa sổ và kéo rèm. Tiếng rèm xột xoạt vang lên, ánh nắng ban mai vừa ló dạng tràn vào căn phòng còn vương hơi thở của giấc ngủ.
Trên giường, Yiseob khẽ cựa mình rồi ngồi dậy. Dưới làn nắng nhạt, phần lưng trần của anh hiện ra, đang dần trở nên hoàn thiện đến không tì vết. Vòng eo thon gọn, làn da mượt mà tất cả đều lặng lẽ hiện hữu trong một khoảnh khắc không lời. Anh cầm ly nước lên, uống ừng ực.
Minkyung đi vòng qua mép giường, đứng trước mặt anh. Cô nhận lấy chiếc cốc từ tay Yiseob, rồi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau giọt nước còn đọng lại nơi khóe miệng anh.
“Mấy giờ rồi.”
Yiseob hỏi rồi giơ tay lên như thể đã hiểu.
“Chắc là tôi lên sau 5 phút rồi.”
“Anh mệt lắm phải không?”
“Ừ.”
“Bộ vest đi làm tôi đã chuẩn bị sẵn trong xe rồi, anh chỉ cần rửa mặt qua loa rồi xuống là được.”
“Tôi chưa cạo râu.”
Minkyung cúi người xuống nhìn mặt anh rồi nói.
“Ừm… Trông vẫn ổn mà. Anh có thể cạo sau khi tập thể dục…”
“Tối qua tôi đã cạo râu khi tắm rồi.”
Tối qua? À, cũng có thể. Minkyung vươn tay định đỡ Yiseob dậy. Anh nắm chặt lấy tay Minkyung.
“Để sáng nay hôn.”
“Vâng?”
Minkyung bị kéo ngồi lên đùi anh. Cô vùng vẫy, nhưng vòng tay Yiseob siết chặt lấy eo cô, khiến mọi cử động trở nên vô ích. Cô chỉ còn cách kéo vạt váy bị tốc lên trở lại xuống, cố giữ chút tự chủ cuối cùng.
Bộ đồ hôm nay cô mặc cũng là một trong những bộ Yiseob đã gửi. Một chiếc áo blouse lụa in hoa văn lớn, rực rỡ, kết hợp với chân váy xòe đơn sắc, rộng dần về phía dưới. Có lẽ vì chất liệu mềm mại và không quá dày nên mỗi khi chạm vào Yiseob, từng cảm giác đều hiện lên rõ ràng.
Yiseob xoay người cô lại, dùng chút sức để kéo cô gần mình hơn. Minkyung định đưa tay đẩy cánh tay rắn chắc, đầy cơ bắp kia ra thêm một lần nữa nhưng rồi buông xuôi. Ánh mắt cô khẽ lướt qua phần ngực rắn rỏi, vững chãi của anh, rồi dừng lại trên khuôn mặt đang nhìn cô chằm chằm.
“Sao vậy?” anh hỏi, giọng mang theo vẻ trêu chọc “Định từ chối, nhưng lại mê thân hình này của tôi rồi à, Trưởng phòng Kang?”
Yiseob bật cười cợt nhả. Minkyung không trả lời. Thay vào đó, cô lặng lẽ quan sát cơ thể anh, cẩn trọng và có phần chuyên nghiệp.
Với thân hình này… liệu có thể cho ra những bức ảnh đẹp nhất không?
Se Ah từng nói, nếu tỷ lệ mỡ cơ thể giảm xuống khoảng 9–10% thì sẽ hoàn hảo như một người mẫu chuyên nghiệp. Nhưng hiện tại, theo số đo mới nhất hôm qua, con số vẫn đang là 10.9%.
“Kang Minkyung.”
Yiseob nhẹ nhàng giữ cằm Minkyung, buộc cô phải nhìn vào mặt anh.
“Khi tôi hỏi, đừng phân tích. Cứ trả lời đi. Em sẽ thấy tôi vui đến chết mất thôi.”
“À…”
“Cơ thể này tôi đã vất vả lắm mới tạo ra đấy. Em có thích không?”
“Vâng, tôi thích ạ.”
“Tốt.”
Yiseob áp môi mình lên môi cô. Trong đôi môi hé mở, Minkyung cảm nhận được mùi bạc hà. Có lẽ đây là lý do anh để hộp kẹo bạc hà trên bàn cạnh giường. Yiseob, người đã nuốt cả kẹo bạc hà và giả vờ ngủ để đợi Minkyung, từ tốn di chuyển lưỡi, tận hưởng nụ hôn.
“Tôi hôn giỏi không?”
“Vâng, giỏi đến mức tôi muốn chết đi được.”
Minkyung cảm thấy Yiseob cứng đờ người lại trước câu trả lời của cô. Anh kéo chặt eo Minkyung lại, không chút ngần ngại áp phần dưới nóng bỏng, vốn đang cách xa, vào người cô. Môi họ lại dính vào nhau.
Khác với nụ hôn điêu luyện lúc nãy, anh mút lấy lưỡi cô một cách thô bạo và nắm chặt một bên ngực cô trong lòng bàn tay. Đôi gò bồng mềm mại bị anh nắn bóp dưới bàn tay, biến dạng. Anh dùng ngón cái xoa lên phần nhô ra rõ ràng qua lớp áo blouse và nói.
“Thấy chưa, cô cứ ‘Vâng’ như thế là tôi vui đến chết mất thôi.”
Đôi mắt Yiseob dưới ánh nắng lấp lánh như mắt thú hoang. Răng anh nghiến chặt vào nhau như đang gầm gừ muốn cắn xé thứ gì đó. Trông anh lại có vẻ giận dữ.
“Hơn là vui đến chết…”
Minkyung nuốt tiếng “Ưm” rồi nói.
“Trông anh như muốn tấn công vậy, như một con thú hoang ấy.”
Trong lúc Yiseob khựng lại, Minkyung giật tay anh ra và giữ khoảng cách. Cô nghĩ mình đã né được, nhưng đó là một sai lầm. Anh nhanh nhẹn lao tới, đẩy Minkyung ngã xuống giường. Phần thân trên của cô nằm trên giường, chiếc áo blouse bị kéo lên hoàn toàn. Bàn tay quen thuộc dường như lấy ngực cô ra khỏi áo ngực, rồi đỉnh ngực bị cắn một cách tê tái.
“Đúng vậy, tôi muốn cắn em như một con thú.”
Trong khi Yiseob dùng ngón tay lau đi nước bọt dính trên ngực cô, Minkyung rùng mình. Anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên phần thịt tròn nhô ra như một lời chào.
“Đợi đấy. Tối nay tôi sẽ mút em nhiều hơn nữa.”
Yiseob thay vào đó nhẹ nhàng mút môi cô rồi rời ra. Cằm anh hơi lởm chởm.
Bàn tay anh chỉnh lại áo ngực và kéo vạt váy bị tốc lên xuống như mọi khi, rất cẩn thận. Yiseob chìa tay ra cho Minkyung như một quý ông. Anh lịch sự đỡ cô dậy và dịu dàng vuốt mái tóc rối của cô.
“Tôi sẽ ra trong 3 phút.”
Anh lau đi vết son môi bị lem bằng ngón tay cái rồi đi vào phòng tắm. Minkyung nhìn theo bóng anh qua cánh cửa phòng ngủ đang hé mở.
Một ngày nào đó trong tương lai xa, nếu Minkyung nhớ lại khoảng thời gian này, cô hy vọng sẽ nhớ nhiều hơn về những điều như việc anh cạo râu vào buổi tối để hôn cô vào buổi sáng, mùi bạc hà, cảm giác ngón tay dài vuốt tóc, sự cẩn thận khi anh chỉnh lại đồ lót, hơn là những ký ức về khoảnh khắc nào đó nóng bỏng đến cháy bỏng trái tim.
Bởi vì đó là phần chân thật nhất của Tae Yiseob, và là phần mà Minkyung chưa từng thấy trong suốt 11 năm qua. Vì vậy, nó giống như hạt nhân, chiếm 99% khối lượng của nguyên tử nhưng chỉ bằng 0.01% kích thước của nguyên tử.
Đáng lẽ anh không nên bao giờ để lộ bản chất thật của mình. Rõ ràng cô đã nghĩ như vậy, nhưng giờ đây cô lại chỉ muốn nhớ về bản chất đó. Có lẽ cô đang dần chuẩn bị để bớt đau khổ hơn. Đó là bằng chứng cho thấy cô đã bắt đầu đau khổ rồi.
3 phút trôi qua, Yiseob bước ra khỏi phòng tắm. Thấy Minkyung đang đứng sững trong phòng ngủ, lông mày anh khẽ nhướng lên. Minkyung tỉnh táo bước ra ngoài, còn Yiseob định bước vào, hai người chạm mặt nhau ở cửa.
“Mệt à?”
Anh hỏi, dò xét.
“Không ạ.”
Ánh mắt anh lướt xuống. Nhìn theo ánh mắt anh, Minkyung thấy vạt áo blouse bị tuột ra.
“À.”
Minkyung vội vàng định chỉnh lại quần áo, nhưng Yiseob nắm lấy tay cô, kéo ra khỏi vạt áo blouse.
“Để tôi làm cho. Tôi đã làm hỏng bộ đồ đi làm đẹp đẽ của cô, thì tôi phải trả lại nguyên trạng chứ.”
Yiseob vòng tay ôm lấy Minkyung, cởi móc khóa phía sau eo vừa vặn và kéo khóa xuống một chút. Thân trên anh hơi nghiêng về phía cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở của anh.
Anh xòe tay ra, cố gắng nhét vạt áo blouse vào trong váy để không bị vón cục, nhưng có vẻ không được như ý, anh khẽ “Ưm” một tiếng. Minkyung định đưa tay ra sau để kéo khóa xuống thêm, nhưng Yiseob lắc đầu.
“Nếu cô kéo hết váy xuống, thì hôm nay tôi không đi tập thể dục được đâu.”
Minkyung lặng lẽ buông tay xuống. Tim cô như đập thình thịch, lại như trào dâng. Yiseob kéo khóa sau lên và cài lại móc khóa hoàn hảo rồi hỏi.
“Lúc nãy cô có khó chịu không? Cô đến đây vì công việc, mà tôi lại làm như vậy?”
Yiseob mím chặt môi. Ngày xưa, khi thấy Yiseob như vậy, cô thường cảm thấy vô lý vì anh giận dỗi và làm nũng như trẻ con. Có lẽ lúc đó anh cũng chỉ đang đau lòng như bây giờ thôi.
Thay vì trả lời, Minkyung kéo khóa áo hoodie mà Yiseob đang mặc trực tiếp lên người. Cô luồn tay vào khe hở, Yiseob cứng đờ người lại rõ rệt. Cô kiễng chân lên, áp môi vào môi anh và dùng đầu ngón tay véo nhẹ núm vú anh. Một tiếng rên rỉ dễ nghe “Ưm” phát ra. Minkyung mút lưỡi anh một lần rồi buông ra. Minkyung kéo khóa lên và hỏi.
“Anh có khó chịu không?”
Yiseob cười, như thể lúc đó anh mới hiểu ý nghĩa.
“Tôi cũng vậy.”
Đôi mắt Yiseob lại chuyển sang trạng thái “vui đến chết” như thể công tắc vừa được bật. Minkyung nhanh chóng ra khỏi cửa để không bị con thú bắt giữ. Cô gần như chạy xuống hành lang và mở to cánh cửa sắt.
“Đi thôi, giám đốc.”
Minkyung chống một tay vào cửa và cúi đầu chào.
Cuộc họp giao ban định kỳ của Trưởng phòng Kế hoạch Chiến lược TK, Tae Junseob, tại Songbaekjae đã được điều chỉnh sang buổi chiều. Nội dung chủ yếu xoay quanh các vấn đề chung của tập đoàn, các tiến độ quan trọng, và nội dung liên quan đến sự hợp tác với GV.
Sau khi kết thúc cuộc họp giao ban với Chủ tịch, Junseob nhìn số điện thoại gọi đến trên điện thoại, vẻ mặt có chút suy tư. Cuối cùng, anh nhấn nút nhận cuộc gọi và bắt đầu nói chuyện.
“Vâng, phu nhân.”
À… Trưởng phòng.
Sun Ae, tức là mẹ của Giám đốc điều hành Tae Yiseob, trả lời với giọng điệu có chút khó xử. Theo quan hệ huyết thống, bà là dì của Junseob, nhưng Junseob đã gọi bà là phu nhân trong một thời gian dài. Anh vẫn chưa quen với cách gọi “dì”, nhưng anh cố gắng gọi đúng khi ở trước mặt Chủ tịch.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Không, ừm…
Sun Ae hiếm khi ngập ngừng hay lắp bắp. Bà luôn truyền đạt ý kiến một cách điềm tĩnh, chính xác và kết thúc câu một cách nhẹ nhàng. Việc bà nói ngắt quãng như vậy cho thấy bà đang bối rối, hoặc đây là một chủ đề đã chuẩn bị nhưng lại khó mở lời. Chuyện gì vậy nhỉ? Junseob chờ đợi lời tiếp theo của Sun Ae, cố gắng đoán xem bà sẽ nói gì.
“Xin cứ nói ạ. Tôi có thời gian. Chúng ta có thể nói chuyện từ từ.”
Tôi nghe nói hôm nay anh có buổi giao ban ở Songbaekjae.
“Vâng, tôi vừa kết thúc ạ.”
Có vẻ bà đã biết trước và gọi điện, liệu có phải bà muốn gặp không? Nếu vậy thì đó là một điều hiếm thấy.
Anh có thể ghé qua nhà tôi một lát được không? Nếu bận thì tôi sẽ đến công ty hoặc gần nhà trưởng phòng. Chỉ cần cho tôi biết thời gian.
“Không ạ. Tôi có thể đến được.”
Bình luận gần đây