Tình Yêu Của Ik Seob Novel - Chương 9
Lần này, Minkyung cũng nhìn kỹ người đàn ông. Vì không đeo kính nên cô không thể nhìn rõ ngũ quan của anh ta, nhưng người đàn ông có làn da trắng trẻo trông trẻ hơn Minkyung vài tuổi. Chân anh ta dài, tay cũng dài, cơ bắp săn chắc ẩn dưới chiếc áo cổ lọ mềm mại, vai rộng và đầu nhỏ. Đó là một thân hình khiến cô khó chịu vì gợi nhớ đến Tae Yiseob. Đã vậy, tin nhắn nhắc nhở về buổi sáng mai lại càng làm hỏng tâm trạng… Cô muốn quay đi, nhưng ánh mắt của người đàn ông qua cặp kính gọng sừng tròn màu nâu cứ dán chặt vào cô.
Cái gì thế này, người đàn ông này.
Khi ánh mắt Minkyung và người đàn ông ấy chạm nhau, anh ta khẽ hé miệng, như thể sắp thở dài. Khóe môi dần cong lên, tạo thành một nụ cười khẩy đầy ý vị. Khoảnh khắc ấy như mũi kim chạm vào tim cô một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, dù cô không tài nào nhớ nổi đã từng bắt gặp ở đâu.
Minkyung toan lườm lại, định bụng sẽ ném về phía anh ta một nụ cười mỉa mai không kém, nhưng vừa liếc thấy vóc dáng vạm vỡ và cân đối kia, cô chợt do dự. Người đàn ông đó sở hữu một thân hình quá hoàn hảo để dễ dàng đối đầu bằng ánh mắt.
“Chị ơi, chị đã say rồi, mệt lắm rồi.”
Minkyung cười như nháy mắt rồi quay hẳn mặt về phía cửa sổ. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy ánh mắt anh ta nên dựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại.
“Này, Se-ah?”
Bị gọi bất ngờ, cô quay đầu lại thì thấy Jung Jongwoo đang đứng trước bàn, mắt mở to. Phía sau anh ta là một nhân viên đang đợi, tay bưng khay đựng ly cocktail Đêm Seoul. Không đợi Minkyung kịp nói gì, Jongwoo đã ngồi xuống ghế đối diện.
“Đúng rồi, cái này đây. Đêm Seoul. Tôi đã muốn mời cô Se-ah cái này. Vừa nãy nói chuyện trong thang máy, tôi lại muốn uống quá. Định uống nhanh một ly rồi về đây. Tôi cũng uống Đêm Seoul đấy.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế.”
Minkyung trả lời hơi chậm. Jongwoo yêu cầu nhân viên đặt ly cocktail màu xanh xuống bàn rồi mang thêm một ly tương tự đến cho anh ta.
“À, cho tôi thêm ‘Mưa Tím’ và ‘Hoàng Hôn’ nữa nhé.”
Jongwoo nói với khuôn mặt hơi đỏ.
“Tôi đọc bài viết của cô thấy bảo cô đến quán cocktail là gọi ba ly cùng lúc để uống. Đây là ba loại cocktail theo mùa. Màu sắc đều rất đẹp, chắc sẽ mang lại cảm hứng cho mảng thời trang của cô đấy. Tôi tửu lượng kém nên chỉ uống được một ly cocktail thôi. Hôm nay uống cả champagne nữa nên tâm trạng vui vẻ, uống thêm chút.”
Ôi, thôi rồi…
Cô đã bỏ qua việc Se-ah là một người uống rượu giỏi. Minkyung khẽ cắn nhẹ lưỡi đã trở nên tê dại. Cô nhanh chóng nhận ra rằng cách tốt nhất trong tình huống này là tiễn Jung Jongwoo đi càng sớm càng tốt.
“Vậy thì uống đi.”
Minkyung cụng ly với Jongwoo và uống hết hơn nửa ly cocktail. Ly cocktail ngọt, đắng, lạnh trôi tuột xuống thực quản. Hơi men ập đến đáng sợ nhưng cô vẫn chịu đựng được. Phòng của Minkyung chỉ cần lên thang máy cạnh lounge là đến ngay, nên chỉ cần tiễn Jongwoo đi là được.
“Quả nhiên, cô uống giỏi thật.”
Jongwoo nói với giọng hơi to.
“Ngon lắm. Hương vị… ừm… độc đáo thật. Đắng mà lại ấm áp.”
Giọng nói của cô vang vọng như tiếng vọng. Minkyung cười và lại nâng ly lên. Jongwoo vẫn chưa uống hết ly.
“Uống nhanh đi chứ.”
Cô muốn nói “uống xong thì đứng dậy đi” nhưng nhân viên vẫn tiếp tục phục vụ cocktail.
Mưa Tím, Hoàng Hôn…
Minkyung cố gắng hết sức để phát âm rõ ràng.
“Uống đi.”
“Tôi không được đâu. Tôi say rồi.”
Jongwoo xua tay và mời Minkyung.
“Mưa Tím là hương vị mà phụ nữ rất thích đấy. Nó có mùi kẹo nho.”
“Ừm, vậy sao?”
Minkyung vô thức đưa tay ra và nhấp một ngụm cocktail có vị kẹo.
“Ngọt quá.”
“Vâng, đàn ông thì người thích người không vì nó ngọt quá. À, đợi chút nhé. Có điện thoại…”
Jongwoo kiểm tra điện thoại rồi cười lớn.
“Hyunseong đấy. Thằng nhóc. Chắc gọi hỏi xem tôi với em họ thế nào rồi.”
Hyunseong, Hyunseong…
Minkyung lẩm bẩm, tựa má vào khuỷu tay đặt trên tay vịn ghế và nhìn Jongwoo.
“Ờ, vẫn ở cùng nhau. Vẫn thế. Ừ. Chúng ta gặp nhau muộn mà. Không, đã ăn tối rồi nhưng giờ định uống cocktail. Cô ấy là người mê cocktail mà. Ở đây pha cocktail ngon lắm. Cô ấy đã thanh toán bữa tối trước rồi, nên tôi định mời cô ấy cocktail để trả ơn. Đã được mời bữa ăn quá đắt tiền nên tôi định trả lại hết bằng cocktail. Giờ đã gọi rất nhiều rồi.”
Giọng Jongwoo lúc to lúc nhỏ như chiếc radio bị hỏng âm lượng. Cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại ập đến, Minkyung chỉ có thể nhắm mắt rồi cố gắng mở ra từng chút một. Giọng Jongwoo ồn ào đến mức cô muốn bịt miệng anh ta lại nhưng không thể cử động tay.
“Ờ, ừ. Mà hôm nay Se-ah có vẻ không được khỏe lắm, tửu lượng cao mà… Mới uống hai ly cocktail mà có vẻ hơi say…”
Jongwoo nói lấp lửng rồi nhìn Minkyung.
“Hả? Đến à? Trước khách sạn à? Ừ. Ừ. Cứ gặp mặt đã. Ờ, được rồi. Se-ah thì cậu đưa về được rồi đấy. Cùng chung cư mà.”
Jongwoo kết thúc cuộc gọi rồi lo lắng nhìn Minkyung. Minkyung cầm ly cocktail màu hoàng hôn lên.
“Tôi sẽ uống cái này, còn anh Jongwoo cứ về đi. Tôi định thưởng thức một chút rồi về.”
“Cô cứ từ từ uống đi. Hôm nay có vẻ cô không hợp rượu lắm.”
“Không, không. Tôi muốn uống nhanh rồi về nhanh. Vậy nên chúng ta cạn ly đi.”
Minkyung chỉ vào ly cocktail Đêm Seoul vẫn còn trên bàn trước mặt Jongwoo.
“Cạn ly nào.”
Jongwoo bất ngờ cầm ly lên cụng ly và theo lời thúc giục của Minkyung, anh ta uống cạn. Minkyung cũng uống cạn ly.
“Uống hết rồi chứ? Giờ thì đi thôi.”
Minkyung lảo đảo nắm lấy túi xách.
“Cảm ơn anh đã mời cocktail. Anh Jongwoo cứ về trước đi, tôi sẽ rửa tay rồi về.”
“À, Hyunseong đang đến đấy. Bảo là trên đường về.”
“Ai?”
Minkyung chớp mắt. Cô định đứng dậy thì mặt bàn trước mắt như phồng lên. Jongwoo giữ lấy Minkyung đang loạng choạng.
“Đợi chút, đợi một lát…”
“Không, không. Tôi bảo anh cứ về trước đi. Tôi một mình…”
Hyunseong đến là sao chứ. Phải nhanh chóng tiễn Jung Jongwoo đi và biến mất vào phòng khách sạn trước khi Hyunseong đến. Cơ thể nặng nề, lòng sốt ruột, cảnh vật trước mắt giãn ra kỳ lạ như nhìn qua thấu kính lồi. Minkyung vẫy tay loạn xạ.
“Mau về trước đi.”
“Sao tôi có thể bỏ cô lại một mình được. Cùng xuống với tôi đi.”
Jongwoo đang toát mồ hôi hột giằng co với Minkyung thì đột nhiên vai anh ta bị ai đó nắm chặt. Đó là một người đàn ông cao lớn với bàn tay to. Đôi mắt sắc lẹm không thể che giấu hết sau cặp kính gọng sừng tròn màu nâu đang nheo lại.
Người đàn ông nhìn Jongwoo với vẻ ghê tởm mạnh mẽ.
“Ai, ai…?”
“Sao lại giữ người không muốn ở lại?”
“Không phải vậy. Chắc anh hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm gì chứ. Tôi đã thấy hết từ đầu rồi.”
Yiseob cởi áo khoác trench coat ra và chỉ vào chiếc bàn trống đối diện.
“Tôi đã ngồi ở đó từ nãy rồi.”
Yiseob đã cùng bạn bè lên thang máy, nhưng lại lúng túng nhấn nút mở cửa khẩn cấp rồi vội vã chạy trở lại.
Đúng như mình nghĩ. Thằng cha này, rủ rê ngồi chung bàn rồi tán tỉnh, cuối cùng cũng lộ bản chất.
“Tôi đã thấy hết rồi. Cố tình ngồi chung bàn, ép người không biết uống rượu uống. Với ý đồ gì chứ.”
“Không phải! Tôi không phải người lạ đâu. Cũng không phải người không quen biết.”
Jongwoo cố gắng mở ví để lấy danh thiếp. Vì khá say nên danh thiếp trượt khỏi tay anh ta vài lần. Yiseob nhìn Jongwoo với vẻ khinh thường, rồi nhìn Minkyung với vẻ khinh thường hơn.
Minkyung chỉ biết chớp mắt. Cổ cô đỏ ửng, không, không chỉ cổ. Phần ngực lộ ra trên chiếc áo khoác đã cởi cúc cũng đỏ ửng.
Yiseob đột ngột trùm chiếc áo khoác trench coat của mình che lên ngực Minkyung. Thông thường thì phải khoác lên vai một cách gọn gàng, nhưng Yiseob, đang tức điên lên, lại xoay lưng áo khoác ra phía trước rồi khoác lên người Minkyung.
“Anh, anh… làm sao, ở đây. Không nhận ra…”
Khi Yiseob đến gần để khoác áo, Minkyung lẩm bẩm với giọng lí nhí.
Bộ não của Kang Minkyung, vốn hoạt động nhanh như tàu lượn siêu tốc, có lẽ đã trật bánh vì ngấm cồn, và đôi môi đáng ghét của Kang Minkyung, vốn chỉ biết nói những lời sắc sảo, giờ chỉ mấp máy như cá vàng.
Yiseob nhíu mày nhìn Minkyung đang ngày càng đỏ mặt trước mũi mình.
“Lát nữa… tôi sẽ giải thích.”
Cô nói với vẻ vô cùng khó xử, mắt cũng đỏ hoe. Minkyung cắn chặt môi. Đôi môi ướt át, lấp lánh như dính cocktail, mỗi khi hé ra lại tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Yiseob nhíu mày sâu hơn và chỉ hít thở sâu.
Nếu không giữ chặt lưỡi… Cái con bé mất trí này, uống rượu say đến mức không đứng vững, lại ăn mặc hở hang thế này! Cái bộ vest đen mà cô mặc hàng ngày đâu rồi mà lại mặc cái bộ đồ bó sát này! Có tỉnh táo không đấy?
Anh ta gần như muốn chửi thề. Đang run rẩy cả người vì cố nhịn thì Jongwoo lại chọc vào lưng anh ta.
“Gì?”
Jongwoo đưa danh thiếp cho Yiseob và than vãn sự oan ức của mình.
“Tôi và cô ấy hôm nay đi xem mắt. Bố mẹ hai bên có quan hệ, làm sao tôi có thể làm chuyện đồi bại như vậy được. Không, không, tôi không phải người như thế! Và anh nữa, anh đã xen vào một cách thô lỗ đấy.”
Yiseob kẹp danh thiếp của Jongwoo giữa ngón trỏ và ngón giữa, đọc qua loa rồi nhét vào túi quần.
Jongwoo bị tổn thương lòng tự trọng liền nổi nóng.
“Thế còn anh, anh là ai mà lại xen vào thế này?”
“Đồng nghiệp của Kang Minkyung.”
“Hả? Vâng? Anh nói gì cơ?”
“Không, không phải vậy.”
Minkyung đột nhiên giơ hai tay lên và vẫy loạn xạ. Vì thế, chiếc áo khoác trench của Yiseob tuột xuống. Minkyung và Yiseob cùng lúc cúi người xuống nhặt áo khoác.
Khe ngực, và sâu hơn nữa, ánh mắt Yiseob dán chặt vào đó.
Yiseob cuối cùng cũng buột miệng chửi thề.
Chết tiệt.
Mặc dù không phát ra tiếng, nhưng Kang Minkyung vẫn nhận ra lời chửi thề rõ ràng qua khẩu hình miệng của anh ta, mắt cô tròn xoe.
“Cô lộ hết rồi.”
Yiseob nói bằng giọng trầm và nhỏ. Không phải cố ý nói nhỏ, mà là giọng anh ta như bị nghẹn lại.
“À à.”
Minkyung khuỵu gối xuống như thể ngã vật ra.
Con bé này thật… Định cho mình xem đến đâu nữa đây.
Minkyung luống cuống dùng tay vụng về cài lại áo khoác còn Yiseob thì nhanh hơn, anh quấn chặt Minkyung trong chiếc áo khoác trench coat rộng thùng thình. Cô ấy cố gắng đứng dậy nhưng lại loạng choạng, chỉ biết đập mặt vào ngực Yiseob.
“Đau quá. Cứng quá…”
Ngay cả trong lúc đó cũng còn mè nheo. Cuối cùng, Yiseob nắm lấy hai vai Minkyung và kéo cô đứng dậy như ôm vào lòng. Minkyung mở to mắt nhìn Yiseob. Má cô đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng lấp lánh hé mở…
Yiseob nghiến răng nói:
“Trưởng phòng Kang. Không tỉnh táo gì cả.”
Minkyung lắc đầu như muốn tỉnh rượu.
“Haizz… Thật sự, chỉ muốn chết thôi.”
Cô cúi đầu và lẩm bẩm vào khoảng cằm của Yiseob. Hơi thở nóng và ngọt ngào phả vào cằm và cổ anh. Nơi nào chạm vào cũng nóng rực.
“Này, này. Kang Minkyung là ai và đồng nghiệp là sao?”
Jongwoo chớp chớp đôi mắt to hỏi.
“Bạn thân và bạn cùng nhà của Se-ah, Kang Minkyung.”
Không biết từ lúc nào Hyunseong đã xuất hiện, anh ta nhìn Minkyung, Yiseob và Jongwoo luân phiên rồi trả lời một cách dứt khoát. Giọng điệu của anh ta như thể đã đoán trước được Minkyung ở đây.
“À, à. Vậy sao? Dù vậy, cái này thì hơi… Dù là đồng nghiệp của bạn thân thì cũng hơi quá quyền hạn rồi đấy.”
“Tôi xin đính chính. Không phải đồng nghiệp, mà là cấp trên trực tiếp. Và tôi không hiểu anh đang nói gì, không phải bạn thân mà là…”
Bình luận gần đây