Tình Yêu Của Ik Seob Novel (Hoàn Thành) - Chương 53
Liệu nếu từng trải qua một mối tình đúng nghĩa, cô sẽ trở nên khéo léo hơn chăng?
Đó là một trong những nỗi bận tâm âm ỉ nơi Minkyung.
Từ thời đại học cho đến tận bây giờ, cô chưa từng có đủ thời gian để thực sự sống trọn vẹn trong một mối quan hệ. Không phải là không có cơ hội, chỉ là… mỗi lần vừa chớm bắt đầu một mối tình nghiêm túc, đối phương lại quay sang chỉ trích cô.
Họ thất vọng vì những điều mà Minkyung chẳng thể nào hiểu nổi, và luôn khăng khăng đòi thiết lập một thứ tự ưu tiên. Họ hay tỏ ra tò mò một cách vô cớ về thời gian cô dành cho người khác, muốn cô phải dành trọn vẹn cả ngày cuối tuần cho mình, bận lòng vì chuyện liên lạc, và căng thẳng vì chờ đợi một tin nhắn phản hồi.
Trớ trêu thay, họ lại càng thất vọng hơn vì Minkyung không tỏ ra tò mò hay đòi hỏi bất cứ điều gì từ họ.
Cô thật sự không thể hiểu nổi. Và mỗi lần cô nói rằng mình không hiểu, họ lại trả lời bằng những lời càng khiến cô thêm bối rối, như thể cố tình kéo xa thêm khoảng cách.
“Em chỉ là thế này thôi sao, Minkyung à.”
Đó là câu nói chung mà họ để lại.
“Hôm nay sau khi tan làm, tôi có cuộc họp tại tạp chí W. Buổi chụp hình sắp đến rồi. Chúng ta cần xem xét lại phương thức chụp ảnh bìa cuối cùng, và quan trọng hơn là phải thảo luận cụ thể về chiến lược lan truyền.”
“Lan truyền?”
“Chúng ta cần xác định phương thức và thời điểm lan truyền trước và sau buổi chụp hình. Tôi đã điều phối xong với phòng PR của công ty chúng ta. Chúng tôi định quyết định cách thức tung ra một hoặc hai bức ảnh hậu trường trước khi tạp chí W chính thức phát hành. Mục tiêu là tạo được độ hot cao nhất vào khoảng thời gian Pober đến Hàn Quốc.”
Yiseob ngồi trước bàn, im lặng một lúc. Minkyung hơi căng thẳng. Mặc dù đã từ chối anh hai ngày liên tiếp, nhưng cô muốn nhắc nhở anh rằng bốn ngày trước họ đã có một cuộc “ân ái” vô cùng thỏa mãn.
Giờ này không có thời gian để tâm trí bị cuốn vào chuyện đó đâu. Tỉnh táo lại đi.
Cô cố gắng truyền đạt ý mình một cách khéo léo nhất, nhưng lại sợ nghe câu nói “Em chỉ là thế này thôi sao”. Đây là lần đầu tiên cô sợ hãi khi nghe câu nói đó từ bất kỳ ai, nên cảm giác sợ hãi càng tăng lên. Rõ ràng, Yiseob là một người thực sự khó khăn và phức tạp đối với Minkyung ở nhiều khía cạnh.
Yiseob ra hiệu cho Minkyung đến bên cạnh mình. Cô đi vòng qua bàn, đến gần anh, và anh xoay ghế nửa vòng để đối mặt với cô.
“Cảm ơn em. Trưởng phòng Kang lúc nào cũng nghĩ đến tôi sao?”
Tuy là công việc, nhưng lại là công việc liên quan đến Tae Yiseob, nên cũng coi như vậy. Dù có chút châm biếm, nhưng may mắn là anh không giận. Và ít nhất, việc cô luôn suy nghĩ về Yiseob là đúng.
“Vâng, Giám đốc.”
Minkyung tự tin trả lời.
“Không chỉ nghĩ thôi, em phải kiểm tra chứ?”
“Vâng?”
“Tôi đã phá vỡ mốc 10% mỡ cơ thể rồi. 9.9%.”
Minkyung há hốc miệng như muốn thốt lên: “Oa!” rồi vô thức vỗ tay.
Cô từng theo dõi sát sao hai người em sinh đôi là vận động viên chuyên nghiệp, nên có phần khắt khe và kỹ tính khi đánh giá việc luyện tập thể chất. Nhưng ngay cả với tiêu chuẩn cao của mình, cô vẫn phải công nhận rằng Yiseob là người rèn luyện rất nghiêm túc.
Dĩ nhiên, anh cũng sở hữu một cơ thể gần như sinh ra để dành cho việc tập luyện.
“Anh thật tuyệt vời.”
“Cứ chờ xem sau buổi chụp hình. Một thời gian nữa tôi sẽ không thèm nhìn đến ức gà nữa. Không, ngay cả gà rán bằng dầu ô liu vàng tôi cũng không ăn đâu.”
“Vâng, vâng. Anh đã vất vả nhiều rồi, và nhìn những thành quả ngắn hạn này, rõ ràng anh có thể chất vượt trội.”
Yiseob bật cười, như thể không thể tin nổi.
“Em, em phải khen cơ thể tôi một cách công việc như vậy sao?”
“Công việc sao ạ? Tôi quen với kiểu đánh giá đó rồi… Không biết tôi đã nói với anh chưa, nhưng em trai tôi là vận động viên trượt băng.”
Yiseob nhướn mày lên rồi hạ xuống. Vẻ mặt anh hơi kiêu kỳ.
“Em không nói nhưng tôi biết. Hai em trai sinh đôi Kang Minhwan, Kang Minjun. Đã được chọn vào đội tuyển quốc gia trong vòng tuyển chọn cách đây 3 tuần phải không? Minhwan đạt thành tích đủ để tham gia tiếp sức, Minjun là dự bị.”
Sau vòng tuyển chọn, một phen náo loạn đã xảy ra. Biểu ngữ lại được treo ở quán mì kiều mạch Makguksu của gia đình Kang tại Gongju. Mọi người đáng lẽ phải tụ họp để ăn mừng, nhưng Minkyung không thể sắp xếp thời gian để về Gongju, thay vào đó, cô chỉ gặp riêng Minhwan và Minjun. Để chúc mừng, họ đã gọi rất nhiều thịt nướng ở một quán thịt và ăn thỏa thích.
Hai anh em sinh đôi đã nói những lời cảm động như “Nhờ có chị cả”, “Cảm ơn chị”, “Chúng em sẽ cố gắng hết sức” trong một thời gian dài, rồi kết thúc bằng lời tự khen ngợi rằng “Dù xét về thể chất, khả năng phán đoán tức thời hay kỹ năng điêu luyện, chúng ta đều là những thiên tài bẩm sinh.”
Đây là lần đầu tiên Minkyung nói chuyện với Yiseob về hai người em sinh đôi của mình.
“Làm sao anh biết…”
Minkyung định hỏi nhưng rồi ngậm miệng lại. Việc Tae Yiseob không biết cũng là điều bất thường.
“Công ty hỗ trợ mà.”
“Đúng vậy. Nhờ đó mà em có thể tập trung vào việc luyện tập và đạt được kết quả tốt.”
“Đúng rồi, quan trọng hơn là thành tích tăng lên, em cũng giữ được thể diện của chị gái.”
Điều này hơi xấu hổ. Minkyung cúi đầu xuống.
“Họ là ân nhân của tôi.”
“Dạ?”
Cô buột miệng hỏi lại một cách ngốc nghếch vì câu nói quá bất ngờ. Yiseob nhìn Minkyung và cười.
“Em đồng ý chịu khổ dưới trướng tôi ở vị trí này là vì hai đứa em sinh đôi đó mà.”
“Không hẳn là vậy.”
Yiseob nhún vai, như thể không tin lời Minkyung.
“Dù sao thì, em ở đây là được rồi.”
Yiseob đưa tay ra. Minkyung đặt tay lên lòng bàn tay anh. Cô nghĩ anh sẽ chỉ nắm nhẹ một lần như bắt tay rồi buông ra, nhưng Yiseob lại kéo tay cô lên đặt lên ngực anh.
“Không tò mò sao? Cơ bụng, ngực của tôi đã phá vỡ bức tường 10% mỡ cơ thể.”
Yiseob có một sự dai dẳng ngấm ngầm. Minkyung không nhịn được mà bật cười khúc khích. Khi cô xòe rộng bàn tay áp vào, cô cảm nhận được những múi cơ săn chắc dưới lớp áo sơ mi.
Khi anh giả vờ gồng và thả lỏng ngực, cô cảm nhận rõ ràng sự di chuyển của cơ bắp lên xuống qua da lòng bàn tay. Yiseob nói với giọng đầy tự mãn:
“Tuyệt vời chứ?”
“Tôi muốn nhìn toàn bộ, một cách trọn vẹn.”
Cô chỉ đơn giản nói ra cảm xúc thật của mình, nhưng Yiseob lại đỏ bừng mặt. Ờ… ừm… Anh bối rối, không dám nhìn thẳng vào Minkyung.
“Có lẽ tôi quá thẳng thắn chăng?”
Người thẳng thắn trước là Yiseob, nhưng tình huống này lại khiến Minkyung cảm thấy như mình là người đã vượt quá giới hạn trước.
“Không, không phải vậy.”
Minkyung định rút bàn tay vẫn còn đặt trên ngực anh ra, nhưng rồi cô cảm nhận được điều gì đó và nhìn Yiseob.
“Chết tiệt, ngực cũng cương cứng rồi.”
Yiseob cắn môi dưới, chỉ một khóe môi nhếch lên, rồi nói.
“Chạm vào đi, Minkyung à.”
Chỉ một câu nói đó, lần này đến lượt Minkyung đỏ bừng mặt.
Cuộc họp với tạp chí W diễn ra suôn sẻ. Hơn hết, sự giúp đỡ của Se-ah là rất lớn. Họ đã thống nhất thường xuyên nghỉ giải lao để tránh bị phơi sáng quá lâu dưới ánh đèn flash trong quá trình chụp, và giảm thiểu số lượng nhân viên xuống mức tối đa để đảm bảo không khí tâm lý ổn định nhất có thể. Họ cũng đã điều phối lịch trình khảo sát trước để đảm bảo an ninh tuyệt đối cho studio chụp hình ở một địa điểm tại Gangnam, cũng như việc bố trí nhân lực bảo vệ của TK.
Ngoài ra, phần liên quan đến việc lan truyền hầu hết đã được quyết định theo ý kiến của phía TK. Cuối cùng, Minkyung và Se-ah chỉ xác nhận lại những chi tiết cụ thể về môi trường chụp hình và cuộc họp kết thúc. Việc điều phối các thỏa thuận trong bữa tối đã được đẩy nhanh, nên mọi thứ kết thúc sớm hơn nhiều so với dự kiến.
“Minkyung à, em đã vất vả nhiều rồi.”
Se-ah chào cô bằng giọng nói tươi tắn, không chút mệt mỏi. Se-ah ở nơi làm việc trông chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
“Chị và các anh chị bên W còn vất vả hơn nhiều chứ. Cứ phải làm thêm giờ mãi.”
“Môi trường làm việc ở đây vốn dĩ có nhiều việc như vậy mà. Mọi người đều khá hào hứng với buổi chụp hình của Giám đốc Tae Yiseob nên không khí lại tốt.”
“May quá.”
“Đây là danh sách nhạc và danh sách tinh dầu khuếch tán có thể dùng trong buổi chụp hình. Thường thì nhiếp ảnh gia sẽ chọn, nhưng lần này tôi đặc biệt nhờ họ. Khi nào có thời gian thì em xem xét nhé. Nếu em chọn ra vài cái theo thứ tự ưu tiên thì chúng ta sẽ chọn trong số đó. À, nếu tiện thì bây giờ em chọn từ từ luôn nhé? Uống trà một chút và đợi tôi nhé. Chúng ta cùng về.”
Ừm… Minkyung cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên nhất có thể.
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng tôi phải về công ty. Tôi còn phải báo cáo cuộc họp hôm nay và vẫn còn việc.”
“Giờ này sao?”
“Ừm.”
Se-ah hơi nheo mắt rồi lắc đầu.
“Đừng làm việc quá sức nhé.”
“Em cũng vậy.”
Minkyung vỗ nhẹ vai Se-ah rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Cô ra khỏi tòa nhà, bắt taxi và gọi điện thoại.
Vâng.
“Tôi đã xuất phát rồi.”
Ừm, anh đợi em.
Minkyung đặt điện thoại xuống và ấn mu bàn tay vào má. Có lẽ má cô đã đỏ ửng rồi.
“Chị nói chung cư tòa 123 đúng không ạ?”
Tài xế xác nhận.
“Vâng, đúng rồi ạ.”
Đây không phải là thời điểm thích hợp để tâm trí bị cuốn vào những chuyện như vậy, nhưng cô đã chủ động tạo ra một khoảng trống cho nó.
Minkyung xác nhận lại số tòa nhà với tài xế, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô dõi mắt theo những chiếc đèn đường tròn xoe đang trôi dần về phía sau. Mỗi lần chớp mắt, một vết ố cam cam lại loang ra trong tầm nhìn, như thể ánh sáng cũng đang để lại dư ảnh trong đôi mắt cô. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, phủ lên một tầng sáng mỏng manh khiến thế giới trông như đang lung linh lay động.
Ngay từ lúc chờ thang máy, tim cô đã bắt đầu đập nhanh hơn một nhịp. Cảm giác ngứa ran khởi đầu từ đầu ngón chân, lan dần lên bắp chân, đùi trong, rồi tụ lại ở vùng bụng dưới. Những đợt khí nóng như bong bóng sôi sục cuồn cuộn tràn qua dưới lớp da.
Trước cả khi bấm chuông, Minkyung đã có cảm giác cơ thể mình như ngập trong làn nước nóng, ướt đẫm và căng tràn.
Mình, chắc điên rồi.
Bình luận gần đây